Edit: Đậu
“Có thích nơi này hay không?”
Phó Thâm dẫn Lộ Tinh đi tham quan căn phòng nhìn ra biển một lần, nửa tháng sau bọn học đều phải ở chỗ này.
Lộ Tinh ghé vào ban công, mặt hướng về biển cả, gật gật đầu.
“Thích, vô cùng thích!”
Tầm mắt Lộ Tinh dừng trên mặt biển xa xa mênh mông bát ngát, mặt biển thiên thiên nhất luật* người thường không thể phân biệt được phương hướng, nhưng Lộ Tinh lại có khả năng nhận thức rõ ràng từng ngóc ngách một.
* Thiên thiên nhất luật: nghìn bài như một, rập theo một khuôn khổ.
Bởi vì vùng biển này là nơi Lộ Tinh lớn lên.
Trước đó Phó Thâm chỉ nói với Lộ Tinh là sẽ dẫn cậu đi biển, nhưng lại không nói đến bờ biển này. Sau khi Lộ Tinh phản ứng lại, phấn chấn đến mức thiếu chút nữa trực tiếp nhảy xuống biển, cũng may mà bị Phó Thâm ngăn lại.
“Chồng ơi chúng ta ra ngoài chơi có được không?” Lộ Tinh túm lấy cánh tay Phó Thâm cánh, làm nũng lắc lắc: “Tinh Tinh đưa anh đi bắt tôm hùm lớn, bắt cá cũng được.”
“Còn có thể đưa anh đến căn cứ bí mật của Tinh Tinh!”
“Được.” Phó Thâm làm sao có thể không đồng ý với Lộ Tinh, đưa Lộ Tinh đến cạnh biển chính là để cho cậu vui vẻ, vui vẻ thỏa thích với biển cả.
Phó Thâm thay đổi quần áo thuận tiện để đi biển, tài xế đưa hai người đến bãi biển.
“Chồng ơi, họ đang làm gì vậy?” Lộ Tinh chỉ đoàn người đang cầm xách túi hoặc xô trên bãi biển.
“Chắc là đang đi nhặt vỏ sò, hoặc là ra biển bắt hải sản.”
“Ồ.” Lộ Tinh ngây thơ mờ mịt, vừa nghĩ đến lát nữa là có thể cùng Phó Thâm nhào xuống biển, hưng phấn đến mức cười ngây ngô.
Tài xế đưa hai người đến một bãi biển ít người, Lộ Tinh được Phó Thâm ôm xuống xe, sau đó lấy từ cốp xe ra một cái lồng sắt đã chuẩn bị trước. Cái lồng này do Lộ Tinh tự mình chọn, kích thước cực kì lớn, đương nhiên là để chuẩn bị dẫn Phó Thâm đi đại sát tứ phương.
Vừa bước chân xuống nước, Lộ Tinh lập tức tràn đầy tinh thần, năng lực thi triển của cậu còn phô trương hơn khi ở trên bờ. Phó Thâm gần như chẳng dùng sức gì, Lộ Tinh kéo anh bơi ở vùng biển cạn, thỉnh thoảng còn dẫn anh bơi lên mặt nước để thở.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lộ Tinh, cậu biết rõ như lòng bàn tay các loại hải sản trốn ở đâu, chỉ chốc lát sau, Phó Thâm đã được Lộ Tinh đút cho các loại hải sản mà cậu bắt được như sò biển, nhím biển.
Trên bờ là Phó Thâm chăm sóc Lộ Tinh, xuống biển rồi thì ngược lại Lộ Tinh chăm Phó Thâm. Đối với việc này Lộ Tinh vui vẻ không biết mệt mỏi.
Một người một cá, vừa đánh bắt hải sản vừa bơi về phía trước, chừng hai giờ, có một bãi đá ngầm to bằng bàn tay đập vào mắt Phó Thâm, trên bãi đá ngầm còn có mấy cây rừng ngập mặn.
“Đây là căn cứ bí mật của em?” Phó Thâm lên bờ, ngồi với Lộ Tinh trên bãi đá. Mắt cá chân Phó Thâm còn ở trong nước, mà Lộ Tinh vẫn đang duy trì trong trạng thái người cá, nửa cái đuôi đang lắc lư trong nước.
“Ừm!”
“Trước kia Tinh Tinh thường xuyên phơi nắng ở chỗ này á, nơi này rất an toàn chưa từng có người xuất hiện ở chỗ này”.
Quả thật, nơi này được bao quanh bởi biển, căn bản không nhìn thấy đất liền.
Khi nói chuyện, vây đuôi giương lên, mang theo những tia nước bắn ra, Lộ Tinh dùng lòng bàn tay vỗ mạnh, bọt nước tung tóe lên càng cao.
Ánh mặt trời giữa trưa rất tốt, làn da của Lộ Tinh trắng như tuyết đầu mùa, tóc bạc càng sáng hơn, đuôi cá biến ảo bảy màu, Phó Thâm lẳng lặng nhìn, nghe cậu nói chuyện, tim hơi ngứa, như có gì đó đang nảy mầm, chiếm cứ mọi ngóc ngách trong trái tim anh.
“Chồng ơi!” Lộ Tinh đột nhiên đến trước mặt Phó Thâm, nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng lại đơn thuần.
Phó Thâm thật sự rất muốn đem đứa nhóc này cọ xát vào người.
Thừa dịp Lộ Tinh còn chưa kịp phản ứng, Phó Thâm đã cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cậu.
“Muốn nữa.” Lộ Tinh nắm lấy cánh tay kéo xuống, cười nói với anh: “Còn muốn chồng hôn em nữa.”
Phó Thâm khó nén ý cười, ôm khuôn mặt nhỏ của Lộ Tinh rồi hôn cậu. Lộ Tinh rất phối hợp, đuôi cá nhẹ nhàng lắc lư ở trong nước.
“Đủ chưa?” Phó Thâm buông Lộ Tinh ra.
Lộ Tinh cọ cọ đầu, lại hôn Phó Thâm một cái: “Bây giờ thì đủ, nhưng chỉ có chút xíu.”
Lộ Tinh nói xong thì lại lặn xuống biển, đuôi cá nhoáng lên một cái trực tiếp lặn xuống nước mất tung tịc.
Nhưng chỉ hai giây sau, Lộ Tinh lại đột nhiên ngoi đầu lên, giơ cánh tay mảnh khảnh lên, đứng trước mặt Phó Thâm.
“Tìm thấy một con rùa nhỏ nè!” Lộ Tinh nhéo nhéo mai rùa, con rùa sợ hãi rụt đầu lại.
Nhưng ngay sau đó, Lộ Tinh lại thả nó đi.
“Mau về nhà đi, mẹ rùa đang chờ mày về đó.” Lộ Tinh buông tay, con rùa nhỏ liền duỗi tứ chi ra, hai ba cái thì biến mất.
“Chồng ơi, chờ sau khi sinh em bé ra chúng ta lại đi cùng nhau được không ạ?”
“Tất nhiên là được.” Ánh mắt Phó Thâm dịu dàng như nước.
“Vậy chúng ta tiếp tục bắt cá nào!” Lộ Tinh chọc vào chiếc lồng đặt trên đá ngầm, bên trong đã có không ít cua biển cùng tôm lớn.
Lâu lắm rồi mới quay lại biển, Lộ Tinh còn chưa tận hứng mà cũng không cảm thấy mệt.
Khi hai người trở về nhà cảnh biển thì sắc trời đã tối đen, Phó Thâm đưa một đống hải sản cho dì, để dì đi cất. Dì nấu cơm là Phó Thâm đưa từ Phó trạch đến, anh sợ Lộ Tinh ăn không quen đồ ăn do người khác làm.
“Có mệt không?” Phó Thâm chơi cùng Lộ Tinh cả một buổi chiều.
“Không mệt!” Lộ Tinh là người cá, ở dưới biển càng thoải mái hơn ở trên bờ.
“Canh của tiểu thiếu gia đã chuẩn bị xong rồi.” Dì đã xử lý xong nguyên liệu tươi ngon mà Phó Thâm mang về, canh gà được ninh trong nồi lúc sớm cũng vừa miệng.
“Được.” Phó Thâm ôm Lộ Tinh đi ăn canh.
Dù sao hôm nay Lộ Tinh cũng tiêu hao thể lực, một hơi liền ăn hết hai bát canh.
Phó Thâm lờ mờ cảm thấy sau khi Lộ Tinh đến đây thì tinh thần với khí sắc tốt hơn rất nhiều.
“Nấc!” Lộ Tinh không khống chế được nấc cụt một cái, bụng lại càng căng hơn: “Em no rồi.”
“Tối rồi lại ăn.”
Ý cười trên mặt Lộ Tinh chưa từng nhạt, giang tay muốn Phó Thâm ôm.
Phó Thâm thuận theo ôm người vào lòng, trực tiếp ôm thẳng về phòng.
Vừa từ dưới biển lên, Phó Thâm lại tắm cho Phó Thâm một lần nữa.
Lộ Tinh híp mắt lại, tùy ý để Phó Thâm vuốt ve xoa nắn trên người cậu, nhưng thỉnh thoảng khi Phó Thâm chạm vào điểm mẫn cảm, cậu sẽ đột nhiên cuộn mình lại, cười khanh khách với anh.
“Chồng ơi.” Đột nhiên Lộ Tinh trở nên căng thẳng, con ngươi khóa chặt trên mặt Phó Thâm, bộ dáng trông rất nghiêm túc.
“Sao vậy?” Phó Thâm đoán trên mặt mình có gì đó không ổn.
“Hình như chồng đen hơn một chút.” Lộ Tinh duỗi một ngón tay ra chạm vào đường nét lưu loát trên mặt Phó Thâm.
“Ánh mặt trời gắt như vậy, anh không đen mới lạ.” Phó Thâm ôm lấy eo Lộ Tinh: “Nhưng em lại không khác chút nào.”
“Hì hì.” Hàm răng của Lộ Tinh ngay ngắn: “Tinh Tinh đẹp không?”
Phó Thâm biết đứa nhóc này muốn nghe mình khen cậu.
“Vừa thấy đã yêu.” Phó Thâm nhéo khuôn mặt Lộ Tinh: “Đương nhiên là đẹp.”
Lộ Tinh lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Đúng lúc này, cái điện thoại đang ở trên kệ nhàn rỗi của Phó Thâm đột nhiên vang lên.
Phó Thâm lâu khô vệt nước trên tay, cầm lấy điện thoại, là Nghiêm Đào gọi đến.
Lộ Tinh còn đang ngâm trong nước, Phó Thâm nghe điện thoại, bật loa ngoài, tiếp tục tắm rửa cho Lộ Tinh.
“Phó Thâm, nghe Phó Trạch nói Lộ Tinh nhà cậu mang thai!” Nghiêm Đào nghe có vẻ hưng phấn khi Phó Thâm được làm bố.
“Ừ, được một tháng rồi.” Phó Thâm không keo kiệt chia sẻ niềm vui của mình với Nghiêm Đào.
“Ha ha ha ha, ngày đó tôi với lão Tần còn phân tích xem có phải cậu không được hay không, mà Lộ Tinh nhà cậu không có động tĩnh. Kết quả là mới được vài ngay mà Lộ Tinh đã mang thai!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
Phó Thâm không nghĩ đến hai tên mất nết này thế mà nói xấu sau lưng anh, thậm chí anh còn không nghĩ rằng nguồn gốc của những lời này chính là Lộ Tinh nhà bọn họ.
“Đúng rồi.” Nghiêm Đào nghiêm túc, trong giọng nói có chút không tin: “Nghe nói Tinh Tinh nhỏ nhà cậu có thể sinh cho cậu một đống cả nhỏ, hơn trăm con!”
“Có thật không?” Nghiêm Đào vẫn không thể tin được.
“Ừ.” Phó Thâm trả lời chắc chắn, trong giọng nói đầy kiêu ngạo: “Để xem mấy người ai còn dám nói tôi không được!”
“Đù má!” Nghiêm Đào sốc đến mức không nói nên lời: “Trâu bò!”
Bởi vì Phó Thâm mở loa ngoài, nên Lộ Tinh ở bên cạnh đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Mặt Lộ Tinh giống như lửa đốt, sờ sờ em bé trong bụng, càng xấu hổ hơn.
Ngay sau đó, Nghiêm Đào lại nói tiếp.
“Hơn trăm bé cá nhỏ! Cậu sẽ không bị ăn đến phá sản chứ! Phó thị còn có thể kiên trì nổi không?”
“Nếu cậu vì nuôi con mà phá sản, thì cũng là người đầu tiên trong giới quý tộc Dung Thành!”
“……” Phó Thâm biết Nghiêm Đào đang nói đùa: “Nếu tôi phá sản, thì còn phải trông cậy vào cậu giúp một tay”
“Nói thì dễ lắm.” Nghiêm Đào còn chưa bình tĩnh lại từ trong cơn sốc: “Cậu đúng là thật sự có thể làm được……”
Phó Thâm cười khẽ: “Đương nhiên.”
Lại hàn thuyên vài câu với Nghiêm Đào, Phó Thâm cúp điện thoại.
“Chồng ơi, phá sản có nghĩa là gì ạ?” Con ngươi Lộ Tinh lấp lánh hỏi Phó Thâm, “phá sản” hai chữ này Lộ Tinh rất quen thuộc, lần trước ở công ty cậu đã nghe Phó Thâ với trợ lý nhắc đến công ty phá sản.
Lộ Tinh không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng cảm thấy nó không phải là một từ tốt.
Nghe Lộ Tinh hỏi như vậy, lại liên tưởng đến lúc trước Lộ Tinh bởi vì một câu không nuôi nổi đứa bé mà khóc sưng mắt, Phó Thâm nào còn dám nói thật với cậu.
Mắc công Lộ Tinh lại suy nghĩ nhiều.
“Phá sản, có nghĩa là doanh thu của công ty đột phá mức cao mới, kiếm được rất nhiều tiền.” Phó Thâm nghiêm túc giải thích với Lộ Tinh.
Lộ Tinh tỏ vẻ khó hiểu, hỏi tiếp: “Vậy thì tại sao có rất nhiều em thì công ty của chồng lại phá sản?”
“Bởi vì em và con đều là tài sản quý giá nhất của anh.” Tay Phó Thâm phủ lên bụng Lộ Tinh, muốn cậu cảm thấy anh tâm, để cậu không suy nghĩ lung tung.
“Vậy thì em sẽ sinh cho chồng thật nhiều thật nhiều em bé!” Lo lắng vừa rồi của Lộ Tinh bị quét sạch: “Muốn để cho chồng phá sản!”
Phó Thâm ngay lập tức mỉm cười, bị lời nói của Lộ Tinh chọc cười.
“Được được được.” Phó Thâm đầy miệng đồng ý: “Vậy thì em càng phải nỗ lực hơn đó”.
“Ừm!” Ý chí chiến đấu của Lộ Tinh sục sôi.
Nghiêm Đào kết thúc điện thoại, ánh mắt chuyển hướng về Phó Trạch đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, trên người đeo tạp đề thẳng tắp.
Kể từ khi lần trước Nghiêm Đào suýt nữa bị món đồ ăn hắc ám của Phó Trạch độc chết, thỉnh thoảng Phó Trạch sẽ dành thời gian xem sách hướng dẫn nấu cơm, hiện tại tuy rằng tay vẫn chưa tốt lắm, nhưng không khó ăn đến mức không nuốt được.
“Ăn cơm thôi.” Phó Trạch sắp xếp bát đũa, mấy ngày nay anh luôn đổi cớ để đến nhà Nghiêm Đào làm bữa tối. Ban đầu Nghiêm Đào còn có thể từ chối, bây giờ cũng lười phản ứng, vì có ngăn cản cũng vô dụng.
Ăn được một nửa, Phó Trạch đột nhiên mở miệng: “Ống nước nhà tôi bị vỡ, đêm nay tôi có thể……”
“Không thể.” Nghiêm Đào không đợi Phó Trạch nói xong thì đã từ chối.
Phó Trạch không nói gì nữa, yên lặng ăn tối, cuối cùng còn đem bát đũa dọn dẹp gọn gàng, sau đó nói chúc ngủ ngon với Nghiêm Đào rồi rời đi.