“Hai người các ngươi bị điên sao? Ôm sai bốn mươi mấy năm rồi, có cần phải nhận lại không? Nhận thì nhận, lại còn phải rêu rao ra làm gì? Các người sợ nhà họ Phó với chúng ta không bất hòa mà phân rõ giới hạn sao?
“Hơn nữa tự nhiên đem về một nhà ba người, các người nhìn xem người chồng mà nó lấy trông có đứng đắn không, rõ ràng là một đứa tâm cơ, đưa nó về làm gì? Rõ ràng là muốn chia tài sản!”
Phòng đọc sách bố trí gọn gàng, đối diện cách cửa là một người đàn bà đang nói chuyện, vẻ mặt tỏ ra chán ghét, nhưng cố tỏ ra bình thản, cầm quần áo đến: “Bên ngoài đang nói nhà chúng ta ngu ngốc, nhận về chỉ làm mất mặt gia đình!”
Nguyễn Trà bưng ly nước ấm, cánh cửa đóng hờ, tiếng nói từ bên trong truyền ra, cô nghe rõ mồn một. Lúc nghe thấy từ tâm cơ, đáy mắt cô có chút lạnh.
Ngón tay trắng nõn đặt lên tay nắm cửa, chỉ cần nhẹ nhàng nắm một chút, cửa sẽ mở ra.
“Câm miệng.” Ông lão ngồi ở vị trí chủ trì, mặc quần áo màu nâu, đôi mắt sáng, sắc sảo, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ uy nghi nghiêm túc, lộ rõ vẻ không vui.
Có thể sợ bị ai nghe được, âm thanh chỉ trích có chút thấp: “Con gọi là gì? Người đàn ông mà trong miệng ngươi nói là chồng của em gái ruột của con đấy! Con nên gọi là em rể!
Con đi soi gương đi, coi bộ dạng của con hiện tại, nhìn ra được lễ nghi giáo dưỡng mấy chục năm nay sao!”
Nguyễn Trà nghe từ phòng đọc sách, ông ngoại cùng huyết thống với mình, đang không ngừng trách cứ người phụ nữ đứng tuổi, con mắt rũ xuống nới lỏng tay ra.
“Cha nói đúng, từ nhỏ Kiểu Kiểu đã bị ôm sai, cuộc sống đã rất khổ, em là chị, nên đem tình yêu bốn mươi năm ra mà đối xử chứ, tự nhiên ghét bỏ Kiểu Kiểu?” Người đàn ông đứng bên cạnh nói.
Mặt của ông ta và mẹ của Nguyễn Trà có ba phần giống nhau, tuy rằng mắt có một ít nếp nhăn, nhưng nhìn vẻ anh tuấn trưởng thành này thì càng là một người đàn ông có sức hút hơn.
Trong phòng có ba người, một cụ già, một người con trai, một người phụ nữ, nếu dựa vào huyết thống, Nguyễn Trà phải kêu là ông ngoại, bác cả cùng dì hai.
Nguyễn Trà sinh ra tại thị trấn nhỏ, sống trong ngôi nhà mái bằng, phía trước là một cái sân nhỏ, quanh năm đi học được cha đưa đi trên chiếc xe máy điện, bốn mùa đều có mẹ làm cơm.
Một nhà ba người dựa vào thu thuê và bán quán ăn nhỏ để nuôi sống bản thân, so với những người khác trong thị trấn, cuộc sống của họ lại bình thường.
Nhưng tuần trước, cuộc sống yên bình của của toàn gia đình đã bị phá vỡ, mẹ ruột của cô, tự nhiên trở thành người nhà họ Lương bị ôm sai bốn mươi năm, dưới sự yêu cầu kiên quyết của ông cụ Lương.
Bà mẹ mang theo Nguyễn Trà, từ thị trấn nhỏ đi vào Nam Thị, ở trong biệt thự nhà họ Lương, đồng thời để cho Nguyễn Trà chuyển đến trường cấp ba quốc tế.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Trà cảm thấy dì hai không mừng khi bọn họ về cùng một nhà, ánh mắt xoi mói, vẻ mặt khinh thường, có thể ông cụ quá nhiệt tình, thế cho nên dì hai chưa từng nói một lời nào lạnh nhạt trào phúng nào.
Nhưng ngay lúc Nguyễn Trà xong, tất cả trò chơi nằm ở trên giường, một quyển sách thình lình xuất hiện trong đầu cô.
Đọc xong sách, cả người Nguyễn Trà ko tốt lắm.
Người được khen lớn lên xinh đẹp như cô, tự nhiên là một người phụ nữ vừa xấu vừa ngốc còn là một người đoản mệnh trong quyển hệ thống học bá văn học?
Thậm chí sau khi mình chết, ba mẹ một người vừa điên một người vừa chết, kết cục hết sức thê thảm?
Quả thực là vật hi sinh cho cả gia tộc!
Nghĩ đến hiện tại, mẹ mình bị ôm nhầm bốn mươi mấy năm, đã có thể tìm về, trong đó có thể có một vở kịch lớn, thế nào cũng phải lôi theo một nhà ba người kéo vào cốt truyện.
Vừa ngốc vừa xấu.
Nguyễn Trà đưa tay sờ khuôn mặt bóng loáng của mình, khuôn mặt thanh khiết đẹp đẽ cúi xuống, cả người giống như một bó hoa thược dược héo tàn.
Ở trong sách, ‘Nguyễn Trà’ vừa xuất hiện đã vừa ngốc nghếch vừa xấu, bị chê cười cô lập, bị tính kế hãm hại, nhưng bản thân cô bây giờ không xấu cũng không ngốc.
Điều Nguyễn Trà lo lằng duy nhất là ông ngoại cô sắp xếp cho cô học tại trường cấp ba quốc tế, bởi vì nội dung vở kịch không thể thay đổi, mà biến thành ‘Nguyễn Trà’ trong sách, không riêng chính bản thân mình chết thảm, thậm chí liên lụy đến ba mẹ.
Trên lầu ba, đang chuẩn bị trở về phòng, Nguyễn Trà nhìn thấy phòng bên cạnh mình mở cửa, trải chăn tơ tằm trên giường lớn, có hai người cá mặn, trên mặt ngây ngô cười.
“Kiểu Kiểu, khó trách khi còn nhỏ đã lười, hóa ra có số mệnh làm thiên kim tiểu thư.” Nguyễn Chính Phi nằm thẳng trên giường, vuốt ve Vệ Kiểu.
Vệ Kiểu gối lên bụng Nguyễn Chính Phi, khuôn mặt ẩn chứa tình cảm, tuy rằng đã bốn mươi mấy mấy, nhưng giống không đến ba mươi, đôi mắt quả hạnh giống Nguyễn Trà như đúc: “Phi Phi, anh trai em nói, vài ngày sau để cho hai ta đến công ty họp, chia cổ phần, sau này hai ta lấy được cổ phần, đúng là ở trong nhà vẫn kiếm được tiền!”
Nghe vậy, Nguyễn Chính Phi lộ ra vẻ mặt khao khát: “Đúng vậy, đúng vậy, nằm kiếm tiền, hai ta không cần dựa vào lên núi xuống đất, kiểm tra nhà ở, giấc mộng cá muối* của chúng ta liền sắp được thực hiện ha ha ha.”
Nguyễn Trà: “…”
Hai vợ chồng nhà họ Nguyễn mơ ước quá vui vẻ, căn bản không nhìn thấy Nguyễn Trà đứng ở cửa, trong mắt sáng lấp lánh, viết rõ ràng, muốn hưởng thụ cuộc sống cá muối!
“Phi Phi, ngươi nói gì về thời điểm một nhà ba người trở về a?”
“Ở trước đi, hoàn cảnh không tồi, hơn nữa phải chiếu cố ba ngươi, tận hiếu, vả lại, ba nói rất đúng, trường cấp ba quốc tế so với trường cấp ba trong thị trấn nhỏ tốt hơn nhiều.”
Quả nhiên, tuy rằng trước kia ba mẹ nói mình vui vẻ là được, nhưng lại hy vọng giáo dục trong trường cấp ba quốc tế sẽ làm cho thành tích của cô tốt lên.
Nguyễn Trà gõ gõ cửa, mặt mày buồn buồn: “Ba mẹ, con nghĩ nên quay về trường cấp ba thị trấn nhỏ học đi.”
Cô muốn tiếp tục nhìn vẻ đẹp tại trường cấp ba ở thị trấn nhỏ, con nghĩ ở thị trấn nhỏ này, ba người chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống làm cá muối hạnh phúc.
Nguyễn Chính Phi cùng với Vệ Kiểu thấy Nguyễn Trà, vội từ trên giường ngồi dậy, lộ vẻ mặt ân cần: “Trà Trà, con không chơi đồ chơi ở phòng bên cạnh sao? Sao lại đến đây? Lạ giường sao?”
“Không phải.” Nguyễn Trà lắc đầu, ngồi vào mép giường, nhìn cha mẹ, nói với vẻ mặt nghiêm túc, đảm bảo: “Ba mẹ, con ở trường cấp ba thị trấn nhỏ sẽ học tập thật tốt, sẽ không kém trường cấp ba quốc tế trên thành phố lớn, chúng ta trở về đi.”
Chơi game mà thôi, về nhà chơi là được, không chơi ở trong giờ cũng được.
Nguyễn Chính chế nhạo cười ha hả vuốt đầu Nguyễn Trà: “Học gì, cha và bác của con khi đi làm chuyển trường, cố ý hỏi về tình hình trường học, bình thường các lễ hội nghệ thuật, sử dụng vườn trường, đại hội pháo hoa, các câu lạc bộ không được phong phú, con ở trường cấp ba mới bắt đầu vui vẻ một hai năm, trước kia trường cấp ba nghiệp dư không có hoạt động gì, cả ngày cho các con học tập, ba mẹ nhìn thấy mà đau lòng.”
Lúc trước ông đồng ý với cha vợ chuyển đến trường trung học mới, liền nhìn trúng trường cấp ba mới có phương pháp chơi đa dạng, mình cùng với vợ khi còn bé không được hưởng thụ được thứ đó, nên để cho con gái hưởng thụ những thứ mà mình không được đó.
Nghe Nguyễn Chính Phi nói, ánh mắt Vệ Yên hết sức tán thành: “Đúng, con vui vẻ là được, yêu cầu duy nhất của ba mẹ đối với con là ở trường cấp ba chơi đùa vui vẻ!”
Nguyễn Trà: “…”
Tâm trạng cũng rất phức tạp.
Nhưng tiếp tục ở lại, cả nhà chúng ta có thể đều phải chết!
***Cá muối (cá mặn): Cá muối là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống.
Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
TYT & Cơm Cháy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT