Cuối cùng Dư Nghệ vẫn quyết định đi.

Cô xin phép nghỉ một ngày với Tiểu Vương, bởi vì giao tình trước đó, hắn cũng không hỏi thêm cái gì, trực tiếp phê duyệt cho cô nghỉ.

Ở thành phố này cô chỉ có một bất động sản duy nhất, là một tòa biệt thự đơn lập, nằm ở bên ngoài ngoại ô thành phố, hẻo lánh an tĩnh, người biết đến chỗ này cũng thập phần ít ỏi, nếu để cử hành tang lễ thì đó chính là chỗ tốt nhất.

Ai có thể nghĩ đến, cuối cùng Dư Nghệ cũng có thể về nhà, lại chính là đi them dự lễ tang của mình. Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy hoang đường tới buồn cười. Cô đè thấp vành nón, bất đắc dĩ thở dài.

Xe taxi chậm rãi rời xa nội thành, con số trên đồng hồ xe taxi không ngừng tăng lên, chờ đến lúc ngừng ở cửa khu biệt thự, Dư Nghệ vừa ngẩng đầu, tuy đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, cũng bị cho số lượng máy quay không đếm được trước mặt làm cho hoảng sợ.

Rốt cuộc cũng có người thả tin tức ra ngoài. Cũng không biết là có người cô ý hay là trời xui đất khiến.

Xung quanh đều là tiếng kêu loạn, các phóng viên đều muốn chen chúc đi vào, bảo vệ cản tới nổi mồ hôi đầy đầu, mắt thấy sắp không khống chế nổi tình huống. Dư Nghệ thanh toán tiền xe, tùy tiện nắm lấy tay của một nữ phóng viên vẻ mặt hưng phấn đang cầm micro đi phía trước, gân cổ lên hỏi:

“Chào chị, chị tới tham gia tang lễ sao?”

Nữ phóng viên gật đầu cho có, dùng hết toàn lực bước từng bước về phía trước, nghe được thanh âm chửi bậy liên tiếp, cô ta thở dài một hơi, biết là không có cách nào chen vào được, lúc này mới liếc nhìn Dư Nghệ một cái, nói:

“Cô là minh tinh nhỏ sao? Thuộc công ty nào? Tang lễ của Dư Nhất Băng không cho chúng tôi chụp ảnh, cũng không cho người lạ đi vào, nếu cô có cách vào trong, thuận tiện mang theo tôi vào cùng thì tốt rồi.”

“Tôi nào có!”

“Vậy thì thật không có biện pháp”. Nữ phóng viên bĩu môi, chỉ chỉ một bên, “Qua bên kia đứng khóc đi, nếu chờ xíu nữa vẫn không vào được, tôi giúp cô chụp vài tấm ảnh, trở về báo công ty của cô tới tìm tôi.”

Khóc?

Dư Nghệ sửng sốt, quay đầu lại thì thấy thế nhưng thật sự có một tiểu minh tinh một thân quần áo màu đen đang đứng bên cạnh bụm mặt, có điều xung quanh bọn họ chuẩn bị đầy đủ hết, còn tự mang theo thiết bị chiếu sáng, làm bộ làm tịch mà nước mắt còn không rơi nổi vài giọt, làm cho người quay phim nhịn không được chạy tới chỉ điểm cô ta một hồi mới tiếp tục quay chụp.

Không chừng là không cần đợi tới ngày mai, chỉ cần một buổi trưa này thôi, cũng đủ phát lên mạng vô số bản thảo, nương theo sức nóng của chuyện này, mở ra một làn sóng tôn kính tiền bối nhưng không quên ước nguyện ban đầu.

Cô chết, thật đúng là trao lại cơ hội cho không ít người.

Dư Nghệ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Phía trước cãi cọ ầm ĩ còn chưa xong, một đám người khiêng camera chen lên hàng đầu, ý vào thân hình cao to không ngừng ép người bảo vệ sát vào tường, phía sau còn có vô số phóng viên đang tán gẫu, tất cả mọi người đều muốn mình là người đầu tiên vọt vào trong đoạt được những tin tức mới nhất.

Nữ phóng viên đi theo Dư Nghệ hàn huyên hai câu sau đó cũng không nhường ai, từng bước ép sát, múa may microphone trong tay, thế mà thật sự tiến được vào không ít, thấy Dư Nghệ không đi, cô ta còn có lòng kéo Dư Nghệ một phen.

Dư Nghệ bị bắt cuốn vào đám đông, muốn lui cũng không lui được. Trước sau đều là máy quay cùng micro, cô động cách tay một chút đều nghe thấy người ta chửi bậy khắp nơi.

Cũng may, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Cho dù bảo vệ cầm trong tay côn dài, cũng không dám ra tay với nhiều người như vậy, huống chi còn có camera ở đây, ngoài miệng cảnh cáo hai câu đã là cực hạn rồi. Bảo vệ bị xô đẩy ở một bên, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt đã là một trận bụi mịt mù.

Dư Nghệ đi theo sau nữ phóng viên, tò mò hỏi: “Sao mọi người biết được nhà cô ấy ở đâu?”

“Đương nhiên là biết rồi, chứ không làm sao có thể tới đoạt tin tức được”. Nữ phóng viên đầu cũng không quay lại, giày cao gót chạy như bay về phía trước, “Nhưng mà công nhận Dư Nhất Băng này giấu cũng kín ghê, lúc trước tôi theo đuôi cô ấy vài lần cũng không tìm được nhà của cô ấy, cho tới ngày hôm qua mới nhận được tin tức này.”

Nếu đã lựa chọn đi con đường nghệ sĩ này, cần phải làm tốt công tác bảo toàn riêng tư, Dư Nghệ yên lặng gật đầu, mày hơi hơi nhíu lại.

Người biết nhà của cô không nhiều, trừ khi thật sự không còn biện pháp nào, bằng không những người này tuyệt đối sẽ không để lộ địa chỉ nhà cô.

Cho nên, rốt cuộc là ai?

Dư Nghệ vô thanh vô thức đi theo phía sau nữ phóng viên, thể lực của cô ấy cực kỳ tốt, chạy một cây số thì cũng chỉ thở hơi hổn hển, biệt thự đã ở trước mắt, tòa kiến trúc màu gỗ nhạt, bị thực vật bao trùm ở giữa, lộ ra một cảm giác hoang vắng khó tả.

Cửa biệt thử mở ra, có người đứng ở cửa thấp giọng trò chuyện, thoàng nhìn thấy nhiều phóng viên báo đài vọt tới như vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Một người phụ nữ trung niên tiến lên một bước, một mình chị ta chặn ở cửa lớn, quát to: “Nơi này không cho phép chụp ảnh phỏng vấn, ai cho các người tới đây?”

Vóc dáng chị ta không cao, dáng người hơi béo, tướng mạo bình thường, vẻ mặt tiều tụy càng làm cho người ta cảm thấy trên người chị ta cò phần tang thương, nhưng ngay cả như vậy, thời điểm chị ta vừa đứng ra, các phóng viên có mặt đều khựng lại một chút.

Đây chính là người đại diện hàng đầu nổi danh của giới giải trí.

Nghệ sĩ chị ta quản lý không nhiều lắm, nhưng đại đa số đều trở thành siêu sao, từ lúc Dư Nhất Băng xuất đạo, càng ra sức nâng đỡ và cung cấp tài nguyên cho cô. Mối quan hệ giữa hai người, không chỉ là hợp tác, mà còn là người thân.

Giống như theo bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy chị ta, Dư Nghệ càng hạ thấp vành nón, che khuất hốc mắt đang phiếm hồng. Cô biết, cho du cô đã chết, Vương Thu Hoa nhất định vẫn sẽ che chở cho cô.

Cho dù lực uy hiếp có mạnh, cũng chỉ duy trì trong phút giây ngắn ngủi, các phóng viên liếc mắt nhìn nhau, có một phóng viên lá gan càng lớn tiến lên một bước, gân cổ kêu lên:

“Cô nói như vậy là không được rồi! Chúng tôi tới cũng đã tới rồi, đâu có đạo lí gì rời đi tay không như vậy?”

Vương Thu Hoa lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cậu là phóng viên của đơn vị nào? Tôi đã thông cáo trước đó, không tiếp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn hay chụp ảnh nào, cậu đang muốn đối nghịch cùng truyền thông Thiên Môn đúng không?”

Nam phóng viên sửng sốt, giơ tay bịt kín phần thu âm trên micro, có Vương Thu Hoa đứng đây chặn đường, ai tới tham dự tang lễ ở bên trong bọn họ cũng không biết được, một chuyến đi này coi như công cóc sao.

Thật vất vả mới vào được tiểu khu, làm sao bọn họ có thể cam tâm buông tha cho một tin tức lớn đầu đề giới giải trí cho được.

Trong thời gian tích tắc đó, cảm xúc của quần chúng vô cùng phẫn nộ.

Có vị phóng viên kia đi tiên phong, nhưng người khác cũng đều đuổi kịp bước chân. Trong miệng toàn là lời nói cảm thông, ý đồ dùng phương thức này để che đậu hành vi điên cuồng của bọn họ. Bọn họ từng bước ép sát, nhanh chóng ép được tới cửa. Vương Thu Hoa một bước cũng không nhường, một mình chặn ở cửa, nhưng thân hình của chị ta rất nhanh bị một đám người bao phủ.

Dư Nghệ trừng to đôi mắt, như vậy không được, chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa tiếp tục cứng đối cứng với bọn họ, chính là đắc tội toàn bộ giới truyền thông.

Cho dù chị ấy là người đại diện có tiếng ở trong giới giải trí, nhưng sau này bước đi một bước cũng sẽ khó khăn, công ty cũng sẽ có biện pháp xử lý chị ấy, tích lũy nhiều năm như vậy, không thể vì một Dư Nhất Băng đã chết mà hóa thành bọt nước.

Hốc mắt của Dư Nghệ đỏ ửng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như là sắp chảy máu tới nơi, cô không màng tất cả đẩy đám người kia ra, hướng về phía Vương Thu Hoa.

Cô muốn nói cho chị ấy biết, không sao cả, bọn họ muốn vào cứ để cho bọn họ vào đi, tùy tiện chụp ảnh gì đó, biến tang lễ này thành trò khôi hài cũng không sao cả. Điều duy nhất cô hi vọng chính là người phụ nữ cô coi như mẹ này không bị tổn thương.

Như vậy là đủ rồi!

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play