Xe lao đi rất nhanh trên đường đêm vắng vẻ.

Uông Thần Tiêu nghe Viên Tuyết nói sau sẽ kể cho Lâm Ôn nhiều chuyện bát quái của Chu Lễ hơn thì không nhịn được mà nói với hai người các cô: “Kể cái gì nữa, còn cái gì đâu mà kể. Ai mà chẳng có chút trẻ trâu trong người, hồi đó cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, mọi người đều giống nhau cả thôi. Em nhìn Chu Lễ bây giờ xem, hòa hoa phong nhã, anh tuấn ưu tú, có bao đỏ mắt với người khác đâu? Hai cô gái này ơi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, đào bới quá khứ của người khác cũng không tốt lành gì đâu nhé.”

Viên Tuyết bảo Uông Thần Tiêu câm mồm lại, sau đó lại quay sang Lâm Ôn cảm thán: “Chỉ có thể nói em thật sự rất may mắn, lúc em làm quen với Chu Lễ thì cậu ấy đã là một người đàn ông chững chạc rồi.”

Lâm Ôn không còn gì để nói: “Em cần may mắn như thế làm gì!” Cô và Chu Lễ cũng đâu có quan hệ gì.

“Ít nhất là em không xem điện thoại của cậu ấy là vì em với cậu ấy không thân nhau chứ không phải vì em không dám.” Viên Tuyết đáp lại.

“... Vâng, chị đúng.” Lâm Ôn nhận thua.

Đang đi giữa đường thì Uông Thần Tiêu phải dừng xe một lúc, nói là xe bị trục trặc. Kéo dài chút thời gian, lúc Lâm Ôn về đến nhà đã là gần chín giờ rưỡi rồi.

Sau khi vào nhà, Lâm Ôn cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô vặn vẹo thắt lưng nhức mỏi rồi nằm phịch xuống ghế sô pha, hàng lông mày hơi nhíu lại.

Vừa nãy ở trung tâm Script Kill, lúc Viên Tuyết hỏi cô có muốn làm phù dâu cho cô ấy nữa không, nhìn cô trả lời có vẻ tự nhiên nhưng thật ra lúc đó trong lòng cô đã bắt đầu kêu khổ rồi.

Từ rất lâu về trước cô đã biết, một khi mối quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp thì tiếp sau đó sẽ có rất nhiều chuyện hỗn loạn xoắn xuýt vào nhau.

Ví dụ như cô và Nhậm Tái Bân chia tay rồi, đến lúc đó sao cô còn có thể làm phù dâu được nữa?

Cảm giác của Lâm Ôn lúc này chẳng khác nào bị bông liễu dính vào người.

Có lẽ bông liễu chính là loài thực vật bị người ta chán ghét nhất mùa này, rõ ràng là nhẹ bẫng bay bổng trong gió nhưng lại khiến người ta phiền muộn hơn bất cứ thứ gì.

Và nỗi phiền muộn dai dẳng này còn lên đến một tầm cao mới vào sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Ôn có thói quen dậy sớm, bữa sáng hàng ngày đều là do cô tự làm, vì thế nên bình thường sáu giờ bốn mươi phút là cô đã dậy rồi. Ba mẹ cô cũng đều đã có tuổi, người già không ngủ được lâu nên bốn năm giờ sáng đã tỉnh rồi.

Mẹ của Lâm Ôn đợi đến bảy giờ mới gọi video cho cô, lúc này Lâm Ôn đang chuẩn bị vớt sủi cảo ra ngoài.

“Mẹ ạ.” Lâm Ôn vẫy tay, sau khi nhấc máy liền thân thiết gọi mẹ.

“Đã ăn sáng chưa?” Mẹ cô hỏi.

“Con chưa, vừa mới nấu xong ạ.”

“Nấu món gì vậy?” Mẹ cô tự nhiên muốn kiểm tra đột xuất.

Lâm Ôn quay camera lại, chĩa vào chiếc nồi nhỏ màu trắng sữa.

Sáu chiếc sủi cảo tròn vo nổi lên mặt nước trong nồi.

“Tự gói đấy à?” Mẹ cô lại hỏi.

“Vâng ạ, con tự gói từ tháng trước, có nhân thịt bò và tôm nõn.”

Lâm Ôn tiện tay mở tủ lạnh ra.

Tủ lạnh hai cửa, ngăn đá bên trái chứa đầy những túi đựng thực phẩm và hộp nhựa trắng được xếp gọn gàng, trên đó có dán nhãn ghi rõ từng loại thực phẩm và ngày bảo quản.

Mẹ cô gật đầu nói: “Đừng mua mấy thứ đồ ăn đông lạnh như bánh bao, bánh chẻo ở siêu thị, ai biết được bên trong có phải thịt hỏng hay không, rau dưa có phải đồ thối hay không. Đồ ăn đưa vào miệng thì tự mình phải biết cẩn thận hơn, bán thành phẩm bên ngoài không an toàn.”

“Vâng vâng, con biết rồi.”

“Nếu con bận đi làm không có thời gian thì mẹ lên đó một chuyến, làm cho con mấy món để đông giống như bánh bao, sủi cảo... nhé?”

“Không cần đâu mẹ, con cũng không bận lắm, làm chút đồ ăn không mất quá nhiều thời gian.”

Lâm Ôn lại mở ngăn lạnh ra cho mẹ mình xem, bà không nhìn thấy thực phẩm bẩn và đồ ăn độc hại nên rất hài lòng.

“Con đó, nhất định phải chú ý ăn uống, lúc con ở trong bụng mẹ không được ăn uống cẩn thận nên từ nhỏ sức khỏe đã yếu ớt, tuyệt đối không được nghĩ rằng bây giờ ít bị bệnh mà lơ là cảnh giác, không phải là không được ăn đồ ăn ở ngoài nhưng cố gắng ăn ít thôi.”

“Con ít khi ăn lắm.”

“Chẳng phải còn tăng ca tối đó sao? Bình thường phải chú ý an toàn, lúc tan làm về nhà phải để ý xem có ai đi theo con không, đám con gái trẻ tuổi các con phải hạn chế đi đêm một mình, cửa chống trộm ở tầng dưới lúc nào cũng phải nhớ khóa cẩn thận.”

Lâm Ôn ngoan ngoãn vâng lời.

“Còn nữa, lúc qua đường phải để ý xe cộ, tối hôm qua mẹ trông thấy một tai nạn giao thông...” Mẹ cô nói mãi nói mãi, nói hết cái này đến cái khác, nói được giữa chừng thì ba của Lâm Ôn ngồi bên cạnh chen vào một câu.

“Sủi cảo sắp nát cả ra rồi, Ôn Ôn còn phải đi làm nữa, bà lảm nhảm ít thôi.”

Lúc này mẹ cô mới nhớ ra: “Ôi, suýt thì mẹ quên mất, thế con mau ăn sáng rồi đi làm đi, đi đường nhớ chú ý an toàn.” Sau đó lại hỏi thêm: “Ăn mỗi sáu cái sủi cảo liệu có hơi ít không?”

Lâm Ôn nói: “Còn một hộp sữa bò nữa, không đói đâu ạ.”

Mẹ cô mỉm cười, trên mặt đầy những vết hằn của tuổi tác.

Mẹ của Lâm Ôn là sản phụ lớn tuổi thực sự, một người phụ nữ bốn mươi bảy tuổi trải qua cơn thập tử nhất sinh mới sinh được một đứa con.

Hiện giờ đã trôi qua hai mươi ba năm, mẹ Lâm đã bảy mươi tuổi, tóc bạc xen lẫn tóc đen, bà đã già rồi.

Trước khi mẹ của Lâm Ôn tắt máy, bà còn không nhịn được mà hỏi Lâm Ôn: “Hay là mùng một tháng năm năm nay đưa Tiểu Nhậm về nhà một chuyến đi? Cũng để mẹ và ba con xem xem.”

Lâm Ôn thấy hơi ngột ngạt.

Cô cảm thấy mình hiện giờ như đang bưng một cái cây xương rồng đầy gai, không ra gai thì không kết quả, mà ra gai rồi thì lại đâm vào tay.

Tắt máy, Lâm Ôn mới nhìn thấy một bức ảnh chụp màn hình Viên Tuyết gửi cho cô từ mười phút trước, hỏi cô bộ váy này thế nào.

Lâm Ôn trả lời tin nhắn, nói là đẹp lắm. Sau đó bưng đĩa sủi cảo ra bàn ăn.

Viên Tuyết gửi một đoạn voice chat: “Em bận làm gì mà trả lời muộn thế, chị chốt đơn một cái khác rồi.”

Lâm Ôn nói: “Nói chuyện điện thoại với mẹ em.”

Viên Tuyết tiện thể hỏi: “Ba mẹ em không nhắc đến Nhậm Tái Bân chứ?”

Lâm Ôn thở dài, chậm chạp trả lời: “Có nhắc, bảo em mùng một tháng năm đưa anh ta về nhà một chuyến.”

“Trời đất, thế em đưa về đi.” Viên Tuyết đưa ra ý tưởng: “Đến hôm đấy em đưa một người về, nói với ba mẹ em rằng bạn trai của em đổi tên đổi họ rồi, còn về đổi thành gì thì sau này em cứ thoải mái lựa chọn.”

“...”

“Em quên hôm qua chị đã nói với em những gì rồi à? Chị nói em nghe, nếu chị là em thì chị đã chạy theo người đàn ông khác từ lâu rồi, đợi khi nào cậu ta về sẽ vả cho cậu ta một cái thật đau, cũng đâu phải em không tìm được ai khác, cậu ta làm như vậy có khác nào coi em là trò đùa! Em cứ đợi đấy, bây giờ chị sẽ đi thăm dò cho em ngay.”

Lâm Ôn đau đầu: “Thôi được rồi, chị đừng làm loạn nữa.”

“Ai làm loạn!”

Lâm Ôn nuốt sủi cảo trong miệng rồi nói: “Em đang vội đi làm, không nói nữa.”

Sau khi đến công ty, Lâm Ôn lại thấy Viên Tuyết gửi tới một đường link, nhấp vào hóa ra là một bài đăng trên diễn đàn.

Tiêu đề bài đăng chính là “Đột nhiên tôi bị bạn trai phớt lờ cả tháng nay thì nên làm gì”, cư dân mạng căn cứ vào miêu tả trong bài đăng, cuối cùng phân tích ra kết quả, nói cho chủ tus một sự thật phũ phàng...

Một người đàn ông muốn chia tay với bạn nhưng lại không muốn gánh vác trách nhiệm rằng mình đã phản bội tình cảm của hai người, thế là anh ta đợi đến khi nào bạn không chịu nổi nữa sẽ chủ động nói chia tay, đợi đến khi bạn chủ động nói chia tay thì anh ta còn có thể đăng một tin lên vòng bạn bè và nói với tất cả bạn bè của hai người rằng anh ta mới là kẻ bị hại trong đoạn tình cảm này.

Lâm Ôn chăm chú đọc hết bài viết, sau đó bực bội úp màn hình điện thoại xuống.

Viên Tuyết không thấy Lâm Ôn trả lời tin nhắn, cũng không biết Lâm Ôn đã đọc hay chưa.

Uông Thần Tiêu đi làm rồi, Viên Tuyết chẳng có việc gì, nhàm chán nằm ườn ra giường, vừa mở tivi cày phim, vừa lục lọi danh sách bạn bè Wechat của mình.

Xem tới xem lui vẫn không tìm được thanh niên độc thân chất lượng cao nào trong danh sách bạn bè.

Viên Tuyết nghĩ một hồi rồi nhắn tin cho Uông Thần Tiêu và Chopin, yêu cầu bọn họ lưu ý những thanh niên độc thân ưu tú xung quanh mình.

Nhưng cô ấy không nói là muốn tìm cho Lâm Ôn.

Không phải Viên Tuyết hành động theo cảm tính mà sự thực đã bày ra đấy rồi, Nhậm Tái Bân làm như vậy chính là muốn chia tay với Lâm Ôn, không cần thiết phải đào bới tìm ra chân tướng nữa, dứt khoát cắt đứt mớ hỗn độn này đi là được.

Mà cách tốt nhất để cắt đứt mớ hỗn độn này chính là tìm một người đàn ông mới.

Vừa có thể hoàn toàn thoát khỏi sự phiền toái do bạn trai cũ mang đến, vừa có thể trải nghiệm hương vị tươi mới và nồng nhiệt của tình yêu, một mũi tên trúng hai đích, tội gì mà không làm.

Điều quan trọng nhất là cô ấy lo rằng lỡ như sau khi Nhậm Tái Bận quay lại nhận lỗi, Lâm Ôn và anh ta sẽ gương vỡ lại lành.

Cô ấy biết Lâm Ôn không phải loại người chết vì tình, mặc dù Lâm Ôn ít tuổi hơn cô ấy nhưng nhiều khi còn chững chạc hơn cô ấy rất nhiều, nếu lý trí và cảm tính không thể chồng chéo lên nhau, bắt buộc phải phân chia rõ ràng thì chắc chắn Lâm Ôn chỉ có thể được chia vào cột lý trí.

Nhưng người lý trí cũng khó tránh khỏi những lúc mê muội, để cắt đứt khả năng sau này đầu óc Lâm Ôn mất tỉnh táo, chìm đắm trong trụy lạc thì ngay từ bây giờ, cô ấy phải khuyến khích Lâm Ôn nhanh chóng thiết lập một mối quan hệ yêu đương mới, đó mới là việc mà một người bạn thân như cô ấy nên làm.

Một lúc sau, Uông Thần Tiêu trả lời tin nhắn của Viên Tuyết trước.

“Chu Lễ kìa, chẳng phải cậu ấy chính là một người đàn ông độc thân ưu tú đó sao?”

Viên Tuyết trợn mắt: “Tối qua cậu ấy còn hẹn hò với phụ nữ mà hôm nay đã độc thân rồi sao?”

Uông Thần Tiêu thanh minh cho anh em chí cốt: “Bạn là con gái với bạn gái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

Viên Tuyết cười khẩy: “Thế anh thử nói xem bản thân anh có mấy khái niệm?”

“... Không có khái niệm gì hết, thế giới của anh chỉ có một mình em. Bà chủ của anh, bây giờ anh tìm đàn ông độc thân ưu tú cho em ngay đây.”

Viên Tuyết hừ lạnh, sau đó nhấn vào tin nhắn của Chopin vừa gửi tới, Chopin chỉ trả lời ba dấu hỏi chấm.

Viên Tuyết gửi lại yêu cầu kia của cô ấy một lần nữa.

Chopin chỉ trả lời một chữ “ừ” sau đó biến mất.

Viên Tuyết dứt khoát gửi voice chat cho anh ấy: “Nếu cậu không tìm hẳn hoi thì tôi sẽ dán cáo thị xem mắt trong cửa hàng của cậu đấy.”

Giày vò hai người này xong, Viên Tuyết lại do dự không biết có nên hỏi thêm Chu Lễ nữa không.

Nhân tài trong đài truyền hình nhiều không kể hết, từ quản lý cấp cao đến nhân viên cấp dưới, số người có vẻ khả quan cũng đủ khiến hai người kia xách dép chạy theo không kịp.

Đài truyền hình quả là lựa chọn hàng đầu trong thị trường xem mắt, nhưng đáng tiếc con người Chu Lễ...

Nếu cô ấy nhờ Chu Lễ làm chuyện này thì có lẽ là chẳng khác nói chuyện với không khí là bao.

Chín rưỡi sáng, Chu Lễ vừa tỉnh dậy.

Điện thoại báo có tin nhắn mới, anh cũng chẳng thèm xem mà đi vào nhà vệ sinh tắm rửa trước.

Sau khi tắm xong, khoác áo choàng tắm ra ngoài, tóc vẫn còn ướt nhẹp, nước nhỏ thành từng giọt. Anh mở tủ lạnh rót một cốc nước lọc, uống hết một hơi mới coi như tỉnh hẳn.

Chu Lễ lấy bánh mì trong tủ lạnh ra, xé vỏ, vừa ăn vừa ung dung đi tới bàn làm việc.

Căn nhà này nằm ở trung tâm thành phố, diện tích không quá lớn, rộng hơn hai trăm ba mươi mét vuông. Ngoại trừ phòng ngủ chính, phòng tắm và phòng chứa đồ ra thì các không gian khác đều thông nhau, ngay cả phòng cho người giúp việc cũng không có.

Khu làm việc chiếm diện tích khá lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất là quang cảnh phố xá nhộn nhịp, ánh nắng chiếu vào cửa kính của tòa nhà ở phía xa xa làm người ta chói mắt như bị ai đó chiếu đèn pin vào mặt.

Chu Lễ đứng trước cửa sổ nhìn một lúc, vừa cắn bánh mì vừa quay người lại, bây giờ mới nhớ ra tin nhắn điện thoại chưa xem.

Là tin nhắn của Chopin gửi tới.

Anh cũng lười trả lời từng tin từng tin một nên trực tiếp ấn gọi.

“Ngủ đến tận bây giờ đấy à?” Chopin bắt máy hỏi.

“Ừ, tin nhắn của cậu là ý gì vậy, bảo tôi tìm đàn ông cho cậu sao?” Chu Lễ hỏi thẳng.

“Từ ngữ của cậu làm tôi khó chịu đấy nhé, chú ý chút đi.” Chopin nói xong câu này thì chuyển sang giọng điệu nặng nề: “Còn ai khác ngoài Viên Tuyết nữa, không biết lại chuẩn bị giở trò gì, nói là muốn giới thiệu người yêu cho một người bạn, bảo tôi chú ý giúp cô ấy, trong vòng ba ngày phải nghe được tin tốt, bằng không sẽ dán thông báo xem mắt trong cửa hàng của tôi.”

Chu Lễ ngồi xuống ghế sau bàn làm việc: “Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu à?”

“Tôi biết cậu sẽ không tốt bụng như thế.” Chopin nói: “Nhưng biết đâu cậu lại có người bạn nào còn độc thân thì sao?”

Chu Lễ cắn bánh mì, thản nhiên nói: “Đúng là có một người.”

“Thật sao? Ai vậy?”

“Cậu đấy.”

“... Tôi cũng không cần phải hy sinh nhiều như thế.”

Chu Lễ bật cười, nói với anh ấy: “Cậu để ý đến cô ấy làm gì, chính vì các cậu cứ chiều theo ý cô ấy như thế nên cô ấy mới càng lấn tới.”

“Haiz...” Chopin bất lực: “Cậu đừng ở đó mà châm chọc nữa đi, rốt cuộc chỗ cậu có người nào độc thân có thể giới thiệu được không?”

“Người bạn nào của cô ấy cơ?”

“Không biết, cô ấy không nói.”

“Nội tình như thế nào còn chưa biết rõ, giới thiệu kiểu gì?”

“Ồ.” Chopin nghĩ ra gì đó: “Nói là ít hơn cô ấy mấy tuổi, là gái xinh.”

Viên Tuyết không có việc làm không có đồng nghiệp, bạn con gái có quan hệ cực kỳ thân thiết cũng chỉ nằm số những người cô ấy quen biết ngoài đời, năm ngón tay cũng có thể đếm được hết, dựa theo những gì Chu Lễ biết... ít hơn Viên Tuyết mấy tuổi, lại được Viên Tuyết gọi là gái xinh thì chỉ có một người.

Chu Lễ nhét miếng bánh mì còn lại vào trong túi, lưng dựa vào ghế, chân gác lên bàn, túi bánh mì bị anh bóp tạo ra những tiếng sột soạt.

“Sao hả, có người giới thiệu không?” Chopin hỏi.

“Cậu đi hỏi xem tình hình cụ thể như thế nào, làm việc gì, người ở đâu.” Chu Lễ gập miệng túi bánh mì rồi lật ngược lại úp xuống bàn, nói: “Nếu chỗ tôi có người nào phù hợp thì sẽ để ý giúp cô ấy.”

Cúp máy, Chu Lễ cầm điện thoại lắc lắc mấy cái, sau đó vứt điện thoại sang bên cạnh rồi nhặt miếng ghép hình lên.

Bàn làm việc của anh rất lớn, mặt bàn bày một tấm bảng xếp hình bằng gỗ, trên bề mặt nhung của tấm bảng xếp hình là bức tranh hoa hướng dương màu xanh của Takashi Murakami mới hoàn thành được nửa già.

Tổng cộng chỉ có gần chín trăm miếng ghép hình, thỉnh thoảng lôi ra ghép cũng đã được hơn nửa tháng.

Chu Lễ đặt mảnh ghép trong tay vào đúng vị trí của nó, hoa hướng dương lại có thêm một cánh nữa.

Có lẽ là vì muốn nhanh chóng vứt bỏ củ khoai nóng bỏng tay này nên hiệu suất làm việc của Chopin cực kỳ cao, một lát sau đã gọi điện thoại đến báo cho Chu Lễ biết tình hình cụ thể.

“Nhân viên văn phòng, năm nay hai mươi ba tuổi, con gái một, ba mẹ còn sống, cả hai ông bà đều có lương hưu, nhà không ở thành phố này nhưng nằm trong tỉnh. Hộ khẩu của cô ấy ở đây, không có xe nhưng có một căn nhà gần trường học.”

Lúc này Chu Lễ vừa đi vào phòng tắm chuẩn bị sấy tóc, chiều nay anh phải đến đài truyền hình quay chương trình.

Điện thoại mở loa ngoài, Chu Lễ cắm điện máy sấy tóc.

“Biết rồi, tôi sẽ để ý giúp cô ấy.”

Chopin ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, nói: “Tôi thấy điều kiện của cô ấy cũng khá ổn, hay là tôi tự hi sinh mình nhỉ?”

Chu Lễ đứng trước gương cào cào mấy sợi tóc, đáp lại: “Thế cậu bảo Viên Tuyết cho cậu một cơ hội đi.”

Nói xong liền ấn nút khởi động, tiếng máy sấy tóc vù vù ngắt ngang câu nói tiếp theo của Chopin.

Chopin cũng chỉ nói đùa thôi, anh ấy hoàn toàn không muốn có bất cứ quan hệ gì với hội chị em bạn dì của Viên Tuyết, bằng không một khi tình cảm giữa anh ấy và người đó xảy ra vấn đề thì chắc chắn anh ấy sẽ bị chôn sống.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng máy sấy tóc chặn lại.

Anh ấy cúp điện thoại, nhắn tin cho Viên Tuyết nói là Chu Lễ đồng ý giúp cô ấy rồi.

Viên Tuyết vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đập cái bốp xuống giường làm điều khiển tivi nảy lên, Viên Tuyết cảm thán từ tận đáy lòng...

Mặc dù tên nhóc Chu Lễ này khá xấu tính nhưng đúng là rất trọng nghĩa khí.

TYT & Hạ Còn Vương Nắng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play