Trong lớp học, cả đám học sinh ngây người nhìn nhau bối rối, giống như lỗ tai của mọi người trong nháy mắt cùng bật ra ngoài.

“Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh trúng?” Tạ Trường An cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía Nguyễn Trà đang run rẩy chỉ tay lên phía trên, khó khăn nuốt nước bọt: “Tôi nghe nhầm sao?”

Nguyễn Trà trong lòng thấp thỏm, nghe vậy, lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ cả hai chúng ta đều nghe nhầm?”

“Chết tiệt!”

“Chết tiệt, con mẹ nó!”

Đám con trai trong lớp với vẻ mặt ngạc nhiên, miệng nói chết tiệt, ngoài “chết tiệt” ra thì họ chẳng còn lời nào để nói.

Không chỉ riêng lớp 10, tất cả các tầng đều nhốn nháo, ầm ĩ khi nghe được tiếng thét chói tai ở tầng 3, một đội học sinh nhắm thẳng hướng lớp 2 mà chạy đến, ở trong lớp học cũng bị sét đánh trúng! Xác suất a!

Nguyễn Trà từ chối lời đi xem náo nhiệt cùng Tạ Trường An, ngồi một chỗ cố gắng bình tĩnh, trong đầu sắp xếp lại hai nhiệm vụ.

Trong nhiệm vụ đầu tiên, Nguyễn Trà đã lên bảng và viết tất cả các từ vựng đúng tuyệt đối, cho dù Nhâm Khinh Khinh cũng làm đúng toàn bộ nhưng chậm một bước, bởi vậy nên nhiệm vụ coi như thất bại, cô ta bị trừ 1 điểm.

Mà lần nhiệm vụ thứ hay này, với câu hỏi Vật lý vừa rồi, cô đã đưa ra đáp án trong vòng 1 phút chưa cần tính toán gì nhiều, Quý Phi Dương từng nói Phó Thầm để làm ra được đáp án cũng mất 5 phút, dù Nhâm Khinh Khinh có nhanh đến đâu thì cũng mất 5 phút để giải được.

Vì khoảng cách thời gian quá lớn, cho nên Nhậm Khinh Khinh không chỉ thất bại trong nhiệm vụ lần này, mà còn bị phạt sét đánh?

Bị sét đánh thật sao?

Nguyễn Trà cầm bút chì, gõ nhẹ trên mặt bàn, lòng rối như tơ vò, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Hình như cô đã tìm được biện pháp để đối phó với Nhâm Khinh Khinh cùng hệ thống!

Không cần ở thế bị động, không chỉ đơn giản là phòng thủ, mà phải chủ động tiến lên, hoàn thành nhiệm vụ trước, chỉ cần bản thân cô hiểu biết kiến thức thêm một chút, những nhiệm vụ tiếp theo tranh thủ không lãng phí thời gian mà mau chóng hoàn thành, thì Nhâm Khinh Khinh sẽ có khả năng bị hệ thống phạt, không dám tiếp tục nhiệm vụ B!

Lạch cạch.

Nguyễn Trà đem cây bút chì đặt lên bàn, đôi mắt sáng rực đầy tự tin: “Hy vọng sau khi Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh có thể tỉnh táo lại, đổi thành nhiệm vụ A.”

Nếu Nhậm Khinh Khinh vẫn nhất quyết chọn nhiệm vụ B, cô cũng sẽ không khách khí, cá mặn không ngã thân, nhất định cô ta sẽ sợ hãi!

Dù thế nào cũng phải dồn cô ta vào chỗ chết !

--
Ngày hôm sau, “Nhâm Khinh Khinh bị sét đánh trúng” đã trở thành đề tài nóng được mọi người trong trường bàn tán. Hơn nữa còn được bình chọn là một trong tám sự kiện kì bí của trường.

Đủ kiểu suy đoán khác nhau cho rằng một người đang ngồi trong lớp học dưới trời xanh mây trắng nắng vàng lại bị sét đánh, xét từ góc độ thiên văn học vũ trụ luân hồi báo ứng, đám học sinh trong trường cứ bàn tán như đã tận mắt chứng kiến vậy.

Sân đua ngựa, phòng thay đồ.

Lớp trưởng của lớp 10 - Hoàng Giai Giai thay đồ trong phòng thay của sân đua ngựa, nói chuyện phiếm cùng mấy bạn nữ: “Tôi quen một người ở lớp 2, nói rằng ba cửa sổ trong lớp đều mở vào lúc đó, nhưng dường như tia sét có mắt, nó đi vòng qua những bạn học ngồi cạnh cửa sổ, nhắm thẳng vào Nhâm Khinh Khinh.”

Nghe vậy, có người lập tức nói: “Hơn nữa hôm qua Nhâm Khinh Khinh mới bị sét đánh, hôm nay đã có thể đi học bình thường được rồi. Người gì vậy?”

“Nói không chừng là thiên lôi linh căn hahahaha.”

Hoàng Giai Giai cười, lại quay đầu hỏi Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, cậu thấy sao, bọn họ đều nói rằng là do Nhâm Khinh Khinh lén lút làm chuyện xấu nên bị trời phạt.”

Hỏi xong, Hoàng Giai Giai mới chú ý tới, Nguyễn Trà mặc đồng phục cùng tư trang cưỡi ngựa hoàn toàn đúng, không một chút lỗi, gãi đầu.

Chẳng nhẽ học sinh ở thị trấn nhỏ, đều biết cưỡi ngựa sao?

Hoàng Giai Giai cùng Lâm Lăng trước giờ vốn không vừa mắt nhau, mấy người bên Hoàng Giai Giai vẫn luôn đánh giá đám Lâm Lăng là kiêu ngạo ương ngạnh, tố chất kém, chỉ làm phá hỏng bầu không khí trong lớp!

Đương nhiên bọn họ nói sau lưng người khác cũng chẳng đáng tự hào, nhưng bàn chuyện thiên hạ, vốn đã là bản tính con người.

Chính cái gọi là kẻ thù của kẻ thù được xem là bạn, Nguyễn Trà chẳng may bị Lâm Lăng nhắm đến, cứ vậy mà cô về phe Hoàng Giai Giai. Hơn nữa chính miệng Phó Thầm đã nói rằng cô là em gái của anh, em gái của nam thần, tất nhiên phải tạo một mối quan hệ tốt!

“Có thể, có lén lút làm chuyện xấu hay không, chỉ bản thân mới biết được.” Nguyễn Trà nhanh nhẹn mặc đồng phục cưỡi ngựa, nhắc đến Nhâm Khinh Khinh, giọng nói càng to rõ ràng ẩn chứa chín phần lạnh lùng.

Bọn họ đang bàn chuyện, đám người Lâm Lăng, Tống Mạnh Vũ cùng mấy bạn học khác từ phòng thay đồ bên cạnh bước vào, thoáng nhìn Nguyễn Trà đã ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng, Tống Mạnh Vũ điệu bộ xin lỗi mỉm cười: “Trà Trà, chị thay đồ hơi chậm, không kịp sang giúp em, là ai có lòng giúp em mặc vậy? Chờ đến lúc về nhà, chị sẽ hướng dẫn em lại nha.”

Trong trường có rất nhiều môn thể chất, nhưng nổi nhất là cưỡi ngựa, đây cũng là thế mạnh của Tống Mạnh Vũ, cô ta đang chuẩn bị xem Nguyễn Trà xấu mặt.

Chưa kể đến trong mấy thị trấn nhỏ, hầu hết các trường trung học đều không có môn cưỡi ngựa, Nguyễn Trà học ở đâu?

Tống Mạnh Vũ vẫn luôn rêu rao tự hào bản thân chính là công chúa nhỏ của nhà họ Lương, mà trước đó vài ngày, bỗng ở đâu lại xuất hiện thêm một công chúa nhỏ nữa trong nhà, lại có thể khiến cho Phó Thầm cùng ông ngoại nhìn bằng con mắt khác, cô ta thật sự không can tâm!

Hơn nữa việc xảy ra trong tiết Tiết anh ngày hôm qua đã khiến cô ta nhìn thấy Nguyễn Trà chỉ cảm thấy càng thêm chướng mắt!

Tuy nhiên, Nguyễn Trà sẽ không để cho Tống Mạnh Vũ có cơ hội thể hiện, cô liếc nhìn Tống Mạnh Vũ, không nói lời nào, cầm mũ bảo hiểm đi thẳng ra ngoài.

Mặt Tống Mạnh Vũ trắng bệch, Nguyễn Trà lớn lên ở thị trấn nhỏ quê mùa, vậy mà bây giờ dựa vào cái gì mà lại dám không sợ trời không sợ đất như vậy!

Đám người Hoàng Giai Giai cũng nhìn nhau, theo sau Nguyễn Trà ra ngoài.

“Không cần hoảng sợ, ngựa ở đây rất ngoan.”

Giáo viên dạy cưỡi ngựa có gương mặt hung tợn, ngược lại tính tình hết sức ôn nhu, hơn nữa lại rất kiên nhẫn cùng tinh thần trách nhiệm cao, đối với học sinh luôn tận tình giải thích không sợ phiền.

Nhưng đám học sinh trong lớp, từ nhỏ đã được học cưỡi ngựa, một đám nhảy lên ngựa là có thể cưỡi rất tốt, thật không có đủ năng lực để ngồi nghe giáo viên dặn dò.

Lâm Lăng híp mắt nhìn về phía Nguyễn Trà, tay cầm dây cương con ngựa trắng tiến về phía trước cười nhạo: “Nguyễn Trà, cậu thực sự nghiêm túc nhỉ? Có muốn so tài một chút?”

Nguyễn Trà cưỡi trên mình con ngựa đen, mắt nhìn phía trước, hai vai thả lỏng, tay nắm sợi dây thừng vừa đủ lực, đợi đến khi giáo viên cưỡi ngựa kết thúc lời dặn mới nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ cẩn thận.”

Rồi sau đó, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lăng, nở nụ cười: “Cưỡi ngựa là để vui vẻ, hơn nữa, chúng ta đều đã lớn cả rồi mà cậu vẫn hành xử như trẻ mẫu giáo vậy sao? Muốn so tài, thật ấu trĩ khiến người khác cũng cảm thấy xấu hổ.”

Lâm Lăng năm lần bảy lượt thách thức Nguyễn Trà, từ nhỏ tính tình đã nóng nảy bộp chộp, lời đã nói ra không thể thu lại: “Quê mùa như cậu lần đầu cưỡi ngựa, còn dám nói người khác ấu trĩ sao? Bản thân cũng không thành thạo cưỡi ngựa, còn nói đến chuyện vui vẻ. Cậu có khả năng sao?”

Không chờ Lâm Lăng nói xong, một tiếng ngựa hí vang lên, Nguyễn Trà cưỡi trên mình con ngựa đen cứ vậy lao thẳng ra ngoài, mà toàn bộ quá trình điều khiển con ngựa hết sức thành thạo, tư thế hiên ngang oai hùng, đôi lúc lại trông rất thanh nhã xinh đẹp, khiến người xem nhất thời không thể rời mắt.

Sau một lúc lâu, giáo viên cưỡi ngựa lắc đầu cười cười: “Gì vậy, ngồi nghe rất nghiêm túc nhưng thật ra lại rất thành thạo.”

Nguyễn Trà thật sự rất thích cưỡi ngựa, thích cảm giác gió thổi trên lưng ngựa, thích được thả lỏng trên lưng ngựa, có thể khiến cô quên đi mọi phiền não.

Trong suốt ba vòng, động tác cưỡi ngựa của Nguyễn Trà đều không giống nhau, lần này lại đẹp hơn lần khác, làm người khác thấy rất thú vị!

“Wow, tuyệt vời.” Mắt Tạ Trường An sáng long, hai tay làm hình chiếc loa hô to: “Nguyễn Trà, tuyệt vời!”

Thấy Tạ Trường An lên tiếng, đám học sinh đứng xem vẻ mặt thán phục reo hò cổ vũ. Không ai nghĩ đến, một cô gái lớn lên ở thị trấn nhỏ lại có phong thái đáng kinh ngạc như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tống Mạnh Vũ trước đây cười nhạo Nguyễn Trà không biết cách mặc đồng phục, rồi đến Lâm Lăng còn muốn so tài cùng Nguyễn Trà, hiện tại hai người học sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Nguyễn Trà xinh đẹp trên ngựa, hận không để đem cô đá khỏ lưng ngựa.

Vốn Từ Thâm đang nằm chán chết trên ghế, nhìn thấy kỹ năng của Nguyễn Trà, trong lòng hăng hái sôi nổi, đứng dậy bước ra ngoài.

Thành thật mà nói, cậu ta cảm thấy diện mạo Nguyễn Trà khá hợp với tâm ý của bản thân, nhưng tính tình lại không được vừa lòng, hơn nữa cô lại quen với Phó Thầm, khó tránh khỏi khoảng cách.

Bây giờ trong lòng lại nổi lên hứng thú, Từ Thâm không nói lời nào, cưỡi lên lưng ngựa, từ phía sau lập tức phi đến chặn trước mặt Nguyễn Trà, kiêu ngạo lại đoàng hoàng: “Nguyễn Trà, so một chút?”

Một câu nói đã thu ánh nhìn náo loạn của tất cả mọi người.

Nguyễn Trà dắt ngựa rút lui, trên mặt lộ rõ vẻ từ chối: “Xin lỗi, nhà tôi con cháu Xi Vưu***, không phải gấu trúc thì không thể cưỡi tốt, cậu có thể đem hai con đến đây được không?”

Từ Thâm: “???”

***Xi Vưu: Trong những truyền thuyết liên quan, Xi Vưu đã thể hiện được uy lực trong chiến tranh, từ đó tên gọi Xi Vưu cũng trở thành đồng nghĩa với từ "chiến tranh" trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là chiến thần, còn những người bài xích thì xem ông như là một người gây họa.

TYT & Cơm Cháy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play