Edit: Đậu

“Nghiêm Đào! Nghiêm Đào!”

Phó Trạch vừa đập cửa Nghiêm Đào vừa gọi hắn.

Một lát sau cửa mở ra, trên cổ Nghiêm Đào đeo tai nghe, vẻ mặt không kiên nhẫn, rõ ràng là bất mãn với Phó Trạch quấy rầy hắn chơi game.

“Có trộm vào nhà, có vợ sắp sinh à, sao anh hoảng hốt như vậy.”

“Không phải.” Phó Trạch nắm lấy cổ tay Nghiêm Đào túm hắn ra khỏi cửa, trực tiếp kéo hắn vào phòng mình.

“Đệt!” Nghiêm Đào vừa bước vào cửa nhà Phó Trạch thì kinh hãi.

“Anh định chuyển sang nuôi cá chắc?”

Sàn nhà Phó Trạch toàn là nước, sắp đến mu bàn chân luôn rồi.

“Ống nước nhà tôi bị vỡ, ai nghĩ đến lại tệ như vậy, vừa mới vào cửa đã như vậy rồi .” Vẻ mặt Phó Trạch vô tội.

Ống nước trong phòng vệ sinh đang phun nước ào ào ra ngoài Nghiêm Đào hung hăng cho Phó Trạch một cái tát vào vai: “Còn thất thần cái mẹ gì, gọi người đến sửa ống nước đi!”

Phó Trạch vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho người quản lý bảo thợ sửa ống nước đến.

Trong quá trình chờ đợi, Nghiêm Đào đi dạo quanh nhà Phó Trạch một vòng, đủ các loại đồ đạc đều bị ngâm trong nước, chắc phải vứt một nửa trong số đó.

“Sao giường của anh cũng ướt thế?” Khi hắn đến phòng Phó Trạch, ánh mắt Nghiêm Đào hiện lên một tia nghi ngờ. Giường Phó Trạch cao hơn mặt nước ít nhất 40 cm, cái gì cũng ướt sũng.

“Không biết.” Vẻ mặt Phó Trạch vẫn vô tội như cũ.

Ánh mắt Nghiêm Đào nhìn Phó Trạch càng thêm thâm trầm, Phó Trạch không chút chột dạ nào nhìn Nghiêm Đào.

Đúng lúc này, thợ sửa ống nước đến cửa.

Mười phút sau, lỗ hổng trong ống nước bị rò rỉ được chặn lại, không phun nước ra ngoài nữa.

“Anh Phó, ống nước đã sửa xong rồi.”

“Vất vả rồi.” Trong lúc Phó Trạch nói chuyện thì thanh toán tiền công luôn cho bác thợ.

Bác thợ giẫm lên sàn nhà trơn trượt rời đi.

“Ống nước của anh cũng sửa xong rồi, vậy tôi về đây.” Nghiêm Đào vẫy ta đi về phía cửa nhưng lại bị Phó Trạch chặn lại.

“Đêm nay tôi muốn qua nhà cậu mượn giường.” Phó Trạch nói rất uyển chuyển.

“Anh muốn, nhưng tôi không muốn.” Thái độ Nghiêm Đào hờ hững.

“Đừng mà.” Phó Trạch tiến lại gần Nghiêm Đào thêm một bước: “Cậu nhìn đi, giường nhà tôi ướt hết rồi.”

“Hiện tại chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất cao, lại còn là buổi tối, lạnh xiết bao.” Phó Trạch phối hợp rùng mình.

Phó Trạch kéo Nghiêm Đào vào phòng tắm, tiện thể lấy luôn đồ rửa mắt, rồi lại kéo Nghiêm Đào ra khỏi phòng. 

Hai người giẫm lên sàn nhà không ngừng phát ra tiếng ‘lạch cạch’, Nghiêm Đào rũ mắt nhìn xuống sàn nhà đầy nước, không nói gì.

“Phòng khách là của anh.” Vào nhà Nghiêm Đào, Nghiêm Đào nghiêm khắc nói: “Nếu không phải thấy anh đáng thương, ngày hôm nay anh đừng hòng bước vào cánh cửa này.”

Khóe miệng Phó Trạch gợi lên độ cong khó phát hiện.

Nghiêm Đào không để ý đến Phó Trạch, quay đầu đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game. Nhưng chỉ được một lát, điện thoại Nghiêm Đào vang lên.

Nghiêm Đào nhìn tên người gọi, nhíu mày, theo bản năng liếc mắt nhìn Phó Trạch, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng.

Phó Trạch nhìn bóng lưng né tránh của Nghiêm Đào, ánh mắt tối sầm.

Phó Trạch ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng Nghiêm Đào, khoảng mười phút sau, Nghiêm Đào mở cửa đi ra, bộ quần áo bình thường mặc ở nhà đã thay ra, ăn mặc lịch sự, nhìn là biết muốn ra ngoài xã giao hẹn hò.

Khi Nghiêm Đào đi ngang qua trước mặt Phó Trạch, không biết bởi vì do chột dạ hay gì, cũng không dám nhìn anh, bước chân vô hình tăng tốc.

“Muộn như vậy rồi, cậu còn muốn đi đâu?” Phó Trạch hỏi.

Lúc đó Nghiêm Đào đã đi đến cửa.

“Hôm nay bạn tôi khai trương quán bar, tôi đến xem.” Nghiêm Đào nói như tê dại đóng cửa bỏ chạy, giống như sợ Phó Trạch đuổi theo bắt hắn.

Sau khi vào thang máy Nghiêm Đào mới dám thở phào nhẹ nhõm, may mà Phó Trạch không đuổi kịp.

Tiếc là Nghiêm Đào còn chưa kịp đắc ý được vài giây, bởi vì khi hắn đến bãi đỗ xe ngầm, thình lình phát hiện Phó Trạch đang đứg ở bên cạnh xe hắn, mỉm cười nhìn hắn.

“Ngày mai tôi nghỉ phép, không bằng cùng cậu đi xem một chút.” Phó Trạch nở nụ cười ấm áp, tựa hồ có chút nguy hiểm nào: “Nhân tiện uống ly rượu.”

Nghiêm Đào không hiểu sao sau lưng lại sởn tóc gáy.

“Tôi, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như hôm nay không phải khai trương……” Nghiêm Đào lập tức xoay người vọt chạy lại về thang máy.

Nếu Phó Trạch mà nổi điên thì hắn thảm rồi, nói không chừng hoa cúc sẽ tàn lụi.

Phó Trạch thấy hắn chạy trối chết, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.

Phó Trạch đi theo sau Nghiêm Đào vào thang máy, Nghiêm Đào vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với anh ta, ai mà ngờ đến Phó Trạch lại ép sát từng bước, vây Nghiêm Đào ở góc thang máy.

Phó Trạch cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng nhìn vào mắt Nghiêm Đào.

“Thang máy mở rồi!” Nghiêm Đào đẩy Phó Trạch ra.

Vào nhà, Nghiêm Đào vừa định chạy trốn, lại bị Phó Trạch khóa chặt eo lại.

“Anh, anh điên à!” Nghiêm Đào nói chuyện không lưu loát, bởi vì hắn có thể cảm giác được Phó Trạch đang có ý định nguy hiểm với hắn.

Phó Trạch không nói lời nào, chỉ yên lặng ôm lấy Nghiêm Đào, ôm một hồi lâu rồi mới buông ra.

Lạ thật đấy! Nghiêm Đào chửi thầm, lão lưu manh Phó Trạch thế mà cái gì cũng không làm hắn.

Nghiêm Đào đột nhiên cảm thấy mình có bệnh, bởi vì trong lúc đó, hình như trong lòng hắn có một tia mất mát……

Nghiêm Đào hung hăng vỗ trán, tự mắng mình: “Tiện!”

Trong phòng khách lại vang lên tiếng gõ bàn phím với chuột, Nghiêm Đào là cú đêm, giờ hắn chẳng còn buồn ngủ nữa, chỉ muốn mượn chơi game để giải tỏa những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

Nhưng ý thức của Nghiêm Đào cũng không hoàn toàn đặt trên game, vẫn luôn không nhìn được mà nhìn Phó Trạch đang lướt điện thoại ở một bên.

Nghiêm Đào không biết có phải do mình hoa mắt hay không, Phó Trạch hình như đang nhìn điện thoại rồi cười, cười đến mức quỷ dị, tựa như chàng trai hai tám tuổi mới biết yêu.

Nhưng ngay sau đó, hắn chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt. Chính xác là Phó Trạch đang cười, cười vừa thu liễm vừa cẩn thận, hơn nữa trong toàn bộ quá trình ánh mắt cũng không rời khỏi điện thoại, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn hắn một lần.

Nghiêm Đào không hiểu sao lại thấy khó chịu, ném con chuột rồi trở về phòng.

****

“Ôn Ngôn, Tinh Tinh đang ở biển nè!” Lộ Tinh đang nói chuyện với Ôn Ngôn qua điện thoại, Phó Thâm ở phòng bên cạnh xử lý văn bản khẩn cấp thư ký vừa gửi cho anh.

“Cậu không sao chứ?Bọn họ có bắt nạt cậu không!”

Từ khi Ôn Ngôn bị ông cụ Tần mang đi, ngày nào Lộ Tinh cũng đều lo lắng về việc này, lần trước vẫn luôn không liên lạc được với Ôn Ngôn, hôm nay có thể liên lạc được rồi.

“Mình tốt lắm.”

Nghe được nụ cười của Ôn Ngôn, Lộ Tinh mới yên lòng.

“Đúng rồi, Tần thiếu nói là cậu đang mang thai, thật sự là quá tốt.”

“Ừm!” Lộ Tinh đắc ý: “Tinh Tinh có thể sinh cho chồng cực kỳ nhiều em bé nha, nhất định phải để cho chồng phá sản mới được!”

Lộ Tinh không chút kiêng dè nói ra mục tiêu to lớn của mình, đầu dây điện thoại bên kia, Ôn Ngôn nghe xong thì sửng sốt, sau đó mới mở miệng.

“Muốn Phó tổng phá sản, vậy phải có bao nhiêu đứa bé?” Não Ôn Ngôn nhanh chóng tính toán, nhưng tiếc là cậu thật sự không tính được.

“Ôn Ngôn, cậu có biết phá sản nghĩa là gì không?” Giọng điệu của Lộ Tinh có một chút khoe khoang, nghĩ nếu Ôn Ngôn không biết, thì mình có thể giải thích cho cậu ấy từ vựng cậu mới học được này.

“Biết chứ.” Tốt xấu gì Ôn Ngôn cũng là sinh viên, đương nhiên biết rõ ý nghĩa của việc phá sản: “Phá sản chính là công ty không còn tiền, phải đóng cửa”.

Ôn Ngôn giải thích ngắn gọn ý nghĩa của việc phá sản.

Lần này người sửng sốt biến thành Lộ Tinh.

“Phá sản……” Lộ Tinh lặp hai chữ này, ý của Phó Thâm nói khác hoàn toàn với Ôn Ngôn nói.

“Ý nghĩa của nó thật sự là như vậy sao?” Lộ Tinh không chắc hỏi lại Ôn Ngôn.

“Đúng rồi, ý nghĩa của nó chính là không có tiền phải đóng cửa.”

Trong nháy mắt Lộ Tinh như ngã xuống vực sâu, thế mà Phó Thâm lại nói dối cậu.

Cuộc nói chuyện của Ôn Ngôn với Lộ Tinh nhanh chóng kết thúc, Lộ Tinh thất thần ngồi trên giường hai mắt đỏ hoe.

Lúc Phó Thâm xử lý xong công việc trở về phòng, phát hiện Lộ Tinh đã đi ngủ rồi.

Phó Thâm không dám gọi cậu, gém chăn lại cho cậu rồi xuống tầng xem bữa tối chuẩn bị như thế nào.

Đường phố xe cộ ùn ùn, tại ngã tư của một hẻm nhỏ tối tăm, một người đàn ông không thấy rõ khuôn mặt đang ngồi xổm dưới đất, đầu bù tóc rối, trong tay cầm một cái bát sứ sứt nửa góc, ngồi xổm bên cạnh chính là một đám nhóc vừa mới biết đi. Đám nhóc và người đàn ông đều ăn mặc rách nát, rõ ràng là đang ở đầu đường ăn xin.

“Xin mủ lòng thương, cho tôi ít tiền mua sữa bột…..”

Nhưng dù hỏi rất lâu, ngay cả một xu học cũng không xin được.

Đám nhóc đói, quấn lấy người đàn ông đòi ăn, người đàn ông cái gì cũng không có, một đứa trẻ khóc, rồi hai, ba đứa, sau đó biến thành một đám trẻ khóc với nhau, cho dù người đàn ông có dỗ như thế nào cũng vô dụng…

“Bố bố!”

“Bố bố!”

“……”

“Con đói……”

Tầm mắt được phóng gần, người đàn ông ngồi xổm dưới đất vừa ăn xin, vừa bất lực dỗ dành đám nhỏ thực ra chính là Phó Thâm.

Lộ Tinh sợ đến mức khóc to, khóc cùng với đám trẻ kia.

Trong ác mộng, Lộ Tinh đang khóc, người thực Lộ Tinh cũng đang khóc, nằm trong ngực Phó Thâm khóc.

Phó Thâm không biết Lộ Tinh mơ thấy mộng gì, mà có thể khóc thành như vậy được.

Anh không để ý đến trân châu, vội vàng đánh thức Lộ Tinh đang trong cơn ác mộng.

Lộ Tinh mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ, khuôn mặt điển trai của Phó Thâm cùng với bộ dáng trải qua khó khăn trong giấc mộng hình thành tương phản, Lộ Tinh lại khóc càng dữ hơn.

Phó Thâm thật sự dỗ như thế nào cũng không được, cuối cùng Lộ Tinh khóc mệt rồi mới ngủ thiếp đi.

Bởi vì có ác mộng này, Lộ Tinh càng thêm xác định, Phó Thâm thật sự có thể phá sản bởi vì cậu sinh rất nhiều bé người cá.

Dù sao ngay cả Nghiêm Đào cũng nói như vậy…

Nghiêm Đào không đáng tin cậy, Lộ Tinh vẫn chưa từng được thấy qua.

Lộ Tinh muốn hiểu rõ tại sao Phó Thâm lại muốn lừa cậu về ý nghĩa thực sự của hai từ “phá sản , nhất định là bởi vì Phó Thâm sợ cậu buồn, nên cố ý không nói sự thật cho cậu biết.

Rốt cuộc thì Phó Thâm vẫn đối xử tốt với cậu.

Lộ Tinh nghĩ như vậy, cũng không giận Phó Thâm lừa cậu nữa.

Cảm xuống lên xuống đột ngột của Lộ Tinh khiến Phó Thâm rất không yên tâm, Phó Thâm lập tức liên lạc với bác sĩ hỏi tình huống một chút.

Bác sĩ nói người đang mang thai cảm xúc vốn không ổn định, bảo Phó Thâm đừng quá lo lắng.

Tối hôm đó, ngay cả ăn cơm Lộ Tinh cũng không đụng vào.

Ngày hôm sau.

Phó Thâm vốn nghĩ rằng Lộ Tinh nghỉ ngơi một đêm tinh thần chắc sẽ ổn định, nhưng không phải.

Lộ Tinh giống bị cà tím bị sương đánh* gục, ăn kẹo cũng không vui, hưng phấn lúc đầu khi đến biển đã biến mất không còn.

* Cà tím bị sương đánh: ẩn dụ nói tinh thần không tỉnh táo, chán nản.

“Cưng à, cuối cùng là em bị làm sao vậy?” Phó Thâm không khỏi hỏi.

Lộ Tinh ôm lấy Phó Thâm, ngẩng đầu lên nhìn anh, một lát mới mở miệng.

“Chồng ơi, tiền có quan trọng không?” Lộ Tinh hỏi, vành mắt lại không tự chủ được đỏ lên.

“Tiền?” Phó Thâm không hiểu ý của Lộ Tinh khi hỏi câu này: “Đương nhiên là quan trọng, nhưng có đôi lúc cũng không quan trọng như vậy.”

Đương nhiên là quan trọng, Lộ Tinh chỉ nhớ kỹ nửa câu đầu Phó Thâm nói.

Phó Thâm lại nói cái gì khác, Lộ Tinh dường như không có tâm tư để nghe.

Phó Thâm phá sản, cảnh mang theo con đi ăn xin hiện rõ ràng trước mắt cậu, Lộ Tinh quyết định hành động…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play