Edit: Đậu

Ôn Ngôn nâng đuôi cá lên làm một chùm nước bắn tung tóe, đuôi cá rất kích động, không ngừng đập ở trong nước, trên mặt cậu cũng lấm tấm những giọt nước rời rạc.

“Em là….người cá à?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ôn Ngôn, chiếc đuôi cá đang rung rinh của cậu cứng đờ, cả người cũng trở nên cứng ngắc.

Đuôi cá sáng rực trước mắt Tần Húc, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng vẫn hỏi Ôn Ngôn.

“Tần thiếu!” Ôn Ngôn cúi người lùi lại, trong tiềm thức muốn thu đuôi cá lại. Nhưng bây giờ đuôi cá hoàn toàn không chịu sự khống chế của cậu, ở dưới nước càng phát ra tiếng ồn ào hơn.

Xong rồi…. Trong đầu Ôn Ngôn lóe lên hai chữ này, cậu nhất định đã dọa Tần Húc rồi, có phải hắn sẽ coi cậu là yêu quái hay không….

“Tần thiếu đừng nhìn!” Ôn Ngôn luống cuống tay chân kéo khắn tắm ở một bên, cố gắng che đuôi cá lại, “Em không không phải yêu quái, anh đừng sợ em….”

“Thực xin lỗi, em không cố ý muốn giấu anh… Em chỉ sợ dọa anh sợ thôi.” Cảm xúc của Ôn Ngôn quá mức kích động nên cả người đều phát run, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao. Nước mắt chảy ra theo đường nét khuôn mặt rơi xuống thành những tia nước nhỏ bắn tung tóe trên mặt nước.

“Em thật sự là người cá sao!?” Giọng điệu của Tần Húc có phần nặng nề không thể tiếp nhận được.

Trong lúc nhất thời thật sự là Tần Húc không có khả năng tiếp nhận, cũng không phải là hắn không thể tiếp nhận người cá. Chẳng qua là hắn vốn muốn cho Ôn Ngôn một bất ngờ, nhưng ai nghĩ đến Ôn Ngôn ngược lại cho hắn một bất ngờ lớn hơn.

Tần Húc hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn chưa rời mắt khỏi cái đuôi cá xinh đẹp của Ôn Ngôn. Quả thực rất đẹp, không giống như tồn tại trong hiện thực mà càng giống trong phim hoạt hình hơn.

Một lúc lâu sau Ôn Ngôn không nghe thấy động tĩnh của Tần Húc, trong lòng càng tin tưởng là hắn bị cậu dọa sợ rồi.

Nhưng một giây tiếp theo, đỉnh đầu Ôn Ngôn lại được lòng bàn tay ấm áp bao phủ.

“Tôi không sợ.” Tần Húc ngồi xổm xuống lau nước mắt cho Ôn Ngôn, “Bảo bối, em luôn có thể mang đến cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.”

Tần Húc tự hào cười, “Cái đuôi của em rất đẹp.”

Vẻ mặt Ôn Ngôn đầy hoài nghi, ngẩng đầu lên nhìn Tần Húc, hắn nhìn cậu như vậy đúng là đáng thương đến mức làm cho người ta đau lòng.

“Tôi thật sự không sợ.” Tần Húc xoa khóe mắt cậu, tay còn lại không biết đã thò vào bồn tắm từ lúc nào.

“Tôi có thể sờ nó được không?” Tần Húc với vẻ mặt thánh thiện trưng cầu ý kiến của Ôn Ngôn.

Mãi cho đến giờ phút này Ôn Ngôn mới tin chắc rằng Tần húc thật sự không sợ cậu.

“Ừm.” Ôn Ngôn gật đầu, nói thật là cái đuôi của cậu không thể chờ nổi muốn được đối phương vuốt ve.

Đầu ngón tay ấm áp gãi vảy ngưa, nhưng rất thoải mái. Đuôi cá thậm chí còn chủ động nghiêng về phía Tần Húc, thậm chí còn muốn vuốt ve nhiều hơn.

Tần Húc thuận theo cậu sờ một hồi lâu, sự chú ý của hắn hoàn toàn gần như bị chiếc đuôi cá này thu hút.

Sự đụng chạm của Tần Húc khiến toàn thân Ôn Ngôn nóng lên, trên mặt dần dần lộ ra một tia ửng hồng.

“Thích không?” Tần Húc trêu chọc hỏi Ôn Ngôn, phản ứng của cậu đã cho hắn biết đáp án rồi.

Ôn Ngôn nào không biết xấu hổ mở miệng, rụt người lại, nước mắt lại không kìm được, nhớ lại từ khi cậu phân hoá đến bây giờ, cảm giác oan ức dâng lên ngay lập tức. Cậu tưởng tượng ra cảnh cậu thẳng thắn với Tần Húc không biết bao nhiêu lần, sau đó hắn bị cậu dọa sợ, không muốn cậu nữa. Nhưng phản ứng của Tần Húc lúc này hoàn toàn ngược lại với những gì mà cậu tưởng tượng, hơn nữa hắn còn rất thích cái đuôi của cậu.

“Em.. Em còn tưởng anh sẽ không thích nó… nên em… chưa bao giờ dám nói với anh…” Ôn Ngôn nghẹn ngào đến mức khó có thể nói được một câu trọn vẹn, “Em nghĩ, anh sẽ… không muốn em nữa.”

Nhịp tim của Tần Húc bị Ôn Ngôn lay động, lúc nhanh lúc chậm, đau hết lần này đến lần khác.

“Rượu thì em không uống, nói năng bậy bạ cái gì đó.” Tần Húc nâng vây đuôi hồng nhạt lên hôn, trơn bóng mát lạnh.

“Như tôi đã nói đó, em không phải đứa trẻ ngốc nghếch không ai yêu nữa.” Tần Húc như trừng phạt mà nhéo nhéo mặt cậu vài cái “Không nhớ được những gì tôi nói, đúng là phải phạt rồi!”

Tần Húc dữ tợn như thế, nhưng động tác lại phi thường nhẹ nhàng.

“Đừng khóc nữa.” Tần Húc niết miệng Ôn Ngôn, “Nếu em lại khóc, tôi chỉ có thể khóc cùng em thôi.”

Ôn Ngôn hơi xấu hổ lau mắt.

“Cục cưng à.” Tần Húc đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Em còn có bí mật nào chưa nói cho tôi biết, bây giờ thì thành thật nói cho tôi biết nhanh. Nếu không sau này để tôi bắt được, thì xử lý em chắc sẽ vất vả lắm đây.”

Ánh mắt Tần Húc sắc bén.

Trong lòng Ôn Ngôn nghẹn lại.

Tần Húc sững sờ khi thấy nhìn phản ứng của Ôn Ngôn, cậu thế mà thật sự có điều muốn giấu hắn.

Ôn Ngôn chột dạ nhìn trộm Tần Húc, hắn tự hồ như đang chờ cậu thẳng thắn.

“Anh, anh có……” Ánh mắt của Ôn Ngôn bắt đầu né tránh, “Thích em bé không?”

Bốn chữ cuối cùng Ôn Ngôn nói rất khẽ, cậu là con trai muốn nói mang thai thì thật sự làm cho người ta rất xấu hổ.

Nhưng Tần Húc vẫn nghe rõ ràng.

Tần Húc cảm thấy câu hỏi của Ôn Ngôn có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói đùa với cậu, “Nếu là do em sinh, thì anh nhất định rất thích.”

Tần Húc còn tiếp cơ ăn bớt, mò mẫm xương bướm trên lưng Ôn Ngôn.

Trái tim treo lơ lửng của Ôn Ngôn lập tức rơi xuống.

Ôn Ngôn nắm lấy tay Tần Húc đưa xuống, sau đó Tần Húc sờ được cái gì đó tròn trịa phồng lên.

Tần Húc rời ánh mắt, nhìn cái bụng nhô lên của cậu.

“Em có em bé rồi…” Tim Ôn Ngôn thắt lại.

Trong đầu lập tức “Ong!” một tiếng, suýt nữa thì bị ù tai.

Vài giây sau, Tần Húc rất không tin mà mở miệng.

“Tôi không nghe lầm chứ?” Vẻ mặt Tần Húc nhất thời không thấy được vui sướng hay tức giận.

Ôn Ngôn lắc đầu.

“Tôi sắp làm bố?” Tần Húc lại hỏi.

Ôn Ngôn gật đầu.

“Bé con đã được ba tháng.”

Trong đầu Tần Húc lại “Ong!” một tiếng nữa. Hắn tập trung toàn bộ sự chú ý vào cái đuôi của Ôn Ngôn, hoàn toàn không để ý đến cái bụng nhô ra của cậu.

“Em bé á!” Đột nhiên Tần Húc ôm lấy Ôn Ngôn, “Có phải tôi đang nằm mơ không?”

“Em thử đánh tôi xem, xem tôi có đau không!”

Tần Húc trực tiếp biến thành tên ngốc bự, vui vẻ như một đứa ngốc 300 cân. (1)

 (1) Cười như một đứa ngốc 300 cân là cười thật vui, thật hạnh phúc, ngây thơ. Xuất phát từ một gói biểu tưởng cảm xúc của PDD

“Không phải nằm mơ.” Cả người Ôn Ngôn ửng hồng, “Thật sự có em bé…”

Ôn Ngôn thấy Tần Húc cười, hơn nữa còn là nụ cười rất ngây ngô.

Tần Húc ôm Ôn Ngôn ra khỏi phòng tắm, nhét vào trong chăn bông đắp lại. Đôi mắt lại dán vào bụng cậu không nhúc nhích, nụ cười ngây ngô trên mặt cũng không biến mất.

“Cục cưng à, bây giờ tôi rất muốn mang em về nhà!” Tần Húc khóa chặt eo Ôn Ngôn.

“Anh như thế sẽ đè lên con đó.” Ôn Ngôn vẫn hơi xấu hổ, bảo vệ sinh mệnh nhỏ trong bụng.

Tần Húc vội vàng buông tay, nhất thời cảm thấy có chút rối loạn, đổi lại hắn không biết làm sao.

“Lần đầu làm bố nên không quen” Tần Húc tự giễu. cười.

Nhưng vui thì vui trong lòng hắn vẫn hơi khó chịu, Ôn Ngôn nói đứa nhỏ đã 3 tháng, vậy thì vừa rời khỏi Dung Thành thì đã mang thai. Ba tháng – hắn không ở bên cạnh chăm sóc Ôn Ngôn, cậu mang thai đứa con của bọn họ. Còn phải đi làm ở cửa hàng tiện lợi, lại đối mặt với sự uy hiếp của Tần Cao Dương.

Tần Húc càng thêm đau lòng Ôn Ngôn.

Nếu hắn không tìm được Ôn Ngôn trở về, thì cậu sẽ làm sao bây giờ……Một mình lén lút sinh đứa bé ra, sau đó tự mình nuôi lớn sao? Trong lúc nhất thời hắn suy nghĩ rất nhiều.

“Ôn Ngôn” Tần Húc đột nhiên thấp giọng nói.

Ôn Ngôn sững sờ lẳng lặng nhìn Tần Húc, bàn tay giấu dưới chăn khẽ siết chặt.

“Cảm ơn.” Tần Húc cười với Ôn Ngôn, “Anh là một thằng đê tiện như vậy, bởi vì có em nên anh cũng trở nên tốt hơn.”

“Lời này thật ra anh đã muốn nói với em từ rất lâu rồi.” Tần Húc xúc động đến nghẹn ngào, nhưng hắn vẫn cười, “Không phải bởi vì em có con mà anh mới nói như vậy.”

“Chỉ là sự xuất hiện của đứa trẻ này khiến anh càng thêm quyết tâm nói cho em biết.”

“Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích một người nào, giống như thích em vậy”

“Vì vậy anh muốn cho em một mái ấm, cũng cho chính anh một mái ấm của mình”

“Chúng ta sẽ cùng ở bên nhau thật tốt.”

Sau khi nói xong khóe mắt Tần Húc có chút đỏ,  hắn cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ôn Ngôn nhéo hai cái, “Anh rất nghiêm túc.”

Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Tần Húc. Những gì hắn nói cậu đều nghe được hết.

Cậu chậm lại một hồi lâu rồi vùi đầu vào lòng Tần Húc.

“Vâng…” Nhẹ giọng trả lời, Ôn Ngôn mỉm cười, nhưng cũng không cầm được nước mắt.

Cậu mồ côi suốt 19 năm, chưa từng dám mơ ước xa vời có một gia đình riêng cho mình. Nhưng bây giờ, Tần Húc hứa sẽ cho cậu một gia đình – một mái ấm cho đứa bé.

“Tần thiếu, anh… Thật sự thật sự rất tốt……” Ôn Ngôn cọ đầu hôn lên cằm Tần Húc “Em rất rất rất thích.”

Ôn Ngôn nở nụ cười, đơn thuần lại ngoan ngoãn.

Tối nay Tần Húc không định rời đi, hắn nhất định phải giữ lời mới khiến cho Ôn Ngôn an tâm.

Hắn nằm xuống bên cạnh cậu, đột nhiên cậu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Em có thể đổi sang đuôi cá được không?”

Tuy rằng Tần Húc nói không sợ, nhưng Ôn Ngôn vẫn lo hắn sẽ không đồng ý.

Cái đuôi của cậu rất ngứa, nếu không phải thật sự  không chịu nổi thì cậu cũng sẽ không hỏi.

Tần Húc đưa tay xuống sờ sờ hai chân Ôn Ngôn.

“Đương nhiên rồi” Tần Húc hôn chóp mũi cậu.

Gần như ngay sau khi Tần Húc vừa dứt lời, chân của Ôn Ngôn đột nhiên biến thành đuôi cá mát lạnh.

Đuôi cá không ngừng cọ vào lòng bàn tay của Tần Húc.

Toàn thân của người cá, vị trí dính bạn đời nhất chính là đuôi cá. Không chỉ thích được bạn đời sờ soạng, mà còn thích nghe đối phương khen mình.

Tần Húc rất dịu dàng với cái đuôi, không ngừng vuốt ve nó.

“Vậy thì em lớn lên ở trong biển sao?” Đột nhiên Tần Húc hỏi, hắn cũng vừa mới phản ứng lại hỏi vấn đề này. Lượng tin tức hôm nay quá lớn, đầu óc hắn nhất thời không xoay chuyển được.

“Không phải.” Ôn Ngôn lắc đầu, “Em là người cá phân hóa.”

“Không giống như Tinh Tinh, cậu ấy mới là người cá dưới biển sâu”.

Ôn Ngôn giải thích ngắn gọn chuyện phân hóa cho Tần Húc.

“Thì ra là thế!” Tần Húc đột nhiên hiểu ra, “Chẳng trách Looj Tinh thích em như vậy.”

“Phó Thâm bởi vì chuyện này mà ăn dấm không ít.” Tần Húc lộ vẻ mặt châm chọc khi nhắc đến Phó Thâm, trong đầu lóe lên bộ dáng ghe tuông của anh.

“Không được,  ngày mai anh phải dạy cho Phó Thâm một bài học mới được”. Tần Húc tràn đầy đắc ý. Hắn con cũng đã có rồi, tiến bộ của Phó Thâm còn thua xa hắn nhá.

Ôn Ngôn được Tần Húc sờ quá thoải mái, không lâu sau thì ngáp một cái hai mắt thì ngày càng díu lại. Còn hắn thì cao hứng đến không ngủ được, thức đến khuya mới nhắm mắt lại.

Hôm sau, lúc Tần Húc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao rồi, Ôn Ngôn dậy từ sớm cũng không ngồi dậy mà yên lặng nhìn hắn. Ai mà ngờ hắn đột nhiên mở mắt ra, túm được cậu đang nhìn.

“Em đang nhìn cái gì thế?” Tần Húc bắt lấy Ôn Ngôn, ôm eo cậu áp sát mình, “Có phải thấy tôi đẹp trai nên bị tôi mê hoặc không”.

“……” Ôn Ngôn nghẹn lời, “Anh là cái đồ không biết xấu hổ……”

Tần Húc không biết xấu hổ cũng không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy, nhưng vẫn không nhịn được phun tào.

Tần Húc cười hahaha.

Sau bữa trưa, Tần Húc gọi cho Phó Thâm.

Lời đắc ý còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng giận của Phó Thâm ở đầu dây bên kia.

“Tôi đang định gọi điện cho cậu đây” Phó Thâm rất gấp.

“Xảy ra chuyện gì?” Phó Thâm có thể lo lắng như vậy Tần Húc tin đây nhất định không phải chuyện nhỏ, ngay lập tức dừng tâm tư đùa giỡn lại.

“Tinh Tinh mất tích rồi!”

“Em ấy có đến tìm Ôn Ngôn không?”

Phó Thâm đã sắp mất kiểm soát.

“Không có, người biến mất từ lúc nào?”

“Sáng nay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play