Edit: Đậu

Tần tổng ngài đi chậm lại một chút, trợ lý Đào đỡ lấy Tần Cao Dương. Hai chân của hắn gần như bị phế bỏ, ông cụ phạt hắn quỳ ở từ đường tổ tiên hai ngày hai đêm.

“Không sao.” Giọng nói của Tần Cao Dương hơi khàn khàn, sau khi lên xe ngồi vững thì không muốn nhúc nhích.

“Vu Cố… Có sao không?” Tần Cao Dương nhớ tới Vu Cố phát điên khóc lên, cảm thấy có chút sợ hãi không rõ nguyên nhân, có lẽ hai ngày nay hắn không ở chắc anh ấy lại mất kiểm soát.

“Cái này …” Trợ lý Đào do dự, vẻ mặt trở nên rất khó coi.

Tần Dịch Dương thấy hắn như vậy, biết hơn phân nửa là xảy ra chuyện,”Có phải bệnh tình của cậu ấy lại nghiêm trong hơn không?”

“Đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Tần Cao Dương ngồi dựa lưng, một tay đặt lên trán kéo căng dây thần kinh. Trước khi Vu Cố điên cuồng như vậy, hắn cũng không buông tha đưa anh đến bệnh viện chữa trị. Chỉ vì sợ ông cụ phát hiện, hiện tại ông đã biết, hắn không có gì phải giấu diếm. .

“Không phải.” Trợ lý ngồi trên ghế lái cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tần Cao Dương qua kính chiếu hậu, rồi nén cổ họng khi nói, “Vu Cố, cậu ta bỏ chạy rồi…”

Đôi mắt đang nhắm nghiền của Tần Cao Dương đột nhiên mở ra.

“Cậu nói gì?!”

Trợ lý bị giọng nói nâng cao đột ngột của Tần Cao Dương làm cho hoảng sợ, toàn thân co quắp, “Vu Cố chạy rồi…”

“Tối hôm đó vệ sĩ đưa Vu Cố ra khỏi khách sạn, khi anh ta chuẩn bị lên xe, Vu Cố đột nhiên bỏ chạy. Vệ sĩ đuổi theo, nhưng bọn họ không đuổi kịp.”

“Mấy ngày nay người của chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, nhưng cũng không phát hiện ra tung tích của Vu Cố.”

“Mẹ kiếp!” Tần Cao Dương đột nhiên nổi giận đùng đùng đập mạnh vào tay vịn ghế ngồi, gân xanh lộ ra, tim trợ lý nhảy đến cổ họng.

Vu Cố phát điên, Vu Cố bỏ chạy, hắn thật sự không biết anh có thể đi đâu, hơn nữa thần trí của anh không rõ. Trong đầu Tần Cao Dương hiện lên rất nhiều cảnh Vu Cố đi lang thang trên phố, khóc lóc đi tìm hắn.

Tần Cao Dương cảm thấy đau lòng…

“Trở về nhà riêng lập tức!”

Tần Cao Dương tự an ủi mình, nói không chừng có khi anh trở về nhà mình rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, Vu Cố không trở lại.

Hắn tức đến đập hết một đống đồ trong nhà, bảo tất cả mọi người đều đi ra ngoài tìm, trong lúc nhất thời nóng vội trượt chân té ngã.

“Tần tổng!” Quản gia vội vàng tiến lên đỡ Tần Cao Dương, nhưng vẫn chậm một bước hắn đã trực tiếp ngã xuống đất. Lòng bàn tay áp vào chiếc bình thủy tinh vỡ nát, máu lập tức tuôn ra.

“Gọi bác sĩ!”

Quản gia và trợ lý cùng nhau dìu Tần Cao Dương về phòng.

“Vu, Vu Cố!” Tần Cao Dương từ trên giường tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai đầu gối đau như muốn gãy.

Quản gia ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, bưng một cốc nước ấm đi vào, đưa cho hắn.

“Tìm được Vu Cố chưa?” Tần Dịch Dương không cầm cốc nước kia, vô thức quét quanh phòng.

Quản gia không dám nói, chỉ khẽ lắc đầu.

Nắm đấm trên tay Tần Cao Dương siết chặt, cuối cùng cũng từ từ buông lỏng ra.

“Đi ra ngoài.” Tần Cao Dương xua tay với quản gia.

“Vu Cố, cuối cùng thì cậu đi đâu vậy?” Tần Cao Dương lẩm bẩm.

______________________________

“Tiếp theo anh sẽ đi đâu?”

Khi Tần Húc vào phòng, Vu Cố đang ngẩn người ngồi trên cửa sổ lồi của thư phòng, nghe giọng nói của Tần Húc mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Vu Cố nhìn xuống đôi tất trắng như tuyết trên chân mình, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, “Rời khỏi Tần Cao Dương rồi, đi đâu cũng được…”

Vu Cố nén cười khổ trên mặt, “Tần thiếu, cám ơn cậu đã giúp tôi.”

Tần Húc lắc đầu không nói lời nào, hắn không chỉ là đơn thuần giúp đỡ, mà là càng vì giúp chính mình hơn. Hơn nữa muốn nói đến hỗ trợ, thì việc này là nhờ có Phó Thâm.

 Phó Thâm và bác sĩ riêng của Tần Cao Dương có chút giao tình, họ biết được tình hình của Vu Cố từ bác sĩ. Nghe nói anh muốn bỏ trốn, Tần Húc đã nghĩ ra phương pháp tương kế tựu kế này, khiến anh giả điên giả ngốc, để thả lỏng cảnh giác của Tần Cao Dương.

Bác sĩ thông cảm cho Vu Cố, cũng không vạch trần việc giả điên của anh, đồng thời mượn cơ hội khám bệnh báo tin tức cho anh.

Ở bữa tiệc sinh nhật, Vu Cố đột nhiên xông vào rồi phát điên, kỳ thực tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của Tần Húc.

Hắn muốn công khai bí mật của Tần Cao Dương, vạch trần sự ích kỷ của anh ta, để anh ta nếm trải mùi vị của việc bị uy hiếp, và khiến anh ta đồng cảm với chính mình.

Đêm hôm đó sau khi Vu Cố bỏ trốn, sáng sớm hôm sau anh được người của Phó Thâm sắp xếp đến đón, cho nên mới có thể thuận lợi thoát khỏi sự truy bắt của đám người dưới tay Tần Cao Dương. Phó Thâm để Vu Cố trốn ở nơi bí mật này, anh và Tần Cao Dương đều là người qua lại làm ăn, hắn ta cũng không dễ dàng liên tưởng chuyện này đến anh.

“Trong khoảng thời gian này, tất cả người của anh trai tôi đều đang tìm anh, cho nên anh đừng đi ra ngoài.” Trong lòng Tần Húc nặng trĩu không giải thích được, niềm vui sướng như tưởng tượng cũng không xuất hiện.

“Ừ.” Vu Cố gật đầu, rồi sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cần gì cứ nói với bảo mẫu.”

“Anh cũng có thể cho nói cho tôi biết quyết định muốn đi đâu của anh, và tôi sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp cho anh.”

“Được.” Giọng của Vu Cố nghe như muỗi kêu.

Tần Húc không biết nên nói cái gì, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa rời đi.

Vu Cố mỉm cười nhìn bản thân phờ phạc trên gương, rốt cuộc … cuối cùng cũng thoát khỏi Tần Cao Dương …

Sau khi giả điên giả ngốc lâu như vậy, có đôi khi Vu Cố sẽ đánh mất bản thân mình. Cảm thấy rằng cơn điên của mình không phải giả vờ, mà là thực sự phát điên rồi.

Khi Tần Húc rời khỏi nơi ẩn náu của Vu Cố, hắn cẩn thận đảm bảo rằng mình không có ai đang theo dõi mới yên tâm.

Hắn đến chợ thực phẩm tươi sống lớn nhất Dung Thành, nửa tháng không gặp Ôn Ngôn, trong lòng rất nhớ cậu. Bây giờ Tần Cao Dương đang bận đi tìm Vu Cố, nên không có thời gian nhìn chằm chằm hắn nữa.

Tần Húc vội vàng đến nhà riêng của Phó Thâm, trước đó Ôn Ngôn cũng không biết Tần Húc sẽ đến, lúc nhìn thấy hắn thì cao hứng đến không nói nên lời.

 Tần Húc xách hải sản và hoa quả vào phòng bếp đưa cho dì, sau đó quay đầu ôm Ôn Ngôn.

“Hình như nặng hơn một chút.” Tần Xu ôm Ôn Ngôn tăng cân. Bên tai của cậu hơi đỏ lên, đứa nhỏ trong hơn bụng ba tháng nếu không nặng thì mới không bình thường.

Tần Húc túm lấy Ôn Ngôn như chưa từng ăn no, ôm hôn cậu, cậu cũng không kháng cự mà rất phối hợp với hắn.

“Em có nhớ tôi không?”

Tần Húc mỗi ngày đều hỏi câu này khi call video với Ôn Ngôn, còn ngại nấy đò không đủ.

“Ừm.” Ôn Ngôn gật đầu, “Đặc biệt nhớ”.

 Vẻ mặt Tần Húc đắc ý, “Tôi sẽ sớm xử lý xong mọi chuyện, rồi đưa em về nhà.”

“Vâng” Ôn Ngôn cười ngốc.

Tần Húc quấn lấy  Ôn Ngôn một hồi, bảo mẫu bưng hoa quả mà hắn vừa mua, đều là những thứ cậu thích.

Một quả anh đào nhét vào miệng cậu, vỏ của nó giòn hơi chua, nhưng cậu rất thích.

Tần Húc nhìn Ôn Ngôn ăn rất say xưa,bèn cầm lấy một quả nhét vào miệng, giây tiếp theo thì trực tiếp phun vô thùng rác. Chua vãi! Răng của hắn ê hết cả rồi.

 “Sao chua vậy? Tôi sắp phun hết cả ra rồi.” Tần Húc đẩy đĩa anh đào ra, ý bảo Ôn Ngôn đừng ăn nữa.

“Khum có nha, ngon lắm.” Ôn Ngôn cầm lấy cái đĩa không đặt xuống được, lại nhét tiếp một quả vào miệng.

Ôn Ngôn nghiêm túc làm cho Tần Húc bắt đầu hoài nghi có phải vị giác của mình không cảm nhận được hay không.

Cũng không trách hắn được, sau khi mang thai thì cậu rất thích ăn đồ chua, nhất là trong khoảng thời gian này.

Tuy rằng cậu nói không chua, nhưng hắn cũng không dám cho cậu ăn thêm, sợ tí nữa không ăn nổi cơm. 

Bữa tối, bảo mẫu nấu một nửa hải sản mà Tần Húc mang đến, còn một nửa thì để ngày ngày mai. Tần Húc nhớ tới thời gian bọn họ đi du lịch ở thành phố H Ôn Ngôn đặc biệt thích hải sản, cho nên hôm nay hắn mua rất nhiều.

“Ăn tôm đi.” Tần Húc lấy thịt trong cái càng ra, gắp thịt bỏ vào đĩa của Ôn Ngôn. Cậu ăn nhanh cũng không bằng động tác của hắn, chẳng mấy chốc đĩa đã bị chất thành núi nhỏ.

“Đủ rồi, Tần Thiếu.” Ôn Ngôn hơi xấu hổ.

“Ăn nữa đi.” Tần Húc vò đầu bứt tóc. “Vất vả lắm mới tăng được mấy lạng thịt, đừng giảm cân nữa.”

Tần Húc lại tiếp tục tự mình bóc tôm, “Yên tâm đi, dạ dày của em như cái hạt vừng ý nên không ăn hết của tôi được đâu.”

Ôn Ngôn vừa muốn nói cái gì, Tần Húc nhét một miếng tôm bịt miệng cậu lại.

Bảo mẫu vẫn đang miệt mài trong bếp, chẳng mấy chốc đã bưng lên một con cá rô hấp xì dầu bốc mùi rất thơm.

Nhưng sắc mặt của Ôn Ngôn hơi không tốt.

Con cá chết kia làm cho cậu tức giận, bởi vì từ khi mang thai, cậu đã nhận thức rõ ràng mình cũng là một con cá.

 Tần Húc không nhận ra sự khó chịu của Ôn Ngôn, vì vậy hắn gắp miếng mềm nhất đút cho cậu.

Cậu nhìn miếng cá trắng như tuyết không mở miệng được, mùi tanh tưởi khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

“Em không thích sao?” Tần Húc kinh ngạc hỏi khi thấy cậu không chịu há miệng ăn.

Ôn Ngôn khó khăn lắc đầu, không chịu nổi nữa đẩy ghế qua một bên, chạy vào phòng tắm, ngồi xuống nôn hết vào bồn cầu.

Tần Húc ném đũa, liền nhận ra có gì đó không ổn.

“Không khỏe sao?” Tần Húc vỗ vỗ lưng Ôn Ngôn, rõ ràng vừa rồi cậu vẫn khỏe mà.

Ôn Ngôn không trả lời Tần Húc, vừa mới nôn một lần sau đó lại nôn ra tiếp.

Mười phút sau, cậu mới được hắn ôm từ vệ sinh ra.

“Còn khó chịu không?” Tần Húc đút Ôn Nhan một ngụm nước ấm.

Ôn Ngôn không nói chuyện, ôm lấy Tần Húc, đầu thì đặt trên bả vai hắn.

“Sau này nếu cảm thấy người mình không thoải mái thì phải kịp thời nói cho tôi biết, đừng tự mình nhịn.” Tần Húc  nói rất nhẹ nhàng, “bây giờ em không phải là đứa trẻ ngốc nghếch không ai yêu nữa rồi.”

Tần Húc nghiêng đầu hôn vành tai Ôn Ngôn, hốc mắt cậu nóng lên.

Thời gian càng lúc càng muộn, Tần Húc cũng không dám ở đây quá lâu. Nếu như bị người của Tần Cao Dương tìm được Ôn Ngôn, vậy thì mất nhiều hơn được.

“Tôi phải về rồi.” Tần Húc rất bất đắc dĩ.

Ôn Ngôn ôm cổ hắn không chịu buông, dù sao cậu vẫn là người hiểu chuyện, tâm tình xao động một chút rồi mới buông ra.

“Tần thiếu, khi nào anh sẽ đến?” Tần Húc vừa đi đến cửa thì bị Ôn Ngôn gọi lại, quay đầu liền bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cậu.

Tần Húc thật sự chịu không nổi.

 “Sẽ rất nhanh thôi.” Tần Húc cười với Ôn Ngôn.

Tần Húc đi rồi.

 Ôn Ngôn sờ cái bụng tròn tròn của mình, nỗi buồn và mất mát lại trào dâng. Cậu cầm đồ ngủ ở một bên đi vào phòng tắm, đuôi cá ngâm trong nước, một phần ba đuôi cá đã biến thành màu hồng.

Cả người cậu trần trụi, bụng bầu cũng không che giấu được nữa, “Bé ngoan…”

“Tần thiếu, sao ngài lại quay lại?” Bảo mẫu đang định đi ra ngoài vứt rác, thì gặp Tần Húc quay trở lại.

“Hơi lo lắng.” Tần Húc vốn đã lên xe, nhưng nghĩ đến bộ dáng đáng thương vừa rồi của Ôn Ngôn, cảm thấy thật sự khó chịu nên quay lại.

“ Thiếu gia Ôn đã về phòng rồi.”

“Được.” Tần Húc gật đầu đồng ý, đi lên tầng rất nhẹ, muốn cho Ôn Ngôn kinh ngạc.

Hắn  nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không nhìn thấy cậu, mà nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

 Tần Húc cười nhẹ bước về phía phòng tắm, không phát ra tiếng động.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra một chút, Tần Húc có thể nhìn thấy bóng lưng nhẹ nhàng tựa vào trong bồn tắm, xương bướm xinh đẹp lại gợi cảm …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play