Dư Nghệ ôm hộp cơm, dùng sức đẩy cửa sau ra.

Trục Lãng có tài có khí, đến tập huấn cũng thuê cho bọn họ một cái hội trường quy mô lớn, nhưng Sở Thanh Y vừa đến, nơi nơi đều là cãi cọ ầm ĩ, cũng mau còn có sân sau không có ai phát hiện ra, khó có được nơi thanh tịnh như vậy.

Thời tiết vừa vặn tốt.

Cách đó không xa có một dãy ghế dài, trên đó có một chút tàn thuốc, Dư Nghệ tùy tiện dùng tay gạt xuống, lười biếng ngồi xuống ghế, vừa lòng thở nhẹ ra.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Thức ăn mà đoàn phim cung cấp không tệ, hay chay một mặn, hương vị tương đối, Dư Nghệ vừa cắn một miếng đùi gà, cửa sau lại một lần nữa bị đẩy ra, Sở Thanh Y mặt không cảm xúc đi tới, nhìn trái phải một vòng, nhìn thấy Dư Nghệ, hắn có chút giật mình, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nháy mắt tản ra một ít, khôi phục lại bộ dáng ôn hòa quen thuộc ngày xưa.

“Cô còn tìm ra được chỗ tốt như thế này trước cả tôi.”

Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm có chút lạnh lùng, giống như một khối băng trong suốt nằm dưới ánh mặt trời, Dư Nghệ chậm rãi nuốt miếng thịt trong miệng xuống, đưa đôi tay đang dính đầy dầu ra phía sau, bình tĩnh gật đầu.

“Vận khí của tôi tốt.”

“Không phiền nếu tôi ở đây một lúc chứ?”. Sở Thanh Y quay đầu nhìn thoáng qua, duỗi tay đóng cửa, không đợi Dư Nghệ trả lời đã định chạy tới đầu bên kia của ghế dài ngồi: “Bên trong có chút không thoải mái, tôi muốn hít thở không khí trong lành một chút, một lát liền đi, sẽ không quấy rầy cô.”

Cô có cơ hội cự tuyệt sao?

Lại nói đây là chỗ của đoàn phim, cô có quyền gì mà đáp ứng hay không đáp ứng, Dư Nghệ cảm thấy trong ngực có một trận buồn bực, dứt khoát cúi đầu ăn cơm không để ý tới hắn nữa.

Sở Thanh Y ngồi ở chỗ xa nhất trên băng ghế dài, ngây ngốc một hồi, hắn rất an tĩnh, đầu ngẩng cao không phát ra chút tiếng động nào. Dư Nghệ cơm nước xong, quay đầu qua nhìn hắn một cái.

Một cái liếc mắt thôi cũng kịp để sự cô đơn không chút nào che giấu được của người kia đâm vào trong mắt cô.

Hô hấp của Dư Nghệ cứng lại.

Sở Thanh Y dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, đôi mắt khép lại, lông mi khẽ động, hít vào một hơi thật dài, hắn dùng cách như vậy để điều chính cảm xúc cho thật tốt, chôn vùi tất cả cảm xúc chân thật của hắn sâu bên trong bằng cái kỹ thuật diễn xuất đang tiến bộ qua từng ngày.

Hắn xoa xoa khóe mắt, cười với Dư Nghệ, nhẹ giọng hỏi: “Ăn rất ngon sao?”

“Cái gì?”

“Cơm hộp”. Sở Thanh Y nâng cằm lên, ý bảo hộp cơm đã bị Dư Nghệ ăn sạch sẽ: “Tôi thấy cô ăn sạch hộp cơm rồi.”

“A…”. Tuy da mặt của Dư Nghệ dày, nhưng bị hỏi như vậy, khuôn mặt cô lúc này cũng có chút đỏ, còn có chút ngượng ngùng, vội vàng muốn nói sang chuyện khác: “Cũng ngon, ăn không hết thì sẽ rất lãng phí, anh không ăn cơm trưa sao?”

Sở Thanh Y nhìn cô, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia ôn nhu, nhưng nhanh chóng biến mất.

“Tôi cũng có một người bạn giống cô, không thích lãng phí. Rõ ràng là một nữ minh tinh, lại không chút chú ý đến dáng người, người đại diện của cô ấy không còn cách nào, chỉ có thể đặt phần ăn của trẻ em cho cô ấy.”

Dư Nghệ sửng sốt, cúi đầu tránh đi ánh mắt của hắn.

Người hắn nói là ai, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết.

Người bị đặt cho cơm trẻ em một năm, trong nhà còn được tặng kèm một đống đồ chơi con nít, kỳ thật đang ngồi ở bên cạnh hắn.

Chỉ là một người không biết, một người không thể nói.

Dư Nghệ nhắm mắt lại, gặp lại cố nhân mà không thể giải thích hay nói ra sự thật thống khổ này, hiện tại cô mới chân chính cảm nhận được cảm giác đó.

Sẽ không có ai tin tưởng chuyện hoang đường này, chết đi sống lại, còn sống lại trong thân thể của một nữ diễn viên tuyến mười tám, người ta sẽ cho rằng cô là một kẻ không ra gì, biết chút xíu nội tình liền chạy tới cọ nhiệt. Không bằng cứ để cho Dư Nhất Băng chết đi, so với nhắc lại chuyện cũ, làm vết thương rỉ máu thêm lần nữa, như thế này sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Thấy cô không lên tiếng nữa, Sở Thanh Y cũng ý thức được bản thân không đúng, dùng sức xoa xoa thái dương, giọng có chút khàn:

“Ngại quá, tôi nói quá nhiều, cô không cần để ý, cũng không cần nói cho người khác, được không?”

Dư Nghệ gật đầu, cô dùng hết sức khống chế tầm mắt của mình, đặt toàn bộ lực chú ý về phía trước, không nhìn Sở Thanh Y nữa, đỡ cho hắn phát hiện ra manh mối từ trên người cô.

Hắn thông minh cỡ nào, cô là người biết rõ nhất.

Sở Thanh Y nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Dư Nghệ nhiều thêm vài phần cảm kích: “Cảm ơn, tôi vào trước, cô cũng nhanh chóng trở lại đi.”

Dư Nghệ lại gật đầu.

Có thể là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của cô quá rõ ràng, bước chân của Sở Thanh Y đột nhiên dừng lại, hắn cười nói: “Đúng rồi, nếu kiếm được tiền rồi, buổi tối nhớ ăn nhiều một chút, mặc dù là nữ diễn viên nhưng mà cô cũng quá ốm rồi.”

Hán đã phát hiện!

Dư Nghệ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thanh Y mang theo ý cười, hắn lịch sự hơi gật đầu chào cô, mở cửa rời khỏi sân sau, chỉ còn lại một mình Dư Nghệ đang khẩn trương đến mồ hôi chảy đầy đầu.

Xong rồi xong rồi, bị phát hiện rồi!

Cô lợi dụng hắn để kiếm tiền, cố ý cách xa hắn một chút, tự cho là bản thân làm thật kỹ càng, Sở Thanh Y sẽ không chú ý đến một nhân vật nhỏ như cô, không nghĩ tới lại vừa vặn bị bắt gặp.

Sớm biết như vậy thì đã ngoan ngoãn đứng đó giả làm cái phông nền rồi.

Dư Nghệ lề mề một hồi, vẻ mặt thống khổ trở về hội trường, Sở Thanh Y đã vào chỗ, bị một đám diễn viên vây quanh, kiên nhẫn trả lời những vấn đề mà hắn luôn cho rằng nhàm chán đến cực điểm, đảo mắt nhìn thoáng qua Dư Nghệ, hắn nghiêng đầu, cười cười gật đầu với cô một cái.

Sở Thanh Y là người nào?

Là ngôi sao trong số các ngôi sao, là người có nhan sắc thần tiên có lượng fan hâm mộ khổng lồ.

Người được hắn coi trọng, đương nhiên cũng sẽ bị những người khác chú ý tới, nếu mà địa vị tương xứng thì còn đỡ, nhưng mà nếu chỉ là một diễn viên nhỏ…

Dư Nghệ cúi đầu, trong tìm đã có mười ngàn con ngựa phi nước đại ngang qua.

Chắc chắn là hắn cố ý!

Cô có thể cảm nhận được không ít ánh mắt nghi hoặc đang đổ dồn lên người cô, cô muốn thu hẹp sự tồn tại của chính mình, nhưng Sở Thanh Y lại muốn cô bại lộ dưới tầm mắt của mọi người.

Thật sự ác độc!

Trong lòng Dư Nghệ thầm mắng một tiếng, trên mặt còn giả bộ hết sức kinh hỉ, còn kém hai hàng lệ trải dài nữa, cô nỗ lực bày ra bộ dáng fan hâm mộ nhỏ được thần tượng nhìn tới, tranh thủ lừa dối ánh mắt của mọi người.

Cũng may kỹ thuật diễn xuất của cô không tệ.

Mọi người chỉ cảm thấy Sở Thanh Y thân thiện, chào hỏi đối với một diễn viên đến muộn, sẽ không cho rằng một diễn viên tuyến mười tám như Dư Nghệ sẽ có quan hệ gì với thần tượng của bọn họ.

Lực chú ý của mọi người trên người Dư Nghệ rất mau tản đi, Dư Nghệ cười gượng gạo, chạy nhanh đến góc trốn, cô nhìn chằm chằm bóng dáng Sở Thanh Y, cắn răng thầm mắng tiểu bạch nhãn lang này trong lòng vô số lần.

Tới cả thầy dạy mà cũng dám trêu chọc!

Sở Thanh Y hơi nghiêng đầu, liếc nhìn thân ảnh của cô một cái, trên miệng xuất hiện một ý cười hiếm thấy.

Thật kỳ quái, cô lại cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy.

Giống như là đã từng gặp qua cô ở chỗ nào đó rồi.

Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, buổi sáng đã học xong các kiến thức cơ bản, chỉ đạo võ thuật vung tay lên, kêu người tới cột dây thép lên người các diễn viên.

Dây thép được cột ở bên hông, cũng không thoải mái, một vài diễn viên mới lúc mới bắt đầu còn cảm thấy mói mẻ, nhưng sau đó bị siết đến đau nhói, chỉ đứng yên tại chỗ một lúc thôi mà đau không chịu nổi, huống chi là còn phải làm ra các loại động tác võ thuật khó nhằng.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều vang lên âm thanh oán giận và kêu đau.

Những ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Thanh Y rốt cuộc cũng thu hồi lại không ít.

Xét cho cùng, tuổi nghề diễn xuất của hắn không ngắn, các loại kịch bản đều đã diễn qua không ít, mấy chuyện như treo dây thép đối với hắn lúc này đã trở nên nhẹ nhàng, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là Dư Nghệ.

Chưa từng nghe qua cái tên này, hẳn là vừa xuất đạo không được bao lâu, nhưng lại còn thích ứng với dây thép còn tốt hơn cả hắn, xoay người linh hoạt, động tác dứt khoát đẹp mắt, không có một chút do dự hay trì trệ nào.

From TYT & Autumnnolove

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play