Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 96: Tinh Tinh có thể sinh cho Phó Thâm thật nhiều em bé


2 năm

trướctiếp

Edit: Đậu

Không đơn giản?

Ba người còn lại có mặt đồng thời nhìn về Triệu Húc Nghiêu.

“Đứa bé có chuyên gì sao?” Tim Phó Thâm thoáng vọt lên, hô hấp cũng trở nên căng thẳng.

“Cũng không phải”. Triệu Húc Nghiêu vội vàng lắc đầu giải thích.

“Là như thế này, cá bình thường một lần sinh là có thể sinh rất nhiều trứng cá”.

“Lấy việc cá bảy màu sinh làm ví dụ, có ít nhất năm con, sinh nhiều cũng khoảng 100 con, đôi khi còn nhiều hơn lến đến 200 con cá con”.

“Tôi đã nói rồi, huyết thống người cá của tiểu thiếu gia rất thuần khiết, điều này cũng có nghĩa là tiểu thiếu gia có thể sinh ra rất nhiều bé cá nhỏ cùng một lúc.”

“Nếu nhiều hơn thì có thể có hơn trăm con người cá nhỏ.”

“Tuy nhiên trước mắt là tiểu thiếu gia mới vừa mang thai, cũng không xác định rõ đứa bé đến cuối cùng là người cá hay con người.”

“Nếu như là thể trạng con người, vậy đứa bé kia cũng không khác gì người bình thường.”

Sau khi Triệu Húc Nghiên giải thích, ba người họ mới hiểu ra.

“Vậy khi nào có thể xác định?” Phó Thâm hỏi.

“Ba tháng sau.” Triệu Húc Nghiêu bổ sung.

Lộ Tinh sờ sờ cái bụng vẫn xẹp lép của mình, nhìn Phó Thâm không chớp mắt, vẻ mặt Phó Thâm có vẻ hơi lo lắng.

Triệu Húc Nghiêu với Phó Trạch rời khỏi phòng khám trước, nhường chỗ cho Phó Thâm và Lộ Tinh nói chuyện.

“Chồng ơi, làm sao vậy?” Lộ Tinh thấy Phó Thâm hình như không còn cao hứng nhe trước, ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Phó Thâm bước lại nắm lấy tay Lộ Tinh, khẽ thở dài.

“Anh đang nghĩ đến sức khỏe của em từ trước đến nay vẫn không tốt, nếu mang thai nhiều bé cá nhỏ như vậy, sau này em sẽ phải chịu đựng rất nhiều”. Lộ Tinh trông rất gầy, Phó Thâm chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau lòng.

“Không sao hết”. Lộ Tinh cười với Phó Thâm: “Tinh Tinh không sợ.”

“Nếu thật sự là cá nhỏ, vậy thì sẽ có rất nhiều em bé, chồng ơi thế có đủ không?” Lộ Tinh cười hì hì đôi mắt Phó Thâm, trên mặt còn mang theo vài phần kiêu ngạo, Lộ Tinh cảm thấy mình rất giỏi, có sinh cho Phó Thâm rất rất nhiều em bé.

“Đủ rồi.” Phó Thâm bất đắc dĩ vuốt tóc Lộ Tinh, nói đùa: “Anh chỉ không biết liệu mình có thể nuôi nổi hơn trăm bé cá nhỏ vừa yếu ớt vừa kén ăn như em không.”

Lộ Tinh sửng sốt, sờ sờ bụng, nhớ đến lời lúc trước Hứa Viện dặn cậu: “Con phải giám sát công việc của Phó Thâm thật tốt, đừng để nó lười biếng, nếu không thì sau này đứa bé sinh ra, ngay cả sữa chột cho con nó cũng không nuôi nổi”.

Nói thật thì, Lộ Tinh cũng không có cân nhắc gì với tiền bạc cả, cũng không rõ rốt cuộc là Phó Thâm có tiền hay không có tiền bởi vì trong trí nhớ của cậu, khi lần đầu tiên tiếp xúc với Phó Thâm, thì Phó Thâm chính là như thế này. Lộ Tinh chưa từng sống trong một gia đình bình thường, không có so sánh, đương nhiên cũng không biết mình ở trên mây.

Nghe Phó Thâm nói vậy, đột nhiên Lộ Tinh trở nên lo lắng…

Nhiều em bé như vậy, nếu Phó Thâm thật sự không thể nuôi được chúng, thì em bé và Phó Thâm sẽ chết đói mất.

Phó Thâm hoàn toàn không ngờ rằng một câu nói đùa của mình, lại thực sự khiến Lộ Tinh phải suy nghĩ nhiều như vậy.

“Thật sự không nuôi nổi hả……” Lộ Tinh ngơ ngác hỏi Phó Thâm, cảm thấy rất buồn.

Phó Thâm bỗng nhiên phát hiện đứa nhóc này rất coi trọng lời nói của anh.

“Anh nói đùa thôi”. Phó Thâm đỡ trán, Lộ Tinh quá mức thuần khiết, cho nên mới dễ bị lừa như vậy.

“Không phải không nuôi nổi”. Phó Thâm vội vàng giải thích, nếu Lộ Tinh thật sự khóc thì một hồi cũng không dỗ được: “Cho dù thật sự không nuôi nổi, có đập nồi bán sắt đi nữa anh cũng sẽ không để em bé đói”.

Phó Thâm ôm lấy Lộ Tinh tỏ vẻ quyết tâm, để cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng một giây sau Lộ Tinh bắt đầu khóc, dán vào bên tai Phó Thâm khóc, rất thương tâm.

Vì cậu, Phó Thâm đã lưu lạc đến muốn đập nồi bán sắt để nuôi con, Lộ Tinh đã xem TV rồi, chỉ những người không có nổi tiền ăn cơm, sắp ngủ ngoài đường mới  đập nồi bán sắt.

“Hu hu hu……” Lộ Tinh khóc rất thê thảm, Phó Trạch với Triệu Húc Nghiêu ở bên ngoài phòng khám bị kinh động, liền gõ cửa đi vào.

“Tại sao… đột nhiên lại khóc?” Vẻ mặt Phó Trạch khó hiểu.

Phó Thâm bất đắc dĩ đem nói trò đùa vừa rồi cho hai người nghe, nhờ họ giải thích giúp Lộ Tinh.

“Tinh Tinh, anh trai đảm bảo với em rằng, Phó Thâm tuyệt đối sẽ không bao giờ không nuôi nổi con, em sinh bao nhiêu đứa thì nó sẽ nuôi bấy nhiêu đứa.”

“Nếu Phó Thâm mà không nuôi nổi đứa nhỏ, vậy thì ở Dung Thành sẽ không có mấy người có thể nuôi được đứa nhỏ”.

Toàn bộ quá trình Triệu Húc Nghiêu với Phó Trạch đều nín cười, sự đơn thuần của Lộ Tinh hôm nay coi như bọn họ được mở mang kiến thức.

Sau một hồi trấn an, Lộ Tinh nửa tin nửa ngờ ngừng rơi nước mắt, mí mắt cũng sưng đỏ lên.

Dù sao bệnh viện cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, hai người cũng không ở lâu.

Trên đường về nhà Lộ Tinh luôn rầu rĩ không vui, cứ đặt tay lên bụng trầm tư.

Phó Thâm cũng đang suy ngẫm, loại trò đùa liên quan đến trẻ con này, vẫn không thể dễ dàng đùa giỡn với Lộ Tinh được.

Buổi tối, Hứa Viện gọi đến hỏi thăm việc kiểm tra thai của Lộ Tinh.

Phó Thâm sợ Lộ Tinh lại nghĩ nhiều, nên không nói chuyện phiếm với Hứa Viện trước mặt cậu, mà tự mình đi vào thư phòng rồi kể lại những gì Triệu Húc Nghiêu nói.

“Hơn trăm bé người cá?” Hứa Viện sửng sốt, kinh ngạc thật lâu không ên tiếng.

Chốc lát sau, Hứa Viện ngập ngừng hỏi: “Vậy chúng ta có phải mua một mảnh biển không?”

“Hoặc là mua một hòn đảo trên biển?”

“……” Thành thật mà nói, Phó Thâm không có thời gian để nghĩ một câu hỏi sâu sắc như vậy.

“Vậy thì dứt khoát để mẹ về nước chăm sóc cho Tinh Tinh đi”. Nói đến cùng thì Hứa Viện vẫn lo lắng cho Lộ Tinh.

“Không cần đâu mẹ, trong nhà có bảo mẫu, hơn nữa nếu mẹ đi rồi bố một mình ở nước ngoài cũng không có người chăm sóc, Tinh Tinh mang thai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai”.

Hứa Viện cẩn thận ngẫm lại, cuối cùng dặn Phó Thâm mời thêm mấy dì chu đáo chăm sóc Lộ Tinh.

Phó Thâm trở lại phòng, Lộ Tinh không nằm trên giường, mà là chui vào trong bồn tắm, cởi sạch quần áo đang ngâm nước.

Nghe thấy tiếng mở cửa của Phó Thâm, Lộ Tinh lặn xuống đáy nước, chờ Phó Thâm đến gần cậu mới bật dậy rồi nằm trên thành bồn tắm.

Phó Thâm thò tay vào bồn thử nhiệt độ nước, nhiệt độ khá phù hợp.

“Còn không vui hả?” Phó Thâm vuốt ve đuôi cá Lộ Tinh, chọn vào đúng bộ phận mẫn cảm của Lộ Tinh.

Lộ Tinh bĩu môi không nói.

Phó Thâm không nói một lời, lấy điện thoại ra, mở một trang cho LỘ Tinh xem.

Trên màn hình điện thoại là một dãy số, có rất nhiều con số không, dù sao mười ngón tay của Lộ Tinh cũng không đếm được.

Phó Thâm nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cậu, mở miệng giải thích.

“Đây là tài sản của chồng em”. Phó Thâm có chút đắc ý, nhưng không phải vì anh có tiền, mà là anh thích nhìn thấy sự kiên định cùng sùng bái trong mắt Lộ Tinh.

“Còn chưa tính bất động sản với quỹ đâu”.

Thật ra cho đến hôm nay Phó Thâm mới biết mình có nhiều tiền như vậy, tài sản của anh đều có kế toán* thanh toán cho anh, vì để Lộ Tinh yên tâm, lúc vừa rời khỏi bệnh viện đã gọi cho kế toán, cho anh một con số.

*Ở đây cv là ‘người chuyên môn xử lý thanh lý’ mình tra nó giống kế toán nên để kế toán luôn.

Phó Thâm biết những con số này trong đầu Lộ Tinh cũng chỉ là những con số, không có khái niệm thực sự, vì vậy anh bổ sung thêm.

“Số tiền này cũng đủ dư dả để nuôi thêm một ngàn bé cá con vừa yếu vừa kén ăn như em.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Lộ Tinh lập tức biến thành hình chữ O.

“Cho nên đừng lo lắng.”

Khúc mắc LỘ Tinh được mở ra, nhào đến ôm lấy Phó Thâm còn hôn anh một cái.

Tuyệt vời, cả Phó Thâm và đứa bé sẽ không chết đói!

“Chồng em lợi hại như vật, có phần thưởng gì không?.” Ngón tay Phó Thâm xới tung mái tóc bạc ướt đẫm của Lộ Tinh.

Lộ Tinh nghĩ nghĩ, mỉm cười nhìn Phó Thâm.

“Chồng có muốn vào tắm với Tinh Tinh không?” Thật ra Lộ Tinh không có ý gì khác, cậu thích một người mới có thể cho phép người ấy xuất hiện trong vùng biển của mình, đây là cách thể hiện tình yêu của cậu.

Nhưng mà… Phó Thâm nghĩ nhiều hơn Lộ Tinh.

Còn may bây giờ Lộ Tinh đang ở trạng thái người cá, anh không phải nhìn thấy cái vật nhỏ bé hồng hồng đáng yêu của cậu, Phó Thâm cảm thấy mình có thể kiềm chế được. Vì sựa an toàn, Phó Thâm không cởi quần áo liền bước vào bồn tắm. Lộ Tinh còn dành nửa bồn tắm trước cho anh.

Phó Thâm co chân ngồi xuống, Lộ Tinh từ giữa hông anh bơi qua nằm sấp trên ngực Phó Thâm.

Lộ Tinh đặt lòng bàn tay Phó Thâm lên đỉnh đầu, để Phó Thâm xoa đầu mình.

Động tác của Phó Thâm luôn rất dịu dàng khiến cậu thoải mái.

Phó Thâm đương nhiên sẽ theo ý Lộ Tinh.

“Nhóc con”. Phó Thâm cười nắm vành tai Lộ Tinh: “Không phải đã nói là khen thưởng cho anh sao, sao bây giờ anh lại biến thành cái máy mát xa rồi?”

Ngoài miệng Phó Thâm phun tào, nhưng trên tay lại không ngừng lại.

Lộ Tinh không quan tâm, nhắm mắt lại hưởng thụ vuốt ve của Phó Thâm.

“Ngày mai còn muốn đến công ty với anh không?”

“Muốn.” Lộ Tinh gật đầu khẳng định: “Muốn cùng chồng đến công ty.”

Phó Thâm cười cười không nói nữa.

Nửa giờ sau, Lộ Tinh đã ngâm nước cũng đủ rồi, đầu tiên Phó Thâm ra khỏi phòng tắm thay quần áo sạch, sau đó quay lại bế Lộ Tinh ra khỏi nước.

Đuôi cá biến thành hai chân, thong dong kẹp ở bên hông Phó Thâm, Lộ Tinh ôm cổ Phó Thâm đã sớm thành thói quen, nhưng Lộ Tinh nào biết Phó Thâm vất vả như nào.

Nửa đêm, Phó Thâm buông Lộ Tinh trong ngực ra cố gắng đè nén động tĩnh, một lát sau thì cầm khăn lông khô quay lại.

Lộ Tinh lại đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm phải xử lý kịp thời.

Phó Thâm nhìn đứa nhỏ dưới ánh đèn, trong lòng đau nhói.

Động tác của Phó Thâm rất nhẹ nên không đánh thức Lộ Tinh.

Đây không phải lần đầu tiên Phó Thâm làm việc này, động tác thuần thục, cũng tránh cho Lộ Tinh bị cảm lạnh ở ngoài chăn quá lâu.

Phó Thâm đã nói với bác sĩ về việc ra mồ hôi nghiêm trọng của Lộ Tinh. Tố chất thân thể Lộ Tinh không tốt, hơn nữa lúc trước bị người ta bắt rồi lấy máu, càng làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Bởi vì Lộ Tinh sợ tiêm nên bác sĩ đề nghị điều chỉnh thức ăn cho cậu.

Mỗi ngày dì đều dổi món canh tẩm bổ cho Lộ Tinh.

Ngày hôm sau.

Lộ Tinh còn đang buồn ngủ thì bị Phó Thâm bế lên xe, chuẩn bị đến công ty.

Xe vừa lái ra khỏi cổng, điện thoại của Phó Thâm đột nhiên vang lên. Là dì chăm sóc Ôn Ngôn ở nhà riêng gọi đến.

“Phó tổng!” Giọng dì rất bối rối, hiển nhiên đã xảy ra chuyện.

“Ông cụ Tần gia đột nhiên mang theo một đám người xông vào, chúng ta không kịp ngăn cản”.

Nhà riêng, Lộ Tinh nghe được hai chữ này thì lập tức tỉnh ngủ, vì Ôn Ngôn đang ở nhà riêng.

“Tôi sẽ lập tức đến đó”.

Phó Thâm bảo tài xế đổi hướng.

Anh quay đầu lại liên hệ với Tần Húc,chuyện ông cụ Tần tới cửa, chắc Tần Húc vẫn còn chưa biết.

“Cậu đang ở đâu?” Phó Thâm vội hỏi.

“Tôi đang đi công tác ở kinh đô.” Đầu bên kia của Tần Húc có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác: “Ông nội bảo tôi thử quản lý công ty”.

“Ông nội Tần đến nhà riêng.”

“Cái gì!?” Tần Húc lập tức hoảng sợ: “Tôi sẽ về ngay lập tức!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp