Nói đến đây, thì cần phải nhắc lại Sở Thanh Y chính là người đầu tiên hoài nghi tai nạn xe cộ có khả năng có vấn đề.
Hắn thành danh ở thời điểm còn rất trẻ, nhưng cũng chịu qua không ít gian khổ, lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới giải trí dơ bẩn này, trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết. Trước kia hắn cũng quá lười ứng phó với những mưu mô trong vòng, phần lớn thời gian hắn đều chạy show trong và ngoài nước, cuối cùng thành lập phòng làm việc của riêng mình. Truyền thông Thiên Môn trước đó coi thường hắn, chờ sau khi hắn nổi tiếng, thân phận hai bên lại hoán đổi cho nhau, đổi thành Bạch Cư Hàn ăn nói khép nép bày tỏ mong muốn ký hợp đồng với hắn hết lần này tới lần khác.
Nhưng mà có tấm gương sáng là Dư Nghệ, Sở Thanh Y tất nhiên sẽ không hợp tác với Truyền thông Thiên Môn. Vì chuyện này mà Vương Thu Hoa còn bị cô lập ở công ty suốt một thời gian dài.
Lúc Dư Nghệ xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Sở Thanh Y chính là xuống tay điều tra. Mọi việc không thể nhìn nhận theo hướng đơn giản như vậy được, đây chính là điều thứ nhất hắn học được để có thể sinh tồn ở chốn rồng rắn hỗn tạp này.
Lúc này Phỉ Hành Vân lại xuất hiện ở đây, không khỏi quá trùng hợp đi!
Thanh âm của Sở Thanh Y vừa vang lên khiến Phỉ Hành Vân phải ngừng bước chân, hắn quay đầu lại, trên mặt không chút biểu tình nhìn về phía Sở Thanh Y. Sở Thanh Y không hề sợ hãi, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn nhu quen thuộc từ trước đến nay, dựa vào cửa xe, nghiêng đầu, lại không hề che giấu lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Hai người đàn ông xuất chúng như nhau đang bốn mắt nhìn nhau, dường như có mùi thuốc súng đang tản mát trong không khí.
Dư Nghệ bị kẹp ở giữa, nhất thời có chút bối rối.
Còn ngại lửa chưa đủ lớn, Sở Thanh Y ngẩng đầu vẫy tay với cô, thanh âm lạnh như khối băng. Hắn cũng không thèm che giấu con người thật của mình nữa.
“Dư Nghệ, trở về cùng tôi!”
“Lại đây!”
Gần như cùng lúc đó, Phỉ Hành Vân cũng lên tiếng.
Trên khuôn mặt của hắn vẫn không có chút biểu tình như cũ, ánh mắt cũng lãnh đạm, thanh âm này không hề có cảm xúc thăng trầm, dường như hắn không hề để mắt tới Sở Thanh Y đang tràn ngập địch ý trước mặt mình.
Trong lòng Dư Nghệ đã có quyết định, cô chỉ có thể áy náy lắc đầu với Sở Thanh Y, sau đó xoay người bước lên xe của Phỉ Hành Vân.
Có quá nhiều chuyện mà cô cần phải được biết.
Cơ hội tốt như vậy để tiếp cận Phỉ Hành Vân, sau này chưa chắc sẽ có lại cái thứ hai. Cho dù Sở Thanh Y có suy nghĩ nhiều, cô cũng không còn cách nào nữa.
Tài xế đứng một bên xem tới đầu đầy mồ hôi, hắn không thể không lo lắng, có bao giờ hắn gặp tình huống như thế này đâu, bình thường bên người tổng tài một chút ong bướm bay lượn cũng không có, thật khó khăn mới có một người, vậy mà bối cảnh quan hệ còn phức tạp như vậy.
Giống như hắn sắp chờ không nổi dẫm mạnh chân ga, muốn bỏ xa chiếc xe thể thao màu lam kia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lén nhìn Dư Nghệ qua kính chiếu hậu một cái.
Rất xinh đẹp, nhưng hình như không có chỗ nào nổi bật. Trong giới giải trí này, thứ nhiều nhất chính là các cô gái xinh đẹp.
Cũng không biết vị này đặc biệt ở chỗ nào mà khiến cho Phỉ Hành Vân có thể ở trước mặt công chúng công khai phân cao thấp cùng Sở Thanh Y, nếu đổi thành một người khác, sợ rằng Phỉ Hành Vân cũng không thèm nhìn đến lần thứ hai.
Trong lòng tài xế bát quái bừng bừng, Dư Nghệ bị hắn lén nhìn mấy cái liền cảm thấy có chút co quắp.
Từ sau khi cô xuyên tới thân thể này gặp Phỉ Hành Vân tổng cộng ba lần, không lần nào là không xấu hổ, lúc này bỗng nhiên ngồi gần hắn như vậy, đầu óc thanh tỉnh trong một không gian nhỏ hẹp, cô thậm chí không cần nghiêng đầu cũng có thể nhìn thấy vạt áo của người đàn ông này.
Xung quanh cô là một mảnh yên tĩnh, trên xe cách âm tốt làm cho tất cả âm thanh đều rất rõ ràng, tiếng hô hấp và tiếng tim đập cô đều nghe được, cô hít sâu, nhẹ nhàng nhích về phía cửa xe, muốn bảo trì một khoảng cách nhất định cùng Phỉ Hành Vân.
Cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh mẽ. Trước giờ cô chưa từng gặp qua người như vậy. Trời sinh vương giả, định sẵn là sẽ ở trên đỉnh vinh quang, hắn không cần nói gì cả, hơi thở của hắn đã mang đến cảm giác áp bức cường đại khiến cho Dư Nghệ kinh hãi rồi. Cô theo bản năng muốn tránh đi.
Rõ ràng là hắn chưa nói cái gì, cũng chưa làm cái gì, vậy mà lúc này đây cô thậm chí còn khẩn trương hơn đêm hôm đó.
Cô dịch chuyển thân thể một chút, cả người gần như dán sát vào cửa xe, lúc trước muốn nói mấy lời ngạo mạng, lúc này cũng hoàn toàn biến mất, khoảng cách cách nhau nửa chiếc xe, lúc này cô mới một hơi thở ra.
Dư Nghệ tự cho là bản thân mình hành động rất cẩn thận, cô cho rằng Phỉ Hành Vân sẽ không chú ý, không nghĩ tới trò mèo này của cô đều bị hắn thu vào trong mắt.
Phỉ Hành Vân liếc nhìn cô một cái, nói: “Em sợ tôi?”
Thanh âm của hắn rất thấp và từ tính, nhưng Dư Nghệ vẫn sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng lắc đầu.
“Không có, tôi đang kích động thôi”. Cô liếc mắt nhìn Phỉ Hành Vân một cái, từng câu từng chữ châm chước giải thích, “Nhìn thấy anh tôi thật sự rất cao hứng, cảm thấy anh chính là một vị thần oai hùng bất phàm chói sáng hiếm thấy trên đời, tôi không nên ngồi cùng anh chung một chiếc xe, sợ không hợp mắt anh.”
Dư Nghệ nói xong còn không quên bồi thêm một nụ cười lấy lòng.
Vừa nói ra mấy lời nịnh hót như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn nôn, cô chỉ muốn nói nhanh cho xong, đối mặt với Phỉ Hành Vân, đừng nói là nói lời khách sáo, bảo trì đầu óc cho nó có thể hoạt động bình thường đã là rất khó rồi.
Cuối cùng thì cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá rồi, còn tưởng rằng có thể qua mặt Phỉ Hành Vân.
“Vậy sao?”. Phỉ Hành Vân bỗng nhiên nổi lên hứng thú: “Em cảm thấy tôi oai hùng bất phàm chói sáng sao?”
Dư Nghệ sửng sốt, thiếu chút nữa là theo bản năng mắng ra mấy câu khó nghe, cô hít sâu một hơi, đảo mắt qua người hắn nhìn trên dưới một vòng: “Đúng vậy…dáng dấp rất đẹp mắt!”
Tài xế đang ngồi ở ghế lại suýt xíu nữa là nhịn không được cười ra tiếng, hắn cố gắng nhẫn nhịn tới mặt đỏ bừng.
“Cao lớn vĩ đại!”
“Dáng dấp như tiên!”
“Nhân gian hiếm thấy!”
“Có tiền nữa!”
Dư Nghệ tâng bốc thành thạo, lúc này càng bình tĩnh hơn thập phần lưu loát mà ca ngợi hắn. Dù sao thì hắn cũng đúng là như thế thật.
Phỉ Hành Vân tỏ vẻ vừa lòng gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Em cảm thấy tôi so với tên kia như thế nào?”
Tên kia?
Tên kia nào?
Dư Nghệ mất một lúc mới ý thức được “tên kia” mà hắn đang nhắc tới chính là Sở Thanh Y, ánh mắt của cô lập tức trở nên cổ quái, hóa ra đây lại là một vấn đề nan giải khác. Gần vua như gần hổ, cổ nhân nói chẳng sai.
Cô mấp máy môi, do dự một lúc, sau đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt hết sức thành khẩn: “Mỗi người một vẻ, nhưng mà Phỉ tổng trong lòng tôi mới là thiên hạ đệ nhất, không ai sánh bằng!”
Không biết tâng bốc như vậy có hài lòng không, có lôi cô ra xử trảm không!
Dư Nghệ lén đưa mắt nhìn hắn, nhưng biểu tình của người này từ đầu tới cuối đều giống nhau, cho dù có lấy kính hiển vi tới đây mà soi có khi cũng chẳng nhìn ra được tia cảm xúc khác nhau nào.
Cô móc hết ruột gan ra mà hắn chỉ gật gật đầu: “Đưa em trở về!”
Này xem như là thoát chết sao?
Nhưng có mấy chuyện muốn hỏi lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dư Nghệ nhấp môi, cô đang vắt hết óc suy nghĩ làm cách nào để có thể bắt chuyện với hắn, có thể biết được mối quan hệ này như thế nào. Nếu đổi lại là người ngoài vòng thì còn có thể dùng bát quái để che giấu một chút. Nhưng mà cô chỉ là một diễn viên nhỏ, ai biết người ta có cho rằng cô muốn dựa vào cái tai nạn xe cộ này để mượn cơ hội một bước lên trời. Để cho Phỉ Hành Vân thật sự hiểu lầm thì càng phiền toái.
Có lẽ cô không khống chế được biểu tình trên mặt, phần sầu lo kia lộ ra ngoài quá rõ ràng, vừa vặn bị Phỉ Hành vân bắt được.
“Không đi sao?”
“Đi!”. Dư Nghệ thậm chí còn không nghe rõ hắn đang hỏi gì, chỉ trả lời theo quán tính rồi chớp chớp mắt nhìn hắn: “Đi đâu?”
“Khách sạn!”
“Khách sạn?”. Dư Nghệ trợn tròn mắt, đưa hai tay lên che ngực: “Chuyện này…không thích hợp lắm!”
Suy nghĩ của cô không biết đã bay tới chỗ xa xăm nào, biểu tình hiểu sai tình hình kia rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn, Phỉ Hành Vân lúc này rốt cuộc cũng có chút biểu lộ cảm xúc trên mặt, khóe miệng hắn run rẩy, trừng cô một cái: “Khách sạn của đoàn phim!”
From TYT & Autumnnolove
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT