Nguyễn Trà ngước nhìn Phó Thầm, không khỏi nghĩ đến một chi tiết trong truyện. Trong nguyên tác, Nguyễn Trà vừa xuất hiện đã là một cô gái vừa xấu vừa kém cỏi, có lần thi xong, bởi vì nói Nhâm Khinh Khinh gian lận mà đã bị Từ Thâm cảnh cáo riêng, sau đó Phó Thầm trong truyện lần đầu xuất hiện lại giúp Nguyễn Trà giải vây, còn hỏi cô có muốn nghỉ ngơi một chút không.
Trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, Phó Thầm xuất hiện tổng cộng 3 lần, mà lần nào cũng xuất hiện cũng đều giúp Nguyễn Trà, khi ấy bình luận dưới truyện hết sức tàn nhẫn.
Có người nói Phó Thầm giả vờ, bằng không một thiếu gia nhà giàu như anh ta sao có thể năm lần bảy lượt giúp đỡ một cô gái vừa xấu vừa không xứng như vậy?
Lại có người nói Phó Thầm vì thanh danh nhà họ Lương mới giúp Nguyễn Trà một chút, nhưng xưa nay Phó Thầm vẫn vậy, báo đáp ân tình, dù có giả vờ thì ai có thể làm được điều đó trong hai năm?
Nguyễn Trà nhớ lại nội dung quyển truyện đã đọc tối qua, lúc kết thúc có một câu:
Nguyễn Trà đã chết, Vệ Kiểu chết, chỉ còn lại Nguyễn Chính Phi điên điên dại dại, vài năm sau có người trong mộ viên thấy người cùng Nguyễn Chính Phi là Phó Thầm.
Nguyễn Trà đưa tay, chạm nhẹ đầu ngón tay Phó Thầm, mặt mày hơi cong: “Nguyễn Trà”
“Xin lỗi, hôm qua trở về Nam Thị đã quá muộn, nếu không chắc chắn sẽ đến gặp mặt mọi người.” Dáng người Phó Thầm cao, mắt một mí, khi nhìn từ dưới lên dễ khiến người ta có cảm giác bị khinh thường, vì thế anh ấy cúi nhẹ người, một tay chống mép bàn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Em vừa đến trường, chắc có chút chưa quen, không biết trưa nay em có rảnh không? Anh mời em một bữa”
Nói xong, khẽ cười: “Nghiêm túc mà nói, anh cũng được tính là anh trai của em, đồng thời cũng là học trưởng ở đây, anh trai cũng nên đưa em gái đi thăm xung quanh một chút”
Quả nhiên, nghe hai người họ anh trai em gái như vậy, chút không khí thù địch lúc đầu cũng dần như tan biến hết.
Thậm chí có nữ sinh thầm cân nhắc trong lòng, nếu Phó Thầm thực sư coi Nguyễn Trà là em gái, bản thân cũng nên tạo mối quan hệ tốt với cô, sau này chẳng phải cơ hội ở bên Phó Thầm ngày càng lớn sao?
Tuy Nguyễn Trà cảm thấy có chút kỳ quái về tâm tư Phó Thầm, nhưng không từ chối, mỉm cười: “Đương nhiên là được!”
“Được, giữa trưa tan học!”
Giọng nói khó nghe cắt ngang lời nói của Phó Thầm, Từ Thâm xuất hiện hai tay ôm trước ngực, dựa tường, một chân gác lên bàn, ánh mắt tối sầm hung tợn, nhếch môi: “Cút!”
Từ Thâm đột ngột xuất hiện như vậy khiến bốn phía xung quanh không ai dám giở trò nông nổi, một đám ngồi yên một chỗ vây xem.
Đám học sinh trong lớp ngồi chen chúc nhau.
Phó Thầm và Từ Thâm, hai người họ có gia thế cùng tuổi tác tương đương, từ lúc sinh ra đến khi đi học đã luôn bị đem ra so sánh với nhau, Từ Thâm luôn khó chịu mỗi khi cha anh khen ngợi Phó Thầm hết lời, hận không thể để Phó Thầm mang họ Từ!
Nghe Từ Thâm vậy, Phó Thầm nhíu mày liếc Từ Thâm một cái, hoàn toàn không quan tâm đến sự khinh bỉ và thù địch trong mắt Từ Thâm. Anh khẽ chỉnh lại tay áo đồng phục, cười cười nói: “Bạn học Từ, ở trong trường rảnh rỗi thì hi vọng cậu có thể học cách dùng từ văn mình hơn một chút!”
“Lớp của chúng tôi không chứa nổi cậu, mau mau biến đi!” Từ Thâm vốn nóng tính, lời còn chưa dứt, cái bàn trước mắt đã bị đá bay, đánh học sinh trong lớp bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Nguyễn Trà cầm nửa chiếc bút chì chọc nhẹ vào tay Phó Thầm: “Trưa nay tan học em đợi anh trước cửa lớp. Tiết học sắp bắt đầu rồi, anh cùng Quý Phi Dương mau chóng quay về lớp đi.”
Trong nguyên tác truyện, Từ Thâm không cần biết là ai đều đánh người vô cùng tàn nhẫn, Nguyễn Trà lo lắng Phó Thầm-người chăm sóc cha cô sẽ bị Từ Thâm đánh đến mức tàn phế, sau này nếu có gì xảy ra sẽ không có ai chăm sóc cha.
Từ Thâm thấy cảnh bạn cùng lớp Nguyễn Trà cùng Phó Thầm thì thầm to nhỏ liền không vui đá bàn lần nữa: “Này người mới, cậu thích Phó Thầm sao? Nếu thích thì chuyển sang bên đó đi, tới lớp này làm gì?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Hả, lớp của Phó Thầm? Muốn vào là vào được sao?”
Nguyễn Trà buột miệng nói ra. Trong lòng có chút hối hận trước đây ngốc nghếch, nghe nhiệm vụ của hệ thống, chất lượng giáo dục cùng tài nguyên đều chú trọng vào các lớp trọng điểm, bản thân cô đã thua kém Nhâm Khinh Khinh!
Cả lớp: “...”
Ngày thường không cảm thấy, nhưng hiện tại đem ra so sánh như vậy thì lớp 10 đúng là có chút kém hơn lớp 1 ( ??? ) Dù sao thì lớp 1 cũng được nâng đỡ.
“Cậu, mẹ kiếp--- !”
“Từ Thâm.”
Giọng nói trầm đầy uy lực của Phó Thầm ngắt lời Từ Thâm, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Nguyễn Trà, sau đó nheo mày, nét mặt lạnh băng: “Tôi không nhớ rõ nội quy trường học có nói lớp 1 không thể đến lớp 10, cậu có giỏi thì đến gặp hiệu trưởng yêu cầu bổ sung thêm vào nội quy của trường.”
Nói xong, Từ Thâm bước ngay về phía trước, Phó Thầm hất cằm ra phía cửa lớp: “Chuyện của hai chúng ta, đừng lôi thêm người ngoài vào, ra ngoài rồi nói!”
Từ Thâm: “... Mẹ nó, đi cái quỷ! Cậu cho rằng tính kế tôi được một lần thì sẽ có lần thứ hai sao?”
[ Linh Linh Linh--!!!] Tiếng chuông vào tiết vang lên, toàn bộ học sinh trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên trong lòng mong chờ đến tiết Vật lí mau như vậy.
Phó Thầm quay đầu tạm biệt Nguyễn Trà, tay xách cổ áo Quý Phi Dương lôi ra ngoài. Vừa ra khỏi lớp, nét mặt anh bỗng lạnh băng, đưa chân đá Qúy Phi Dương một phát: “Khá lắm, không phải đã nói cậu đừng đến lớp này sao? Lo sợ ít người để ý đến Nguyễn Trà sao?”
“Cậu vừa mới đến, sao biết được?” Quý Phi Dương lẩm bầm mang tờ giấy A4 cất vào túi, nhưng chưa kịp cất bị Phó Thầm giật lấy, kinh ngạc tròn mắt.
Phó Thầm đưa mắt nhìn Quý Phi Dương, không nhanh không chậm đem tờ giấy A4 gấp gọn cất vào túi áo đồng phục: “Chuyện của em gái tôi không cần cậu bận tâm, thứ hai tuần sau hãy đến lau dọn nhà vệ sinh nam ở tầng ba một tháng đi.”
Quý Phi Dương: “Cậu...???”
Dứt lời, mới được hai ba bước lên cầu thang đã thấy giáo viên lên lớp trước một bước, an nhiên ở chỗ ngồi. Trước cửa lớp, Quý Phi Dương cùng giáo viên mắt chạm mắt.
Quý Phi Dương: “.....”
Tên khốn họ Phó, cậu đúng là vô nhân tính!
Trong giờ học, Nguyễn Trà hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi Tạ Trường An: “Trước đây Phó Thầm từng tính kế với Từ Thâm sao?”
Còn có người có thể bày mưu với nam chính sao?
Có khi nào chính mình cũng có thể học được cách đối phó với Nhâm Khinh Khinh và hệ thống không?
Tạ Trường An được Nguyễn Trà chủ động hỏi, trong lòng có chút vui mừng, rốt cuộc thì ai lại không thích khi được gái xinh đối xử đặc biệt bởi cơ chứ?
Thật không uổng công khi chính mình ân cần chào hỏi người khác~
“Chuyện trong trường hỏi tôi là được, đừng tin lời tên ngốc Quý Phi Dương.” Tạ Trường An liếc mắt nhìn giáo viên Vật lý đang ghi chép trên bảng, hạ giọng nói.
“Hồi học kì 1, Phó Thầm cùng anh Thâm có chút xích mích, sau đó Phó Thầm gọi anh Thâm ra ngoài nói chuyện, chúng tôi cảm thấy bọn họ sẽ đánh nhau! Phó Thầm và anh Thâm cùng có vóc dáng như nhau, nhưng từ khi còn nhỏ anh Thâm cánh tay đã rất khỏe, nhiều cơ bắp”
Nguyễn Trà: “????”
Không đánh nhau, chẳng lẽ nói chuyện yêu đương sao?
Tạ Trường An cảm thấy rất tự hào, tuy rằng là bạn cùng khóa nhưng cậu ta cùng Từ Thâm lại cùng lớp, tất nhiên mọi thiện cảm sẽ hướng về phía người trong lớp: “Ai ngờ Phó Thầm lừa anh Thâm ra ngoài, đẩy anh Thâm đến chỗ thầy hiệu trưởng, hai hiệu phó cùng giáo viên chủ nhiệm giáo dục, tâm cơ hiểm ác! Thật khiến người ta giận sôi máu!”
“....”
Nguyễn Trà nhất thời không lên tiếng.
Tạ Trường An nói xong, cảm thấy có chút đau lòng cho Từ Thâm: “Anh Thâm bị đình chỉ ở nhà tĩnh dưỡng hơn tuần, lúc quay lại trường đụng mặt mấy người hiệu trưởng thì lại cảm thấy buồn nôn!”
Làm cho một tên Giáo Bá vô phép vô tắc bị vây quanh bởi một đám giáo viên, thậm chí còn mời tới cả đội bảo vệ, thật quá tàn nhẫn rồi.
Tạ Trường An lắc mạnh đầu, tranh thủ đem tình trạng thảm hại của Từ Thâm ra mà nói: “Không nói, không nói nữa. Trước đây có nói tan học sẽ dẫn cậu đi chơi game không phải sao? Cậu là gì, tôi thêm cậu vào.”
Nguyễn Trà thích Phó Thầm ở chỗ quân tử động khẩu không động thủ, thật khiến người ta khâm phục. Nghe Tạ Trường An nói, thuận miệng nói ra ID của chính mình.
“Hình đại diện của cậu là nam? Giới tính cũng là nam?” Tạ Trường An thấy rất thích thú, tuy rằng ngày thường cũng có gặp qua mấy người chơi yêu hào***, nhưng chỉ nhìn thấy thân hình cao to vạm vỡ, cũng không thể tin được Nguyễn Trà là cô gái xinh đẹp, yêu kiều.
Nguyễn Trà lấy sách vở môn tiếp theo, phòng trường hợp hệ thống sắp xếp: “Kém cỏi, không thể để cho con gái chúng ta mất mặt được”
Tạ Trường An: “???”
Ý cậu là đang coi thường con trai chúng tôi .
***Yêu hào: nữ lấy nick nam, giả làm con trai chơi game.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT