Hai người không đến nhà hàng lúc đầu mọi người hẹn nhau tụ tập mà tìm một nhà hàng gần đó, ở đây không cần xếp hàng chờ, tầng một kín chỗ, may là tầng hai còn bàn trống.

Chu Lễ nhận lấy thực đơn rồi quay sang hỏi ý kiến của Lâm Ôn, Lâm Ôn chỉ thích tự nấu ăn nên cô không biết chọn đồ ăn bên ngoài, nói là tùy Chu Lễ.

Chu Lễ cũng chỉ hỏi một lần chứ không khách sáo nhiều, anh quyết định gọi một đĩa cá dưa chua, canh đậu phụ, rau đậu bắp xào và bánh sữa bò.

Lúc anh nói chuyện với nhân viên phục vụ, Lâm Ôn dùng nước trà tráng qua bát đũa rồi xếp ra trước mặt anh, sau đó lại rót thêm một ly trà lúa mạch đặt bên cạnh.

Anh nhìn một loạt hành động của Lâm Ôn, vừa đưa menu cho nhân viên vừa không quên nói thêm: "Thêm một phần cơm nữa."

Nhà hàng lên món rất chậm, hai người vừa chờ vừa nói chuyện.

Lâm Ôn ít hơn đám người Chu Lễ bốn tuổi, năm ba đại học cô quen Nhậm Tái Bân đang học nghiên cứu sinh ở trường đại học bên cạnh, còn Chu Lễ khi đó đã làm MC chương trình tài chính được ba năm.

Đối với cô lúc đó mà nói, giữa trường học và xã hội tồn tại một khoảng cách rất lớn nên trong suy nghĩ của cô đám người Chu Lễ vẫn luôn được định vị là "người lớn", vì thế nên lúc mới quen bọn họ, mỗi lần mọi người rủ nhau ra ngoài tụ tập thì cô đều rất ít nói, sau này, khi tiếp xúc nhiều hơn thì cô mới dần quen thuộc.

Thức ăn được bày biện kín cả bàn, Lâm Ôn xới cơm vào bát rồi hỏi Chu Lễ bằng giọng điệu rất tự nhiên: "Nhậm Tái Bân đã liên lạc với anh chưa?"

Chu Lễ vừa nhận lấy thìa múc cơm, nghe cô hỏi vậy thì thản nhiên đáp: "Hóa ra đột nhiên Viên Tuyết nói mời mọi người ăn cơm là vì mục đích này sao?"

Lâm Ôn không phủ nhận.

Chu Lễ nói: "Cậu ta không liên lạc với tôi."

"Anh ấy biến mất cả tuần trời mà các anh cũng không đi tìm sao?"

Chu Lễ múc cơm xong, ngước mắt nhìn cô.

Từng đường nét trên gương mặt Lâm Ôn rất hài hòa, lông mày đậm tự nhiên, chóp mũi cao, đôi môi đầy đặn, một khuôn mặt đầy đủ cả sắc và hình này ít nhiều gì cũng khiến người đối diện phải xiêu lòng.

Mắt của cô rất tròn, tròng mắt phân rõ hai phần đen trắng, ánh mắt lộ rõ vẻ ngây thơ linh động, trong veo như tờ giấy trắng khiến người ta vô cùng yên lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn, gần như không có chút góc cạnh, làn da trắng nõn mềm mại, thêm nữa là ngay cả những người như cô lớn tiếng nói chuyện thì cũng không hề có nửa phần chói tai gay gắt, lúc nào cũng là ngữ điệu nhẹ nhàng tự nhiên mềm mại đó, từng đường nét trung hòa, chiếm trọn ưu thế, vẻ đẹp của cô là sự vô hại hiếm gặp trên đời.

Vì thế nên kể cả cô có đang thăm dò thì cũng không thể nghe ra bất cứ tính công kích nào, nhìn cô lúc nào cũng giống như một chú cừu non.

"Trước khi đi cậu ta đã để lại tin nhắn cho Lão Uông, tin nhắn rất rõ ràng, nói là cậu ta sẽ đi du lịch một thời gian để thư giãn, điện thoại tắt máy, chưa biết ngày về."

Giọng nói trầm ấm từ tính, âm sắc rất dễ nghe, nhưng nội dung câu nói thì lại chẳng có tác dụng gì.

"Một người đàn ông hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đầu, có chân có tay, hơn nữa còn học hành nhiều hơn chúng ta ba năm trời, cậu ta cũng chỉ là đột nhiên muốn đi du lịch một mình thôi, nếu chúng ta cứ cố tình đào bới tìm hiểu thì đó mới là không thích hợp."

Anh vừa nói vừa thản nhiên ăn cơm, còn tiện tay nhặt hết hạt tiêu trong đĩa cá dưa chua ra và nói tiếp: "Tôi lại tò mò không biết hai người đã xảy ra chuyện gì mà tự nhiên cậu ta lại bày trò đi du lịch một mình như thế?"

Chu Lễ xắn tay áo đến khuỷu tay để lộ đồng hồ và cẳng tay chắc khỏe.

Ngọn đèn màu vàng ấm trên đỉnh đầu chiếu xuống làm nổi bật mặt đồng hồ sáng lấp lánh, gân xanh trên cánh tay gồ lên rõ ràng, từng đường nét kết hợp khiến cánh tay lộ ra vẻ rắn chắc mạnh mẽ dưới trạng thái hoàn toàn tự nhiên. Rõ ràng là cánh tay anh không được tính là thô, cũng không khiến người nhìn cảm thấy cơ bắp cuồn cuộn nhưng dường như những đường gân nổi lên dưới da thịt khỏe khoắn lại chứa đựng sức mạnh kiêu ngạo hơn cả cơ bắp.

Lâm Ôn cúi đầu nhìn tay anh rồi suy nghĩ, trong lòng tự biết mình không thể hỏi được gì, cô không biết thẩm vấn người khác, mà Chu Lễ cũng không phải người sẽ trả lời thành thật.

Lại nhớ đến Viên Tuyết, Lâm Ôn dứt khoát chuyển đề tài, cô bảo Chu Lễ gọi hỏi Lão Uông xem tình hình bên đó thế nào, Lão Uông ở đầu dây bên kia nói không sao rồi, hai vợ chồng họ vừa rời khỏi bệnh viện phụ sản.

Ăn cơm xong, hai người đi xuống lầu, cầu thang được làm từ lưới mắt cáo bằng sắt màu đen, Lâm Ôn bước đi không vững khiến cả người loạng choạng sắp ngã, may là cô kịp thời vịn vào vai Chu Lễ đi phía trước, Chu Lễ túm lấy tay cô, quay lại hỏi: "Không sao chứ? Cẩn thận chút."

Tay Chu Lễ giữ quá chặt làm Lâm Ôn thấy hơi đau, cô được anh dìu xuống một bậc sau đó rút tay mình ra, nói: "Không sao, bị vấp vào lưới thôi."

"Đi chậm thôi." Chu Lễ tiếp tục xuống lầu.

Chu Lễ thanh toán tiền cơm, Lâm Ôn cũng không tranh giành làm gì, lúc hai người đi ra khỏi cửa, Lâm Ôn nói cô sẽ tự bắt xe về nhà nhưng Chu Lễ không đồng ý: "Không vội gì mấy phút đồng hồ, để tôi đưa em về, đi thôi."

Thấy bản thân Chu Lễ không ngại phiền phức nên Lâm Ôn cũng không từ chối nữa.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng tiểu khu, Chu Lễ nói: "Cô giúp việc dọn xong rồi, chìa khóa cất trong thùng sữa bò ở ngoài cửa."

Lâm Ôn tiện đó rút hai trăm đồng tiền mặt từ trong ví ra: "Vậy anh gửi tiền cho bà ấy giúp tôi nhé? Hôm nay cảm ơn hai người rất nhiều."

Chu Lễ không cầm tiền, anh nhìn cô nói: "Không cần khách sáo như thế đâu, cất tiền đi."

Lâm Ôn mở cửa xe nói: "Nếu anh cứ như vậy thì lần sau sao tôi có thể mở miệng nhờ anh giúp đỡ nữa?" Cô nói rồi để tiền lên bảng điều khiển phía sau vô lăng, sau đó nhấc chân xuống xe, đi được mấy bước mới quay lại vẫy tay: "Đi đường cẩn thận."

Chu Lễ nhìn cô đi vào hành lang rồi mới mở hộp đựng đồ trong ô tô ra vứt tiền vào, tiện tay lấy bật lửa và thuốc lá từ bên trong ra, châm thuốc lên hút rồi chậm rãi khởi động xe lái về nhà.

Vừa đến gara dưới hầm đậu xe xong thì Uông Thần Tiêu gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Viên Tuyết ra lệnh, tối mai tiếp tục tụ tập, không ai được vắng mặt."

Chu Lễ bật cười: "Tôi sao cũng được, chỉ cần tối mai cô ấy đừng đau bụng."

"Haiz, cậu đừng nói nữa, tôi cũng thấy sợ phụ nữ mang thai luôn, cậu thử nói xem bình thường cô ấy to gan hơn bất cứ ai, sao từ lúc mang thai lại khổ sở như thế nhỉ?"

Chu Lễ lấy mấy tập tư liệu làm việc từ trong hộp đựng đồ ra, đang định xuống xe thì khóe mắt liếc thấy một sợi tóc dài màu đen xoăn nhẹ rơi trên ghế lái phụ.

Anh nhặt sợi tóc lên, mở cửa xe, sau đó đi ra ghế sau lấy áo vest, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, đầu ngón tay vô thức quấn lấy sợi tóc dài kia, chậm rãi sải bước đi về phía thang máy.

Tối đến, bầu trời thưa thớt ánh sao.

Thỉnh thoảng có tiếng cười đùa của trẻ em truyền đến, Lâm Ôn ra ngoài ban công nhìn về phía sân điền kinh của trường học đối diện, có lẽ là đám học sinh ở ký túc xá đang nô đùa.

Lâm Ôn đứng ngoài ban công nhắn tin với Viên Tuyết, chưa đứng được bao lâu đã cảm thấy thịt ở bắp chân căng cứng nặng nề.

Chuyến công tác này khiến cô quá mệt mỏi, ngày mai không phải ngày nghỉ nên vẫn phải đi làm bình thường.

Lâm Ôn tắt màn hình điện thoại, sau khi tắm xong thì lập tức trèo lên giường, ngủ một mạch đến tận sáng.

Sáng sớm, Lâm Ôn ăn sáng ở nhà xong thì tranh thủ sắp xếp lại vali hành lý mà hôm qua cô chưa có sức thu dọn, đúng tám giờ rưỡi, cô ra khỏi nhà đi đến công ty.

Lâm Ôn đặt túi xách xuống bàn làm việc rồi sang phòng trà pha cà phê, lúc đi vào tình cờ gặp thực tập sinh mới đến bưng hai tách cà phê chuẩn bị rời đi.

Hai người gật đầu, mỉm cười chào hỏi.

Lâm Ôn cũng pha hai tách cà phê, một tách cho mình còn một tách khác đưa cho Bành Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh cô.

Bành Mỹ Ngọc cao một mét bảy, nặng chín mươi kilogam, trên bàn làm việc toàn là đồ ăn vặt, bữa sáng là cà phê đen, một cái bánh kếp trái cây và một cái bánh chưng thịt chiên.

Sau khi nhận lấy cà phê, cô ấy nói cảm ơn và không quên mời Lâm Ôn ăn bánh chưng, nhưng Lâm Ôn từ chối.

"Tôi ăn sáng rồi."

Bành Mỹ Ngọc hỏi: "Lại tự nấu ở nhà à?"

"Đúng vậy."

Bành Mỹ Ngọc bội phục cô: "Cô đảm đang thật đấy, thật sự rất đảm đang đấy." Nói một lần chưa đủ mà còn phải bồi thêm một câu nữa.

Lâm Ôn đáp: "Nếu cô muốn thì ngày mai tôi sẽ mang cho cô một phần."

Bành Mỹ Ngọc cung kính từ chối: "Sáng ra không có chút dầu mỡ vào người thì cô bảo tôi phải kiên trì làm cá mắm ở công ty thế nào đây? Cô vẫn nên giữ lại chỗ canh suông nước nhạt đó mà ăn đi." Cô ấy nói rồi chống chân xuống sàn, lấy đà trượt ghế đến bên cạnh Lâm Ôn, hỏi nhỏ: "Nếu cô có mang thì nhớ phải mang cho sếp nữa đấy nhé, cô thử nhìn em gái xinh xắn mới đến kia kìa, sáng nào cũng kiên trì bền bỉ 'tiện tay' pha cho tổ trưởng của chúng ta một tách cà phê, phải tính toán bỏ ra mới thu được lợi ích thỏa đáng mà." Cũng may tổ trưởng là nữ nên mới bớt lời bàn ra tán vào.

Sau một thời gian làm việc với nhau, Bành Ngọc Mỹ nhận ra rằng Lâm Ôn chẳng bao giờ tham gia nói chuyện phiếm với mọi người, cô ấy nói chuyện một mình cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại còn vì Lâm Ôn không chơi quá thân với bất cứ người đồng nghiệp nào nên mỗi lần nói chuyện với Lâm Ôn, cô ấy đều cảm thấy rất yên tâm.

Sau khi làm thính giả được một lúc thì Lâm Ôn chuẩn bị bắt tay vào công việc.

Khi cô tập trung suy nghĩ, ngón tay sẽ vô thức cuộn tròn đuôi tóc, cuộn mãi cuộn mãi tự nhiên da đầu bị giật một cái, cô cúi xuống nhìn mới thấy hóa ra là mấy sợi tóc lại mắc vào nhẫn.

Kể từ khi đeo chiếc nhẫn này vào một tháng trước, lúc nào thói quen nhỏ của cô cũng bị nó cản trở.

Lâm Ôn gỡ tóc ra, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa tay trái rồi nhẹ nhàng xoay tròn vài cái.

Cô không có quá nhiều kinh nghiệm tình trường, hồi năm nhất đại học có qua lại với một cậu bạn cùng lớp trong một thời gian, chưa được bao lâu đã kết thúc trong thất bại thảm hại.

Rút kinh nghiệm, cô nghĩ rằng mối quan hệ tiếp theo sẽ diễn ra suôn sẻ.

Năm thứ ba đại học, cô quen Nhậm Tái Bân, mặc dù Nhậm Tái Bân lớn hơn cô bốn tuổi nhưng vì vẫn đang học nghiên cứu sinh nên nhìn anh ta tràn ngập hơi thở năng động của sinh viên.

Lúc anh ta cười sẽ để lộ hàm răng trắng đều, ấm áp và rất đơn giản, không có quá nhiều bạn bè, càng không có mối quan hệ khác giới mập mờ, đơn thuần có thừa nhưng lại không đủ chững chạc, Lâm Ôn nghĩ rằng như vậy rất tốt, chính cô cũng còn nhỏ tuổi, không biết đến bao giờ mới được người khác khen chững chạc.

Nhậm Tái Bân theo đuổi cô suốt một thời gian dài, lúc cô đồng ý lời tỏ tình của anh ta cũng rất thận trọng.

Đây là người bạn trai mà cô đã chọn cho mình sau khi cân nhắc cẩn thận, cô hy vọng mối quan hệ này sẽ ổn định, đơn giản và lâu dài.

Chạng vạng tối, vào đúng giờ tan tầm, Viên Tuyết gửi tin nhắn cho cô nói đã đến trước cửa công ty chờ cô.

Lâm Ôn cầm túi xách và cũng không quên mang đồ ăn vặt hải vị xuống cho Viên Tuyết.

Tận mấy ngày nữa Viên Tuyết mới lấy được bằng lái xe, Uông Thần Tiêu phải đi làm nên không thể phụ trách đưa đón cô ấy được, vừa rồi cô ấy phải bắt taxi tới đây, lúc này vẫn đang ngồi trong xe đợi Lâm Ôn.

Nhận túi đồ ăn vặt, Viên Tuyết mở một gói ra ăn ngay, nhai vài cái cảm thấy mùi vị rất ngon nên quay sang đưa cho Lâm Ôn một miếng.

Lâm Ôn từ chối.

Viên Tuyết vừa ăn vừa nói: "Chị sợ hỏi chuyện qua điện thoại sẽ làm em mất tập trung không làm việc được, vì thế nên muốn gặp nhau rồi nói, vả lại hỏi chuyện xong rồi thì chị còn có thể cho em mượn ngực để khóc."

Câu cuối cùng của Viên Tuyết rõ biến thái nhưng không ảnh hưởng đến khả năng nghe hiểu của người khác.

Lâm Ôn đã quen với kiểu nói chuyện không kiêng dè gì của Viên Tuyết nên cũng thấy bình thường, chỉ là trong xe còn có tài xế là người lạ.

"Em nói trước đó hai người không cãi nhau, vậy em nói thật đi, có phải cậu ta có người khác ở bên ngoài rồi không?"

Lâm Ôn lắc đầu.

Viên Tuyết nhíu mày: "Chắc chắn?"

Lâm Ôn nói: "Em cũng không biết."

"Chậc!" Khóe miệng Viên Tuyết khẽ giật lên: "Được rồi, vậy thì hiểu rồi."

"... Chị qua loa thế thôi à?"

"Bọn đàn ông chỉ cần cong mông ra một cái là chị đã biết anh ta đi ra phân màu gì rồi, không tin thì em cứ chờ xem, tối nay chị sẽ lôi cổ cậu ta ra cho em."

Tài xế ngồi phía trước cũng không thể nhịn được đưa mắt liếc gương chiếu hậu, có lẽ là đang nghĩ xem phân còn có thể là màu gì.

Bình thường Viên Tuyết thích trang điểm theo kiểu u Mỹ cool ngầu, dạo này vì đang mang thai nên cô ấy chỉ để mặt mộc ra ngoài, ngoại trừ các sản phẩm chăm sóc da cho bà bầu ra thì cô ấy không bôi những thứ khác lên mặt.

Nhưng cho dù cô ấy cố tỏ ra ngoài là canh suông nước lạt thì cũng không thể giấu được nguyên liệu nấu lẩu Trùng Khánh mặn mòi bên trong.

Đồ ăn lẩu cho lên bếp nấu mãi nấu mãi rồi cũng đến lúc sôi sùng sục.

"Này chị nói em cũng đừng lưu luyến quá, dứt khoát ra ngoài tìm một người đàn ông khác đi, mặc kệ cậu ta đi du lịch đến bao giờ về, ngoài đường thiếu gì đàn ông, chỉ bằng khuôn mặt này mà em còn sợ không kiếm được ai sao? Mà tốt nhất là em nên gạo nấu thành cơm với người nào đó luôn đi, đợi khi nào cậu ta trở về nhìn thấy sẽ lác mắt ra, con mẹ nó... em còn nhanh hơn cả cậu ta, thế mà đã có bầu luôn rồi, vả cho cậu ta sưng mặt lên!"

Lâm Ôn giở túi ni lông, lấy một loại đồ ăn vặt khác đưa cho Viên Tuyết: "Chị có muốn nếm thử cái này không?"

Viên Tuyết vừa xé túi đồ ăn vừa nói: "Cậu ta chính là một thằng khốn nạn, chị cũng bị mù rồi, quen biết cậu ta bốn năm trời thế mà vẫn không nhận ra cậu ta là loại người như thế..."

Ăn nhiều hơn nữa cũng không chặn được cái miệng của Viên Tuyết, lúc thì chửi mắng Nhậm Tái Bân là thằng khốn nạn, lúc lại hối thúc Lâm Ôn nhanh chóng tìm tình yêu mới, miệng nói không ngừng suốt cả quãng đường, mãi cho tới khi xe dừng trước cửa "Hang Ổ" mà cô ấy vẫn còn nói.

Mặt tiền của "Hang Ổ" rực rỡ đủ sắc màu, đèn nháy sáng giống hệt quán bar, có điều nơi này lại là một trung tâm Script Kill - Trò chơi suy luận logic.

Chủ trung tâm là Chopin, trước đây anh ấy đã từng viết kịch bản trò chơi Script Kill cho công ty phát hành, năm ngoái muốn mở trung tâm riêng nhưng không đủ tiền nên Chu Lễ đã đầu tư hơn nửa tiền vốn.

Chopin tự nhận mình là lão nhị nên làm ăn vô cùng chăm chỉ, đầu năm nay sau khi cửa hàng bắt đầu mở cửa thì ngoại trừ ăn uống, ngủ nghỉ và ra ngoài mua kịch bản ra thì hầu như không rời khỏi trung tâm nửa bước.

Chopin đang ngồi tính tiền ngoài quầy bar.

Phòng khách của trung tâm được trang trí theo phong cách của Pháp, dùng màu xanh đậm làm tông màu chủ đạo, trên ghế sô pha vải là mấy cánh hoa nhỏ xinh, mấy đồ vật dùng để trang trí như máy bay hay đĩa nhạc đều là đồ cổ điển.

Quầy bar cũng được thiết kế phục cổ, rượu trên kệ đều là rượu thật, Chopin sẽ chiêu đãi bạn bè ở đây.

Chopin thấy Lâm Ôn và Viên Tuyết đi vào thì ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi hỏi: "Sao đến sớm vậy?"

"Giờ này mà còn sớm? Trời cũng sắp tối rồi." Viên Tuyết không chút khách sáo đi vào lấy hai chai nước ra uống, nói: "Thấy tôi quan tâm đến cậu không? Biết cậu bận không đi được nên hôm nay cố tình đặt bàn ở chỗ cậu đấy."

Chopin đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi lên, mặt không cảm xúc cười "ha ha" một tiếng.

Viên Tuyết lạnh giọng cảnh cáo: "Chú ý thái độ của cậu, bây giờ tôi là phụ nữ mang thai đấy, không được tức giận đâu."

Chopin dứt khoát không để ý tới cô ấy nữa, quay sang nói chuyện với Lâm Ôn: "Cô muốn ăn gì không, tôi vừa mua đồ ăn vặt đấy."

Bình thường Lâm Ôn rất ít khi ăn vặt, cô nói không cần, nhận lấy đồ uống Viên Tuyết đưa cho rồi ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Chopin vẫn mang cho các cô một đĩa đồ ăn, thượng vàng hạ cám tạp nham cái gì cũng có.

Một lúc sau có hai lượt khách đi vào cửa hàng, tổng cộng sáu người, vừa hay có thể ghép thành một xe chơi theo một kịch bản, nhưng một vị khách nam trong số đám người đó đột nhiên đổi ý, lề mà lề mề như thể muốn chọn một kịch bản khác dẫn đến không đủ số người, tất nhiên cũng không thể chơi theo kịch bản vừa nãy.

Chopin nhìn về phía hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện trên ghế sô pha.

Viên Tuyết để mặt mộc thì cũng chỉ là người qua đường, khuôn mặt có phần hơi góc cạnh, nói dễ nghe là dáng mặt lạ, nói khó nghe là không phù hợp với thẩm mỹ của đại đa số đàn ông phương Đông.

Còn Lâm Ôn ngồi bên cạnh... hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len phối với váy liền thân...

Chopin chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi nói: "Viên Tuyết, 'Phòng hiện đại' vẫn còn trống, các cô có muốn xem tivi không?"

Cửa hàng có tám phòng chơi game với nhiều phong cách khác nhau, chẳng hạn như phòng Dân Quốc, phòng Châu u, phòng Nhật Bản... để phù hợp với kịch bản nên "phòng hiện đại" được trang bị cả tivi.

Viên Tuyết ngồi không cũng thấy chán, vừa nghe Chopin bảo có thể vào xem tivi thì lập tức kéo tay Lâm Ôn đi vào phòng.

Rất nhanh, vị khách nam kia cũng không lề mề nữa mà đi theo bạn bè vào chơi kịch bản Script Kill dành cho sáu người.

Chopin lẳng lặng đẩy kính lên.

Xem được nửa tập phim, ngoài trời hoàn toàn tối đen, Uông Thần Tiêu vội vàng chạy tới, chỉ còn thiếu mỗi Chu Lễ.

Viên Tuyết cầm điện thoại gọi đồ ăn về, hỏi Uông Thần Tiêu và Chopin: "Không phải Chu Lễ phải tăng ca gì đó đấy chứ?"

"Không đâu, chắc là bị tắc đường nên đến muộn thôi." Uông Thần Tiêu chắc như đinh đóng cột.

Viên Tuyết trợn mắt: "Hôm qua là Chopin phải trông cửa hàng không có thời gian, hôm nay đừng để lát nữa Chu Lễ nói không đến được đấy nhé."

Chopin thầm nghĩ chẳng phải hôm qua chính cô cũng chạy vào bệnh viện phụ sản đấy sao?

Uông Thần Tiêu đảm bảo: "Cậu ấy bảo tới thì chắc chắn sẽ tới, kiên nhẫn một chút nào vợ à."

Uông Thần Tiêu nói rồi quay lại hỏi Chopin: "À đúng rồi, bao giờ cậu ấy định từ chức?"

"Ai từ chức cơ, Chu Lễ á?" Viên Tuyết ngạc nhiên.

"Đúng vậy."

Vốn dĩ Lâm Ôn đang chăm chú trả lời tin nhắn của đồng nghiệp trong nhóm chat công ty, nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Cậu ấy định từ chức bao giờ cơ?" Chopin hỏi ngược lại.

"Không phải lần trước cậu nói với tôi như vậy sao?" Uông Thần Tiêu đáp.

"À, chắc là vậy."

"Này tôi nói cậu, cái gì mà 'chắc là vậy cơ'?"

"Tôi cũng không rõ lắm, hay cậu tự hỏi cậu ấy đi." Chopin trả lời lấy lệ.

Uông Thần Tiêu đang định hỏi thêm thì bên ngoài có tiếng mở cửa, Chopin quay ra nhìn, cắt ngang cuộc nói chuyện: "Đến rồi!"

Cửa phòng hiện đại mở ra, ô cửa đối diện cửa ra vào của cửa hàng. Chu Lễ sải từng bước lớn đi vào trong, nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng.

Lâm Ôn bị Chopin đang đứng che mất, Chu Lễ chỉ nhìn thấy đôi giày vải trắng của cô.

Chu Lễ vắt áo vest đang treo trên tay lên thành ghế sô pha ngoài phòng khách rồi đi đến quầy bar rót một ly hồng trà đã lạnh ngắt, hỏi mấy người bọn họ: "Vẫn chưa gọi đồ ăn à?"

"Gọi rồi!" Viên Tuyết lắc điện thoại: "Đồ Nhật, đủ cho mấy người chúng ta ăn, lát nữa không ăn hết thì không được đi."

Chu Lễ uống nước xong mới đi vào phòng hiện đại, không đợi anh kịp nói câu nào thì Viên Tuyết đã vội nói trước: "Nếu mọi người đã đông đủ rồi thì tranh thủ lúc chờ đồ ăn, tôi làm chuyện chính trước đã."

Nói xong, cô kéo tay Uông Thần Tiêu và Chopin, nhét bọn họ vào hai căn phòng khác nhau rồi ra lệnh cho Uông Thần Tiêu không được ra ngoài, cô ấy đi sang xử lý Chopin trước.

Cô ấy phải kiểm tra điện thoại của họ, sau đó tiến hành thẩm tra riêng biệt từng người một.

Lâm Ôn thấy thế, chậm chạp đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi chạy ra ngoài cửa.

Chu Lễ dựa lưng vào cửa, một tay đút vào túi, một tay cầm cốc, bình tĩnh nhấp hai ngụm trà xong mới quay sang nhìn Lâm Ôn, cười như không cười, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên kỳ lạ.

"Nói như vậy có nghĩa là... tôi do em phụ trách rồi?"

TYT & Hạ Còn Vương Nắng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play