Edit: Đậu
Phó gia.
Một thiếu niên có mái tóc bạch kim dài bị xích sắt khóa lại, thò đầu ra khỏi bồn tắm. Thấy được nửa cái đầu và đuôi cá màu lam phấn đang vui vẻ trôi nổi dưới đáy, như thể đang tìm kiếm sự an ủi của chủ nhân.
Ánh mắt thiếu niên tha thiết nhìn vào cửa chính, thẳng đến khi nghe được một âm thanh quen thuộc, bỗng nhiên chui vào đáy nước, muốn giấu mình đi.
Bên ngoài gian phòng, Phó Thâm đưa áo khoác âu phục cho người giúp việc, hỏi: "Em ấy đâu?"
"Tiểu thiếu gia ở phòng tắm." Người giúp việc cung kính cẩn trả lời.
Phó Thâm không nói nữa, đi lên trên phòng tắm tầng hai. Cửa phòng tắm bị đẩy ra, nước bắn tung tóe khắp nơi trên sàn nhà, lẫn chút hơi nước mỏng manh khiến tầm mắt trở nên mờ mịt.
Phó Thâm hơi nhíu mày cất bước đi vào, ánh mắt bình tĩnh rơi vào mặt nước trên bồn tắm lớn. Tiếng bước chân đến gần, thiếu niên trong bồn tắm khẩn trương phun ra một chuỗi bong bóng nước, nhẹ nhàng uốn éo thân mình, nhìn lên mặt nước.
Phó Thâm nhìn trên mặt nước toát lên từng chuỗi bong bóng nhỏ, cố ý giả bộ nói: "Hình như em không có ở đây."
Vừa dứt lời, liền đi về vị trí cửa. Trong nước, thiếu niên nghe được bước chân ngày càng xa của Phó Thâm, trong lòng hoảng hốt, đột nhiên từ trong nước chui ra vô cùng đáng thương dựa vào bồn tắm lớn. Cái đuôi ở dưới cũng không ngừng vỗ, đập vào nước càng ngày càng vang, sợ Phó Thâm không nghe thấy.
Phó Thâm biết mưu kế của mình thành công, khóe miệng khẽ cong lên một chút.
"Thì ra em ở chỗ này" Phó Thâm giả bộ ngoài ý muốn, xoay người một lần nữa đi về phía bồn tắm.
"Hôm nay ở nhà có ngoan không?" Phó Thâm nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Cảm giác rất tốt, khiến anh như xấu xa lại nhéo má cậu hai cái.
Thiếu niên không nói gì, chỉ là lắc lắc cái đuôi của mình, vỗ hai cái trên mặt nước sau đó nhìn Phó Thâm rồi dang hai tay ra.
Phó Thâm nhìn là hiểu, đây là muốn anh ôm.
"Tôi không muốn ôm." Phó Thâm có ý muốn trêu chọc cậu, anh có chút sở thích nhỏ chính là thích xem bộ dáng của cậu khóc.
Quả nhiên, Phó Thâm vừa thốt ra lời này, cái đuôi vốn vẫn còn đang vẫy vẫy chợt không có nhúc nhích. Lại nhìn đôi mắt thiếu niên đã phiếm hồng, cắn môi, rất là ủy khuất, ngay cả hai tay đang mở ra cũng từ từ buông xuống.
Phó Thâm đột nhiên cảm thấy mình quá xấu xa :))
" Chọc em thôi " Phó Thâm vội vàng giải thích, nếu thật sự làm cho người ta khóc, anh sợ mình không chống đỡ nổi dù sao cậu nhỏ này quá mềm.
Phó Thâm cầm cái khăn tắm vừa chuẩn bị xong, cúi người đem khăn quấn lên hông cậu, che đi cái đuôi cá xinh đẹp, bế ngang cậu ra khỏi nước. Trong nháy mắt ra khỏi nước, đuôi cá màu lam phấn của cậu lập tức biến thành hai chân thon dài trắng nõn.
Thiếu niên nhu nhuận cọ vào trong ngực Phó Thâm, bộ dáng vẫn ủy khuất như vừa rồi, như muốn khóc bất cứ lúc nào. Phó Thâm chợt hối hận vì hành vi lúc nãy của mình, chọc người này khóc rồi vẫn phải là mình dỗ.
Anh đặt người lên giường trong phòng ngủ, đầu giường có khăn mặt và quần áo chuẩn bị từ sáng sớm.
" Để cho những chị gái kia mặc quần áo cho em nhé, người tôi ướt hết cả rồi."
Phó Thâm nói khẽ: "Nghe lời."
Thấy cậu không có phản ứng, Phó Thâm cho rằng cậu ngầm đồng ý, gọi người giúp việc bước vào, mình thì cũng chuẩn bị đi thay đổi quần áo sạch sẽ. Kết quả ngay lúc người giúp việc tiến vào, thiếu niên bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm chặt lấy eo Phó Thâm, không cho anh đi.
Thân thể thiếu niên run rẩy, chui thẳng vào lòng Phó Thâm, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Phó Thâm chậm rãi ôm lấy cậu, phản ứng này của cậu hoàn toàn ở trong dự đoán của anh. Anh đành phải để người giúp việc đi ra ngoài.
" Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em." Phó Thâm vuốt ve mái tóc còn ướt của cậu, chậm rãi chấn an cậu.
Qua một lúc lâu, cảm xúc của cậu mới dần dần hòa hoãn. Phó Thâm lau khô những giọt nước còn đọng lại trên thân, đắp kín chăn lại cho cậu, cẩn thận nói: "Tôi đi thay quần áo, sau đó lại trở về mặc cho em được không?" Phó Thâm chỉ chỉ vị trí phòng thay quần áo.
Thẳng đến khi cậu đầy cõi lòng chờ mong nhẹ gật đầu, anh mới dám cầm quần áo đi thay. Thật là một người cá nhỏ dính người, Phó Thâm cảm khái nhưng cũng vui vẻ ở trong lòng.
Hai tuần trước, Phó Thâm tham gia vào một hoạt động tình nguyện giải cứu người cá bị bắt cóc do công ty người cá Dung Thành tổ chức , cứu người cá nhỏ này trong lồng sắt ở chợ đen ra.
Đáng lẽ ra, người cá nhỏ hẳn phải bị đưa đến nơi có chuyên môn để chăm sóc, nhưng người cá nhỏ này rất dính lấy anh, trừ anh ra ai cũng không cho tới gần.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Phó Thâm đành mang người cá nhỏ này về nhà. Cậu không thể nói chuyện, có lẽ ở chợ đen bị dọa sợ. Vừa nhìn thấy người thì sợ trốn vào lòng Phó Thâm.
Trong hồi ức, Phó Thâm đã thay quần áo xong. Trên giường, thiếu niên ôm đầu rúc vào trong chăn nhìn giống y như con rùa bị dọa sợ.
Đã Beta
---------------------------------------------
Lời edit: vẫn còn một số lỗi mong mọi người chỉ bảo ^^