Cô ấy thật sự chỉ là một diễn viên nhỏ mới xuất đạo sao?

Thần thái khí phách đó, tiến lùi trận định tự nhiên, thậm chí lúc thân thể bị dây thép kéo, không thể khống chế được ở sau lưng, cô theo bản năng phản ứng cong gối lại giống như là cách tự bảo hộ bản thân sau khi đã tích lũy được qua vô số bộ phim.

Người này, rốt cuộc có bối cảnh gì?

Đáy lòng Sở Thanh Y không khỏi sinh ra vài phần tò mò, cô ấy bán vị trí, né tránh đám đông, có chút lạnh lùng với hắn, thậm chí còn mơ hồ ý tứ tránh né hắn còn không kịp.

Chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp mặt?

Mấy dòng suy nghĩ xẹt qua, biểu tình trên mặt Sở Thanh Y vẫn bất biến, không có liếc mắt nhìn Dư Nghệ một cái, vẫn đang dựa theo yêu cầu của chỉ đạo võ thuật mà hoàn thành từng động tác một cách hoàn mỹ.

“Tam đồ giang” là một bộ phim chủ đề tiên hiệp quy mô lớn, yêu cầu đối với diễn viên rất cao, một chi tiết nhỏ giống như động tác nâng kiếm này thôi mà một nhóm diễn viên đã bị sửa tới sửa lui mấy lần. Yêu cầu khắt khe như vậy càng làm cho tiếng than thở vang lên khắp nơi, vài vị chỉ đạo võ thuật cũng phiền tới tức giận, suýt chút nữa là há mồm ra mắng chửi người, lúc này họ mới nghiêm túc chấp hành kỷ luật.

Duy nhất không bị phê bình ở đây cũng chỉ có Dư Nghệ và Sở Thanh Y. Bài huấn luyện này gần như là huấn luyện cường độ cao, bọn họ là những người duy nhất cố gắng theo kịp.

Dư Nghệ là dựa vào kinh nghiệm, trước giờ cô không có thiên phú với mấy động tác võ thuật này, thời gian đầu đi đóng phim cũng vì thân thế cứng đờ mà bị mắng suốt, nhiều năm đi qua mới có thể xem như là dần dần quen thuộc.

Còn Sở Thanh Y…

Dư Nghệ trộm liếc mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa là không khống chế được trợn trắng mắt lên, người so với người, thật sự có thể làm tức chết người.

Bàn về thiên phú, trong giới giải trí nhiều người tới tới lui lui như vậy, chỉ có hắn mới thật sự xứng với bốn chữ “kinh tài tuyệt diễm”.

Đều là dùng dây thép cột, có người đi hai bước liền không đứng vững được, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, hoạt động càng thêm miễn cưỡng, biểu tình hay tay chân đều mang theo chút dữ tợn.

Giữa một mảnh hỗn loạn đó, Sở Thanh Y đứng ở nơi xa, hơi nheo mắt, phảng phất giống như thần tiên hạ phàm, không nhiểm nửa điểm khói lửa nhân gian.

Cảm nhận được tầm mắt của Dư Nghệ, hắn quay đầu, cười cười gật đầu với cô một cái.

Dư Nghệ rùng mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Ngày đầu tiên của đợt tập huấn, nhiệm vụ không nặng, nhưng vẫn luyện tập tới lúc trời tờ mờ tối, chỉ đạo võ thuật mới miễn cưỡng gật đầu, cho phép các diễn viên trở về khách sạn. Lần này, mọi người đều rất mệt mỏi, không có ai còn dư thừa tâm tư làm gì nữa.

Sở Thanh Y đã đi từ sớm, hình như là còn có thông cáo phải tham gia, Dư Nghệ có chút mệt, cũng không chú ý nhiều, sau khi ăn cơm chiều xong liền kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng.

Năm ngày tiếp theo, nhóm diễn viên chính cũng lần lượt tới nơi, nhiệm vụ của bọn họ so với đám người Dư Nghệ bên này càng quan trọng hơn bởi vì có không ít cảnh quay, huấn luyện cũng càng vất vả hơn. Ngoài trừ ba ngày đầu, về sau đều là tập huấn cá nhân và bồi dưỡng tình cảm cho cảnh quay.

Sở Thanh Y hẳn là rất bận, Dư Nghệ trước đó còn lo lắng không thể ra sân sau ăn cơm được nữa, lén đi qua đó vài lần, thấy hắn không ở đó mới yên tâm ôm hộp cơm đi qua.

Rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Thời gian giống như một lần nữa trở về ngày đầu tiên. Cô vừa cắn miếng đùi gà, Sở Thanh Y lại đẩy cửa đi ra.

Dường như hắn đã sớm có chuẩn bị cho loại tình huống này, vẻ mặt ôn hòa nhìn đôi tay dính đầy dầu của Dư Nghệ gật gật đầu, dịu dàng nói: “Xin lỗi, tôi lại tới quấy rầy cô rồi.”

Vẻ mặt Dư Nghệ hết sức bình tĩnh, chậm rãi thả đùi gà vào hộp cơm lại: “Thật sự rất quấy rầy!”

Lời này không chút khách khí, cô cũng không hề che giấu sự bất lực của mình, đổi thành một vị minh tinh có tính tình kiêu ngạo một chút, lúc này nói không chừng là đã tới đây mắng cô, nhưng Sở Thanh Y chỉ cười ôn hòa, vẫn ngồi ở khoảng cách xa cô nhất, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng.

“Tôi chỉ muốn ở một mình một lát, bên trong nhiều người quá, tôi liền nghĩ tới chỗ này.”

“Tôi sẽ nhanh chóng ăn xong”. Dư Nghệ nhanh chóng nuốt vào một muỗng cơm, mắc nghẹn tới hốc mắt ửng đỏ, cô dùng sức vỗ vỗ lồng ngực, nói năng không rõ ràng: “Sau đó lập tức nhường chỗ này lại cho anh.”

“Không cần gấp đâu”. Sở Thanh Y bật cười, suy nghĩ gì đó, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Ăn từ từ, thật ra cô ngồi ở đây cũng được, trò chuyện với tôi đi.”

Không phải bởi vì bên trong quá ồn ào mà hắn chạy ra đây sao?

Ra đây lại muốn ồn ào?

Dư Nghệ khẽ lẩm bẩm hai câu trong lòng, không đáp lại, định chờ hắn chủ động mở lời.

Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có gió ẩm thổi bay vạt áo.

Sở Thanh Y rũ mắt xuống, lông mi giống như cánh bướm đang run rẩy, môi mỏng trắng bệnh mấp máy, mất một lúc lâu hắn mới thở dài nói ra:

“Ngày mai là tang lễ một người bạn của tôi.”

Vạn vật xung quanh giống như cuộn phim bị bấm nút tạm ngưng, chiếc đũa đang xúc cơm của Dư Nghệ cũng dừng lại, cô sững sờ tại chỗ, hốc mắt lúc này đột nhiên ửng đỏ, một cái tay khác đang nắm chặt thành nắm tay, giấu ở trong túi áo không ai nhìn thấy.

Dư Nghệ há miệng thở dốc, giọng nói lạc đi, tiêu hao thật nhiều sức lực mới có thể phun ra một câu khô khốc.

“Dư…Dư Nhất Băng?”

Sở Thanh Y không gật đầu, cũng không lắc đầu, hắn chỉ nói: “Đối với tôi cô ấy rất quan trọng, nhưng ngày mai…tôi không muốn qua đó. Tuy rằng bây giờ tôi nói những điều này giống như rất vớ vẩn, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy, cô ấy còn chưa chết, cô ấy đang trốn ở chỗ nào đó, nhìn những người kia vì cô ấy chết đi mà thống khổ hay là vui vẻ.”

“Có phải tôi điên rồi không?”. Hắn cúi đầu, bàn tay che đôi mắt lại: “Tôi cũng không biết vì sao lại nói với cô mấy lời này, có thể là vì…cô có điểm gì đó giống với cô ấy.”

Một người là đại ma vương có tiếng trong giới diễn xuất, một người là diên viên nhỏ tuyến mười tám danh tiếng toàn bị bôi đen, chắc cũng chỉ có một mình Sở Thanh Y mới có thể nói ra hai người có điểm giống nhau.

Dư Nghệ khắc chế không nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

“Hả?”

“Tôi nói, lễ tang đó, anh vẫn nên đi thôi, coi như cáo biệt cũng được.”

Sở Thanh Y nhìn cô một cái, cặp mặt trong suốt kia lần đầu tiên hiện vô số biểu tình phức tạp, có cảm kích cũng có bất đắc dĩ, càng có thêm một tia mờ mịt cùng hỗn độn.

“Cũng đúng, vẫn nên cáo biệt cô ấy!”. Hắn thở hắt ra, chống hai chân đứng lên: “Xin lỗi, làm cho cô phiền lòng theo, có thể giúp tôi bảo mật chuyện này không? Đây là việc cá nhân của tôi, tôi không muốn những người khác biết được.”

Dư Nghệ chậm rì rì gật gật đầu.

Cô nhìn theo bóng dáng Sở Thanh Y rời đi, qua một hồi lâu mới tiếp thu được nhưng tin tức mà hắn mang đến.

Thì ra ngày mai chính là lễ tang của cô.

Đồ ăn đã nguội lạnh, hạt cơm đã nhanh chóng cứng lại giống như cắn phải đá, dầu trơn đọng lại trên từng hạt cơm, ray dưa co rúm héo lại ở một góc.

Cô máy móc cầm lấy chiếc đũa, động tác nhai nuốt chậm chạp lặp lại nhiều lần, chiếc đũa dùng qua một lần bị cắn gãy, chiếc gai mềm chui vào khoang miệng của cô, Dư Nghệ khụ khụ phun ra một cái đầu đũa còn dính chút máu.

Cô còn không biết có nên tới tham gia tang lễ của chính mình không.

Đó chắc chắn sẽ là một ngày thú vị, người thật sự khổ sở có mặt sẽ không được mấy người, nhưng người rơi nước mắt hẳn là không ít, không biết truyền thông bên kia có nhận được tin tức không, nhanh chóng chạy tới bắt lấy một mớ tin tức đầu đề. Công ty bên kia không biết có lên kế hoạch cho người mới xuất hiện cọ nhiệt hay không, cô vừa chết đi liền trở thành đá kê chân cho một người mới trèo lên đỉnh.

Dư Nghệ cũng không cảm thấy quá tuyệt vọng, chỉ là có chút khổ sở mà thôi. Vì những người thực sự để ý cô.

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play