12 giờ trưa, Nguyễn Trà đứng đợi ở trước cửa phòng học, cô đứng dựa vào lan can, ánh mắt nhìn về phía biển người đang tấp nập đi về phía nhà ăn, đôi mắt mơ màng ngạc nhiên, dường như nhà ăn ở đây rất được yêu thích.
“Nguyễn Trà!”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Quý Phi Dương xuất hiện nơi góc ngoặt, gương mặt rạng rỡ, vẫy vẫy tay với cô: “Mau, chúng ta mau đi ăn thôi!”
Nguyễn Trà mắt hướng ra sau, nhìn thấy Phó Thầm ăn mặc chỉnh tề đi cùng Quý Phi Dương, hơn nữa trên vai Quý Phi Dương còn có một người thấp hơn cậu hẳn một cái đầu đang dựa vào. Cậu ta nửa ngủ nửa tỉnh, trên người không mặc đồng phục, chỉ có chiếc sơ mi trắng hơi nhăn nhó.
Dọc đường đi, Nguyễn Trà kinh ngạc nhìn cậu bạn này, đôi mắt cậu ta nửa nhắm nửa mở, vậy mà cũng có thể tránh được tất cả mọi vật cản trên đường. Ai da, học sinh ở đây chẳng nhẽ đã tu luyện được tâm nhãn sao?
Phó Thầm nhìn xuống, thấy Nguyễn Trà đang tròn mắt nhìn Tạ Tuy, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười.
“Tạ Tuy, biệt danh là Ngủ Bao, trừ lúc học và ăn ra, hầu như lúc nào cậu ấy cũng trong tình trạng thiếu ngủ, có điều cảm giác phương hướng lại không tồi, nhắm mắt cũng có thể đi từ lớp học đến nhà ăn.”
Nguyễn Trà: “Là do sức hút của đồ ăn sao?”
Phò Thầm: “Có thể.”
Phó Thầm anh tuấn, ngày thường đối đãi với mọi người xung quanh rất lễ độ, biết trên dưới, ở trong trường tất nhiên là luôn tỏa ra hào quang. Dọc đường đi, Nguyễn Trà chú ý thấy trên dưới hai mươi nữ sinh lén nhìn trộm Phó Thầm, đồng thời chính mình lại đón nhận những ánh mắt ghen tị của họ.
Nguyễn Trà nhìn nhà ăn 6 tầng lại có tận hai thang máy trước mặt, ánh mắt cô sáng ngời, lần đầu tiên trong đời có kỳ vọng vào nhà ăn đến vậy.
Một nhóm bốn người cùng lên tầng 5 của nhà ăn, tầng dành riêng cho việc tự nấu theo mong muốn cá nhân.
Nguyễn Trà nhìn một lượt, nào là món ăn Quảng Đông, Hoài Dương, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Đông Bắc, Thái lan,.. khiến cô hoa mắt, nuốt nước miếng xém chút rớt ra ngoài.
Trời ơi, học sinh ở đây thật có phúc quá đi a!
“Trà Trà, em cùng Bao Ngủ đợi ở đây, bọn anh đi xếp hàng.” Phó Thầm chỉ về phía mấy chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, kêu hai người họ đợi ở đó, hỏi thêm: “Có thích món nào không?”
Có, rất có luôn!
Nguyễn Trà mắt sáng long lanh, nhìn gì cũng muốn ăn, sợ Phó Thầm chờ lâu sốt ruột, chỉ tay về phía quầy hàng đầu tiên, nhìn một lượt các món ăn hiện trên màn hình điện tử, đưa Phó Thầm thẻ căn-tin nói: “Thịt heo xào chua ngọt, đậu hũ kho cá, cảm ơn.”
Mặc dù là được tự gọi món theo sở thích riêng, nhưng để tiết kiệm thời gian, học sinh ở đây vẫn thường gọi những món đã được chuẩn bị sẵn trong thực đơn.
Phó Thầm nhìn mấy tấm thẻ trong tay, lại thấy Nguyễn Trà hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bán đồ ăn, lắc đầu cười: “Được rồi, đợi ở đây”
Về phần Tạ Tuy, Phó Thầm không cần hỏi, cũng ăn với nhau suốt một năm nên cũng khá hiểu sở thích của đối phương.
Mười lăm phút sau, trên tay mỗi người Phó Thầm cùng Quý Phi Dương là hai đĩa đồ ăn. Nguyễn Trà là thịt heo xào chua ngọt cùng đậu hủ kho cá, của Phó Thầm là thịt chim bồ câu non cùng rau xào. Quý Phi Dương cùng Tạ Tuy giống nhau, thịt heo xào chua ngọt cùng chim bồ câu non, điển hình cho chủ nghĩa ăn thịt!
“Thật ngon!” Nguyễn Trà nuốt miếng đậu hũ, kéo khóa chiếc túi nhỏ lấy ra một hộp cơm tự làm “Trước khi đi học, mẹ tôi có làm một hộp cơm vì lo sợ đồ ăn ở trường sẽ không hợp khẩu vị”
Đồ ăn ở căn-tin trước đây cô từng ăn thực sự rất tệ, đồ ăn ở đó có thể khiến cho một người giảm năm cân trong một tháng.
Qúy Phi Dương vừa nghe tới thì lập tức hứng thú: “Cơm do mẹ của Nguyễn Trà làm sao? Để tôi xem nào, tôi---!”
Đôi đũa dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm, hộp cơm chỉ có cơm rang đậu xanh cùng với… củ cải trắng xào???
Đối với người theo chủ nghĩa ăn thịt mà nói, thanh đạm, quá thanh đạm!
Ăn xong, Tống Mạnh Vũ cùng bạn của cô ta còn cố ý đi qua bàn ăn bốn người của Phó Thầm, muốn nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì, nhìn thấy hộp cơm có củ cải trắng trên bàn, không nhịn được mà bật cười.
Trong nhà bỗng xuất hiện một gia đình nhà quê, chẳng phải là cực phẩm hay sao?
Tống Mạnh Vũ vào vai người chị hoàn hảo, giả bộ quan tâm: “Trà Trà, đã quay về nhà họ Lương rồi, ăn uống đầy đủ vào một chút, chị biết trước đây em đã phải chịu khổ nhiều rồi, đến trường chỉ có thể ăn cơm trắng với củ cải.”
“Củ cải trắng xào, anh Phó Thầm không ăn quen, em----!”
Lời còn chưa tuôn ra khỏi họng, Tống Mạnh Vũ như gặp quỷ tròn mắt nhìn Phó Thầm dùng đũa gắp từng miếng củ cải trắng đưa lên miệng.
“Ngọt giòn, rất ngon!” Phó Thầm không phải là người kén ăn, nhưng đũa vừa rồi đã khiến mọi người kinh ngạc.
Không cần dựa vào gia vị, chỉ hương vị củ cải trắng này cũng đã là mỹ vị nhân gian. Anh đã từng thử qua vô số món ăn ở nhà hàng cao cấp ba sao Michelin, cũng tham dự đủ kiểu yến tiệc, ăn tất cả những quán cơm xung quanh đây, nhưng đều không vừa miệng, vậy mà vừa mới ăn củ cải trắng liền thấy rất ngon, không gì sánh bằng.
Hơn nữa, Phó Thầm hơi nheo mắt, cảm thấy món củ cải trắng này có gì đó rất quen thuộc, giống như trước đây đã từng thử qua chỉ là có chút khác biệt.
Tống Mạnh Vũ thẹn quá hóa giận, trước đây chuyện con gái thật giả chưa xảy ra, thái độ của Phó Thầm đối với cô em gái là cô đây còn lạnh lùng hơn so với Qúy Phi Dương và Tạ Tuy. Dựa vào cái gì mà Nguyễn Trà vừa mới xuất hiện đã khiến Phó Thầm đối xử như vậy?
Chỉ là một đứa nhà quê, sao Nguyễn Trà có thể làm được?
“Thơm quá a!” Tạ Tuy vốn luôn buồn ngủ, ngửi ngửi một chút mùi thơm của củ cải xào, gương mặt tỉnh táo ngay.
Vẻ mặt mềm mại, đôi mắt long lanh vô tội khẽ chớp chớp nhìn Nguyễn Trà, trong lòng tràn đầy sự thích thú: “Xin chào, tôi là Tạ Tuy, tôi có thể một miếng của cải xào của cậu được không?”
Nguyễn Trà đưa tay đẩy hộp cơm đến trước mặt Tạ Tuy, gương mặt tươi cười: “Mời cậu.” Cải trắng thôi mà, muốn ăn thì chạy lên núi hái về là được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Mấy người vây xem xung quanh tròn mắt nhìn Tạ Tuy gắp miếng cải trắng bỏ vào miệng nhai, cả đôi mắt lẫn gương mặt đều toát lên sự hạnh phúc.
Trong trường này có ai không biết Tạ Tuy, người kén ăn số hai không ai đứng được số một. Nhà ăn có 6 tầng, đủ mọi loại món ăn? Tất cả đều là do nhà họ Tạ dùng tiền làm nên.
Một người có đầu lưỡi vàng như Tạ Tuy, lại có thể hạnh phúc khi ăn củ cải xào do Nguyễn Trà đem tới?
Qúy Phi Dương nhìn Tạ Tuy cùng Phó Thầm, trong lòng có chút hiếu kì, vào giây cuối cùng, cậu nhanh tay đoạt được miếng của cải cuối cùng mà Tạ Tuy định gắp, nhai nhồm nhoàm trong miệng.
“!!!!!”
Đây là củ cải hảo hạng gì mà ngon đến vậy? Thiếu chút nữa là cắn vào lưỡi rồi!
“Nguyễn Trà!!! Tôi sai rồi! Tôi không nên chê bai củ cải trắng, tôi thật sự sai rồi!!” Quý Phi Dương khóc không ra tiếng, khó trách Phó Thầm chỉ nói một câu liền im lặng, đơn giản là không còn gì để nói.
Đám học sinh vây xem: “….”
Mấy người các cậu là ăn được củ cải tiên sao? Quý Phi Dương hận không thể một mình ăn hết hộp cơm?!
Trong lớp, Tạ Trường An ăn xong đã quay lại lớp trước vài phút, nhìn thấy Nguyễn Trà ánh mắt cậu ta sáng lên, vốn muốn dò hỏi chuyện củ cải trắng ở nhà ăn nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Nguyễn Trà ngồi một chỗ, vẻ mặt tức giận.
[ ĐINH--- Mời bạn trong vòng 15 phút viết ra đáp án chính xác của môn vật lý trang 18 sách giáo khoa phần phụ đề, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng 1 điểm trí tuệ, 2 điểm nhan sắc từ mục tiêu liên kết ]
Nguyễn Trà: “!!!”
Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô nghiêm túc học môn học này!
Nguyễn Trà vò đầu bứt tai, hoảng loạn trở về chỗ ngồi, mở sách vật lý, nín thở tìm câu hỏi phần phụ đề trang 18, cố gắng tập trung đọc “…Cảm ứng từ...”
Đọc đọc, Nguyễn Trà không khỏi nghẹn giọng, bàng hoàng, tay cầm bút viết vào chỗ trống: Vo=4*106m/s
Đối với các phép tính trung gian, xin lỗi nhưng tôi cần đọc lại câu hỏi là rút ra điều kiện.
[ ĐINH! Vì mục tiêu liên kết đã hoàn thành trước bạn trong thời gian rất ngắn, nên nhiệm vụ không thành công, bạn sẽ bị trừ 1 điểm đồng thời sẽ bị phạt ]
Nguyễn Trà nghe vậy ngồi ngẩn ngơ, trong lòng không hiểu là hệ thống đang muốn giúp ai, bởi nhiệm vụ đầu tiên là thế mạnh của cô - môn Tiếng anh, nhiệm vụ thứ hai này - là câu hỏi mà cô từng hỏi Quý Phi Dương! Thậm chí còn không yêu cầu trình bày bài giải cụ thể!
Ngay sau đó, trên trời xanh bỗng lóe lên một tia chớp, tiếng sấm vang ầm ầm quanh toàn khu lớp học, Nguyễn Trà vừa quay đầu lại thấy tia chớp màu tím lao thẳng lên lầu.
[ Booom---!]
Từ tầng trên, mọi người mơ hồ nghe được tiếng thét chói tai dưới tầng 3 vọng lên: “A! Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh trúng!”
Hơn chục học sinh trong lớp, bao gồm cả Từ Thâm đang ngủ cũng ngẩng mặt, hoảng loạn nhìn lên.
Bị sét đánh trúng ?
Sét đánh trúng?
Là sét đánh?
TYT & Cơm Cháy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT