Dư Nghệ hít sâu một hơi, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra một cái chủ ý.

Cô là một nghệ sĩ nhỏ không có tiếng tăm không có công ty, sao lại có cách biết được nơi này?

Muốn giải thích quả thật là một cái đề khó.

Cô suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm Phỉ Hành Vân, nghiêm túc gật đầu: “Không sai, tôi theo dõi anh tới đây, bây giờ xem ra anh không có ở đây gặp riêng ai, tôi cũng an tâm rồi.”

Nói xong cô xoay người muốn rời khỏi.

Dư Nghệ rất muốn biết vì sao Phỉ Hành Vân lại xuất hiện ở chỗ này. Trong trí nhớ của cô, bọn họ dường như không có giao thiệp gì với nhau, huống hồ công ty của cô luôn bị Trục Lãng áp một đầu, cho dù có gặp gỡ cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt.

Nhưng mà người này tới tham gia tang lễ của cô, còn giúp đỡ Vương Thu Hoa một phen. Cô tất nhiên rất cảm kích hắn.

Chuyện trả ơn thì chờ ngày sau lại nói, bây giờ đi trước mới là thượng sách, Dư Nghệ vừa mới cất bước, cánh tay đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy, cô quay đầu lại, ngây ngốc mà mở to mắt nhìn Phỉ Hành Vân.

“Anh còn có gì muốn phân phó sao?”

“Em theo dõi tôi tới đây.”

Hắn lặp lại lời của Dư Nghệ lúc nãy, tay vẫn nắm chặt không buông, Dư Nghệ chờ một hồi vẫn không nghe thấy hắn nói gì thêm, thận trọng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Gặp lại sau?”

Khuôn mặt Phỉ Hành Vân tối sấm, lực đạo trên tay tăng thêm ba phần, hắn vẫn không nói lời này, khuôn mặt tuấn tú hết sức kiên định, không biết là trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Dư Nghệ âm thâm cảm khái một tiếng, tâm tư của đàn ông quả nhiên quá phức tạp, ngữ khí của cô càng thêm cung kính.

“Anh còn có chuyện gì khác muốn phân phó tôi làm sai? Nếu không có, tôi liền trở về đoàn phim.”

Cô thật sự không thể hiểu được Phỉ đại boss, cũng không đắc tội nổi anh ta, cánh tay bị nắm chặt có chút đau, cô nhếch miệng, bày ra bộ dáng đáng thương.

“Không ấy anh buông tay ra trước được không? Ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo, nếu bị người khác nhìn thấy, thật sự là…”

Lời còn chưa nói xong, Phỉ Hành Vân đã giống như bị điện giật buông lỏng tay, thậm chí còn lùi về sau một bước, giống như nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với cô.

Dư Nghệ bĩu môi. Nếu lại bị tuồn ra tai tiếng, cô chắc chắn sẽ bị bôi đen thảm hại hơn trước kia. Cô còn đang định nói gì đó, muốn kích thích Phỉ Hành Vân một chút, hắn đã lên tiếng trước.

“Từ từ rồi đi.”

“Chi vậy?”

Cái người này nhả ra bốn chữ như vàng như ngọc cũng không có ý định trả lời, quay đầu đi vào trong, Dư Nghệ chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh đánh vào trán cô, bất đắc dĩ thở dài, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo hắn.

Bên ngoài chắc là vẫn còn phóng viên canh giữ, bây giờ mà rời đi sẽ bị bọn họ bắt lại dò hỏi, hơn nữa cô thật sự rất nhớ Vương Thu Hoa.

Dư Nghệ đi đến trước cửa phòng khách, nâng mắt nhìn vào bên trong một vòng. Trải qua một màn đại náo của các phóng viên, những người trước đó có mặt đã rút chạy từ cửa sau rồi, trong phòng khách lúc này chỉ còn có bốn người, ngoài Vương Thu Hoa và Phỉ Hành Vân, hai người kia càng làm cho cô cảm thấy kinh ngạc tới nhíu mày.

Sở Thanh Y thì không nói, sao Bạch Cư Hàn lại có mặt ở đây?

Bọn họ không có chú ý tới Dư Nghệ, Bạch Cư Hàn khoanh hai tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thanh Y đang băng bó cho Vương Thu Hoa, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Tôi không có việc gì gấp”. Sở Thanh Y lắc đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếu anh có việc thì cứ rời đi trước.”

“Muốn đuổi tôi đi sao?”

Bạch Cư Hàn cười nhạo một tiếng, dường như đang muốn nói thêm gì đó, ánh mắt của Phỉ Hành Vân rơi xuống trên người hắn, hắn lập tức ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên một chút e dè.

Hắn có thể cãi cọ với Sở Thanh Y, nhưng ở trước mặt Phỉ Hành Vân, thở cũng không dám thở mạnh.

Cho dù cũng là công ty giải trí quy mô không nhỏ, nhưng bị Trục Lãng chèn ép quá nhiều năm, hắn đã tập thành bản năng thấp hơn người ta một cái đầu.

Bạch Cư Hàn cũng được xem là một người quen lâu năm của cô, đại cổ đông kiêm tổng giám đốc của Truyền thông Thiên Môn, là người lãnh đạo trực tiếp đồng thời cũng là kẻ thù của Dư Nghệ, nếu không phải tại bản hợp đồng ràng buộc, cô đã sớm chạy lấy người.

Lần này có nhiều phóng viên biết nơi ở của cô như vậy, nói không chừng có liên quan tới tên này. Trong mắt Dư Nghệ hiện lên một chút lạnh lẽo.

Vương Thu Hoa đỡ cái trán, im lặng một lúc, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Bạch Cư Hàn: “Chuyện này là cậu làm sao?”

“Tôi không biết chị đang nói cái gì”. Bạch Cư Hàn nhún nhún vai: “Dư Nhất Băng mất, tôi cũng rất khổ sở, mấy phóng viên kia tới đây thì có quan hệ gì tới tôi. Vương Thu Hoa, trong lòng chị không thoải mái tôi cũng có thể thông cảm, nhưng mà không phải là bát nước bẩn nào cũng có quyền hết lên người tôi.”

“Con mẹ cậu!”. Vương Thu Hoa đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi hắn mắng: “Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang tính toán cái gì sao, mấy người có mặt ở đây hôm nay có mấy người là tôi mời tới? Còn không phải đều là nghệ sĩ của công ty sao, cậu kêu bọn họ tới đây còn không phải là để cọ nhiệt độ của Nhất Băng sao! Bạch Cư Hàn, em ấy đã chết rồi cậu vẫn không chịu buông tha cho em ấy!”

Bị mắng xối xả một tràng, tuy rằng da mặt của Bạch Cư Hàn khá dày, trên mặt cũng có chút khó chịu, hơn nữa còn đang ở trước mặt của Phỉ Hành Vân và Sở Thanh Y, hắn hung hăn trừng mắt nhìn Vương Thu Hoa, giận dữ nói:

“Chị muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi nói không có liên quan tới tôi chính là không có liên quan, chị đừng có ở chỗ này nổi điên lên rồi cắn bậy.”

“Chuyện như thế nào thì trong lòng cậu là rõ ràng nhất”. Vương Thu Hoa cười lạnh một tiếng: “Cậu cứ chờ đó, việc này tôi sẽ không để yên đâu, lúc trước cậu lừa em ấy ký hợp đồng, trói buộc chúng tôi vào Truyền thông Thiên Môn, nhiều năm như vậy còn chưa kiếm đủ tiền cho cậu sao? Bây giờ em ấy đã chết rồi cậu cũng không muốn buông tha cho em ấy, Bạch Cư Hàn, bây giờ tôi có liều cái mạng già này cũng phải đòi lại một cái công đạo!”

Bạch Cư Hàn há miệng thở dốc, trong mắt hắn xẹt qua một tia lửa giận: “Chị bị điên rồi!”

Hắn là người rất sỉ diện, buông lại một câu sau đó nổi giận đùng đùng đứng dậy rời đi. Khi đi ngang qua người Dư Nghệ, hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cho rằng cô chính là người mới của Vương Thu Hoa, trong miệng lẩm bẩm một câu chửi thô tục.

Cửa biệt thự bị hắn dùng sức đóng lại vang lên một âm thanh rung trời.

Bạch Cư Hàn vừa đi, khí thế cường hãn khi nãy của Vương Thu Hoa cũng hoàn toàn yếu đi, thân thể của chị lắc lư một hồi rồi suy sụp ngã xuống sô pha, Sở Thanh Y sửng sốt, vội vàng muốn đi qua đỡ chị, chị xua xua tay, thở dài:

“Chị không sao, Thanh Y, em cũng trở về đi, chị sợ lát nữa còn có phòng viên quay lại đây. Em có thể nhớ tới em ấy, tới đây nhìn em ấy một cái là đã đủ lắm rồi.”

Sở Thanh Y rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, ánh mắt phức tạp dừng lại trên người Vương Thu Hoa hồi lâu, mãi mới lên tiếng hỏi: “Nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông đã điều tra rõ ràng chưa?”

Dư Nghệ đứng bên ngoài phòng khách theo bản năng nín thở một hồi.

Vương Thu Hoa ngẩn người, cười khổ một tiếng: “Nói là ngoài ý muốn, tài xế của một chiếc xe khác say rượu. Hôm đó đúng ra là chị sẽ đi với cô ấy, nhưng có một nghệ sĩ khác đột nhiên có chuyện, muốn chị qua đó xử lí. Trợ lí của em ấy cũng có việc phải về nhà một chuyến, cô ấy một mình đi trước, ai biết…”

Thanh âm của chị đã có chút nghẹn ngào, Sở Thanh Y ngây ngốc đứng hình trong chốc lát, bổng nhiên nâng cao giọng nói: “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”

Dư Nghệ và Vương Thu Hoa đều sửng sốt.

Vương Thu Hoa nhíu mày: “Em đang nghi ngờ…”

“Không có gì, em chỉ tùy tiện nói thôi.”

Sở Thanh Y cắt ngang lời nói của chị, nhìn về phía Phỉ Hành Vân, lắc đầu với Vương Thu Hoa ý bảo chị không cần tiếp tục đề tài nạy, hắn vẫn không nghĩ ra vì sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây.

Rõ ràng là hai người này hoàn toàn không có liên quan gì.

Phỉ Hành Vân hoàn toàn không có để ý tới suy nghĩ của bọn họ, thậm chí từ đầu tới cuối đều không để đối thoại lọt vào tai hắn, từ lúc tiến vào phòng khách, ánh mắt của hắn không có một giây đồng hồ rời khỏi bức tường trước mặt.

Ở đó có tấm ảnh chụp của Dư Nhất Băng.

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play