Edit: Đậu
“Phó tổng.” Thư ký mang theo món tráng miệng vừa gói ở bên ngoài vào văn phòng.
“Ừ, cứ để sang một bên là được”. Phó Thâm buông văn kiện trên tay xuống, ánh mắt nhìn về phía bàn trà cạnh cửa sổ.
Thư ký ngầm hiểu, đặt món tráng miệng xong liền rời khỏi văn phòng đóng cửa lại.
Khóe miệng Phó Thâm cong lên không dễ phát hiện, ánh mắt nhìn văn kiện đều trở nên nhu hòa.
Một lát sau, cửa phòng nghỉ được mở ra, Lộ Tinh dựa vào khung cửa vừa ngáp vừa dụi mắt, tuy rằng mới tỉnh ngủ, nhưng lại vẫn rất buồn ngủ.
Lộ Tinh miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Phó Thâm, chỉ trong chớp mắt Phó Thâm đã đi đến trước mặt cậu.
“Sao không ngủ thêm một lát nữa?” Phó Thâm sờ mồ hôi trên trán Lộ Tinh, lấy khăn tay ra lau cho cậu.
Lộ Tinh lười biếng cười.
Phó Thâm oán thầm, cái mũi Lộ Tinh thính như con chó con.
“Đầu tiên thay quần áo rồi mới được ăn”. Ngón tay Phó Thâm dọc theo vạt áo cậu luồn vào trong, phát hiện áo lót của Lộ Tinh đều ướt đẫm mồ hôi, nếu không thay quần áo thì rất dễ bị cảm lạnh.
Cũng may sáng sớm Phó Thâm đã chuẩn bị quần áo để thay cho Lộ Tinh ở trong phòng, lập tức để cậu thay.
Phó Thâm bảo thư ký đi mua toàn là món tráng miệng bình thường Lộ Tinh thích, đoán chắc khi Lộ Tinh dậy sẽ muốn ăn.
“Phó Thâm cũng ăn.” Lộ Tinh đút cho Phó Thâm.
Phó Thâm là một người không thích đồ ngọt dưới ảnh hưởng của Lộ Tinh thỉnh thoảng cũng chủ động ăn vài miếng, có điều phần lớn thời gian, anh chỉ nếm thử vị cho Lộ Tinh cảm thấy ngon rồi sau đó mới đút cho cậu.
“Ở trong văn phòng lâu có cảm thấy chán không?”
Một tuần gần đây, Phó Thâm đều đưa Lộ Tinh đi làm theo, bởi vì lo lắng, anh cũng không dám để cậu ra ngoài đi dạo.
“Không ạ”. Con ngươi băng lam của Lộ Tinh lóe lên, so với việc ở nhà thật lâu cũng không nhìn thấy Phó Thâm, cậu càng thích khi vừa mở mắt thì Phó Thâm đã xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Hơn nữa Phó Thâm đi vắng, Lộ Tinh luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng.
“Phó Thâm, Tinh Tinh có ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Lộ Tinh nghiêm túc hỏi, sợ rằng bản thân quá tùy hứng không hiểu chuyện, sẽ gây phiền phức cho Phó Thâm.
Phó Thâm nào có thể không hiểu tâm tư của Lộ Tinh, ở với Lộ Tinh càng lâu, Phó Thâm càng cảm thấy Lộ Tinh không giống như một người cá, mà là một con người sôi nổi, hiểu chuyện.
“Không đâu”. Phó Thâm lắc đầu.
Lộ Tinh cười giống như một viên kẹo sữa ngọt ngào.
“Vậy thì Phó Thâm phải tiếp tục chăm chỉ làm việc thật tốt.” Lộ Tinh trở nên nghiêm túc: “Như vậy mới có đủ tiền mua sữa bột cho em bé.”
“Không thể để cho con chịu đói”.
Lộ Tinh sờ sờ bụng mình: “Mẹ nói để cho cho con giám sát công việc của anh”.
Phó Thâm dở khóc dở cười, hóa ra Lộ Tinh đang lo lắng anh không có tiền mua sữa bột cho con.
Nhưng nói đến đây, Phó Thâm có chút tò mò, rốt cuộc một lần người cá có thể sinh được bao nhiêu em bé nhỉ?
Chắc là không giống với người thường, chưa kể Lộ Tinh còn là huyết thống người cả biển sâu thuần khiết.
“Tinh Tinh……” Phó Thâm cảm thấy thay vì tự mình suy nghĩ lung tung, không bằng hỏi đáp án trực tiếp từ Lộ Tinh, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cậu, biết là ngay cả chính cậu cũng không biết.
Lộ Tinh cắn thìa, ngước lên bắt gặp ánh mắt tò mò của Phó Thâm.
“Em có anh chị em nào không?” Phó Thâm chưa bao giờ hỏi Lộ Tinh những câu này, thậm chí còn không biết bố mẹ Lộ Tinh là ai.
Lộ Tinh lắc đầu.
“Không có sao?”
Thì ra người cá một lần cũng chỉ có thể sinh một con, Phó Thâm thầm nghĩ, lại nghe Lộ Tinh nói tiếp.
“Tinh Tinh cũng không biết… Chắc là… Có.” Tâm tình của Lộ Tinh trở nên chán nản, từ lúc cậu có ký ức, xung quanh cũng có những người cá khác, nhưng lục tục hết người này đến người khác, những người cá đó đều rời biển cả, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu chưa đến kỳ phát tình.
Phó Thâm nhận ra mình đã chạm đến ký ức không vui của Lộ Tinh, nên không hỏi nữa.
Nhưng Lộ Tinh vẫn tiếp tục.
“Bố mẹ của Tinh Tinh đều là người cá á, mẹ cực kỳ xinh đẹp, đẹp giống như mẹ Phó Thâm vậy”. Đôi mắt Lộ Tinh lấp lánh, trong mắt phảng phất như cất giấu biển sao trời mênh mông: “Nhưng khi Tinh TInh còn rất nhỏ đã không thấy bố mẹ đâu, cho nên Tinh Tinh cũng không biết liệu mình có anh chị em hay không”
Mũi Lộ Tinh không hiểu sao có chút chua xót, khi những người cá khác cùng bố mẹ bơi để tránh sóng nước, chỉ có mình cậu tự mình liều mạng bơi, rồi trốn vào một góc của rạn san hô nơi cậu cho là an toàn.
“Không sao đâu”. Phó Thâm mỉm cười ôm Lộ Tinh vào lòng,hôn lên trán cậu: “Hiện tại em đã có Phó Thâm rồi, Phó Thâm chính là bến đỗ của em”.
“Vâng”. Lộ Tinh ngẩng đầu cười với Phó Thâ, “Tinh Tinh có Phó Thâm.”
Trên thực tế cũng không phải tất cả người cá đều có khoang sinh sản, ở vùng biển sâu, một bộ phận rất hiếm người cá biển sâu đực phát triển khoang sinh sản có thể sinh sản với người cá khác, đây cũng chính là lý do mà các người cá luôn có thể tồn tại dưới đáy biển sâu. Mà những người cá phát triển khoảng sinh sản, chỉ có thể sống sót qua thời kỳ phát tình bằng cách giao hợp với những người cá có đuôi có khoang sinh sản, hoặc lên bờ tìm đàn ông làm bạn tình, mới có thể vượt qua kỳ phát tình.
Lộ Tinh chính là một người cá nhỏ lên bờ tìm đàn ông.
Có điều người cá vốn đã khan hiếm, hơn nữa người cá đực có khoang sinh sản rất ít, điều này cũng đã khiến cho người cá biển sâu ngày càng trở nên khan hiếm.
Phó Thâm không tiếp tục đề tài vừa rồi, cùng Lộ Tinh ăn xong món tráng miệng thì quay lại làm việc.
Lộ Tinh ngồi trên sàn nhà trải chăn dày, đập một cái đĩa sứ đầy trân châu trước mặt. Những viên trân châu này đều là nước mắt của Lộ Tinh, cũng là do Phó Thâm thu thập từng viên một.
Trước đấy Lộ Tinh chưa bao giờ coi những thứ này là bảo bối, nhưng Phó Thâm lại rất quý.
Phó Thâm đã đem những viên trân châu gia công một chút, thân trâu châu bị khoan lỗ nhỏ để có thể xâu thành một chuỗi.
Vừa lúc Lộ Tinh nhàm chán, đinh dùng những viên trân châu này làm thành một mặt dây chuyền nhỏ, treo trên xe Phó Thâm.
Một mặt dây chuyền nhỏ những giá trị vô biên… Đủ xa xỉ……
Cuối cùng Phó Thâm cũng hoàn thành công việc, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, để tránh cho Lộ Tinh đụng chạm tai mắt với nhiều người trong công ty, Phó Thâm đều sẽ dẫn Lộ Tinh đi trước.
Bãi đậu xe ngầm, Phó Thâm thắt dây an toàn cho Lộ Tinh, nhưng không vội đi.
Phó Thâm đã lâu không đưa Lộ Tinh ra ngoài ăn, đang muốn thay đổi khẩu vị cho Lộ TInh. Từ khi phát hiện có thai, khẩu vị của LỘ Tinh cũng không tốt như trước.
“Tối nay chúng ta ăn ở ngoài nhé?” Phó Thâm vây Lộ Tinh trước mặt anh và ghế ngồi.
“Được ạ.” Mặc dù Lộ Tinh ăn không ngon như trước, nhưng nói đến ăn cơm thì cậu vẫn luôn tích cực.
“Muốn ăn cái gì?” Phó Thâm hỏi rồi còn thay Lộ Tinh sửa lại tóc vướng vào quần áo của cậu.
Con ngươi Lộ Tinh xoay chuyển, sau đó cười hì hì hỏi: “Muốn ăn cái gì cũng được sao?”
Lộ Tinh hỏi như vậy, Phó Thâm biết rằng hầu hết những gì cậu muốn ăn đều không phải thứ gì tốt.
“Em nói trước đi anh sẽ suy xét một chút”. Phó Thâm không phải là người sẽ chặn lời nói của người ta, vẫn để lại cho Lộ Tinh với mình một đường sống.
“Thì là……” Vẻ mặt Lộ Tinh chân thành, “Em bé vừa mới nói với em rằng… Muốn… Ăn gà rán”.
Lộ Tinh bán thảm với Phó Thâm, ánh mắt đầy nước ủy khuất lại đáng thương.
“Bé nói muốn Phó Thâm dẫn bé đi ăn gà rán…..” Lộ Tinh sợ Phó Thâm không tin, còn lặp lại một lần, nắm lấy tay Phó Thâm muốn anh sờ bụng mình.
Phó Thâm lập tức nở nụ cười, Lộ Tinh có một cái lý do mà còn dùng tận hai lần, mấu chốt chính là lần này anh không thể phản bác.
Phó Thâm không nói gì, ngồi thẳng người khởi động xe.
Trong lòng Lộ Tinh lộp bộp, lộ ra một chút mất mát, gà rán của cậu rốt cuộc cũng không có đất diễn.
Lộ Tinh tức giận không nói chuyện với Phó Thâm cả một đường, trong lòng vẫn cứ lẩm bẩm gà rán, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi nhìn thấy một cửa hàng gà rán thì Lộ Tinh sẽ đáng thương hề hề nhìn cửa hàng thật lâu, cho đến khi cửa hàng biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Phó Thâm vẫn luôn quan sát Lộ Tinh, nhất cử nhất động của người cá nhỏ đều bị anh thu vào mắt. Đã nhiều lần Phó Thâm cảm thấy không biết kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gặp được báu vật sống như Lộ Tinh.
Cuối cùng xe Phó Thâm cũng dừng lại, Phó Thâm mở cửa xe để Lộ Tinh xuống, hai người nắm tay vào thang máy.
Phó Thâm ấn tầng 3, thang máy vừa mở ra đã có hai người nghên đón, đây là nhà hàng BBQ của Hàn gia. Môi trường ăn uống ở đây rất tốt, cũng yên tĩnh, đặc biệt là thích hợp cho các cặp vợ chồng trẻ.
Nhân viên phục vụ đưa hai người vào phòng riêng, đưa thực đơn lên.
Phó Thâm hỏi Lộ Tinh muốn ăn cái gì, Lộ Tinh đang hứng thú rã rời, cái gì cậu cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn gà rán, trong lòng vẫn luôn nhớ thương ý nan bình*.
* Ý nan bình ( Tâm nguyện khó yên): là chỉ không thể buông bỏ, không buông xuống được, cảm giác không cam lòng, nhớ mãi không quên .
Phó Thâm cười nhẹ không thể nghe thấy, sau khi gọi món xong rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đưa đến một ly sữa, Phó Thâm đẩy đến trước mặt Lộ Tinh.
Lộ Tinh bực bội, cũng không muốn để ý đến anh.
Phó Thâm lại cười trộm, không bội dỗ dành Lộ Tinh.
Cửa phòng lại bị mở ra, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, Phó Thâm ý bảo đặt phần gà rán đến trước mặt Lộ Tinh.
Mùi thơm lập tức tràn ngập quanh người Lộ Tinh, Lộ Tinh sửng sốt hai giây, đột nhiên bật cười, giống như một đứa trẻ ngốc. Nhưng mặt Lộ Tinh có chút nóng lên, ngượng ngùng chui vào trong vòng tay của Phó Thâm, cười trộm.
“Gà rán nguội giờ.” Phó Thâm vỗ vỗ gáy Lộ Tinh: “Không phải em rất muốn ăn sao?”
Lộ Tinh cười hề hề, ngồi thẳng dậy cầm lấy đùi gà Phó Thâm đưa cho.
Thật sự rất ngon, thậm chí còn ngon hơn gà rán mà trước đây Lộ Tinh từng ăn.
Gà ở đây đều là gà răng ăn thức ăn mà lớn, xanh tươi khỏe mạnh, Lộ Tinh muốn ăn, đương nhiên Phó Thâm phải cho cậu ăn thứ tốt nhất.
Người phục vụ phụ trách món nướng bắt đầu làm việc, Lộ Tinh gặm gà rán chờ thịt nướng.
Ăn được những món mình tâm tâm niệm niệm, Lộ Tinh cũng tích cực ăn mấy món khác hơn.
Kết thúc bữa tối, Lộ Tinh đã lâu không ăn nhiều như vậy, chính là Phó Thâm ôm cậu lên xe.
Trên đường về nhà, Lộ Tinh ngủ gục trên xe.
Phó Thâm ôm người về giường, thay quần áo cho cậu rồi tắm rửa sơ qua.
Lộ Tinh ngủ rất say, không có ý định tỉnh lại.
Phó Thâm bận xong thì Phó Trạch gọi cho anh.
“Anh”. Phó Thâm cầm điện thoại ra ngoài mới dám bắt máy.
“Ngày mai nhớ đưa Tinh Tinh đến viện kiểm tra”. Phó Trạch cười nói: “Lúc nãy mẹ vừa gửi tin nhắn”.
“Được”. Phó Thâm tính tính thời gian, đúng là nên dẫn Lộ Tinh đi khám thai lần đầu.
Sáng sớm hôm sau.
Phó Trạch cũng đang ở trong phòng làm việc của Triệu Húc Nghiêu.
Lộ Tinh nằm trên giường kiểm tra, một đống người nhìn chằm chằm cậu, Lộ Tinh rất có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp.
Một lát sau Triệu Húc Nghiên bỏ dụng cụ kiểm tra xuống, ý vị thâm trường nhìn về Phó Thâm.
Phó Thâm thấy ánh mắt kia của hắn có chút không thích hợp, tỏng lòng lộp bộp.
“Bác sĩ Triệu thế nào rồi?” Phó Thâm mở miệng hỏi.
“Phó thiếu…”
“Ngài có hiểu biết gì về việc người cá mang thai và sinh không?” Triệu Húc Nghiêu hỏi rất nghiêm túc.
Nói thật, Phó Thâm không biết nhiều lắm, thành thật lắc đầu.
“Bác sĩ Triệu, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi”.
Triệu Húc Nghiêu nhìn bụng Lộ Tinh, lại nhìn Phó Thâm.
“Thai của tiểu thiếu gia, có chút không đơn giản”