Edit: Mẫn

“Không sao chứ?”

“Không sao.” Tần Húc đang nói chuyện với Phó Thâm về ngày hôm qua: “Ông nội cũng không làm khó Ôn Ngôn. Chắc là đang thử chấp nhận Ôn Ngôn.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Thâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì anh trai cậu bên kia cũng không có gì để nói.”

“Ừ.” Giọng điệu của của Tần Húc không hề thoải mái, trái lại còn có chút áp lực.

“Cậu còn lo lắng cái gì nữa?” Phó Thâm nghe được sự lo lắng trong lời nói của Tần Húc.

“Ông nội muốn giữ Ôn Ngôn ở lại nhà cũ cho đến lúc sinh.”

“Tôi biết là ông nội muốn xử thăm dò Ôn Ngôn.”

“Mặc dù biết ông ấy không có khả năng làm hại Ôn Ngôn, nhưng ít nhiều gì tôi vẫn không yên lòng.”

“Hơn nữa bây giờ tôi cũng đã tiếp quản một số việc của công ty, không có biện pháp để luôn luôn ở bên cạnh Ôn Ngôn.”

Những điều Tần Húc lo lắng đương nhiên Phó Thâm hiểu được.

“Tôi nghĩ chuyện này tốt hơn hết thì cậu nêm làm theo ý của ông nội Tần, rốt cuộc có thể gỡ bỏ được khúc mắc hay không thì phải xem bản lĩnh của Ôn Ngôn.”

“Chỉ có thể để cho ông nội Tần tự bản thân cảm nhận Ôn Ngôn, những người khác, chúng ta dù có nói gì cũng vô dụng.”

Tần Húc lâm vào trầm tư.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Thâm chờ trong chút nữa Lộ Tinh ngủ trưa dậy anh sẽ đem tin tức Ôn Ngôn vẫn khỏe mạnh nói cho cậu biết. Lộ Tinh lo lắng cho Ôn Ngôn đến mức ăn cơm cũng không ngon.

“Phó tổng.” Thư ký gõ cửa, trong tay cầm một phần văn kiện cần anh xử lý.

“Vào đi.” Phó Thâm sửa lại tư thế ngồi.

“Phó tổng, tập đoàn Hưng Thụy đang hợp tác với chúng ta xảy ra vấn đề.” Thư ký vừa nói vừa đặt tài liệu lên trên bàn làm việc của Phó Thâm.

“Mới vừa rồi, tập đoàn Hưng Thụy tuyên bố phá sản.”

“Phá sản?” Phó Thâm sửng sốt, “Tập đoàn Hưng Thụy cũng coi như là công ty lâu đời mấy chục năm tuổi. Không ngờ lại cứ như vậy mà phá sản.”

Lời nói của Phó Thâm đầy tiếc hận.

“Công ty hợp tác với Hưng Thụy bao nhiêu?”

“Hai trăm vạn.” Thư ký nói con số cho Phó Thâm.

Sắc mặt của Phó Thâm tốt hơn một chút, cũng may là không nhiều lắm.

Phó Thâm lật xem phần văn kiện thư ký đưa tới, sau khi xem xong thì lại dặn dò vài chuyện khác, rồi để thư ký ra ngoài.

Thư ký vừa đi ra, cửa phòng nghỉ đã bị Lộ Tinh mở ra.

“Chồng ơi……Tinh Tinh chóng mặt quá…..” Lộ Tinh che trán sắc mặt rất là khó coi.

Phó Thâm làm sao còn bận tâm đến những thứ khác, lập tức chạy đến bế Lộ Tinh đi bệnh viện.

Vẫn là bệnh cũ, Lộ Tinh bị thiếu máu. Lúc trước bệnh thiếu máu của Lộ Tinh cũng không quá nghiêm trọng, nhưng sau khi mang thai thì thường xuyên phát tác.

“Bệnh thiếu máu của tiểu thiếu gia luôn không thể nào chữa khỏi hoàn toàn kỳ thật là do một nguyên nhân, tiểu thiếu gia là người cá biển sâu, khác với người cá do con người sau khi bị phân hoá, người cá do con người sau khi bị phân hóa đối với sinh hoạt và chế độ ăn uống của loài người từ khi còn nhỏ, còn đối với người cá biển sâu muốn thích ứng với xã hội thì thực sự rất khó khăn, chung quy khí hậu không thích hợp, cá sống trong biển không thể tách rời với biển, đây là thiên tính.”

“Lâu dần sẽ đọng lại thành bệnh.”

“Nếu điều kiện cho phép, tôi kiến nghị Phó thiếu nên đưa tiểu thiếu gia về biển sống một đoạn thời gian, sẽ có lợi.”

Nghe xong những lời này của Triệu Húc Nghiêu, Phó Thâm đã biết phải làm gì.

Phó Thâm không đi thẳng đến công ty mà trực tiếp đưa Lộ Tinh về nhà, không có việc gì quan trọng hơn Lộ Tinh.

Lộ Tinh dựa vào trong lòng ngực Phó Thâm, không còn khí lực, Phó Thâm cho rằng có thể là do thiếu máu, Lộ Tinh vẫn chưa bình phục lại.

Nhưng thật sự tất cả không chỉ có chuyện này, những mặt khác của việc này cũng khiến cậu bối rối.

Trước cửa phòng nghỉ, Lộ Tinh mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của Phó Thâm và người khác.

Lộ Tinh không nhớ rõ Phó Thâm cụ thể là nói cái gì, chỉ nhớ có bốn chữ luôn quanh quẩn trong đầu, “Công ty phá sản.”

“Công ty phá sản”, Lộ Tinh điều này có nghĩa gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy đó không phải là chuyện gì tốt.

Về đến nhà, Phó Thâm đưa Lộ Tinh về phòng nghỉ ngơi, thấy cậu ngủ rồi thì mới liên lạc với trợ lý.

Phó Thâm nhờ trợ lý chọn cho anh một căn nhà nhìn ra biển được trang trí đẹp mắt ở bờ biển phía đông nước Z, đây phải là một nơi yên tĩnh, tiền thì không phải là vấn đề, tìm càng sớm càng tốt.

Sở dĩ chọn bờ biển phía Đông là vì Phó Thâm nhớ rõ Lộ Tinh trước kia sống ở đó.

Sau khi sắp xếp tất cả ổn thỏa, Phó Thâm đi xuống phòng bếp xem dì nấu canh bổ gì cho Lộ Tinh.

Bởi vì Phó Thâm đã nói là Lộ Tinh thích ăn ngọt nên khi nấu canh dì thường bỏ thêm mấy viên đường táo đỏ.

Lộ Tinh ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn, tinh thần cũng tốt lên không ít.

“Ăn canh.”

Lộ Tinh biết thứ này uống sẽ có lợi cho em bé, cho nên dù không muốn uống tiếp thì cũng bắt buộc bản thân phải uống. Phó Thâm luôn có thể kịp thời đút đường cho Lộ Tinh.

“Có muốn đi biển không?” Phó Thâm cười hỏi Lộ Tinh.

Vừa nghe biển, con ngươi Lộ Tinh liền sáng lên.

“Muốn!” Cái đuôi cá ẩn giấu của Lộ Tinh không khỏi vỗ xẹt qua vào cái, nhưng niềm vui của Lộ Tinh cũng không kéo dài được bao lâu.

“Có ảnh hưởng đến công việc của chồng không?” Tuy đã biết Phó Thâm có rất nhiều tiền, nhưng trong tiềm thức Lộ Tinh vẫn lo lắng Phó Thâm sẽ không có tiền để mua sữa bột.

“Sẽ không.” Mỗi lần Lộ Tinh hiểu chuyện đều khiến Phó Thâm đau lòng, “Tôi sẽ lo cho công ty thật tốt, cứ yên tâm.”

“Được!” Lộ Tinh kích động lắc lắc chân nhỏ.

Hiệu suất làm việc của Trần Bình vẫn nhanh chóng trước sau như một, không quá ba ngày đã làm xong chuyện Phó Thâm giao cho, bây giờ chỉ cần mua nhà và vật dụng hàng ngày thôi.

Phó Thâm muốn dẫn Lộ Tinh đến bờ biển sống một thời gian, Phó gia trên dưới đều biết, đều đồng ý với ý định của Phó Thâm, hai ông già Phó gia còn tìm riêng Phó Thâm bảo anh phải chăm sóc tốt cho Lộ Tinh.

***

“Ôn thiếu, đây là hoa viên, ngài có thể đi tản bộ ở đây.”

“Bên này là nhà chính.”

“Đây là nhà ăn.”

“…….”

Ôn Ngôn được quản gia đi thăm quan nhà cũ Tần gia, một đường đi quản gia luôn đối xử với cậu rất khách sáo.

Lần đầu tiên được gọi là thiếu gia, Ôn Ngôn thật sự không quen.

“Bác gọi cháu là Ôn Ngôn được rồi.” Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, nói chuyện cũng mang theo vài phần thẹn thùng. Quản gia cười cười với Ôn Ngôn, không nói là được hay không được, sau đó vẫn xưng hô với Ôn Ngôn là Ôn thiếu.

Nhà ăn, cơm trưa đã được chuẩn bị, dọn sẵn trên bàn ăn.

“Ôn thiếu ngài dùng cơm trước đi, tôi đi xem cảnh bổ.” Quản gia vừa nói vừa kéo một cái ghế ăn ra ý bảo Ôn Ngôn ngồi xuống, sau đó đi ra ngoài.

Ôn Ngôn nhìn cái ghế vừa được kéo ra kia, đứng tại chỗ chứ không ngồi.

Khoảng mười phút sau, quản gia trở lại, đột nhiên phát hiện Ôn Ngôn còn đứng yên ở chỗ vừa rồi.

“Ôn thiếu ngài tại sao vẫn còn đứng ở chỗ này?” Quản gia kinh ngạc.

“Ông nội Tần còn chưa tới.” Ôn Ngôn lén lút nắm lấy góc áo, trên mặt nở nụ cười không mấy tự nhiên.

“À, ông ấy không ăn cơm ở chỗ này.”

“Ngài cứ việc yên tâm mà dùng cơm.”

“Ông nội Tần đã ăn xong rồi sao?” Ôn Ngôn nhìn về phía bàn ăn đầy phong phú và tinh xảo, “Nhiều như vậy một mình tôi ăn cũng không hết.”

“Ngài đừng lo lắng, ngồi đi.”

“Ông ấy bị bệnh đau dạ dày, thức ăn đều là thức ăn mềm và thanh đạm, nên từ trước đến nay thường ăn riêng.”

Quản gia sắp xếp chén đũa cho Ôn Ngôn, có lẽ là sợ Ôn Ngôn cảm thấy khó xử, khi thấy Ôn Ngôn cầm đũa lên thì liền đi ra ngoài.

Đầu bếp của nhà cũ Tần gia là được mời về từ khách sạn 5 sao với giá cao về, món ăn cùng hương vị không chê vào đâu được.

Ôn Ngôn yên lặng ăn cơm, lòng nghĩ đến Tần Húc.

“Đã bố trí tốt, ngài yên tâm.”

“Cậu cảm thấy người này thế nào?” Ông cụ Tần buông vật đang thưởng thức trong tay xuống, đưa mắt nhìn về phía quản gia.

“Đây là việc của ngài, tôi……” Quản giá muốn nói chính mình không có tư cách đánh giá Ôn Ngôn.

“Không liên quan, cậu chỉ cần nói thật lòng là được.”

Nghe lão gia nói vậy, quản gia đành phải lên tiếng.

“Thận trọng, hiểu lễ.”

Quản gia đánh giá Ôn Ngôn bằng bốn chữ.

Lão gia nghe xong thì trầm mặt một lát, “Cậu lưu tâm hơn là được.”

Quản gia đồng ý.

“Ôn Ngôn, tôi về rồi!” Tần Húc vừa làm xong công việc ở công ty thì vội vàng chạy về nhà cũ, đầu tiên là đi tìm ông nội Tần, sau đó thì vội vàng đi tìm Ôn Ngôn, “Em….. đang ở trong phòng tắm!” Ôn Ngôn không ngờ đêm nay Tần Húc sẽ đến, vẫn còn đang ngâm đuôi trong bồn tắm:” Em sẽ ra ngayy!”

Ôn Ngôn vừa dứt lời, Tần Húc đã tự giác đẩy của phòng tắm ra rồi đứng ở chỗ đó.

“Em đang tắm……..” Thân thể Ôn Ngôn đỏ lên hoàn toàn dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Tần Húc thầm cười trộm, chính là vì biết Ôn Ngôn đang đang tắm rửa nên hắn mới đi vào. Năm tháng không được chạm vào Ôn Ngôn, Tần Húc thấy mình giống như hoà thượng sống trong chùa, cần phải thanh tâm quả dục(*). Không được phép được vào, có thể nhìn đã là tốt rồi.

*Thanh tâm quả dục: Lòng trong trắng và không ham muốn nhiều, lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng.

“Tôi đến giúp em tắm, bây giờ em làm gì cũng không tiện.” Tần Húc lấy sữa tắm đặt ở bên cạnh, bóp ra lòng bàn tay một chút.

Đầu ngón tay của Tần Húc vừa đụng vào đuôi cá của Ôn Ngôn thì đuôi cá liền hưng phấn phịch lên, căn bản là không chịu sự khống chế của Ôn Ngôn.

Tần Húc tới hỗ trợ còn chưa giúp được gì, ngược lại còn bị bắn nước đến mức ướt cả thân.

“Cưng à, thứ thành thật nhất trên người em đó chính là cái đuôi.”

Nghe được lời khích lệ của Tần Húc, đuôi cá càng phịch càng thêm lợi hại.

Đúng như lời Tần Húc nói, cả người Ôn Ngôn từ trên xuống dưới, đuôi cá là nơi ít khi che giấu cảm xúc nhất, có thể không hề che giấu gì mà biểu đạt tình cảm đối với bạn tình tình yêu vô cùng sâu sắc.

Một hồi lâu sau thì đuôi cá cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, Tần Húc mới tắm rửa cho cậu.

“Em xấu hổ hả?” Tần Húc bắt đầu hỏi Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn thẹn thùng cắn môi không nói.

“Bộ dáng gì của em mà tôi chưa thấy qua, đừng e ngại.” Giọng điệu của Tần Húc có chút vô lại, “Có điều lúc em xấu hổ tôi lại càng thích hơn.”

“Hồi nãy có phải em cười đúng  không?” Tần Húc chính là muốn không biết xấu hổ như vậy nhìn Ôn Ngôn, Ôn Ngôn rõ ràng không cười, kết quả khi Tần Húc nói như vậy thì không nhịn được bị chọc cho cười.

“Anh nhàm chán thật.” Ôn Ngôn nhỏ giọng thì thầm.

“Nhàm chán chỗ nào?” Tần Húc nắm lấy mũi của Ôn Ngôn, “Nhàm chán, cậu còn cười.”

“Hôm nay ở chỗ này thế nào?” Tần Húc lúc này mới đem lời nói dẫn cậu ta về vấn đề chính, ” Em đã quen chưa?”

Ở nhà cũ Ôn Ngôn đều không quen biết một ai, Tần Húc biết cậu chắc chắn sẽ không được tự nhiên, cho nên muốn làm cho Ôn Ngôn vui vẻ một chút.

“Khá tốt.” Ôn Ngôn hơi hơi cúi đầu, “Cái gì em cũng không phải làm.”

“Mọi người luôn bận trước bận sau chăm sóc cho tôi.”

“Bởi vì em là vợ của tôi, bọn họ đương nhiên phải chiếu cố em thật tốt.” Tần Húc lộ ra vẻ mặt đầy đắc ý, “Nếu có ai đó khi dễ em, tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

“Em bé hôm nay có ngoan ngoãn không?” Ánh mắt Tần Húc dừng trên cái viên tròn vo trên bụng Ôn Ngôn.

“Ngoan ngoãn.” Nói đến đứa bé, Ôn Ngôn luôn cười đến không thể mở mắt ra được, “Rất ngoan.”

“Xem như nó thức thời.” Tần Húc hướng về phía đứa bé còn chưa được sinh ra nhè nhẹ phát ra tiếng uy hiếp, “Nếu như không nghe lời, sau này sẽ tét mông cho nó nở hoa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play