Tấm ảnh tám tấc được đóng bên trong cái khung ảnh tinh xảo, cô gái trong tấm ảnh mặc một bộ y phục cổ trang, tóc buông dài, khóe môi mang theo nụ cười có chút ngây ngô, nhưng trên mặt đọng lại một mảnh ôn nhu.
Đây là ảnh chụp Dư Nhất Băng khi mới xuất đạo, trong một bộ phim điện ảnh.
Lúc đó cô cũng chỉ đóng một vai qua đường, may mắn nhận được vai diễn có hai câu thoại liền vui vẻ muốn chết, lúc phim phát sóng còn cao hứng tới mấy ngày không ngủ được, cô con cắt lại một đoạn phim ngắn ngủn chưa đầy một phút, lại in ra thành ảnh chụp giữ lại.
Xem như nhắc nhở chính mình, vĩnh viễn cũng không được quên bản chất ban đầu.
Phỉ Hành Vân nhìn tấm ảnh trong chốc lát, hắn rũ mắt, không tiếng động thở dài.
Dư Nghệ nghe hết toàn bộ đối thoại của Sở Thanh Y và Vương Thu Hoa, cô không tự chủ nhíu mày.
Chuyện xảy ra tai nạn xe cộ, cô thật sự không biết gì cả, bằng không làm sao mà bị đổi tới một khối thân thể khác cô cũng không hay biết. Lúc trước cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ cân nhắc lại, hình như đúng là có gì đó không thích hợp.
Vương Thu Hoa có việc đột xuất không thể đi cùng cô, xe chạy được một đoạn rồi cô mới phát hiện hộ chiếu không có ở trong túi xách, trợ lí phải quay trở về công ty tìm, trên xe lúc đó chỉ còn lại một mình cô và tài xế lái xe.
Không biết có phải do cô tưởng tượng quá nhiều hay là thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?
Nếu đây là một chuỗi âm mưu nhằm vào cô mà có thể làm được tới mức này thì nhất định không phải người bình thường ra tay, ít ra cũng là người thân cận với cô hiểu rõ sinh hoạt của cô trong lòng bàn tay.
Người có thể làm được tới nước này thật sự quá ít.
Mà điều khó hiểu nhất chính là…
Dư Nghệ nghiêng đầu nhìn về phía Phỉ Hành Vân, cũng không phải là đang nghi ngờ hắn, chỉ là cô không hiểu vì sao hắn lại biết vị trí của biệt thự, lại muốn tới nơi này để tham gia tang lễ của cô.
Chẳng lẽ hắn biết được gì đó?
Với thân phận hiện tại của cô, một diễn viên nhỏ tới một tác phẩm tiêu biểu cũng không có, nếu như chạy tới tiếp cận Vương Thu Hoa chắc chắn sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy cô muốn nịnh bợ người đại diện nổi danh trong giới, xa lánh còn không kịp chứ đừng nói ở đó cho cô hỏi han về chuyện tai nạn giao thông của mình.
Nhưng cái này giống như khúc mắc trong lòng, cô không thể nào buông xuống được.
Bất kỳ ai chết qua một lần thì mới hiểu được, đâu có dễ dàng thuyết phục chính mình quên hết quá khứ bắt đầu lại mọi thứ một lần nữa.
Cô nhất định phải biết chuyện này là ngoài ý muốn hay là có người đứng đằng sau.
Tiếp cận Vương Thu Hoa thì không thể thực hiện được, vậy thì chỉ có thể xuống tay từ trên người Phỉ Hành Vân, may mắn là cô cũng có lý do để tiếp cận hắn, Dư Nghệ nhìn hắn trong chốc lát, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, không ngờ rằng cuối cùng cô cũng phải lợi dụng tới chuyện phát sinh đêm hôm đó.
Trên đời có nhiều chuyện mà chúng ta không thể ngờ tới!
Cô thở dài một cách khổ sở, tiến lên một bước, thanh âm trong trẻo, chủ động lên tiếng: “Cái kia…Phỉ tổng, chúng ta có thể đi được chưa? Trở về sớm một chút còn có thể kịp giờ cho buổi tập huấn chiều nay.”
Giống như mặt hồ đang yên tĩnh bị ai đó ném vào một hòn đá, lúc này đang nhấc lên từng gợn sóng lăn tăn. Ba người trong phòng khách đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Dư Nghệ, Vương Thu Hoa ngẩn người, sau đó thân thiện gật đầu với cô một cái.
Sở Thanh Y có chút kinh ngạc, ánh mắt hắn dò xét một vòng trên người Dư Nghệ, lại chuyển qua nhìn Phỉ Hành Vân, mày hơi nhíu lại, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Phỉ Hành Vân trước sau như một, vẫn lạnh lùng xa cách.
Dư Nghệ bị nhìn như vậy thì có chút không được tự nhiên, đặc biệt là hốc mắt của Vương Thu Hoa còn đỏ ửng, trong lòng cô càng thêm khó chịu, cúi đầu, làm bộ như đang sợ hãi mờ mịt, nhích một bước nhỏ tới bên cạnh Phỉ Hành Vân, thấp giọng nói:
“Phỉ tổng, tôi còn phải đi trước, anh…”
“Đi cùng nhau”. Phỉ Hành Vân liếc nhìn cô một cái, Dư Nghệ lập tức ngoan ngoãn gật đầu, hắn quay đầu lại, không nhìn tới Sở Thanh Y, nói với Vương Thu Hoa: “Nén bi thương!”
Hắn còn biết an ủi người khác?
Đây là Phỉ Hành Vân sao? Nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn đêm đó, cô thật sự nghi ngờ người này có phải là ngươi máy tương lai xuyên tới đây hay không, nhìn hắn giống như không có thất tình lục dục, trên người càng không có chút tế bào tinh tế nào.
Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện ở chỗ này, còn mới vừa an ủi Vương Thu Hoa mà Dư Nhất Băng xem là người thân duy nhất của cô ấy.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mờ mịt.
Chẳng lẽ Phỉ Hành Vân thật sự có liên quan tới tai nạn giao thông của cô?
Nếu không thì làm sao giải thích được hết những chuyện xảy ra sau khi cô chết?
Dư Nghệ lúc này nhịn không được nghiêm túc đánh giá hắn lần nữa. Vóc dáng của Phỉ Hành Vân rất cao, cô miễn cưỡng cũng chỉ có thể đứng được tới cằm của hắn. Lúc quay đầu lại, có thể nhìn thấy những đường cong tuyệt mỹ trên gương mặt hắn. Đôi môi mỏng luôn mím lại tạo thành một cái đường thẳng tắp, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy người này không thân thiện, ngoại hình tốt như vậy, mũi cao thẳng, đồng tử đen láy thâm thúy, giống như người bình thường không thể lọt được vào mắt hắn.
Tuổi không tính là lớn, nhưng giữa mày đã có vết hằn, khoảng cách giữa bọn họ lúc này rất gần, tuy là Dư Nghệ đã từng gặp qua không ít người đẹp trai trong vòng, nhưng tim vẫn không thể kiềm chế được mà tăng nhịp đập.
Người này thật sự rất đẹp trai!
Nếu như hắn không quá lạnh lùng khó tiếp xúc, không biết có bao nhiêu người theo đuổi hắn đâu.
Nhưng mà tiếc là hắn là Phỉ Hành Vân.
Dư Nghệ cũng biết bản thân đang tìm một mục tiêu khó tiếp cận nhất. Ai mà không biết Phỉ đại boss tâm cao khí ngạo, người đẹp ở Trục Lãng vô số, xinh đẹp quyến rũ ngây thơ đáng yêu, kiểu gì cũng có mà còn có thể tính bằng đội bóng.
Nhưng mà người này một chút tai tiếng cũng không có.
Trước kia cô từng nghe thấy có người động tâm tư với hắn liền lập tức bị đuổi khỏi công ty.
Dư Nghệ dùng sức xoa xoa hai bên thái dương, ngẩng đầu, nổ lực nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Vậy anh đi trước đi.”
Tâm tư mỗi người ở đây đều đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ ấm áp. Vương Thu Hoa thấy bọn họ muốn rời đi, vội vàng đứng lên hết sức cung kinh mà tiễn Phỉ Hành Vân cùng Dư Nghệ ra cửa, lúc thấy họ lên xe còn liên tục nói lời cảm ơn.
Việc nào ra việc đó, các phóng viên không thể biến tang lễ thành công cụ thăng quan phát tài của họ xác thật là nhờ có lực uy hiếp của Phỉ Hành Vân.
Sở Thanh Y cũng nói lời từ biệt với Vương Thu Hoa, đi cùng bọn họ một đoạn đường, tuy là trên đường không nói chuyện, nhưng Dư Nghệ bị kẹp ở giữa hai người này vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Cũng may là xe đậu ở bên ngoài không xa. Chỉ còn hai chiếc xe đang chờ, chiếc Porsche màu đen an tĩnh đậu bên đường, giống như mãnh thú đang ngủ đông lặng yên không một tiếng động, che khuất chiếc Maserati màu lam bên cạnh.
Liếc mắt một cái Dư Nghệ liền biết chủ nhân của hai chiếc xe này là ai.
Cô len lén nhìn Sở Thanh Y, quả nhiên, hắn bị Phỉ Hành Vân chèn ép không chỉ là một cái đầu đâu, sắc mặt hắn rõ ràng trầm xuống, chắc là đang tính trở về chạy đi mua chiếc xe mới.
Đứa nhỏ này, trước sau đều tích cực như vậy.
Tài xế chiếc Porsche đi xuống mở cửa ghế sau xe ra, Phỉ Hành Vân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Dư Nghệ một cái, tài xế rõ ràng là bị làm cho kinh ngạc, ông ấy sửng sốt một chút, vội vàng chạy qua phía cửa xe bên kia, động tác nhanh chóng mở cửa xe.
Dư Nghệ cười với ông ấy, đang chuẩn bị lên xe, Sở Thanh Y đột nhiên lên tiếng: “Cùng nhau trở về đi!”
Dư Nghệ sửng sốt, bước chân khựng lại tại chỗ, có chút mờ mịt nhìn về phía hắn.
Sở Thanh Y đang dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, đôi mắt màu hổ phách giống như đang che giấu sự ôn nhu vô hạn.
“Không phải em cũng phải đi về sao? Vừa lúc tôi cũng phải đi, cùng nhau đi đi.”
“Nhưng mà…”
“Phỉ tổng công việc bận rộn, không cần làm phiền anh ta.”
Thanh âm của hắn vẫn ấm áp như cũ, giống như một gió mát lạnh thổi qua vào buổi sáng mùa hè oi bức, nhưng chỉ có Dư Nghệ mới nhìn ra được đáy mắt của hắn đang cất giấu một nỗi buồn.
Sở Thanh Y có địch ý với Phỉ Hành Vân. Điểm này rất rõ ràng. Chẳng lẽ hắn cũng hoài nghi tai nạn xe cộ của cô có quan hệ với Phỉ Hành Vân?
From TYT & Autumnnolove
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT