Edit: Đậu

“Suỵt ~”

Lộ Tinh hèn mọn trốn sau sô pha, làm một động tác lặng lẽ với dì nấu cơm.

Dì nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại Lộ Tinh một cái OK.

Mùi của đùi gà rán thơm phức khiến Lộ Tinh không kiềm chế được chảy nước miếng, dì mới làm một đĩa cho cậu, còn cậu thì trốn ở chỗ này ăn vụng.

Lộ Tinh cắn một miếng gần hết thịt đùi gà rán, cảm giác thỏa mãn trong nháy mắt tràn đầy cả người, quả thật muốn hạnh phúc đến ngất.

Bởi vì bị cảm, đã một tuần rồi Lộ Tinh không được ăn được loại đồ ăn chiên rán này, ngay cả nằm mơ cũng chỉ đang gặm đùi gà. Phó Thâm nghĩ cậu không được vì đang bệnh, Lộ Tinh quấn lấy dì không ngừng làm nũng, dì thật sự không lay chuyển được cậu, thấy tiểu thiếu gia đáng thương mới len lén làm cho cậu mấy cái.

Lộ Tinh hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng, gặm xong một cái đùi gà, còn dính ít như ngón tay cậu ăn sạch tất cả mảnh vụn trên đó luôn, bởi vì quá thơm.

Còn 4 cái nữa, Lộ Tinh đếm số đùi gà trên đĩa, trong lòng vui mừng khôn xiết, rung đùi đắc ý, so với đứa trẻ thi được 100 điểm còn vui hơn.

“Ăn ngon không?” Đột nhiên một giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng.

Lộ Tinh vừa ngậm đùi gà trong miệng cứng lại.

“Ăn một mình không tốt”.

Âm thanh tiếp tục vang lên.

Lộ Tinh im lặng rút cái đùi gà trong miệng ra, chậm rì rì xoay người lại trước mặt Phó Thâm.

“Hì hì”. Lộ Tinh cười, cứng ngắc lại xấu hổ.

“Chồng ơi, anh muốn ăn không?” Lộ Tinh cầm lấy một cái đùi gà chưa ăn, muốn nhét vào miệng Phó Thâm, như vậy thì anh cũng phá lệnh cấm, cậu cũng chẳng việc gì phải sợ cả.

Phó Thâm ôm cả người Lộ Tinh cùng với đĩa đùi gà lên, vẻ mặt nghiêm túc không cười, làm cho trong lòng Lộ Tinh bồn chồn.

“Mấy ngày trước người liên tục ho khan là ai?” Phó Thâm lấy đĩa đùi gà từ trên tay Lộ Tinh xuống.

“Người không muốn đi tiêm là ai?”

Phó Thâm không nhanh không chậm hỏi, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ nghiêm khắc.

Lộ Tinh nhận ra Phó Thâm đang tức giận.

Phó Thâm nhìn thoáng qua dì, dì thật xin lỗi nhìn nhau với Phó Thâm.

“Chồng ơi, Tinh Tinh sai rồi.” Lộ Tinh kéo cà vạt Phó Thâm, “Là em quấn lấy đòi dì làm….”

Đương nhiên Phó Thâm sẽ không giận dì, Lộ Tinh làm nũng ngay cả anh cũng không chống đỡ nổi, huống chi là dì làm thuê.

Phó Thâm trầm mặc không lên tiếng, kẹp Lộ Tinh bên hông, cầm chắc cái đĩa trên tay, đứng dậy đi về phía hoa viên.

Lộ Tinh ngoan ngoãn không giãy giụa, thậm chí thừa dịp đang lơ lửng đung đưa hai chân.

Nhưng ngay sau đó Lộ Tinh không thể đung đưa nổi.

“Bốp!” Phó Thâm cách một lớp quần tát vào mông cậu.

Lộ Tinh cứng người ngay lập tức.

Bị…Chồng tát mông…… Mặt Lộ Tinh nóng như lửa đốt.

Sau khi Phó Thâm tát Lộ Tinh một cái xong cũng không tiếp tục, mà buông Lộ Tinh xuống.

“Cho Đại Hắc ăn.” Phó Thâm bỏ mấy cái đùi gà vào trong chén của con chó đen lớn, một đống chó con nhào đến vây quanh hai người, không ngừng vẫy đuôi.

Lộ Tinh hề hề nhìn đùi gà của mình, nuốt nước miếng. Nhưng ở trước mặt Phó Thâm cậu không dám đi lấy về, chỉ có thể trơ mắt nhìn con chó đen to lớn gặm hết đùi gà của mình.

Phó Thâm thực sự khó chịu vì Lộ Tinh không nghe lời, không nói nhiều với cậu nữa liền trở về thư phòng xử lý công việc.

Lộ Tinh tự giác đuối lý, nghiên cứu biện pháp bù đắp, hoặc là dỗ Phó Thâm vui vẻ một chút cũng được.

Cửa thư phòng bị đẩy ra từng chút một, Lộ Tinh nhìn trộm Phó Thâm qua khe cửa nhỏ nhỏ, Phó Thâm ngồi thẳng người, lật xem văn kiện trong tay.

Cửa lại bị Lộ Tinh đẩy ra một chút, Lộ Tinh ngồi xổm dưới đất hạ thấp người, từng bước từng bước nhỏ đi vào cửa, tận lực không phát ra một chút động tĩnh. Nhưng sắc bén như Phó Thâm, ngay từ khi cậu bước vào thì anh đã biết.

Nhưng Phó Thâm cố tình giả vờ như không thấy, tiếp tục làm việc.

Lộ Tinh gần như là bò về phía trước, di chuyển với tốc độ rùa bò.

Phó Thâm nhìn thấy cái tư thế kia của cậu, thật sự rất muốn cười, nhưng anh cố ép mình không được cười, cứng rắn chống đỡ sắc mặt không thay đổi.

“Òaaa!” Lộ Tinh bò đến trước mặt Phó Thâm, bỗng nhiên nhảy dựng lên muốn làm Phó Thâm ngạc nhiên, nhân tiện xoa dịu bầu không khí.

Phó Thâm phối hợp lùi về sau một chút, nhưng mặt anh vẫn xám xịt như cũ, không nhìn Lộ Tinh cũng không cười với cậu.

Lộ Tinh mặt dày chui vào trong ngực Phó Thâm, trực tiếp ngồi khóa trên người anh cười toe toét.

“Chồng ơi”. Phó Thâm không nhìn cậu, Lộ Tinh liền quay mặt mình nằm trong tầm mắt của anh.

“……” Phó Thâm rốt cuộc cũng chịu nhìn Lộ Tinh, “Làm gì?”

“Chồng ơi, em đang mang thai con của anh, là cục cưng muốn ăn đùi gà, không phải Tinh Tinh muốn ăn.” Lộ Tinh nắm lấy cánh tay Phó Thâm đưa lên bụng, để lòng bàn tay bao trùm lên cái bụng tròn vo của mình.

Phó Thâm sửng sốt, nhìn xuống bụng Lộ Tinh, cỡ này, nếu thật sự mang thai, vậy nên sinh rồi….

“Là cục cưng muốn ăn.” Lộ Tinh vẻ mặt kiêu ngạo sờ bụng mình.

Ngón tay Phó Thâm linh hoạt chui vào trong quần áo của Lộ Tinh, trong tay lôi ra một cái áo.

“Đây là đứa bé em mang thai?” Phó Thâm thật sự không nhìn được cười, “Đây chắc cũng là cái áo em mang cho tôi nhờ”

“Bởi vì đó là do áo muốn ăn gà rán, không phải Tinh Tinh muốn ăn, em chỉ giúp nó nếm thử hương vị thôi á”. Tốc độ ném nồi của Lộ Tinh không thể nói là không nhanh.

“Chồng đừng tức giận được không?” Lộ Tinh sờ sờ cằm Phó Thâm , chà chà râu nhỏ của anh, “Được không ạ?”

“Không tốt lắm.” Phó Thâm dựa lưng vào ghế, “Anh làm sao có thể dễ hết giận như vậy?”

“Thế thì phải làm sao?” Lộ Tinh tới gần, ôm lấy cổ Phó Thâm, trông mong nhìn Phó Thâm, chờ đợi câu trả lời của anh.

“Chờ khi nào em thật sự mang thai đứa bé cho anh, thì anh liên hết giận.”

“……” Nói đến việc này, Lộ Tinh mới thật sự là người nên tức giận, đứa bé trong bụng Ôn Ngôn đã được 5 tháng rồi, còn cậu vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Là anh không được……” Lộ Tinh không muốn chọc Phó Thâm tức giận nữa chỉ dám nhỏ giọng nói thầm, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

“Anh có được không em không biết hửm?” Phó Thâm nhéo nhéo da thịt mềm mại trên eo Lộ Tinh: “Có phải tôi nên chỉnh đốn lại phu cương* hay không”

“A!” Lộ Tinh liên tục lắc đầu, Phó Thâm chính phu cương đến lúc đó người chịu tội thì vẫn là cậu.

“Được”. Phó Thâm thu hồi trò đùa, nghe giọng nói của Lộ Tinh rất bình thường, mấy miếng gà rán cũng không ảnh hưởng gì đến cậu: “Không muốn để em ăn gà rán, chẳng qua cổ họng em vừa mới tốt, lại gặp phải cảm lạnh ho khan”.

“Anh lo lỡ em tái phát bệnh cũ.”

Đạo lý này Lộ Tinh làm sao không hiểu, chỉ là cậu tâm ngứa miệng thèm.

“Tinh Tinh sẽ nghe lời.” Lộ Tinh duỗi hai ngón tay nhếch miệng Phó Thâm lên, cậu không thích Phó Thâm nghiêm mặt, cậu sẽ không vui.

“Xuống tầng ăn cơm đi, dì làm mấy món em thích”. Phó Thâm đặt Lộ Tinh xuống, đơn giản thu dọn bàn làm việc, sau đó dẫn Lộ Tinh xuống tầng.

Lộ Tinh đi phía sau Phó Thâm, nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, mắt mày cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ, có Phó Thâm ở đây. Cho dù nhắm mắt lại, Lộ Tinh cũng dám sải bước về phía trước, cậu chính là thích anh tín nhiệm cậu như vậy.

Nhưng vừa mới đi đến cửa, nụ cười trên mặt Lộ Tinh đông cứng lại, cơn choáng váng đột nhiên xâm chiếm, mặt đất, trần nhà, Phó Thâm đều quay cuồng, tầm mắt tối sầm lại…..

“Tinh Tinh?” Phó Thâm phát hiện bước chân của Lộ Tinh chậm lại, nghi hoặc quay đầu, thì thấy sắc mặt cậu trắng bệch, đôi mắt đã không mở ra nổi.

“Tinh Tinh!” Lộ Tinh ngã xuống trong chớp mắt được Phó Thâm ôm lấy.

Cảm giác choáng váng không kéo dài được bao lâu, trong khoản thời gian chờ bác sĩ riêng Lộ Tinh đã dần dần khôi phục ý thức, chẳng qua sắc mặt cậu tái nhợt, cũng không có ý muốn gì.

“Phó Thâm đừng lo lắng.” Lộ Tinh nằm không yên, muốn sờ sờ đầu Phó Thâm để an ủi: “Sẽ không sao đâu”.

Làm sao Phó Thâm có thể không lo lắng, vì để trấn an Lộ Tinh, Phó Thâm chỉ có thể biểu hiện càng thêm thoải mái hơn.

“Có muốn uống nước hay không?” Phó Thâm thấy khóe miệng Lộ Tinh hơi rách da.

“Được”.

Lộ Tinh uống một hơi cạn sạch nửa cốc.

Bác sĩ nhanh chóng đế, Phó Thâm dịch vị trí để người ta ngồi, bảo anh chẩn đoán, còn cẩn thận miêu tả các triệu chứng vừa rồi của Lộ Tinh, sợ chẩn đoán có sai sót.

Trong lúc bác sĩ khám cho Lộ Tinh, tim Phó Thâm nhảy lên cổ họng không dám nói chuyện.

Vài phút trôi qua, bác sĩ cất dụng cụ kiểm tra.

Lộ Tinh hoạt bát hơn Phó Thâm, lo lắng hỏi.

“Phải tiêm sao……” Ánh mắt Lộ Tinh quét qua hòm thuốc của bác sĩ, kiểm tra bên trong xem có thứ gì giống như kim tiêm hay không.

“Không có không có!” Bác sĩ vội lắc đầu, trong lời nói mang theo ý cười. Với tư cách là bác sĩ riêng của Phó Thâm, đối với chuyện tiểu thiếu gia người cá của Phó gia sợ tiêm này, đương nhiên rất rõ ràng.

“Tiểu thiếu gia không có vấn đề gì lớn.” Đôi mắt bác sĩ nhìn sang Phó Thâm, “Phó tổng, ngài sắp thăng chức rồi”.

“Thăng chức?” Phó Thâm ngơ ngẩn.

“Gần một tháng.” Bác sĩ tiếp tục bổ sung.

Lộ Tinh nghe được không hiểu ra sao, nhưng Phó Thâm hiểu rõ ngay lập tức.

“Tôi… Sắp làm bố?” Phó Thâm vẫn không chắc chắn lắm/

Bác sĩ cười cười gật đầu, chúc mừng Phó Thâm.

Trong nháy mắt Phó Thâm cười như một đứa trẻ, muốn đến ôm Lộ Tinh. Nhưng khi đến trước mặt cậu thì dừng lại, vì sợ làm cậu bị thương.

“Có em bé sao?” Lộ Tinh nghe cuộc nói chuyện của hai người kia cũng hiểu được phần nào.

“Đúng vậy, tiểu thiếu gia.” Bác sĩ tự mình nói với Lộ Tinh.

Lộ Tinh đặt tay lên bụng, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

“Tiểu thiếu sức khỏe yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.

Bên cạnh việc vui mừng, bác sĩ cũng không quên dặn dò Phó Thâm rằng việc Lộ Tinh đột nhiên chóng mặt là bởi vì do thể chất kém. Lại mang thai, cơ thể không chịu đựng được.

“Ngàn vạn đừng té ngã, lỡ bị dọa sợ.”

“Nhất định phải thường xuyên đến bệnh viện khám thai.”

“Được”. Phó Thâm ghi nhớ.

Trước khi đi, bác sĩ lại chúc mừng Phó Thâm.

Phó Thâm xoay người trở về, phát hiện Lộ Tinh đang rụt trong chăn không lộ đầu.

Phó Thâm từng chút từng chút vén chăn trên đầu Lộ Tinh ra, phát hiện hai mắt tên nhóc này đỏ hoe, muốn khóc, nhưng vẫn chưa khóc.

Phó Thâm còn chưa kịp nói gì thì Lộ Tinh đã ôm Phó Thâm trước.

“Có phải Phó Thâm không tức giận nữa đúng không?” Lộ Tinh ngước nhìn Phó Thâm.

Phó Thâm tức thì vừa buồn vừa vui, có đôi khi anh cảm thấy Lộ Tinh không nghe lời, nhưng thật ra mỗi một câu anh nói Lộ Tinh đều ghi nhớ ở trong lòng.

“Anh chưa bao giờ giận.” Phó Thâm vùi mình xoa xoa hai mắt cho người cá nhỏ, không cho cậu khóc. Lộ Tinh rất rất muốn có con với anh, anh cũng biết điều đó.

Để xác nhận thêm liệu mình có thật sự mang thai hay không, Lộ Tinh nóng lòng thay đổi thành đuôi cá.

Vây đuôi đã có màu hồng nhạt.

Lần trước Lộ Tinh bị cảm, không ngâm nước nhiều ngày cho nên mới sơ sót chuyện có thai này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play