Edit: Đậu
“Cẩn thận, đi chậm một chút cũng không sao”. Phó Thâm đỡ Lộ Tinh đứng dậy, ở trong phòng cầm tay dạy cậu cách đi lại.
Lộ Tinh duy trì trạng thái người cá ở trên giường bệnh suốt cả tháng trời, hiện tại biến thành hình người suýt nữa thì quên mất cách đi như thế nào. Nếu Phó Thâm không đỡ, chắc cậu đã ngã như chó gặm bùn.
“Chồng, muốn ăn kẹo.” Lộ Tinh cười với Phó Thâm, khóe miệng lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ, còn ngọt hơn kẹo cậu ăn.
Dứt lời Lộ Tinh đã thò tay vào túi áo âu phục của Phó Thâm, Phó Thâm mới từ công ty trở về, còn chưa kịp thay quần áo.
Lộ Tinh mò mẫm một lát liền lấy ra một viên kẹo sữa, nhưng không vội ăn, đặt vào tay Phó Thâm muốn anh bóc vỏ.
Phó Thâm hiểu Lộ Tinh nhất, bóc kẹo cho cậu rồi đưa đến bên miệng.
Lộ Tinh há miệng nhỏ ngậm lấy, vô thức ngậm cả ngón tay anh vào, vừa ướt vừa mềm làm anh nhất thời cảm thấy hơi nóng.
Phó Thâm nới lỏng cà vạt, lại không ngờ Lộ Tinh lại nảy ra hứng thú, kéo cái cà vạt lộ ra ngoài của anh xuống, đè thấp cả người xuống, cười hì hì với Phó Thâm rồi mổ một cái ở khóe môi anh.
Lộ Tinh hôn xong thì bắt đầu tập trung ăn kẹo, cố ý vô tình phát ra tiếng cộp cộp.
“……” Nếu không phải nghĩ đến thân thể của Lộ Tinh vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, Phó Thâm sẽ không do dự đẩy ngã Lộ Tinh xuống, sau đó ăn sạch sẽ cậu từ trong ra ngoài.
“Chồng……” Lộ Tinh thấy Phó Thâm ngẩn người, năm ngón tay lắc lư trước mặt anh.
Phó Thâm nắm lấy tay Lộ Tinh, ôm eo cậu, ngồi xuống mép giường. Hai tay cậu đặt trên đầu gối giống như đứa trẻ ngoan ngoãn, chờ phân phó của Phó Thâm.
Lộ Tinh bị ôm lấy, hô hấp Phó Thâm nặng dần.
“Chồng ơi, anh không khỏe sao?” Cổ họng Lộ Tinh đã hoàn toàn khôi phục, giọng nói của người cá trong trẻo sạch sẽ, lại có chút ngây ngô, giống như vị kẹo sữa cậu ăn.
“Anh ôm một chút là được rồi.” Phó Thâm cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, hơn một tháng không làm chuyện thân mật với Lộ Tinh, anh thật sự nhịn rất khó chịu, “Đừng nhúc nhích là được.”
“Ồ.” Lộ Tinh đơn thuần đáp ứng, yên ổn ngồi giữa đũng quần Phó Thâm.
Cậu thích Phó Thâm ôm cậu, cậu cũng thích ôm Phó Thâm, hơi thở của anh thâm nhập vào xương tủy, làm cậu không thể nào quên được.
Nhưng một lát sau, Lộ Tinh liền cảm thấy không ổn.
Có cái gì đó nóng, lại cứng đang sưng lên dưới mông cậu.
Lộ Tinh đã không còn là con cá nhỏ chưa hiểu chuyện đời, cho nên cậu đương nhiên biết tình huống của Phó Thâm bây giờ là như thế nào.
Hiện tại Lộ Tinh không sợ làm chuyện xấu hổ đó với Phó Thâm nữa, bởi vì nhiều lần thực hành, Phó Thâm sẽ không làm mông cậu nở hoa giống ban đầu nữa.
“Có muốn Tinh Tinh giúp anh hum?” Lộ Tinh thì thầm vào tai Phó Thâm, hơi xấu hổ, “Nếu để như vậy thì có nghẹn hư không?”
Phó Thâm trợn to mắt.
“Vậy tôi sẽ không tiến vào…”
Phó Thâm thật sự có chút không chịu nổi, trực tiếp đè Lộ Tinh lên giường,chặn cái miệng nồng nặc mùi kẹo sữa của cậu.
Vừa mới hôn được vài cái, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hứa Viện đứng ở vị trí cửa, ngơ ngác nhìn hai người đang ôm trên giường.
Phó Thâm với Lộ Tinh đồng thời sững sờ.
Hứa Viện cũng không ngờ mở cửa ra chính là cảnh tượng như vậy, đôi vợ chồng trẻ này thế mà dám tuyên dâm giữa ban ngày.
“Khụ…” Hứa viện thoáng xấu hổ, “Vậy mẹ đi ăn cơm trước… Các con tiếp tục đi.”
Nói xong, cửa phòng bị Hứa Viện đóng lại.
Mặt Lộ Tinh đỏ như quả bóng bay đầy hơi, kéo chăn che đầu.
Phó Thâm chuyện như vậy, anh em phía dưới cũng cảm thấy xấu hổ…
“Chúng ta đi ăn cơm tối trước.” Hứa Viện đi xuống tầng nói với dì trong phòng bếp, Phó Thâm với Lộ Tinh rất muốn tiến hành trao đổi sâu, có lẽ một lát nữa sẽ không xuống tầng.
“Ừ”. Dì bắt đầu thu xếp bữa trưa.
Kết quả không sau Hứa Viện đã thấy Lộ Tinh chạy từ trên cầu thang xuống, màu đỏ trên mặt vẫn còn chưa tiêu tan.
“Mẹ”. Lộ Tinh chào Hứa Viện, sau đó ngồi xuống chỗ ăn cơm không dám nhìn bà.
Sau đó Phó Thâm cũng đi xuống, nhưng vẻ mặt tràn đầy bất mãn.
Hứa Viện không nhắc đến chuyện vừa rồi, người một nhà bắt đầu ăn cơm.
“Mẹ, khi nào mẹ ra nước ngoài?” Phó Thâm hỏi.
Hứa Viện về nước đã một tháng, hiện tại đã gần như khá hơn, có lẽ đã đến lúc phải đi rồi.
“Tuần sau không phải sinh nhật con sao, chờ sinh nhật con xong thì mẹ sẽ đi. Bố con cũng giục mẹ nhiều lần rồi”. Hứa Viện tao nhã gắp thức ăn, phong tư trác vận*, rất nữ tính.
* Phong tư trác vận: hình dung khí chất tao nhã, dáng người mềm mại. xuất phát từ “sơ khắc chụp án ngạc nhiên” của Minh Lăng.
“Ngày thường ở khi mẹ ở đó thì ông ấy cứ chê mẹ lải nhải, hiện tại lại muốn mẹ quay lại, đàn ông đúng là khó hiểu.” Hứa Viện còn ý vị thâm trường nhìn Phó Thâm, hiển nhiên đàn ông khó hiểu trong miệng bà cũng bao gồm Phó Thâm.
Sinh nhật Phó Thâm! Động tác đang ăn của Lộ Tinh dừng lại, theo bàn tay anh đang gắp thức ăn cho mình nhìn về phía anh.
Đã không còn được mấy ngày, Lộ Tinh vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho Phó Thâm, hơn nữa đây là sinh nhật đầu tiên cậu cùng Phó Thâm trải qua, cho nên cậu đặc biệt coi trọng.
“Cứ tổ chức ở nhà đi, ra ngoài nhiều người.” Ý của Phó Thâm Hứa Viện hiểu được, Lộ Tinh mới xảy ra chuyện, đương nhiên là anh lo lắng.
“Sinh nhật con, đương nhiên nghe theo con”.
Lộ Tinh yên lặng ăn cơm, vắt hết óc suy nghĩ xem cuối cùng là nên tặng gì cho Phó Thâm.
Sau bữa trưa, Hứa Viện đến trúc cư, Lộ Tinh thì muốn đi tìm Ôn Ngôn.
Phó Thâm đã biết Ôn Ngôn là người cá, lại còn mang thai con của Tần Húc đương nhiên cũng không kiêng kị sảng khoái đáp ứng.
Bụng của Ôn Ngôn đã được 4 tháng, áo bình thường không che được.
“Phó Thâm cậu không được hả.” Tần Húc nhân cơ hội trêu chọc Phó Thâm, “Ôn Ngôn nhà tôi đã được bốn tháng rồi, nhà các cậu còn chưa có động tĩnh gì”.
“Cậu không thấy xấu hổ sao?” Tần Húc huých hai cái vào vai Phó Thâm, trên mặt tràn đầy châm chọc.
Phó Thâm yên lặng nhìn hắn hồi lâu, Tần Húc thật sự đắc ý vênh váo.
“Đúng rồi, chuyện nhà cậu xử lý xong cả chưa?” Phó Thâm quan tâm đến chuyện đứng đắn, “Mấy tháng nữa Ôn Ngôn sẽ sinh, cậu không thể để cho người ta mãi không danh không phận thế chứ, sau này sinh đứa nhỏ ra cậu định thế nào?”
Phó Thâm luôn thực dụng.
“Yên tâm đi, đương nhiên tôi có tính toán cả rồi.” Tần Húc nằm sấp trên lan can, “Từ khi Vu Cố rời đi, anh tôi thay đổi rất nhiều…..”
“Ôn Ngôn được tôi đón về, tôi đoán chừng có lẽ anh ta biết rồi, nhưng cũng không có động kinh, điều này chứng tỏ anh ta ngầm đồng ý”.
“Còn ông nội bên kia tôi sẽ đích thân đi nói với ông ấy, ông ấy không đồng ý cũng không sao, tôi với Ôn Ngôn nhất định phải ở cùng nhau”.
Tần Húc tràn đầy lời thề son sắt, Phó Thâm thật sự khó có thể nhìn ra hắn nghiêm túc như vậy.
Phó Thâm và Tần Húc trò chuyện bên này, trong phòng khách Lộ Tinh với Ôn Ngôn đang tiến hành trao đổi mật thiết bằng sóng âm.
Lộ Tinh nói với Ôn Ngôn phiền não của mình.
Ôn Ngôn nghe xong thì cười không ngừng.
“Mình cảm thấy nếu cậu tặng thân mình cho Phó tổng, anh ấy sẽ rất vui”.
Lộ Tinh gãi gãi đầu, mình đã là của Phó Thâm rồi, tại sao lại còn tặng nữa? Lộ Tinh bắt đầu suy nghĩ sâu sắc….
Ba ngày sau, sinh nhật Phó Thâm.
Gia đình và bạn bè ngồi chung một chỗ hát sinh nhật Phó Thâm. Từ khi anh trưởng thành đến nay đây vẫn là lần đầu tiên, mấy năm trước anh chỉ đơn giản mời mọi người ăn một bữa cơm liền kết thúc, bây giờ tất cả đều thay đổi như vậy là bởi vì Lộ Tinh.
“Phó Thâm thổi nến.” Lộ Tinh cầm bánh sinh nhật do tự tay mình làm, cười nhìn Phó Thâm, lộ ra răng nanh nhỏ xinh đẹp.
“Chờ một chút, còn chưa ước đâu!” Nghiêm Đào ngăn Phó Thâm đang chuẩn bị thổi.
“Đúng đúng đúng, mau ước nguyện đi!”
Một đống người la ó.
Phó Thâm bất đắc dĩ cười, nhưng trong nụ cười đều tràn đầy hạnh phúc, nhắm mắt bắt đầu ước nguyện.
Sau một lúc, Phó Thâm mở mắt, một hơi thổi tắt ngọn nến.
“Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Nghiêm Đào dẫn đầu lại bắt đầu ồn ào, ngay lập tức cả đám đồng thanh “Hôn một cái!”
Mặc dù Lộ Tinh ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ nhận nụ hôn của Phó Thâm.
Phó Thâm khẽ mỉm cười, bế Lộ Tinh lên, ôm vào trong vòng tay trao đổi nụ hôn, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, một mặt ngượng ngùng của cục cưng nhà anh, đương nhiên chỉ có thể mình anh nhìn thấy.
“Cắt bánh kem đi”. Hứa Viện đưa dao cắt bánh cho Phó Thâm.
Phó Thâm thong dong cầm lấy, tự tay cắt từng miếng bánh rồi đưa cho mọi người.
Có điều mọi người cầm bánh xong cũng không vội ăn.
Hôm nay Phó Thâm là nhân vật chính nên miếng đầu tiên phải là anh ăn.
Lộ Tinh múc một thìa bánh lớn đút cho Phó Thâm.
Phó Thâm ăn vào miệng, cắn một miếng thì nghe “Cạch!”
Ngay sau đó Phó Thâm lộ ra vẻ xấu hổ, biểu tình vô cùng đau khổ, lấy khăn tay ra, nhổ ra từ trong miệng thứ gì đó.
“Gãy răng rồi.” Phó Thâm che má lại, vừa thấy đồ trên tay thì ngẩn ra.
Một viên trân châu lấp lánh.
Viên trân châu này là do Lộ Tinh bỏ vào, hơn nữa… Không chỉ có một viên……
Lộ Tinh lấy trân châu làm nhân, cậu cảm thấy như vậy càng có ý nghĩa hơn.
“Quên nói cho anh….” Lộ Tinh đau lòng cho răng Phó Thâm.
Bộ dạng quẫn bách của Phó Thâm khiến cả nhà bật cười, thật ra tất cả mọi người ai cũng biết Lộ Tinh dùng trân châu làm nhân, chỉ có Phó Thâm chẳng hay biết gì, mọi người chỉ chờ xem trò cười của anh.
“Tý nữa thì gãy răng rồi”. Phó Thâm xoa đỉnh đầu Lộ Tinh.
Đêm dần dần kuya, bạn bè và người thân nhao nhao tản đi, Phó Thâm tiễn khách xong chuẩn bị về phòng thì mới phát hiện Lộ Tinh khóa cửa lại.
“Tinh Tinh.”
Phó Thâm vừa gọi vừa gõ cửa.
“Chờ một lúc hãy vào!” Lộ Tinh trả lời từ bên trong, giọng nói hơ hoảng loạn.
Phó Thâm cười nhẹ không thể nghe, đoán chừng tên nhỏ này đang giở trò quỷ gì đó, kiên nhẫn chờ Lộ Tinh cho phép anh vào.
Ước chừng mười phút, rốt cuộc Lộ Tinh cũng mở cửa cho Phó Thâm vào.
Cũng may quản gia có chìa khóa dự phòng, Phó Thâm lấy ra mở cửa.
Trong phòng cũng không có gì khác biệt so với mọi khi.
Lộ Tinh đã nằm trên giường, chẳng qua cậu trùm chăn kín mít, ngay cả đầu cũng không ló ra.
“Tinh Tinh.”
Phó Thâm gọi cậu, Lộ Tinh giật giật trong chăn.
Phó Thâm vén chăn lên, gần như lúc đó, cả người Lộ Tinh bổ nhào lên người anh, treo trên hông.
“……” Phó Thâm nhìn kỹ, quần áo của Lộ Tinh nhìn rất quen. Phó Thâm ngay lập tức nhớ ra đây là đồ Nghiêm Đào đưa đến trước đây.
Lộ Tinh vuốt ve cặp tai cáo trên đỉnh đầu, “Chủ nhân……”
“!!!” Phó Thâm nuốt nước bọt, chuyện này đột ngột quá.
“Tinh Tinh… sao em lại…” Lộ Tinh như vậy rất đáng yêu, hơn nữa tiếng ‘chủ nhân’ vừa rồi còn mang theo nũng nịu, Phó Thâm không thể bình tĩnh được.
“Thích không?” Lộ Tinh giấu ngượng ngùng dưới đáy mắt, chỉ cần có thể làm cho Phó Thâm vui vẻ, vậy thì tốt rồi.
Phó Thâm cứng họng, làm sao có thể không thích.
“Thích không thích không?” Lộ Tinh lay lay cánh tay Phó Thâm, bộ dáng muốn hỏi đến cùng, còn như cố ý vô tình dùng tai hồ ly cọ cọ vào anh.
Thấy Phó Thâm không phản ứng, Lộ Tinh chỉ cảm thấy mình bị lừa, rõ ràng Nghiêm Đào nói cho cậu biết chỉ cần cậu gọi Phó Thâm như vậy, thì nhất định anh sẽ thích.
Lộ Tinh có chút nản lòng.
Kết quả Phó Thâm ôm lấy cậu, để hai chân cậu kẹp hai bên hông.
“Em học những lời này từ ai?” Phó Thâm chống trán Lộ Tinh, anh còn lâu mới tin Lộ Tinh có thể tự mình nói ra những lời này.
“Nghiêm Đào… Hehe……” Con ngươi xoay vòng, trực tiếp bán đứng Nghiêm Đào.
“Làm sao vậy?” Lộ Tinh trầm ngâm nhìn Phó Thâm.
“Ngày mai đi đập cậu ta một trận trút giận, dạy hư tên nhóc này rồi!” Ánh mắt Phó Thâm nhìn Lộ Tinh không còn như vừa rồi, Lộ Tinh có chút sợ hãi.
“Vậy, bây giờ…. anh đang gì vậy?” Lộ Tinh đè thấp giọng hỏi.
“Bây giờ..” Phó Thâm đến gần Lộ Tinh, giọng nói trở nên mập mờ, “Đương nhiên là dạy dỗ tên nhóc không nghe lời!”
Phó Thâm nhìn thấy đuôi hồ ly Lộ Tinh quên ở một bên hai mắt tối sầm lại…