Dư Nhất Băng mở mắt ra, đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh liền nhìn thấy một bộ ngực tuyết trắng rung rinh nhào tới trước mặt cô. Chà, ít nhất phải là cúp C. Cô theo bản năng chép chép miệng, né tránh tập kích mãnh liệt từ nữ nhân kia.
Đầu năm nay, vì lấy lòng cô mà hàng giao tận nhà cũng không hiếm thấy, nhưng ai nói cô thích kiểu này? Lại còn lớn như vậy!
Dư Nhất Băng vô thức vỗ vỗ ngực, tính lịch sự dùng chăn bọc người ta lại rồi quăng ra ngoài. Cô thuận tay sờ soạng bên cạnh mãi vẫn không tìm thấy di động, nhưng cổ tay đột nhiên một bàn tay mập mạp nắm chặt. Cô sửng sốt, trở tay ném tới một cái tát.
Bang! m thanh giòn tan vang lên. Xung quanh phát ra mấy tiếng hít sâu, không biết có bao nhiêu người trợn mắt há mồm, ánh mắt đều dừng lại trên người Dư Nhất Băng. Nói khoa trương một chút thì tròng mắt người ở đây đều sắp rớt xuống đất.
Cô chớp chớp mắt nhìn một vòng xung quanh, lúc này mới thấy rõ đây là chỗ nào. Cô lạc đường chạy tới tiệc mặn nhà ai chơi đùa thế này?
Phỏng chừng là phòng riêng của hộp đêm nhỏ không mấy người đến. Trang trí tục tằn không thể chịu nổi, phần lớn bóng đèn đều bị hỏng, còn một vài cái có thể sử dụng đang tỏa ra ánh sáng xám trắng. Những khuôn mặt đang hoảng sợ cùng mấy cái bóng tứ chi dây dưa với nhau, ít nhiều có chút ma quái.
Cô như thế nào lại chạy từ sân bay đến nơi này? Chậm trễ không kịp tham gia lễ trao giải, người đại diện lại càm ràm. Dư Nhất Băng thở dài, liền muốn đứng dậy. Ai biết vừa mới đứng lên, cổ tay lại bị người khác nắm lấy. Thân thể lảo đảo, chật vật ngã xuống sô pha. Trong mắt lóe lên một tia tức giận. Cô đã không có thời gian, còn có người dám tiếp tục không biết xấu hổ?
Không đợi cô kịp phát tác, một tiếng thét chói tai như heo bị giết vang lên bên tai: “Mày đánh tao! Mẹ nó con đĩ này dám đánh tao!”
Một khuôn mặt mập bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Dư Nhất Băng. Khoảng cách gần đến nỗi Dư Nhất Băng có thế nhìn thấy rõ ràng lỗ nhỏ mụn trứng cá trên mặt hắn, phía dưới mũi là đôi môi như hai cây xúc xích xếp lại với nhau. Hắn dường như sắp cắn vào má cô.
“Ọe!”
Dư Nhất Băng nôn khan một tiếng, lấy tay che miệng. Nhắm chính giữa hồng tâm!
Hai dòng máu từ lỗ mũi hắn tuôn ra, người đàn ông mập như heo bịt mũi kêu gào rồi ngã xuống đất. Hai tay thả lỏng, Dư Nhất Băng nhân cơ hội lùi về sau một bước, đưa tay lau lau người, chán ghét nói: “Nói đi, ông là ai? Họ Trương hay là họ Dương, là gan thật đủ lớn. Ảnh hậu như tôi mà ông cũng dám đắc tội!”
Như cũ không ai dám hé răng. Bọn họ nhìn Dư Nhất Băng càng thêm khó hiểu, giống như nhìn thấy quỷ. Có chút không thích hợp. Cô nhíu nhíu mày, kiên nhẫn của cô đã thấp đến cực điểm rồi. Chỉ khi cô vừa động chân mới có người phản ứng lại. Hai người đàn ông quần áo không chỉnh tề chặn ở cửa, âm thanh trò chuyện truyền tới lỗ tai cô.
“Cô ta có phải là điên rồi không? Nói nhăng nói cuội gì đó, lại còn dám đánh Vương tổng?”
“Không phải cô ta khóc lóc cầu xin Vương tổng cho cô ta một vai nữ số ba trong bộ phim mới sao?”
“Bây giờ lại còn ầm ĩ nữa, thật sự xem mình là đại minh tinh chắc!”
Thanh âm nghị luận làm cho Dư Nhất Băng ngẩn người, nhân vật trong miệng những người này, không phải là cô chứ? Lại giỡn chơi cái gì vậy?
Cô xuất đạo mười năm, một đường vững chắc ở tiền tuyến. Tam kim ảnh hậu, giải thưởng cùng danh hiệu đề cử nhận đến mỏi tay. Người trong giới ai thấy mặt cô cũng đều cung kính kêu một tiếng chị Dư, vì cái gì lại thành hoa tàn bại liễu tới mức để cho tên Vương tổng này ăn? Căn bản là không có khả năng! Thế giới này tám phần có vấn đề.
Dư Nhất Băng thở sâu, thanh âm heo chết một lần nữa lại vang lên. Chính là tên Vương tổng kia. Hắn loạng choạng bò dậy, trên mặt đầy máu. Trong mắt hàm chứa lửa giận ngút trời, vươn ngón tay mập mập, run rẩy chỉ vào mặt cô, quát: “Tao nhớ kỹ mày rồi! Đời này mày cũng đừng hòng làm diễn viên nữa! Tao gọi điện thoại cho công ty quản lí của mày, mày xong rồi! Đời này mày xong rồi!”
Trong tiếng gào rống phẫn nộ của hắn, Dư Nhất Băng mặt vô cảm đi ra ngoài. Cô dựa vào cửa, đem hết thảy ồn ào đóng chặt lại phía sau, đưa tay lên dùng sức lau mặt.
Từ từ.
Dư Nhất Băng đột nhiên trừng lớn đôi mắt, tay ngưng lại ở khóe môi. Không có nghề nghiệp nào hiểu rõ gương mặt của mình như nữ nghệ sĩ, từ ngũ quan đến làn da, đều không đúng. Này con mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì?
Hai chân cô mềm nhũn bước vào phòng vệ sinh, giương mắt nhìn gương mặt xa lạ trong gương. Trang điểm đậm tới nổi không nhìn rõ bộ dáng, trên người mặc một chiếc váy da bó sát màu đen. Dáng người cũng không tệ, không thể so sánh với người phụ nữ sóng nước cuộn trào khi nãy, nhưng mà cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là người trong gương không phải cô. Dư Nhất Băng căn bản không quen biết người này.
Cô run tay tìm kiếm trong túi, cả người cũng run run. Thật vất vả mới tìm thấy một cái ví tiền nhỏ khô quắt, bên trong chỉ có một tờ giấy chứng minh thân phận. Mặt trên viết hai chữ “Dư nghệ”.
Nhìn khuôn mặt xa lạ ngây ngô trên căn cước, mặt cô đầy mờ mịt. Dư Nhất Băng cũng không biết cô rời hộp đêm bằng cách nào, cho đến khi cảm nhận được gió lạnh, cô rụt cổ lại, vừa vặn tránh được một cái tát.
“Dư Nghệ!”
Không biết từ lúc nào xuất hiện một người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận, “Cô có biết cô vừa đắc tội với ai không?”
Dư Nhất Băng trong lòng đang loạn, liếc cô ta một cái, “Cô biết tôi à?”
“Vô nghĩa! Như thế nào? Chính mình tìm được kim chủ mới là muốn chạy trốn? Cho rằng cánh cứng cáp rồi, chướng mắt công ty này có phải không? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ! Không có khả năng! Cô có chết, cũng phải chết ở cái công ty này của tôi, hợp đồng giấy trắng mực đen…”
“Cô ngưng một chút!”. Dư Nhất Băng bị cô ta mắng đến đau đầu, dứt khoát đánh gãy. “Cô là ai? Tên là gì?”
“Tôi là ai à? Tôi là chị Cầm đây!”. Tay quơ qua quơ lại hai lần, rốt cuộc vẫn thả xuống. Người phụ nữ gọi là Cầm tỷ thở phì phò, bắt lấy cánh tay Dư Nhất Băng kéo cô tới chiếc xe đang đậu ở ven đường, sốt ruột nói: “Đi đi đi, không có thời gian cho cô trì hoãn đâu! Tôi mặc kệ là cô trèo được lên người ai, nhưng lần này mấy người này đều có thế lực rất mạnh! Nếu không phải cái nha đầu Nhã Nhã chết tiết kia tạm thời dính scandal không thể đi ra ngoài. Chỉ bằng việc cô đắc tội Vương Tổng, tôi không lột bớt một tầng da của cô đã là vận khí tốt rồi!”.
Chị Cầm hít vào một hơi, ngữ khí có chút hòa hoãn. “Dư Nghệ, tôi nói với cô cái này. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, cô chỉ cần làm một lần là tốt rồi. Công ty về sau sẽ tập trung bồi dưỡng cô, cô biết loại diễn viên nhỏ không có bối cảnh như cô mà muốn dựa vào chính mình, đời này đều không đi được tới đâu!”
Chị ta nói như pháo nổ, cũng không quan tâm đến phản ứng của Dư Nhất Băng. Lấy bông tẩy trang lau sạch khuôn mặt của cô, Dư Nhất Băng cũng không phản kháng. Chờ chị Cầm thô bạo lau xong, lại một lần nữa tô tô vẽ vẽ trên mặt cô. Lần này Dư Nhất Băng rốt cuộc có thể nhìn rõ chính mình tột cùng là bộ dáng gì.
Một bộ túi da tốt. Nhìn sơ qua thì khoảng hai mươi tuổi, vẫn còn chút ngây ngô. Làn da có chút tái nhợt, môi đỏ tươi, ngũ quan nét nào cũng đẹp. Đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt hướng lên, con ngươi long lanh, cực kỳ xuất chúng. Trách không được chị Cầm có thể nói ra những lời này.
Sau khi giúp Dư Nhất Băng trang điểm xong, nhìn trái phải một vòng, chị Cầm vừa lòng gât gật đầu. Chờ đến nơi, chị Cầm lấy một tấm thẻ phòng từ trong túi xách, cười đưa qua: “Này, đi vào bên trong nên làm thế nào, chị lúc trước cũng nói qua với cô rồi!”
Dư Nhất Băng bị cô đẩy mạnh vào thang máy, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Cô hỏi cái này làm cái gì? Ngày mười tám…mười chín thì phải!”
Cùng thời gian trong trí nhớ không sai biệt lắm. Dư Nhất Băng trong lòng tính toán, chiều ngày mười tám cô ngồi xe đi sân bay. Sau một ngày quay chụp, lên xe liền ngủ một giấc, ai biết tỉnh lại thân thể lại xuyên tới đây.
Liếc nhìn cô một cái, chị Cầm lại sợ sự việc đi chệch quỹ đạo, sờ soạng trong túi một hồi, tìm được một chai nước đưa đến bên miệng cô rồi thì thầm: “Dư Nghệ, cô cũng đừng trách chị Cầm không dìu dắt cô! Nếu muốn vượt lên phía trước, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Nếu cô còn giả vờ tam trinh cửu liệt cái gì nữa, cũng đừng trách chị không khách khí!”
Dư Nhất Băng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy nước rót vào trong miệng liền bị sặc hai tiếng, quay đầu lại định mắng.
Chị Cầm nở một nụ cười. Thang máy nhìn lại, thoáng nhìn cửa một gian phòng đang khép hờ, ánh mắt chị ta sáng lên. Lúc này không còn che giấu nữa, gần như cưỡng bách nắm chặt lấy cánh tay Dư Nhất Băng đem đến trước cửa phòng. Lại dùng sức đẩy cô vào cửa, thuận tiện giúp cô đóng cửa phòng, quay người vui vẻ rời đi.
Dư Nhất Băng không phản kháng. Cô đang bối rối cùng nghẹt thở, đang muốn nhìn xem cái gọi là đại nhân vật trong giới đến tột cùng là ai, có đủ phân lượng để cho cô hạ hỏa hay không. Cô quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen nhánh. Dư Nhất Băng sửng sốt, nhịn không được cả kinh nói: “Như thế nào lại là anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT