Cô đẩy đàm người đang chen chút bên cạnh ra, lảo đảo đi về phía trước, bên tai là đầy rẫy những tiếng chửi rủa và hỏi han, có một chiếc microphone đập vào eo cô, cô đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên chứ không lùi bước.
Khoảng cách giữa cô và Vương Thu Hoa lúc này không chí có phóng viên và máy quay, còn có một lằn ranh sinh tử và hai cái thân phận.
Sắp rồi!
Trước mặt Dư Nghệ lúc này chỉ còn lại một người quay phim đang nâng cao máy quay và vài người phóng viên đang xô đẩy Vương Thu Hoa, cô đã có thể nhìn rõ bộ dáng của Vương Thu Hoa. Cổ áo chị ấy có chút tán loạn, tóc tai lộn xộn, gương mặt sưng húp, bộ dáng trông rất tiều tụy, bước đi một cách thất thần vô lực, nhưng vẫn cố gắng chặn ở trước cửa.
Đã ở đoạn cuối của đời người, chị ấy vẫn muốn bảo vệ cho Dư Nhất Băng được yên bình.
Cơn tức giận lập tức xông thẳng lên đại não, Dư Nghệ dường như nghe được tiếng con tim cô đang gào thét đinh tai nhức óc, cô thậm chí muốn đứng ra nói hết sự thật, cô chính là Dư Nhất Băng, cô vẫn chưa chết, trò khôi hài này cũng nên kết thúc sớm một chút đi.
Chỉ cần có thể ngăn cản được đám kền kền này, chuyện gì cô cũng có thể làm.
Nhưng cô của bây giờ, thật sự quá thấp cổ bé họng.
Trong mắt của đám phóng viên ở đây, một diễn viên tuyến mười tám như cô không khác gì bụi bặm, không có chút sức nặng.
Nhiếp ảnh gia chen ở phía trước quay đầu lại, khinh miệt liếc nhìn Dư Nghệ một cái, thân hình hắn đứng yên bất động, vững vàng chiếm được vị trí quay chụp tốt nhất, thu lại toàn bộ nỗi thống khổ của Vương Thu Hoa vào trong màn ảnh.
Bên trong biệt thự có người nghe được động tĩnh, phóng viên bên ngoài dường như nhìn thấy được người quen, kinh hỉ hét lên một tiếng, lập tức ra hiệu cho người quay phim của mình sau đó vọt vào bên trong.
Lúc này, cho dù là bắt được bất kỳ vị minh tinh tai to mặt lớn nào tới tham dự tang lễ, sau đó suy đoán quan hệ giữa họ cũng đủ để giật tít mấy ngày liên tục.
Đối với bọn họ mà nói, Vương Thu Hoa thật sự là cái của nợ.
Lúc nãy còn có chút cố kỵ chị ta, nhưng bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, đám phóng viên nhìn nhau một cái ngầm ra hiệu, giơ microphone lên cao, một tay khác giấu phía trước, giả vờ như bị xô đẩy, rồi vô tình ngã về phía trước, đẩy Vương Thu Hoa ra.
Thân thể mập mạp của chị ấy lảo đảo bị đẩy lùi lại hai bước, đập thật mạnh vào vách tường, cái ót bị đập tạo ra tiếng động, một tia màu đỏ ửng chói mắt tóe ra, Dư Nghệ thấy hết một màn này, thân thể cô không khống chế được phát run.
Không cần bảo hộ cô nữa.
Dừng lại đi!
Không có người cản đường cản lối nữa, các phóng viên điên cuồng đẩy về phía trước, chen chúc nhau ở cửa, ai cũng muốn mình chính là người đầu tiên đi vào, không có bất kỳ ai chú ý đến tình trạng của Vương Thu Hoa lúc này.
Dư Nghệ nhìn Vương Thu Hoa một tay che gáy đang cố hết sức đứng dậy, chị ấy có chút choáng váng, bước chân càng lảo đảo hơn, kể cả khi bị như vậy, chị ấy vẫn muốn lao lên ngăn cản bước chân của đám phóng viên này lại.
Đây là lần cuối cùng.
Ít nhất trước khi rời khỏi giới này, chị hi vọng Dư Nhất Băng có thể được yên tĩnh.
Nhưng mà hai tay khó có thể địch lại bốn tay, một cánh én không thể làm nên mùa xuân.
Có người dẫn đầu, lúc này bọn họ càng thêm không khách khí với Vương Thu Hoa, lực đạo càng lớn hơn nữa, chị không kiểm soát được liền ngã về phía sau, lảo đảo sắp lại ngã xuống đất lần nữa.
Không được!
Dư Nghệ đột nhiên trợn tròn mắt.
Cách chỗ Vương Thu Hoa đang đứng không xa, có một bức tượng điêu khắc hình trăng lưỡi liềm an tĩnh, cao hơn một mét, là lễ vật mà một nghệ thuật gia đưa tới, cô thấy nó qua lớn nên sợ đặt ở phòng khách sẽ choáng chỗ, cuối cùng mang nó ra trang trí trước cửa.
Hai đầu trăng khuyết cực kỳ sắc bén, mắt thấy Vương Thu Hoa sắp đụng trúng nó.
“Cẩn thận!”
Dư Nghệ hét lên một tiếng, không biết cô lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên đẩy được người đàn ông đang chắn trước mặt cô, trở thành người đầu tiên xông vào bên trong biệt thự.
Nhưng không kịp rồi!
Vương Thu Hoa hiển nhiên không có phản ứng, trong con ngươi của chị phản chiếu khuôn mặt đầy hoảng loạn của Dư Nghệ, nhưng sức giật lúc này chị không thể tự mình khống chế được, vẫn không ngừng lùi về phía sau, khoảng cách càng lúc càng kéo gần với bức tượng điêu khắc kia.
Mắt thấy máu lập tức bắn ra ngay tại chỗ này.
Hốc mắt Dư Nghệ đỏ tới mức muốn chảy ra máu.
Ở thời khắc sinh tử cách nhau chỉ một cái chớp mắt, có một bàn tay to vươn ra, nhẹ nhàng đỡ lưng của Vương Thu Hoa một cái, chặn đường lùi của chị ấy.
Chỉ kém không tới một centimet.
Vương Thu Hoa sửng sốt, quay đầu lại, toàn thân đã có một tầng mồ hôi lạnh. Chị vội vàng nhìn về phía người ra tay giúp đỡ, cảm kích nói: “Cảm ơn Phỉ tổng!”
Phỉ Hành Vân gật đầu, ánh mắt lướt qua người Vương Thu Hoa nhìn về phía cửa, tầm mắt dừng lại ở trên người Dư Nghệ, hắn có chút giật mình, mày nhăn lại, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ ràng. Nhưng ngay lập tức hắn chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía những phóng viên đang chen chúc ở cửa.
Không khí đột ngột ngưng trọng, độ ấm trên đáy mắt hắn hạ xuống không ít, không ai dám nhìn thẳng vào tầm mắt của hắn, đèn flash vẫn luôn chớp nháy liên tục lúc này cũng tắt ngấm, các vị phóng viên đều đang cúi đấu, trên mặt đầy sợ hãi.
Đây chính là Phỉ Hành Vân, tổng tài của Trục Lãng, từ trước đến nay đều là người nói một không nói hai.
Vương Thu Hoa còn phải lo lắng tới chuyện chọc giận giới truyền thông thì sẽ gây phiền phức cho các nghệ sĩ dưới tay chị, nhưng Phỉ Hành Vân thì không có cớ gì phải cố kỵ bọn họ.
Nếu muốn cố kỵ, thì cũng là bọn họ phải kiêng dè Phỉ Hành Vân.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tầm mắt lạnh băng đảo qua từng khuôn mặt phóng viên, mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, mấy vị chen lên trước vội vàng đưa tay ra che đi tên tòa soạn, sợ hắn sẽ nhớ kỹ bọn họ.
Ai mà nghĩ ra Phỉ Hành Vân lại xuất hiện ở đây, hắn cũng quen biết Dư Nhất Băng sao?
Trong đầu của đám phóng viên lúc này có hàng ngàn câu hỏi, trong lòng đều đang âm thầm kêu khổ, quái vật khổng lổ như Trục Lãng, bọn họ chỉ là gia đình bình dân, thật sự đắc tội không nổi.
Phỉ Hành Vân không nói lời nào, nam phóng viên đứng gần hắn nhất mấp máy môi, do dự không biết có nên lên tiếng hay không.
“Phỉ tổng, chúng tôi là…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Phỉ Hành Vân cũng không có ý muốn tiếp tục nghe hắn nói: “Cút, đang lúc tang lễ của Dư Nhất Băng, đừng để cho tôi nhìn thấy các người xuất hiện ở đây nữa.”
Lời nói khó nghe như vậy, nếu đổi thành người đại diện của nghệ sĩ nói, sớm đã bị họ thêm mắm dặm muối thành một tin tức bôi đen rồi bán cho phía đối thủ rồi. Nhưng đây là Phỉ Hành Vân, các phóng viên đến thở còn không dám thở mạnh, cả đám giống như trút được gánh nặng, quay đầu chạy mất, thậm chí còn đang âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn không truy cứu.
Biệt thự nhanh chóng được trả lại không khí yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Dư Nghệ.
Não của cô vẫn chưa thể hoạt động trở lại, ngây ngốc đứng nhìn Phỉ Hành Vân đang nhỏ giọng nói gì đó với Vương Thu Hoa, sau đó gọi người tới dẫn chị ấy đi xử lý miệng vết thương trên gáy.
Trước khi đi, Vương Thu Hoa còn quay đầu lại cười với Dư Nghệ: “Chị nghe được tiếng hét của em, cảm ơn em, em gái nhỏ.”
Dư Nghệ mờ mịt gật gật đầu, chờ tới lúc đại não hoạt động trở lại, vội vàng lắp bắp mở miệng: “Không…không cần khách khí, chị vẫn nên đến bệnh viện một chuyến đi, nếu là nhiễm trùng…”
“Không sao đâu”. Vương Thu Hoa nới lỏng bàn tay đang che gáy lại, nhìn cô gái trước mặt: “Không có chảy máu, không giả bộ làm như vậy thì làm sao có thể rời khỏi chỗ này.”
Dư Nghệ mấp máy môi, không biết nên nói gì thêm.
Có lẽ là bởi vì cô lên tiếng nhắc nhở, nên Vương Thu Hoa cảm thấy cô không phải là cá mè một lứa với đám phóng viên kia, chị ấy cũng không có đuổi người, nói xong lời này liền được dẫn đi băng bó.
Cửa lớn chỉ còn lại Dư Nghệ và Phỉ Hành Vân.
Cô chớp chớp mắt, mất một lúc mới có thể chấp nhận sự thật, nhìn về phía Phỉ Hành Vân: “Anh…”
“Tới tìm tôi sao?”
Bọn họ lên tiếng cùng một lúc, Dư Nghệ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Tìm anh làm cái gì?”
“Em không phải đến tìm tôi?”. Phỉ Hành Vân nhíu mày, biểu tình có chút không vui, “Vậy sao em lại tới nơi này?”
From TYT & Autumnnolove
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT