Tháng 10 là tháng đẹp nhất vì thời điểm này là giao mùa giữa thu và đông, không khí trong lành và có chút se se lạnh.
Mùa thu là mùa của những chiếc là vàng với những bản tình ca lãng mạn. Mùa thu được miêu tả rất nhiều trong các thể loại văn chương, văn học nghệ thuật, nó như là nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà văn, nhà thơ sáng tác.
Trong khi đó mùa đông là mùa của sự sum vầy ấm áp, các thành viên trong gia đình sẽ tập trung quanh chiếc lò sưởi và cùng tán gẫu những chuyện đã qua, ngoài ra mùa đông cũng là mùa của nhiều lễ hội.
Trên khắp con đường, hay ở các trung tâm thương mại nhiều cửa hàng thời trang đã cập nhật trang phục thu đông và bày bán trong các cửa hiệu, rất đa dạng và nhiều màu sắc.
Trẻ em được ba mẹ quấn cho nhiều lớp áo ấm nhìn bọn nhỏ tròn vo như một con gấu trúc, rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Trong một shop thời trang dành cho trẻ em ở trung tâm thương mại lớn nhất Istanbul, thấy một vị khách hàng điển trai đang trầm ngâm nhìn về phía khu quần áo trẻ sơ sinh thì cô nhân viên bán hàng trẻ trung xinh đẹp thẹn thùng đến chào hỏi.
- "Chào ngài, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài không?".
- "Ừm tôi muốn tìm một bộ quần áo cho trẻ sơ sinh nhưng không biết đứa bé cân nặng bao nhiêu" - Zannanza hai tay khoanh trước ngực tính toán.
- "Xin hỏi là bé trai hay bé gái ạ".
- "Là bé trai".
- "Xin hỏi được mấy tháng rồi ạ" - Cô nhân viên tươi cười như hoa hỏi, vị khách nam này thật đẹp trai, cả người toát ra một khí chất vương giả tuy thoạt nhìn anh ta chỉ tầm 20 tuổi. Nhìn bộ quần áo anh ta mặc tuy đơn giản chỉ là quần jean rách gối, áo thun không cổ màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thời trang màu đen, nhưng nếu để ý toàn là hàng hiệu có giá trên cả chục ngàn USD. Ngay cả đôi giày màu xám nhạt nhìn tưởng đơn giản nhưng các đường chỉ trên đó tỉ mỉ, chi tiết, đều nhau và rất cầu kỳ, hình như thuộc hãng Common Project, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng rất trang nhã, có thể kết hợp với các quần áo thời trang cao cấp.
Đánh giá vị khách trước mặt là người có tiền, cô nhân viên bán hàng càng thêm niềm nở chào đón.
Khi đến khu thương mại lớn nhất Istanbul đa số toàn khách hàng có tiền, nhu cầu mua sắm khẳng định vị trí bản thân rất cao, bọn họ không ngại chi trả 1 số tiền lớn cho mua sắm, bọn họ nếu không phải là những nhân viên với mức lương trên cả chục ngàn USD thì cũng là những thương nhân, CEO, quý bà, quý cô ... Một người bình thường nếu bước vào đây chắc chắn sẽ ngất khi nhìn giá được niêm yết trên sản phẩm.
- "Chưa sinh ra" - Zannanza hờ hững trả lời.
- "À vậy mời ngài đến khu trưng bày quần áo dành cho trẻ sơ sinh mới chào đời ạ" - Cô nhân viên hướng tay dẫn Zannanza đến 1 khu quần áo dành cho trẻ sơ sinh mới chào đời.
Đa số quần áo trẻ sơ sinh đều có màu trắng và chất liệu thân thiện với làn da mỏng manh nhạy cảm của em bé mới sinh.
Cô nhân viên bán hàng giới thiệu rất nhiều chất liệu vải vừa thoáng khí tự nhiên vừa êm ái lại không kém phần sang trọng như là vải sợi đắt tiền của Ai Cập hay lụa cao cấp.
Zannanza mỗi một loại vải chọn mua 10 cái với tất cả các size: nhỏ, vừa, lớn, cực lớn, ... vì hắn không biết đứa bé khi sinh ra nặng bao nhiêu, nhìn cái bụng của Uhi ngày càng to có lẽ đứa bé sinh ra sẽ rất bụ bẫm đáng yêu.
Sau khi quẹt thẻ thanh toán đơn hàng, Zannanza còn ghé mua một vài đồ chơi cho trẻ sơ sinh, mua phấn rôm, mua tả, ... Khi chào tạm biệt cô nhân viên bán hàng còn không quên chào đón nhiệt tình: "Chúc ngài một ngày vui vẻ, hẹn ngài lần sau lại đến".
Sau khi vị khách điển trai kia vừa đi chưa được 5 phút thì một vị khách khác ăn mặc không kém phần trang nhã lịch thiệp với một bộ vest màu ghi, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng thắt 1 chiếc cavat màu đen, mái tóc bạch kim vuốt ngược gọn gàng cùng với khuôn mặt điển trai đeo một chiếc kính vuông không gọng, cô nhân viên báng hàng mừng rỡ nghĩ thầm:
- Hôm nay là ngày gì mà hên thật, toàn vị khách đẹp trai giàu có đến mua hàng, cô gái nào thật có phước khi có những người bạn trai như thế này.
Như 1 kịch bản bán hàng lăp đi lặp lại hàng ngày đến quen câu thoại, cô nhân viên bán hàng cũng dẫn vị khách nam đẹp trai đeo kính không gọng đến khu trưng bày trẻ sơ sinh mới chào đời và cũng tư vấn như những gì đã nói với vị khách nam kia.
Thật trùng hợp vì vị khách nam này cũng mua theo kiểu vị khách nam kia là mỗi chất liệu vải lấy 10 bộ cho tất cả cả size làm cô nhân viên bán hàng có chút ngạc nhiên.
Thấy cô nhân viên bán hàng nhìn mình cười tủm tỉm, Ilbani thấy lạ liền hỏi: "Có chuyện gì vui sao?".
- "Không ạ, chỉ là tôi thấy ngạc nhiên vì ngài chọn giống như một vị khách trước đó 5 phút" - cô nhân viên bán hàng sợ vị khách hàng có tiền này hiểu lầm liền vội phân bua.
Nghe cô nhân viên bán hàng mô tả thì Ilbani biết kẻ mua cách hắn trước đó 5 phút là ai. Sau khi cà thẻ xong thì Ilbani cũng đi mua vài vật dụng cho đứa bé và cô nhân viên bán hàng cũng không quên niềm nở chào đón vị khách quý quay lại lần sau.
Mẹ Uhi vì muốn giấu bí mật việc Uhi mang thai với 2 đứa con nhỏ của mình nên đã mua 1 căn hộ 2 tầng để Uhi ở tạm trong thời gian ở cử và sinh em bé. Căn hộ thuộc khu cao cấp nằm trong khu an ninh an toàn và cũng rất gần với bệnh viện bác sĩ quen với mẹ Uhi.
Căn hộ 2 tầng có chiều dài 150m, chiều rộng 8m - là khu căn hộ cao cấp, bên ngoài thường xuyên có bảo vệ đi tuần. Căn hộ 2 tầng nếu sống 1 mình thì rất thoải mái rộng rãi. Căn hộ kiểu mẫu này rất được ưa chuộng, nó được xây dựng cho 1 gia đình tầm 4-5 người sinh sống với mức thu nhập khá, gồm 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng ăn, 1 phòng bếp, 2 phòng tắm + vệ sinh. Tất cả đều theo tiêu chuẩn hiện đại thông minh, phía trước căn hộ là 1 cái sân nhỏ đặt một bộ bàn ghế đá, xung quanh có trồng một vài cây xanh, cánh cổng sắt màu trắng chắc chắn được thiết kế chuông cửa và chuông báo động (chống trộm, chống cháy), phía dưới là tầng hầm để xe ô tô và nhà kho.
Trong khu cao cấp toàn nhà kiểu mẫu giống nhau, tiêu chuẩn quy cách cũng giống nhau chỉ khác nhau về cấu trúc bên ngoài, màu sơn và cách trang trí.
Căn hộ Uhi chọn bên ngoài có màu vàng nhạt, bên trong được sơn màu trắng, trang trí theo phong cách hiện đại năng động thế kỷ 21.
Sau một thời gian dài ở nhà chăm sóc cho Uhi, mẹ Uhi cũng nhận được thiệp mời tham dự buổi triển lãm ở Ý nên bà dặn dò Uhi những việc cần chú ý, bà nói bà sẽ về trước ngày Uhi sinh, bụng Uhi lúc này đã 8 tháng, đã dự trù được ngày sinh, có khả năng sẽ sinh vào tháng 11.
Bà không yên tâm khi giao Uhi cho hai con người kia nhưng những tháng này bọn hắn cũng phụ giúp bà chăm sóc cho Uhi nên bà cũng có thiện cảm hơn 1 chút, chỉ 1 chút thôi.
Khỏi phải nói Ilbani và Zannanza vui mừng cỡ nào, bọn hắn dường như muốn ngay lập tức dọn vào ở chung với Uhi.
Zannanza lúc này đã chuyển về Đại Học Thổ Nhĩ Kỳ và hắn đang thực tập ở bệnh viện cha Uhi trước đây, đa số thời gian còn lại là hắn dành ở chung với Uhi và chăm sóc cho cậu.
Sau khi được mẹ vợ tương lai bật đèn xanh, Ilbani và Zannanza đường đường chính chính dọn vào căn hộ cao cấp 2 tầng của Uhi.
Nhìn 2 người kia đấu khẩu dành ngủ chung phòng với mình mà Uhi đau đầu.
- "Hai anh im lặng được không. Không ai ngủ chung với em hết, hai anh ngủ hai phòng kế bên".
Ilbani và Zannanza tiu nghỉu xách va li sắp xếp quần áo, vật dụng vào 2 căn phòng trống kế bên.
Bọn họ chăm sóc Uhi rất chu đáo, nếu Ilbani pha sữa thì Zannanza cắt trái cây, còn món ăn thường ngày của Uhi được mẹ Uhi thuê đầu bếp nấu theo khẩu vị của cậu.
Việc đau đầu thứ 2 là 2 con người kia không biết xấu hổ mà đòi tắm cho cậu, cậu đâu phải con nít, bọn họ thật là tâm cơ.
- "Hai anh đừng có nháo nữa có được không hả? Em tự tắm được, hai anh đi ra đi" - Uhi hai mắt trừng trừng nhìn về 2 tên đàn ông không biết xấu hổ chỉ mặc mỗi chiếc quần chip đen đang cầm trên tay bông tắm muốn tiến đến chà lưng cho cậu.
- "Uhi, bụng em to như vậy rất bất tiện để bọn anh giúp cho" - Ilbani cười cười mở miệng.
- "Đúng rồi Uhi, em yên tâm bọn anh sẽ không làm gì em đâu" - Zannanza cũng cười cười phụ hoạ theo.
Uhi liếc hai người bọn họ, từ khi nào mà bọn họ lại hoà thuận như vậy?
Cha Uhi cuối tuần nào cũng đến thăm cậu, xem tình hình con trai mình có ổn không, thấy cậu được chăm sóc cẩn thận ông cũng yên tâm.
Những ngày tháng sau đó đối với Uhi thật êm đềm trôi qua dưới sự chăm sóc ân cần của những người yêu thương cậu.
Một ngày giữa tháng 10, khí trời buổi tối có chút lạnh, khi đang xem phim hoạt hình phát vào lúc 10h tối trên ghế sofa dài, bỗng Uhi cảm thấy đau bụng dữ dội, cậu nhăn mặt cắn răng ôm chặt bụng gần như muốn té xuống đất.
[Xem phim hoạt hình là cho đứa nhỏ, chứ Uhi thích phim hành động, trinh thám].
Zannanza cùng Ilbani ngồi kế bên thấy vậy hoảng sợ đỡ lấy thân thể Uhi không để cậu ngã sấp xuống.
Ilbani hoảng hốt hỏi: "Uhi, em sao vậy? Đau bụng sinh sao?".
- "Em .... em ... đau quá .... đứa nhỏ đang .... nó ....AAAA ...." - Uhi bị hành đau đớn không nói hết câu.
- "Uhi, đừng làm anh sợ, để anh gọi bác sĩ" - Zannanza nhanh tay bấm số vị bác sĩ quen mẹ Uhi.
Thật may mắn hắn gọi vừa lúc bác sĩ nọ tính giao ca trở về nhà, khi nhận điện thoại ông bảo bọn hắn mang cậu đến bệnh viện, ông sẽ chuẩn bị bàn mổ và dụng cụ.
Vị bác sĩ với chòm râu lởm chởm, đầu tóc rối bù xù kêu các y tá trực đêm hỗ trợ mình chuẩn bị.
Ilbani và Zannanza không chần chừ dìu Uhi xuống lầu, sau đó Zannanza đi lấy xe và Ilbani đỡ lấy thân thể Uhi, cậu lúc này đau đến chết mất, mồ hôi chảy ròng ròng trong khi thời tiết vào đêm có chút lạnh. Ilbani cũng không quên khoác cho cậu chiếc áo khoác dày giữ ấm rồi ôm cậu ngồi vào ghế sau ô tô.
Gần giữa đêm cho nên cũng rất ít có xe cộ đi lại, Zannanza chạy 1 đường nhanh nhất đến bệnh viện chỉ trong 5 phút.
[Căn bản căn hộ của Uhi cũng gần bệnh viện].
Đến nơi liền có 1 băng ca ra đón, Uhi được đỡ nằm lên băng ca đẩy nhanh vào phòng mổ vì cái thai của cậu quá lớn mà cửa ra thì quá nhỏ nên không thể sinh thông thường được.