Hai mắt bị bịt kín bằng một tấm vải dày màu đen, đôi tay thì bị trói chặt vào nhau phía trước, mắt không thể thấy, tay không thể động, Uhi chỉ có thể dựa vào trực giác để phán đoán tình hình hiện tại, cậu hình như đang ở trên một chiếc xe, xung quanh có tầm 4 - 5 tên bắt cóc, cậu cảm nhận được trong đó có một ánh mắt thù địch nhìn cậu chằm chằm. Uhi không lo lắng cho bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm hay không mà cậu lo cho đứa con trai bé bỏng mới vừa tròn một tháng đang nằm trong tay của bọn bắt cóc kia.
- "Thả thằng bé ra. Các người muốn gì chúng tôi sẽ đáp ứng" - Uhi tức giận gằng từng chữ.
- "HA HA HA, mày nghĩ mày có quyền ra điều kiện cho bọn tao? Thật không ngờ thân là đàn ông mà mày chịu nằm dưới bọn đàn ông khác, đã vậy còn sinh ra nghiệt chủng HA HA HA. Thật ghê tởm" - Một tên trong 4 tên bắt cóc đang ngồi trong xe cười lớn mỉa mai, sau đó tất cả các tên còn lại đều cười lên điên cuồng.
Uhi giận tím mặt, đôi bàn tay cậu siết chặt lại, xoay mạnh tìm cách thoát khỏi sợi dây đang trói chặt: "Hừ, đúng là mồm thối không phun được ngà voi ...".
Chưa nói hết câu thì cậu bị một cái tát mạnh vào mặt, khiến mặt cậu trệch sang một bên, răng cắn phải môi nên chảy máu.
Tiếng cười và tiếng động mạnh làm đứa trẻ trên tay một trong bốn tên bắt cóc tỉnh dậy khóc lớn, nhóc con rất khí thế mà khóc thét lên: "OA OA OA OA....".
- "Cậu chủ, nó khóc lớn quá tính sao?" - Một tên hỏi kẻ cầm đầu, Uhi đoán rằng chính là tên mỉa mai và tát cậu.
- "TRẢ CON CHO TA. CÁC NGƯƠI ĐÃ CÓ ĐƯỢC NGƯỜI RỒI CÒN LÀM KHÓ CHI MỘT ĐỨA TRẺ" - Uhi thấy con trai khóc thét lên như vậy thì xót ruột hét lớn.
- "Tiêm cho nó liều thuốc ngủ, đừng để nó toi ta cần nó để nhử tên khốn kia" - tên cầm đầu lạnh lùng ra lệnh.
- "Vâng cậu chủ" - Tên thuộc hạ liền tiêm vào tay đứa nhỏ 1 liều thuốc an thần nhẹ để cho đứa trẻ nín khóc không làm phiền bọn chúng.
Uhi hoảng sợ tột độ khi nghe tên cầm đầu nói muốn tiêm vào đứa con trai bé bỏng của cậu liều thuốc ngủ nhưng cậu lại bất lực không thể lao vào đấm hắn và cứu con trai. Uhi lo lắng khi nghe tiếng khóc con trai mình nhỏ dần dần, rồi im bặt, cậu ra sức vặn vẹo cánh tay hòng làm cho sợi dây giãn ra để có thể thoát khỏi trói buộc, nhưng càng vặn thì nó càng siết chặt hơn.
- "BỌN KHỐN KIẾP, BỌN NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ. NẾU CON TRAI TA CÓ MỆNH HỆ GÌ THÌ DƯỚI ĐỊA NGỤC TA CŨNG SẼ LÔI BỌN NGƯƠI THEO CÙNG" - Uhi tức giận đến rung người, móng tay siết chặt đâm vào lòng bàn tay chảy máu, nơi cổ tay bị dây trói chặt bị cậu xoay mạnh làm tróc một mảng da cũng đang rỉ ra máu, nhưng cậu lại không hề có cảm giác đau, cậu chỉ muốn tìm cách thoát ra nhanh chóng và đoạt lại con trai.
- "HA HA HA .... Mày và con trai mày sẽ sớm xuống địa ngục thôi HA HA HA" - tên cầm đầu điên cuồng cười lớn, hắn muốn nhìn xem biểu cảm của tên khốn kia thế nào khi mất đi người thương yêu nhất, để tên khốn đó cảm nhận sự thống khổ, sự dằn vặt khi chứng kiến người thương yêu chết trước mặt mà không thể cứu, càng nghĩ hắn càng khoái trá cười lên man rợ.
Thấy tên cầm đầu điên cuồng cười như một tên điên, Uhi biết hắn sẽ không để cậu và con trai sống khá giả, ngoài ra cậu còn lo lắng cho con trai mình bị tiêm liều thuốc ngủ liệu có ảnh hưởng đến sức khoẻ hay sự phát triển sau này hay không? Và điều quan trọng đầu tiên là làm sao thoát ra được tình huống này? Mattiwaza, Ilbani và Zannanza liệu có biết cậu ở đâu để đến cứu không? Có khi nào họ tìm được thì cậu và con trai đã chết không?
Uhi lúc này im lặng không đôi co với bọn chúng, cậu đang tìm cách để cứu lấy con trai và bản thân mình. Sau khi nghe giọng nói và cuộc đối thoại của bọn bắt cóc, Uhi biết người mà tên cầm đầu kia nhắm đến là ai. Không ai khác chính là Ramses. Giọng bọn bắt cóc cậu và con trai mang ngữ âm Ai Cập địa phương rất nặng, tên đại ca cầm đầu không có ý giết con trai cậu lúc này mà lại muốn dùng con trai cậu làm mồi nhử để dụ Ramses vào bẫy. Vì sao cậu lại chắc là Ramses mà không phải là Mattiwaza, Ilbani hay Zannanza, bởi vì con trai cậu như một bản sao thu nhỏ của Ramses, đôi mắt dị sắc 2 màu là điểm nhận dạng đầu tiên, làn da ngăm chắc khoẻ, mái tóc lưa thưa còn chưa mọc đủ nhưng vẫn nhìn ra là màu đen.
Một tháng trước đó,
Khi Uhi được đặt lên bàn mổ đã được vị bác sĩ - bạn thân của mẹ - chuẩn bị cẩn thận cùng với đội ngũ y tá trực đêm trợ giúp, Ilbani cùng Zannanza bên ngoài lo lắng gọi điện cho cha mẹ của Uhi.
Cha Uhi khi nhận được cuộc điện thoại từ Ilbani lập tức khoác áo kêu quản gia chuẩn bị xe chạy ngay đến bệnh viện, trong khi trước đó ông đang chuẩn bị đi ngủ.
Mẹ Uhi khi này mới vừa đi sang Ý dự hội thảo được 1 tuần, khi nghe Zannanza nói Uhi đột ngột muốn sinh trong khi dự tính phải đến đầu tháng 11, thì bà tức tốc đặt vé máy bay sớm nhất để bay về.
Ilbani cũng rất tốt bụng khi nhắn tin cho Mattiwaza biết là Uhi đang trong phòng mổ chờ sinh, Mattiwaza lúc này đang ngủ khi thấy người phá giấc ngủ của hắn thì hơi nheo mắt đến khi đọc nội dung tin nhắn thì kêu trợ lý lập tức mua vé máy bay về Thổ Nhĩ Kỳ gấp.
Ba người bọn họ từ sau khi rõ ràng tình cảm của mình, quyết định không chịu nhường Uhi cho người kia thì liền lập thành hiệp nghị hoà bình, không ai được quyền độc chiếm Uhi.
Do cái thai quá lớn nên ê kíp bác sĩ mổ lôi đứa bé ra phải chật vật mất hơn 1h đồng hồ mà đứa bé vẫn chưa chịu ra.
Bên ngoài phòng cấp cứu, 3 người đàn ông không khỏi lo lắng sốt ruột nhìn về phía phòng mổ (3 người là : Ilbani, Zannanza và cha Uhi nhé), đã hơn 1h đồng hồ mà vẫn chưa thấy tiếng trẻ con khóc, vì sao lại lâu như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Trong đầu bọn họ ngổn ngang lo lắng không yên.
Bên trong phòng cấp cứu, Uhi được gây tê nên không có cảm giác đau đớn khi bụng bị rạch một đường ngang tầm 15 cm và vị bác sĩ kia cùng các y tá trợ mổ vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm vị trí đầu của đứa trẻ để lôi ra.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Ilbani và Zannanza lo lắng đứng ngồi không yên, khuôn mặt bọn hắn căng thẳng nhìn cánh cửa phòng mổ vẫn còn đang đóng chặt. Cha của Uhi cũng không khá hơn, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh hằng ngày nhưng trong lòng rối rắm, con trai ông là đàn ông làm sao phải chịu cảnh sinh nở vất vả như phụ nữ thế này, càng nghĩ càng tự trách bản thân không quan tâm đến con trai nhiều.
Sau 2h vật lộn với cái thai trong bụng Uhi, vị bác sĩ lập dị cuối cùng cũng lôi được thằng bé ra. Đứa bé vừa ra đời nhưng lại không khóc, ánh mắt híp lại nhìn người xung quanh, một bộ dáng khó chịu, như thể những người trước mặt này làm phiền giấc ngủ ngon của cu cậu.
Đứa trẻ nào vừa ra khỏi bụng mẹ đều phải khóc để nôn hết những chất dơ bẩn ra ngoài, trong khi đứa bé trước mặt ánh mắt nhíu lại khó chịu nhìn mọi người và không thèm khóc, vị bác sĩ lập dị không còn cách nào khác nắm một chân đứa trẻ lộn ngược lại và dùng tay nẻ mạnh vào mông đứa trẻ, lúc này đứa bé mới chịu khóc lên, tiếng khóc của cu cậu lớn đến nỗi mọi người trong phòng mổ phải bịt hai lỗ tai lại. Uhi lúc này đã bất tỉnh vì quá mệt mỏi.
Ngồi bên ngoài, 3 người kia nghe được tiếng khóc trẻ con thì vui mừng, cơ mặt thả lỏng, cảm giác lo lắng mới nãy đã tan biến. Ilbani và Zannanza nôn nóng được gặp đứa bé, bọn hắn không biết sẽ là con của ai đây.
Vị bác sĩ râu ria lởm chởm bồng đứa trẻ còn đang khóc thét không ngừng ra ngoài phòng mổ rồi đưa cho một y tá đem đi kiểm tra tổng quát và tìm một bình sữa cho nó.
Vừa nhìn thấy đứa trẻ trên tay vị bác sĩ, khuôn mặt của Ilbani và Zannanza nghệt ra giống như icon poker face (-_-). Đứa bé không giống Ilbani, không giống Zannanza và cũng không giống cả Mattiwaza mà lại giống cái tên đáng ghét -Đúng chính hắn - Ramses, đặc biệt là đôi con ngươi dị sắc 2 màu rõ rệt cùng với làn da ngăm ngăm chắc khoẻ.
Cha Uhi lúc này muốn tiến vào thăm tình hình sức khoẻ của Uhi thì vị bác sĩ bảo chờ đến khi đưa Uhi qua phòng bệnh VIP chăm sóc.
Lúc Uhi tỉnh dậy đã được chuyển sang một phòng bệnh VIP trang bị đầy đủ tiện nghi, đủ tiêu chuẩn của 1 phòng khách sạn 5 sao, ngồi bên giường là 3 khuôn mặt lo lắng, mắt trũng sâu thâm quầng, có lẽ do suốt đêm không ngủ canh chừng cậu, Uhi cảm động trong lòng. Lúc ở trong phòng mổ chỉ có 1 mình, đường đường là một thanh niên trai tráng mà phải nằm trên bàn mổ chờ sinh làm cho cậu có chút xấu hổ, lo lắng cùng có chút hoảng sợ, cậu sợ là không biết cậu sinh ra đứa bé có giống người bình thường không? Vì đàn ông sinh con nghe nói thôi cũng thấy hoang đường cỡ nào.
Thấy cha mình có vẻ mệt mỏi nên Uhi nói ông về nghỉ ngơi, ở đây có Ilbani và Zannanza chăm cho cậu được rồi
Thấy Uhi tỉnh và sức khoẻ cũng ổn định nên cha Uhi căn dặn vài chuyện rồi đi về nhà nghỉ ngơi.
- "Đứa bé đâu? Nó có giống ai trong 2 người không?" - Uhi giọng mệt mỏi uể oải hỏi Ilbani cùng Zannanza.
Thấy Ilbani và Zannanza lắc đầu và nói: "Đứa bé đang được các y tá chăm sóc".
Uhi nghĩ đứa bé nếu không giống Ilbani và Zannanza, vậy có lẽ sẽ giống Mattiwaza.
- "Em muốn gặp con" - Uhi nóng lòng nhìn mặt đứa nhỏ tò mò không biết con trai mình ra sao.
- "Em chờ chút, anh kêu y tá đem con đến" - Ilbani đứng dậy ra ngoài tìm y tá.
Zannanza ngồi một bên gọt táo rồi đưa cho Uhi - "Em ăn táo đi lấy lại sức".
Nhận miếng táo từ tay Zannanza, Uhi hơi bối rối hỏi: "Đứa trẻ không giống anh ...".
- "Uhi, con em cũng là con anh. Chúng ta còn trẻ, anh cũng chưa vội có con" - Zannanza đánh gãy lời nói của Uhi, hắn chỉ muốn an ủi cậu tuy trong lòng có chút thất vọng.
[Trách bản thân mình kém cỏi thôi, Ramses hắn bách phát bách trúng, chỉ 1 lần đã trúng, rồi còn ngươi có cơ hội nhiều thế mà]
Sau một lúc Ilbani cũng dẫn vào một nữ y tá đang bồng trên tay đứa trẻ nặng gần 4 kg đang ôm chiếc bình sữa bú ngon lành.
Khi nữ y tá trao đứa bé vào tay Uhi thì biểu cảm của cậu khi nhìn thấy đứa nhỏ cũng như bọn người Ilbani và Zannanza, khuôn mặt đơ ra như cái icon poker face (-_-).
Đôi con ngươi dị sắc hai màu đang mở to nhìn cậu, cái miệng nhỏ nhắn chu chu vẫn cố bú chùn chụt cái núm vú giả của bình sữa, đứa trẻ nhìn rất khả ái dễ thương, khuôn mặt và thân hình mũm mĩm, cánh tay mập mạp cầm bình sữa rất chắc như thể sợ người khác dành mất. Uhi chơi xấu lôi nhẹ bình sữa ra và đưa ngón tay vào miệng đứa nhỏ, đứa bé ngây thơ vẫn cứ mút vào chùn chụt, nhìn cảnh này Uhi cười vui vẻ.
Ilbani và Zannanza nhìn thấy một màn như vậy chỉ biết lắc đầu, thật không ra dáng một người cha chút nào cả.
Đứa trẻ sau đó được đặt tên là Raian Yilmaz.
Hai ngày sau Mattiwaza bay trở về Thổ Nhĩ Kỳ, nhìn thấy đứa bé mặt hắn vẫn như cũ không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng âm thầm tính toán sẽ xử Ramses như thế nào, phá hoại những mối quan hệ giao thương của dòng họ Ramses như thế nào, ... bla ...bla...
Ramses bên kia hắt xì liên tục, hắn không biết mấy ngày nay vì sao mà hắt xì không ngớt. Đi bác sĩ khám thì bảo không có bệnh gì cả.
Mẹ Uhi về sau cùng, khi vừa nhìn thấy đứa cháu trai của mình thì khuôn mặt bà trở nên tái nhợt.