Edit: Đậu

“Cậu là Ôn Ngôn?”

Vẻ mặt ông cụ Tần nghiêm nghị đánh giá Ôn Ngôn trước mặt.

Ôn Ngôn thận trọng đứng trước mặt ông, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Chào ông, cháu là Ôn Ngôn”.

Là hậu bối, đương nhiên Ôn Ngôn phải có quy củ, hơn nữa người này còn là người thân của Tần Húc với Ôn Ngôn thân phận này càng coi trọng.

“Cậu với Tần Húc ở bên nhau bao lâu rồi?” Ông cụ Tần hỏi tiếp, sự tức giận mà Ôn Ngôn nghĩ không xuất hiện, ông cụ vẫn tương đối ôn hòa.

“Cháu và Tần thiếu ở bên nhau được một năm rưỡi”. Ôn Ngôn thành thật trả lười, lúc này cậu không thể nói dối ông cụ.

“Một năm rưỡi?” Trong giọng nói của ông cụ ít nhiều hơi bất ngờ, sự tích phong lưu của Tần Húc ông cũng từng nghe qua, ai biết Tần Húc có thể ở bên người khác lâu như vậy.

“Chắc Tần Húc phải cho cậu nhiều chứ lợi ích nhỉ?.” Ông cụ hỏi bằng giọng nghi vấn, nhưng trong lời nói ẩn giấu sự khẳng định với chuyện này.

Ôn Ngôn im lặng, xem như là chấp thuận. Đích xác, cậu không thể nào phản bác được chuyện này, ban đầu cậu tiếp cận Tần Húc cũng là vì Tần Húc có thể cho cậu lợi ích.

Ôn Ngôn không nói, ông cụ Tần cũng không nói.

Một lúc lâu sau, ông lão nói một câu: “ Thôi ”

“Bụng này của cậu……” Ông cụ đã sớm chú ý đến cái bụng của Ôn Ngôn, nhưng chưa từng hỏi. Người Ôn Ngôn gầy như cây tre, nhưng bụng lại rất to, ông cụ Tần còn đang băn khoăn không biết có phải Ôn Ngôn mắc bệnh lạ gì hay không.

Ôn Ngôn mang thai năm tháng, cơ bản không giấu được bụng, trước đó Ôn Ngôn luôn lo lắng rằng ông cụ Tần sẽ hỏi chuyện bụng của mình, nhưng chung quy cũng không giấu được.

Từ cổ đến vành tai Ôn Ngôn đỏ bừng, đôi môi khẽ hé mở, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Chính lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã, người giữ cửa đang phát sinh tranh chấp với người của Phó Thâm.

Một lát sau, Phó Thâm với Lộ Tinh đi theo sau bước vào.

Nhìn thấy ông cụ Tần, Phó Thâm chào hỏi ông như thường lệ.

“Ông nội Tần, xin lỗi*.” Phó Thâm mỉm cười, sau khi chào hỏi xong thì nhìn Ôn Ngôn, xác nhận cậu không có việc gì mới yên tâm.

*失迎: phiên âm shīyíng: thất nghinh; xin lỗi không hầu chuyện được (lời nói khách sáo)

Lộ Tinh không bận tâm nhiều như vậy, cứ như vậy bước đến gần bảo vệ Ôn Ngôn ở đằng sau, sợ có người bắt nạt Ôn Ngôn.Ấn tượng của ông cụ Tần đối với Phó Thâm thực sự rất tốt.

“Tiểu phó à, chưa chào hỏi qua cháu, lão già ông đã không mời tự đến”.

“Ông nội Tần, ông cứ nói đùa.” Phó Thâm thuận lại gần kéo Lộ Tinh với Ôn Ngôn sang một bên.

“Dì Lưu, mời trà.” Phó Thâm chào bảo mẫu đứng ở trong góc.

Dì Lưu nghe vậy không dám trì hoãn, lập tức đi pha trà.

“Tiểu phó, hôm nay ông đến đây, nói thật chính là muốn xem người Tần Húc thích là người như thế nào.” Ông cụ Tần di thẳng vào vấn đề: “Có thể làm cho Tần Húc không buồn ăn uống, thậm chí còn ngỗ nghịch gia pháp”.

Ông cụ Tần nhất mạnh hai chữ ‘ngỗ nghịch’ này giống như là cố ý nói cho Ôn Ngôn nghe.

Bàn tay Ôn Ngôn ở bên cạnh trộm siết chặt.

“Ông nội Tần”. Phó Thâm tiếp lời của ông cụ, cười nói: “Thật ra cháu cũng không gờ Tần Húc lại đối xử nghiêm túc với một người như vậy.”

“Cháu và Tần Húc quen nhau từ thời đi học, chưa từng thấy Tần Húc như thế này”.

“Nhưng người có thể làm cho Tần Húc nhận định, nhất định phải là một người rất tốt.”

“Ôn Ngôn, chắc là ông cũng biết rồi.” Phó Thâm nói xong thì nhìn Ôn Ngôn: “Lúc trước Tần Húc nhờ cháu giúp tìm một chỗ để Ôn Ngôn ở, nhưng nói thật với ông cháu để cậu ấy sống ở đây cũng phải bởi vì là anh em với Tần Húc.”

“Càng bởi vì người kia là Ôn Ngôn, cháu biết cậu ấy không phải người có tâm tư”.

“Nếu Ôn Ngôn không phải loại lương thiện gì, hoặc là làm cái gì có lỗi với Tần Húc, là bạn bè của Tần Húc, cháu nhất định sẽ khuyên nhủ ngăn cản câu ấy, sẽ không để cậu ấy lún vào vũng bùn này.”

Nghe Phó Thâm nói như vậy, vẻ mặt của ông cụ dịu đi. Dù sao thì ông cũng biết cách làm người của Phó Thâm, những lời của Phó Thâm nói thì ông cũng nghe được vào tai.

“Nhưng dù sao thì cậu ta vẫn là một thằng đàn ông”. Ông cụ rất cố chấp, trong mắt hầu hết các thế hệ trước, thì gay chính là chuyện không thể nhắc đến, là loại bại hoại không thể vào cửa.

“Hơn nữa hương khói của nhà Tần không thể bị hủy hoại trong tay bọn họ được.” Cây nạng trong tay ông cụ dậm xuống sàn nhà như đang căng thẳng.

“Ông nội Tần.” Phó Thâm vẫn cười như cũ: “Thật ra bất luận là nam hay nữ, chỉ cần Tần Húc sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất”.

“Theo như lời ông nói, Tần Húc ngỗ nghịch gia pháp, vậy thì ông có thể dùng cái gì để quản cậu ấy cưỡng ép cậu ấy kết hôn với phụ nữ đây?”

Trong lời nói của Phó Thâm đều là chân thành.

“Thực ra, hôn nhân giữ đàn ông và đàn ông cũng không phải điều không thể nhìn thấy ánh sáng hay đáng xấu hổ trong xã hội ngày nay.” Lời này của Phó Thâm chọc trúng tim của ông cụ: “Pháp luật đã công nhận hôn nhân đồng giới, đây cũng là sự tán thành của xã hội đối với chuyện này.”

“Còn vấn đề hương khói mà ông nói.” Ý cười trên mặt Phó Thâm càng đâm: “Cái này ông không cần phải lo lắng.”

Phó Thâm nói xong thì quay đầu lại nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn chậm rãi đi ra từ sau lưng Ôn Ngôn, vành mắt đỏ lên, quần áo cũng bị cậu vò nhăn nhúm.

“Chuyện này thì Ôn Ngôn cậu tự nói đi.”

Ôn Ngôn biết đây là thời điểm tốt nhất, nhất định phải nắm lấy, nếu thì cậu và Tần Húc sẽ không có tương lai.

“Ông nôi Tần.” Ôn Ngôn đối diện với ánh mắt thâm thúy của ông cụ: “Vừa rồi ông hỏi chuyện của cháu là như thế nào.”

“Thật ra, thật ra là cháu mang thai đứa nhỏ của Tần thiếu.”

“Được năm tháng rồi……”

Trong lòng Ôn Ngôn rất sợ, nhưng cậu biết đây không phải là lúc nhu nhược.

Hai mắt ông cụ đột nhiên mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, càng nhiều hơn là nghi hoặc.

“Tiểu Phó.” Ông cụ Tần không nhìn Ôn Ngôn mà quay ra nhìn Phó Thâm: “Cậu ta là đàn ông thì sao có thể mang thai? Mấy đứa hà tất gì phải bịa ra lời nói dối như vậy để nói dối lão già ông.”

“Không phải!” Lần này mở miệng là Lộ Tinh.

“Ôn Ngôn là người cá, người cá có thể mang thai”.

Lộ Tinh rất lo lắng cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn nhất định phải tìm được một nơi chốn tốt giống như cậu.

“Vâng ông nôi Tần, Ôn Ngôn thật sự mang thai đứa bé của cậu ấy với Tần Húc, cho nên nhà họ Tần sẽ không bao giờ tuyệt hậu.” Phó Thâm kịp thời bổ sung.

Ông cụ Tần bàng hoàng không nói nên lời, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.

“Vì sao trước đến giờ Tần Húc chưa từng nhắc đến chuyện này?”

“Chuyện lớn như vậy mà Tần Húc dám gạt ông!”

“Tần Húc nhất định là có suy nghĩ của riêng mình.” Phó Thâm vội vàng giải thích: “Có lẽ Tần Húc muốn cho ngài một bất ngờ”.

“Vậy là lúc đó ông có thể ôm cháu nội rồi.”

Thật ra lúc Ôn Ngôn nói có thai ông cụ Tần đã tin rồi, dù sao chuyện liên quan đến mạng người, ai lại dám tùy ý đùa giỡn như vậy.

Ông cụ Tần nhìn bụng Ôn Ngôn, ánh mắt  dịu đi rất nhiều, vui mừng càng khó che giấu.

“Thằng nhóc Tần Húc này, thế mà giấu kỹ như vậy……” Ông cụ nói, nước mắt chớp động.

Dì Lưu bưng trà lên, nhưng ông cụ đã đứng lên đi đến trước mặt Ôn Ngôn.

“Nếu cậu đã mang cốt nhục nhà Tần trong người, không có đạo lý gì phải để cậu lưu lạc bên ngoài cả.”

“Thu dọn đồ đạc cùng ông về nhà Tần.”

Vừa nghe ông cụ Tần muốn đưa Ôn Ngôn đi, Lộ Tinh lập tức căng thẳng, định bước lại ngăn cản nhưng Phó Thâm đã giành trước.

“Ông nội Tần, chuyện này ông vẫn phải hỏi ý kiến của Tần Húc.” Phó Thâm không mất lễ tiết: “Dù sao Ôn Ngôn cũng là người của Tần Húc, ông mang Ôn Ngôn đi như vậy, chỉ sợ Tần Húc sẽ sinh ả hiểu lầm.”

Ông cụ Tần quay sang nhìn Phó Thâm: “Nếu Ôn Ngôn đã mang thai cháu nội của ông, đương nhiên ông sẽ không làm gì cậu ta rồi.”

“Đừng lo lắng.”

Có lời nói này của ông cụ, Phó Thâm cũng không có lý do gì để ngăn cản, Ôn Ngôn có thể được ông cụ Tần đưa đi, ít nhất thì Tần Cao Dương cũng không nói được lời nào.

“Ôn Ngôn…” Phó Thâm rốt cuộc vẫn muốn hỏi ý kiến của Ôn Ngôn.

Thấy Ôn Ngôn gật đầu, Phó Thâm lập tức bảo dì Lưu dọn đồ cho Ôn Ngôn.

Lộ Tinh vội vàng dùng sóng âm hỏi Ôn Ngôn: “Ôn Ngôn thật sự muốn đi hả?”

“Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, tránh không được.” Ôn Ngôn biết Lộ Tinh lo lắng cho mình: “Mình sẽ không sao đau.”

Ôn Ngôn bị ông cụ Tần đưa đi, Lộ Tinh nhìn căn phòng trống rỗng giống như thiếu cái gì đó.

***

Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn đến nhà cũ Tần gia, trang trí theo phong cách truyền thống dân tộc nghiêm túc khiến Ôn Ngôn có áp lực đè nén không hiểu được.

Ông cụ Tần sai người đưa Ôn Ngôn về phòng nghỉ ngơi, sau đó không nói gì thêm với Ôn Ngôn nữa.

Sắc trời tối đen, rốt cuộc Tần Húc cũng về đến Dung Thành.

Ngay khi vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên, thì liên tục hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Phó Thâm.

“Phó Thâm.” Tần Húc không dám trì hoãn, lo lắng Ôn Ngôn xảy ra chuyện.

Phó Thâm kể toàn bộ chuyện hôm nay cho Tần Húc, Tần HÚc đi thẳng đến nhà cũ.

“Nhị thiếu!” Tần Húc vừa đến cửa đã bị quản gia chặn lại, nguyên nhân Tần Húc xông vào quản gia cũng biết mọt ít: “Đừng lo lắng, trước tiên nghe tôi nói”.

“Ôn Ngôn không sao cả.”

Nghe được lời này của quản gia, Tần Húc mới bình tĩnh lại.

“Lát nữa ngài thấy ông cụ thì đừng cứng đối cứng với ông ấy nữa, ông cụ buông lỏng ngài rôi.”

“Nếu không thì hôm nay ông ấy cũng không đi tìm Ôn Ngôn.”

“Từ khi ngài cùng đại thiếu gia……” Quản gia muốn nói lại thôi.

“Tóm lại ngài chỉ cần nói chuyện bình thường với ông cụ là được, ông cụ cũng không phải người không thông tình hợp lý.”

“Ừ.” Tần Húc nghĩ quản gia nói cũng có lý, nếu miệng lưới hắn lắt léo chỉ sợ người tổn thương chỉ có Ôn Ngôn.

Trong nhà chính, ông cụ ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, hiển nhiên là đoán được Tần Húc sẽ trở lại nên ngồi chỗ này chờ hắn.

“Ông nội.” Tần Húc nhìn quanh đại sảnh, nhưng không thấy Ôn Ngôn.

“Không phải anh đi kinh đô công tác sao?” Ông cụ tức giận nhìn chằm chằm Tần Húc trước mặt.

Tần Húc không nói gì.

Ông cụ lại tiếp tục mở miệng: “Chuyện mang thai lớn như vậy, mà tôi với anh trai anh chẳng hay biết gì!”

Ông cụ vỗ mạnh chiếc bàn bên cạnh, nước trà trong chén tung tóe ra.

Tần Húc hít sâu một hơi.

“Ông nội, sở dĩ ngay từ đầu cháu không nói với ông về chuyện đứa nhỏ, vì có tâm tư riêng của mình.”

Tần Húc bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định: “Cháu chỉ hy vọng mọi người chấp nhận Ôn Ngôn chỉ bởi vì em ấy mang thai đứa con của Tần gia.”

“Ôn Ngôn không phải công cụ truyền hương khói của nhà Tần.”

“Cháu ở bên em ấy cũng chỉ vì cháu thích em ấy, yêu em ấy, không liên quan gì đến đứa bé hết.”

“Nếu ông chỉ bởi vì đứa trẻ mà mới cho em ấy bước vào cửa, vậy thì cháu thà không có đứa bé này.”

Thái độ của Tần Húc rất ngay thẳng, thứ hắn muốn cho Ôn Ngôn là một mái nhà, mà không phải một màn lợi dùng lừa đảo của hắn. Tần Húc không thể làm chuyện này với Ôn Ngôn, hắn hy vọng người nhà của hắn cũng không.

Lần này người im lặng biến thành ông cụ.

Ông và Tần Húc nhìn nhau thật lâu, tay cầm nạng hơi giãn ra.

“Nếu phẩm hạnh của cậu ta không tốt, vậy không xứng làm người nhà Tần, đứa nhỏ trong bụng cậu ta đương nhiên cũng không xứng là con cháu nhà Tần”.

Ông cụ xua tay với Tần Húc, đứng dậy một mình lên tầng.

Tần Húc biết ông cụ thật sự buông lỏng.

Quản gia dẫn đường, cuối cùng Tần Húc cũng nhìn thấy Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn đang thu dọn hành lý mang theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play