Vì là lớp trọng điểm bởi vậy việc đánh giá từ vựng của lớp rất khó, buổi kiểm tra kết thúc, cả lớp không ngừng kêu than.
Nhâm Khinh Khinh biết được bản thân làm tất cả đều đúng, trên mặt hiện lên nét rạng rỡ đắc ý cười. Ngay lúc chuẩn bị lấy gương để nhìn diện mạo của chính mình như thế nào sau khi được cộng một điểm sắc đẹp, thật không ngờ ngay sau đó đập thẳng vào mặt là tuyên bố nhiệm vụ thất bại của hệ thống.
Nhìn tích điểm bị trừ trên hệ thống, sắc mặt Nhâm Khinh Khinh trắng bệch, cắn chặt môi dưới, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Hệ thống, ngươi mau nói rõ, mục tiêu trước hoàn thành tốt các từ vựng tiếng anh nghĩa là sao? Nguyễn Trà có khả năng viết đúng tất cả? Không đúng, Nguyễn Trà hoàn thành trước sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ của tôi?”
Trong lòng Nhâm Khinh Khinh cực kì tức giận, dò hỏi. Cảm giác như chính mình đang bị hệ thống hãm hại.
“Hệ thống, không phải ngươi đã điều tra qua sao? Ngươi nói tuy Nguyễn Trà có chỉ số thông minh cao nhưng bài thi thử chỉ đạt 340 điểm, vậy nên tôi mới đồng ý!”
[Gợi ý tình bạn: Lúc đó, mục tiêu liên kết đã được nữ chủ ưu tiên lựa chọn, hệ thống không hề quấy nhiễu. ]
[ Đinh, lần kiểm tra thứ hai kết thúc. Họ và tên: Nguyễn Trà, Tiếng anh 150 điểm, Toán 150 điểm, Vật lí 10 điểm, Hóa 10 điểm, Sinh học 10 điểm, Ngữ văn 10 điểm ]
Nhâm Khinh Khinh: “???”
Hệ thống, ngươi là đang kiểm chứng trực giác của tôi sao?
[ Đương nhiên khi mục tiêu liên kết hoàn thành nhiệm vụ trước, nữ chủ sẽ thất bại, dòng 12 trang 132 nhiệm vụ B của thỏa thuận ]
[ Nữ chủ có thể bỏ qua nhiệm vụ B bất cứ lúc nào, nhưng sẽ bị trừ 10 điểm tích và quay về nhiệm vụ A ]
Mục đích ban đầu phát triển hệ thống học bá dành cho là để bồi dưỡng nhân tài có chỉ số thông minh cao, không thiếu nhân tài “điên” có IQ cao.
Trước mắt đưa hệ thống vào thế kỉ 22, đã được một thiên tài “điên” có chỉ số IQ cao viết lại chương trình, bổ sung thêm các tùy chọn được cho là có thể kiểm định phẩm chất con người.
Sau khi hệ thống được ràng buộc với Nhậm Khinh Khinh, nó dựa vào chút ý thức còn sót lại để loại trừ một số mã nguồn bất hợp pháp, nhưng vẫn còn một chút virus đã ăn sâu vào trước đó.
Nhâm Khinh Khinh nhìn số điểm còn lại của mình, 19 điểm, không cam tâm mím môi “Xác suất để Nguyễn Trà được điểm tuyệt đối trong những môn khác là bao nhiêu?”
[ Theo phân tích dữ liệu từ trước đến nay, xác suất = 0]
Nghe vậy tâm trí căng thẳng của Nhâm Khinh Khinh như được thả lỏng: “Nhìn đi nhìn lại, tôi bị trừ 3 điểm, không, là 5 điểm, tôi sẽ bắt đầu nhiệm vụ A”
Cuộc đối thoại của Nhậm Khinh Khinh cùng hệ thống, Nguyễn Trà hoàn toàn không nghe được, chỉ khi hệ thống thông báo nhiệm vụ, âm thanh chói lọi mới vang vọng bên tai cô.
Lớp 10
Tiết học vừa kết thúc.
Trong lớp lập tức ồn ào không ngừng, đám con trai bàn luận về các trò chơi, bóng rổ; đám con gái thì nói chuyện phiếm, chuyện phấn son trang điểm.
“Cậu cùng Vương Thực khóa trên đang ở bên nhau sao? Trời ạ, anh ấy là thiên tài khóa trên. Chị em tốt, làm sao có thể được vậy?”
“Còn có thể làm gì, để Quý Phi Dương làm cầu nối đấy.”
Cô gái bị hỏi gương mặt ửng hồng, mỉm cười e thẹn: “Quý Phi Dương ngày thường không đứng đắn nhưng thật ra cậu ta có rất nhiều thông tin hữu ích, từ sở thích đến địa điểm hay đến đều có. Sau vài lần sắp xếp gặp mặt ngẫu nhiên, Vương Thực đã tỏ tình.”
Nguyễn Trà vô tình nghe được, trong lòng có chút kinh ngạc, lát sau liền sáng tỏ.
Ngôi trường này rất thoải mái trong việc yêu đương, chỉ cần không quá giới hạn, giáo viên sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, hơn nữa cũng sẽ không có ai mách lẻo.
Qúy Phi Dương vừa được nhắc đến là một tên tình báo có tiếng ở trường.
Mải nghe mấy câu chuyện phiếm mà quên mất giờ giải lao đã kết thúc, Nguyễn Trà nhận ra người chắn phía trước chỗ ngồi của mình không ai khác, là Qúy Phi Dương.
Quý Phi Dương ngồi bàn bên cạnh, vẻ mặt hiện lên sự nhiệt tình lại có phần “nịnh nọt”. Dù cậu ta đeo cặp kính mỏng gọng đen nhưng hề toát lên vẻ thư sinh nho nhã chút nào: “Bạn học Nguyễn, cậu có muốn gì không?”
Ở đâu có học sinh mới chuyển trường, Quý Phi Dương liền xuất hiện ở đó. Mà lần này có hai học sinh chuyển trường đến cùng lúc, Quý Phi Dương lại ưu tiên chọn Nguyễn Trà, cuối cùng thì năm đó là do mẹ của Nguyễn Trà cùng mẹ Quý Phi Dương hiểu nhầm là bạn tốt.
Quý Phi Dương cảm thấy bản thân cần thu thập thêm chút thông tin.
“Trong dữ liệu của tôi, bao gồm hơn phân nửa thông tin của trường này, về sở thích tính cách, địa chỉ, cách liên lạc, cần gì cũng có, chắc chắn có thể giúp cậu tìm được nam thần”
Suy nghĩ một chút, cậu ta ngại ngùng nói thêm: “Trong đó cũng có những thông tin cần thiết về tôi đó.”
“Muốn gì là muốn gì?”
Nguyễn Trà nhẹ giọng đáp lại một tiếng, tay ôm quyển sách Vật lí trước ngực, nghiêng đầu trầm tư một lát, sau đó mở ra một trang sách, chỉ vào phần bài tập bổ sung, thì thầm nói: “Người có thể trả lời câu này trong một phút, chính là nam thần trong lòng tôi!”
Quý Phi Dương nhìn chằm chằm câu hỏi trong sách, đây chẳng phải câu hỏi mà hôm qua cậu ta làm ba tiếng cũng không ra sao, đột nhiên cảm thấy bực tức: “Vo=4*106m/s”
“Cậu biết?”
“Sáng nay tôi đã hỏi Phó Thầm.” Quý Phi Dương gục đầu ủ rũ, không còn bộ dạng tràn đầy sức sống như lúc đầu. Cậu đã từng gặp qua yêu cầu nam thần học bá, nhưng chưa thấy qua yêu cầu nam thần học thần: “Phó Thần là người luôn đạt điểm tuyệt đối những bài toán, vật lý trong vòng 5 phút! Ngoại trừ cậu ta, không ai trong trường đạt yêu cầu, chính là như vậy!”
Nguyễn Trà: Tôi biết, vốn dĩ tôi nói như vậy để cậu rút lui thôi.
Nguyễn Trà quyết định đổi chủ đề: “Cậu biết Phó Thầm?”
Nghe vậy, Qúy Phi Dương cho rằng Nguyễn Trà không thích Phó Thầm, vội nói: “Chuyện giữa hai người các cậu là từ thế hệ trước, không đúng trước hết là sai lầm bệnh viện, hôm qua Phó Thầm từ Cẩm Thành trở về, cũng đã xin lỗi”
Năm đó Vệ Kiểu bị người nhà họ Vệ nhận nhầm. Nhà họ Vệ điều kiện cũng không tồi, nếu không họ cũng thể ở cùng một bệnh viện với họ Lương. Nhưng đời sau kinh doanh không tốt, lại còn tham ô, bán hết tài sản, Vệ Kiểu lớn lên trong cô nhi từ khi còn là một đứa trẻ nhỏ.
Bốn mấy năm sau, ông cụ Lương với Vệ Kiểu mới có thể gặp lại nhau, quả thực thần kì, nhưng con trai của lão Lương ở đây, một số người Vệ gia chết trong tù, một vài người chết ở bệnh viện, chôn cất tại Cẩm Thành.
Họ Phó cũng không nghĩ rằng việc phu nhân quá cố từng bị nhận nhầm là chuyện mất mặt, thậm chí còn kêu Phó Thầm đến thăm mộ để tỏ lòng kính trọng với người thân đã khuất chưa được gặp mặt.
Tống Mạnh Vũ ngồi chéo hai người, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, cô ta nhướng mày: “Trà Trà, Quý Phi Dương nói có lý, tuy rằng em sống ở thị trấn nhỏ mười mấy năm, không được hưởng nền giáo dục tốt, chưa học một số thói quen, mà anh Phó Thầm ở Nam Thị vẫn luôn ưu tú. Anh ấy thực sự vô tội, em đừng ghét anh ấy!”
Trong số những gương mặt nổi tiếng ở trường, nổi bật nhất là Phó Thầm và Từ Thâm, một người là học trưởng Hội học sinh đồng thời cũng đứng đầu trường nhiều năm liên tiếp, được gọi là Giáo Thảo của trường .
Một người đánh nhau không có đối thủ, khiến các trường lân cận đều cảm thấy kinh sợ, đồng thời cũng đứng đầu trường được gọi là Giáo Bá.
Cả hai người họ đều có fans hâm mộ riêng trong trường, trong mười cô gái thì có đến mười mấy cô thầm ngưỡng mộ Phó Thầm, nghe những lời này của Tống Mạnh Vũ, Nguyễn Trà không khỏi thắc mắc.
“Tại sao em lại phải ghét anh ấy?” Nguyễn Trà nhìn Tống Mạnh Vũ khó hiểu: “Chị còn nhỏ, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện đen tối, trong lòng nên có chút tươi sáng, em chỉ coi anh ấy như tấm gương học tập thôi.”
Đứng đầu toàn khối, nếu cô là người đứng đầu toàn khối thì không phải lo bị hệ thống tính kế!
Hy vọng sau khi Nhâm Khinh Khinh bị trừ điểm, cô có thể bỏ qua nhiệm vụ B, đối phó với nữ chính trong truyện, thật khó.
Tống Mạnh Vũ: “…”
Cô nói ai trong đầu nghĩ chuyện đen tối?!
Lâm Lăng đang tô son, nghe vậy, tức khắc nhìn khinh thường: “Này, bạn học. Cậu học cả đời cũng không được, toán hay vật lý trong các cuộc thi lớn nhỏ đều đạt điểm tuyệt đối, cậu sẽ không cho rằng bản thân mới viết được vài từ vựng Tiếng anh mà trở thành thiên tài?”
“Phó Thầm điểm cao có liên quan gì đến cậu? Cái đuôi kiêu ngạo của cậu vươn lên tận trời rồi.”
“Nguyễn Trà!”
Lâm Lăng lớn tiếng đập bàn, định xông lên đấu lý.
“Bang!”
Lớp học ồn ào bỗng im lặng, yết hầu Quý Phi Dương khẽ nhúc nhích, nuốt nước bọt, cầm tờ A4 viết những thông tin về Nguyễn Trà, khẽ run.
Xoạch.
Hai đoạn bút chì gãy đôi trước mặt mọi người.
Nguyễn Trà nhìn cây bút chì gãy đôi, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Chẳng trách trước khi ra ngoài, cha cô đã dặn thấy ai không vừa mắt thì cầm cây bút chì ông đã cố ý mua, dùng nó!!!
Bẻ gãy bút chì không khó, nhưng việc bẻ gãy bút dễ dàng không tốn chút sức nào khiến mọi người trong lớp cảm thấy Nguyễn Trà rất khỏe, không thể không đổi mới tư tưởng mà Nguyễn Trà mang lại.
Bề ngoài thì là cô gái yêu kiều, nhưng đôi tay thực sự rất khỏe a.
Trong lòng Nguyễn Trà nhốn nháo nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, liếc nhẹ Lâm Lăng đang giật mình ngồi tại chỗ, cười thân thiện: “Cậu có chuyện gì sao?”
Lâm Lăng: “…”
Không dám làm gì đâu.
Cái cổ yếu ớt của cô ta sao có thể đem so với cây bút chì đấy.
Thói quen bắt nạt kẻ yếu của Lâm Lăng miễn cưỡng lại phản chủ, cô trở lại chỗ ngồi, trợn mắt nhìn Nguyễn Trà, sớm muộn gì cũng sẽ hạ bệ được cậu ta.
Nghe vậy, Nguyễn Trà cặm cụi nhặt hai nửa bút chì, nửa mắt nhìn Qúy Phi Dương “ Phó Thầm đang là học trưởng Hội học sinh, các người lại tự ý thu thập thông tin tình báo trong trường, hai người các cậu----!”
Dù được dùng điện thoại, lại không quản chuyện yêu sớm, nhưng Qúy Phi Dương lại quang minh chính đại tìm hiểu thông tin riêng, thật không phù hợp quy định.
“Mẹ kiếp! Đừng nói nữa”
Phó Thầm đã không ít lần cảnh cáo Qúy Phi Dương về chuyện tình báo này, nhưng thú vui in sâu vào máu thì khó bỏ.
Một khi để Phó Thầm biết cậu ta vẫn còn làm tình báo thì cả thanh danh lẫn đường sống đều không còn!
“Qúy lão cẩu, cậu lại tới lớp chúng tôi làm cấu nối! Lập tức biến khỏi ghế rồng của ông đây!”
Tạ Trường An vừa mới giải quyết xong chút việc cá nhân, trở về thấy Quý Phi Dương đang ngồi ở vị trí của mình: “Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa anh Phó Thầm sẽ đến đây, để anh ấy biết được cậu vẫn còn làm mối trong lớp 10 này, thế nào cũng bẻ gãy mười ngón tay cậu!”
Bị bắt tại trận, Quý Phi Dương không biết xấu hổ mà làm mặt quỷ: “Ông đây muốn làm, ai cản được? Sống một năm, còn sợ Phó Thầm sao? Lêu lêu lêu!”
Ngay sau đó, Nguyễn Trà đột nhiên ngẩng đầu mắt nhìn phía cửa lớp, ngạc nhiên: “Phó Thầm tới?”
“Chết tiệt!”
Quý Phi Dương hoảng sợ nhảy ra khỏi ghê, trốn dưới gầm bàn, ôm đầu nhỏ giọng nói: “Nguyễn Trà, xin cậu thương xót, đừng để Phó Thầm thấy tôi, để Phó Thầm biết được tôi để lộ thông tin người khác sẽ bị phạt quét trường một tháng đấy.”
Học sinh trong lớp đồng loạt ngơ ngác nhìn về phía cửa ra vào, cửa sau được khóa từ bên ngoài, Từ Thâm đến thu hút ánh nhìn mọi người, cậu ta ném cặp xuống ghế cau mày: “Mẹ kiếp, các cậu tiếp khách như vậy sao?”
Cả lớp: “…”
Quý Phi Dương: “???”
Nguyễn Trà đánh giá nam chính Từ Thâm trong truyện, rồi nhìn Quý Phi Dương đang sợ hãi, cô đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc trên đầu cậu ta nhẹ nhàng, không nghĩ gì an ủi: “Xin lỗi, hoa mắt thôi.”
“Hơn nữa…!” Nguyễn Trà đối diện ánh mắt đầy oán niệm của Qúy Phi Dương, mỉm cười: “Tôi chưa từng được nhìn thấy Phó Thầm, ngay cả khi anh ấy có xuất hiện thì tôi cũng không thể nhận ra, quét sân trường thôi mà, cũng đâu bắt cậu dọn nhà vệ sinh.”
Nguyễn Trà đối mắt với Qúy Phi Dương, hai người họ dường như không nhận ra không gian yên tĩnh lạ thường, vừa dứt lời, một đôi tay thon dài xuất hiện trước mặt Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà ngẩng đầu, liền thấy chủ nhân của đôi tay này, gương mặt trẻ tuổi lạ lẫm, đôi mắt đen láy nhanh nhẹn, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Một lúc sau, Phó Thầm nhếch môi, miệng cười có chút lười biếng: “Xin chào, tôi là Phó Thầm, hiện tại chúng ta đã được xem như là gặp nhau chưa?”
TYT & Cơm Cháy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT