“Anh Cao Dương, em sợ……” Vu Cố chạy chậm từ trên tầng hai xuống, chui vào trong ngực Tần Cao Dương gắt gao ôm lấy eo hắn.

Đột nhiên anh nhào lại ôm hắn khiến hắn phản ứng không kịp, nhưng vẫn thuận theo ôm lấy anh.

“Em sợ……” Đôi mắt Vu Cố đỏ hoa, hình như vừa rồi mới khóc.

Tần Cao Dương đã lâu không thấy cả người Vu Cố phát run, trong lòng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

“Làm sao vậy?” Tần Cao Dương xoa xoa đầu Vu Cố, “Cậu sợ cái gì?”

“Em vừa mới gặp ác mộng… Kẻ xấu kia dùng xích sắt tròng vào cổ em.” Vu Cố nói xong còn bắt đầu khoa tay múa chân, làm ra động tác xích tròng quanh cổ, “Hắn bảo muốn bắt em quay lại!”

Tinh thần Vu Cố lại bắt đầu hoảng hốt, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh vì sợ phải nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng,

“Đừng sợ.” Tần Cao Dương cầm lấy áo khoác ở một bên phủ lên đỉnh đầu anh, “Chỉ là ác mộng thôi, sẽ không ai bắt cậu đi hết”.

Cả người Vu Cố vẫn còn đang run rẩy, bàn tay đang túm lấy áo của Tần Cao Dương đã thấy nhức.

“Vậy thì anh đừng đi, ở bên cạnh em được không?” Vu Cố nghẹn ngào khóc nức nở.

“Không đi.” Tần Cao Dương ôm Vu Cố, nâng mặt anh lên rồi lau nước mắt cho anh.

Vu Cố tin lời hắn, ngoan ngoãn gật đầu. Tần Cao Dương lên tiếng, quản gia mới bình ổn bước chân đi vào.

“Tần tổng.” Quản gia đặt cái hộp dài lên bàn trước mặt Tần Cao Dương, “Trợ lý Đào vừa mới gửi cái này cho ngài, ngài thử xem sao.”

Tần Cao Dương liếc nhìn cái hộp đầy mùi thơm của sách thì biết bên trong là cái gì.

Ngày mai là sinh nhật của ông nội, đây là món quà mà hắn nhờ trợ lý chọn.

“Ừ.” Hai tay Tần Cao Dương đều bị Vu Cố nắm lấy, không có thời gian để đánh giá thư pháp và hội họa.

Trời tối dần, thần kinh căng thẳng của Vu Cố vẫn không hề buông lỏng, anh trốn ở trong phòng chui vào trong chăn mà ngay cả bữa trưa cũng không thèm ăn. Che kín người như vậy thì anh sẽ không bị người xấu phát hiện.

Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, Tần Cao Dương phát hiện tinh thần của Vu Cố lại trở nên hỗn loạn.

Nửa đêm.

Tần Cao Dương bị đánh thức bởi tiếng hét hoảng sợ trong cơn ác mộng của Vu Cố, anh đã không gặp ác mộng trong một thời gian dài.

“Đừng đến đây!”

“Cứu mạng!”

“Kẻ xấu!”

“Đau…”

“Anh Cao Dương….”

Vu Cố vẫn luôn khóc và cái gối của anh gần như ướt đẫm nước mắt.

Sau khi Tần Cao Dương đánh thức anh dậy, Vu Cố lại bắt đầu phát điên. Cắn xé chăn, thỉnh thoảng nhìn lung tung trong phòng, đối mặt với không khí nói kẻ xấu đừng lại gần.

“Vu Cố! Vu Cố, cậu nên tỉnh táo lại đi!” Vòng tay của Tần Cao Dương ôm Vu Cố không cho anh nhìn xung quanh, “Không có kẻ xấu nào ở đây cả, thật sự không có.” Tần Cao Dương khó có được cảm giác bất lực tiều tụy, “Với cố ngoan, đừng sợ……”

“Tôi ở đây……” Vẻ mặt vừa điên cuồng, vừa sợ hãi bối rối của Vu Cố khiến trong lòng Tần Cao Dương dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hình như hắn hơi hối hận… Hối hận vì đã sử dụng thủ đoạn cực đoan đó để đối phó Vu Cố…

Nhưng hắn không muốn thừa nhận sự hối hận của mình, tính cao cao tại thượng, quyết đoán của hắn không cho phép hắn thừa nhận mình hối hận.

“Vu Cố, đừng sợ.” Tần Cao Dương khóa chặt anh trong ngực, cố gắng cho anh cảm giác an toàn.

“Em sợ……” Vu Cố bật khóc trong lồng ngực của Tần Cao Dương như một đứa trẻ.

Vu Cố không dám ngủ nữa, thức từ nửa đêm đến chiều hôm sau.

Anh không chợp mắt, Tần Cao Dương cũng không ngủ.

Lẽ ra hôm nay Tần Cao Dương phải đến sớm, đến khách sạn tự mình sắp xếp tiệc sinh nhật cho ông cụ Tần. Nhưng Vu Cố cứ dính lấy hắn không cho hắn đi, hắn đành phải giao việc này cho trợ lý.

Mắt thấy thời gian đã gần đến 7 giờ tối, Tần Cao Dương nhất định phải đến khách sạn.

“Em không muốn anh đi……” Khi Vu Cố nhìn thấy quản gia đưa cho Tần Cao Dương một bộ lễ phục, thì biết rằng Tần Cao Dương muốn đi ra ngoài. Vốn dĩ anh đang ngoan ngoãn rụt vào trong ngực hắn, trong nháy mắt khóc lớn ngay lập tức.

“Đừng đi, em muốn anh ở bên cạnh em” Vu Cố gần như là treo lên người Tần Cao Dương, “Đừng đi! Anh Cao Dương!”

“Vu Cố……” Tần Cao Dương kiên nhẫn nói với Vu Cố, nhưng lại bị anh cắt ngang trước khi hắn nói xong.

“Chính là không muốn anh đi!” Vu Cố giống như một đứa trẻ không biết xấu hổ.

“Đừng đi, em cầu xin anh….” Vu Cố miễn cưỡng chống đỡ hai mắt sưng đỏ như bị người ta đánh, môi đỏ như máu.

Bộ dáng thực sự đáng thương.

“Anh Cao Dương, Vu Cố không muốn ở nhà một mình, em sợ.”

Cho dù Tần Cao Dương tâm địa sắt đá, cũng mềm lòng vì Vu Cố., Nhưng hắn sẽ không bao giờ vắng mặt với tư cách là cháu trai cả trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội.

Tần Cao Dương lo trái nghĩ phải sau đó quyết định dẫn Vu Cố đi cùng.

“Cậu chờ tôi trong phòng khách sạn một lát, sau khi xong việc tôi sẽ tới chỗ cậu.”

Trên xe, hắn thì thào thương lượng với Vu Cố, “Tôi hứa sẽ quay lại sớm.”

Vu Cố vùi đầu, im lặng một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng mở miệng nói chữ ‘được’.

Hai người tới khách sạn, trợ lý đã đặt trước một phòng trong khách sạn theo chỉ dẫn của Tần Cao Dương. Trợ lý đưa thẻ phòng cho hắn, hắn cũng không vội vàng đưa Vu Cố về phòng. Thay vào đó, hắn đi đến phòng riên đã đặt trươc để kiểm tra xác nhận mọi chuyện đã chính xác rồi mới yên tâm.

“Không tệ”. Tần Cao Dương còn khen trợ lý một câu.

Căn phòng do trợ lý đặt ở tầng trên rất gần với phòng riêng, Tần Cao Dương dẫn Vu Cố đi vào. Vu Cố nắm chặt lấy Tần Cao Dương, tựa hồ sợ mất đi hắn ở bên cạnh.

Để tránh cho Vu Cố sợ hãi, tất cả đèn trong phòng đều được bật lên. Trợ lý rất chu đáo, đã chuẩn bị trước đồ ăn nhẹ và đồ tráng miệng để dành thời gian cho Vu Cố ăn.

“Ngoan một chút, chờ tôi đến đón”. Tần Cao Dương nắm cằm Vu Cố. Hôn lên má anh, nhân tiện sờ lên mí mắt sưng đỏ của anh.

“Anh phải nhanh lên” Vu Cố hôn lại Tần Cao Dương, “Đừng quên Vu Cố đang đợi anh ở đây.”

Tần Cao Dương mỉm cười gật đầu với anh.

Đến 7 giờ, Tần Húc và ông cụ Tần đúng giờ xuất hiện ở khách sạn. Tần Cao Dương tiếp đón hai người ở đại sảnh khách sạn, ba người cùng nhau đi vào phòng riêng.

Tâm tình của ông cụ Tần rất tốt, ngay cả đối mặt với Tần Húc ngày thường không được ưa lắm, mặt mày cũng hiền lành một chút.

Nhân viên phục vụ lần lượt dọn món ăn lên, món ăn đều do Tần Cao Dương gọi đương nhiên là không tệ.

Không khí trong bàn ăn vẫn rất hài hòa, giữa Tần Cao Dương và Tần Húc cũng không có tia lửa nào.

“Ông nội, cháu chúc ông năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay (1) .” Tần Húc bưng lên chén rượu trước kính rượu.

(1) Giống như kiểu bên mình chúc sống lâu trăm tuổi á.

Ông cụ cười đến không khép miệng được, liên tục gật đầu, cũng nâng ly rượu lên trước mặt cụng một cái với Tần Húc, “Nếu năm sau cháu có thể để ông ôm chắt thì càng tốt hơn”.

Tần Húc theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật ông nên cũng không dễ mở miệng.

“Cao Dương à, cháu cũng vất vả rồi” Ông cụ quay đầu lại nhìn Tần Cao Dương, “Không chỉ lo công ty, mà cũng phải lo mấy chuyện vặt vãnh ở nhà này”. “Ông nội, ông cứ nói đùa.” Tần Cao Dương nặn một nụ cười lên mặt, “Đều là chuyện cháu nên làm. Cháu là anh trai, trách nhiệm càng nên nặng nề.”

Ông cụ lại cười khi nghe câu nói đó.

Tần Cao Dương có chút lơ đễnh trong suốt buổi tối, lo lắng nhìn lên tầng trên của Vu Cố, tự hỏi không biết Vu Cố có mất kiểm soát hay không.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, ông cụ Tần cao hứng uống mấy chén rượu cho nên hơi say. Tần Cao Dương đang liên lạc với tài xế đến đón ông về nhà.

Đột nhiên cửa phòng riêng bị đẩy mạnh sang một bên, cửa đập vào tường phát ra tiếng động lớn. ba người ngồi trong phòng đều giật mình.

Vu Cố nhào thẳng lên ôm lấy Tần Cao Dương, như thể tự động che chắn Tần Húc và ông cụ Tần ra khỏi tầm mắt của mình.

“Anh Cao Dương, có kẻ xấu trong phòng muốn bắt Vu Cố!” Vu Cố dường như đang cầu cứu, âm thanh hoảng sợ quanh quẩn khắp phòng riêng.

Tất cả mọi chuyện đột nhiên xảy ra khiến Tần Cao Dương trở tay không kịp, ông cụ Tần sửng sốt mấy giây sau đó sắc mặt xanh mét.

“Cao Dương!”

Sự tức giận ở trong phòng riêng có vẻ đặc biệt chói tai.

“Chuyện gì đang xảy ra thế!” Nạng chống của ông cụ dậm xuống sàn đá cẩm thạch, “Người đàn ông này thế là sao hả?!”

Vu Cố bị sự tức giận của ông cụ kích thích, lập tức sợ hãi núp sau lưng Tần Cao Dương, “Anh Cao Dương, Vu Cố sợ.”

Hành động bảo vệ người đàn ông ở đằng sau lưng của Tần Cao Dương đã kích thích dây thần kinh cứng đầu của ông cụ.

“Tần Cao Dương! Mày đang làm cái quái gì vậy!” Ông cụ dựa vào bàn bàn, huyết khí dâng trào đã sắp không đứng vững.

Tần Húc lẳng lặng đứng một bên, chỉ nhìn không nói gì. Không có vui sướng khi người gặp họa, cũng không bỏ đá xuống giếng.

“Mày cũng muốn đem một thằng đàn ông về ư?!” Ông cụ chất vấn, cả người run lên vì tức giận, “Mày và nó có quan hệ gì?”

Trong nhất thời Tần Cao Dương không nói nên lời, hắn cùng Vu Cố có quan hệ gì? Đột nhiên hắn cũng không biết trả lời như thế nào.

Sự im lặng của Tần Cao Dương trong mắt ông cụ chính là muốn mang một thằng đàn ông về nhà.

Ông bóp cái bàn bước nhanh về trước, trực tiếp tát vào mặt Tần Cao Dương.

Tần Húc sửng sốt. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên ông cụ động thủ đánh Tần Cao Dương. Quả thật là lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn Tần Cao Dương rất kỷ luật và tự giác trước mặt ông cụ, và hắn có thể xử lý mọi việc theo ý mình mà không cần ông cụ phải lo lắng về điều đó.

Cái tát của ông cụ không nhẹ, má trái của Tần Cao Dương nóng bừng lên thậm chí còn hơi sưng tấy.

“Tần Cao Dương, hai anh em nhà mày muốn làm cái nhà Tần nafu tuyệt hậu đúng không!” Trong mắt ông cụ nổi lên nước mắt, giọng nói run run.

“Anh Cao Dương, anh không sao chứ.” Vu Cố càng khóc lớn hơn, chạy ra từ đằng sau Tần Cao Dương nhưng thay vào đó là bảo vệ trước người hắn

“Ông không được đánh anh ấy.” Vu Cố to gan nói với ông cụ.

Khi ông lão nhìn thấy Vu Cố đột nhiên trở nên tức giận hơn, ông ta nhấc cái nạng lên đập vào người Vu Cố. Anh không trốn, sợ hãi híp mắt lại.

Kết quả đau đớn trong ý định của anh cũng không xuất hiện, bởi vì Tần Cao Dương bảo vệ anh. Cái nạng nặng nề đập xuống người hắn, phát ra tiếng trầm đục.

“Tần Cao Dương, mày đúng là muốn phản rồi!” Ông cụ Tần thở phì phò, “Hôm nay tao nhất định phải giết cái thứ không biết xấu hổ này!”

“Ông nội.” Tần Cao Dương rốt cục cũng nói, “Hôm nay tùy ý ngài có thể phạt cháu thế nào cũng được, nhưng không được đụng đến cậu ấy.”

Ánh mắt Tần Cao Dương kiên định, hắn không biết vì sao mình lại bảo vệ Vu Cố. Chỉ là khi nhìn thấy anh khó, trong lòng lại cảm thấy khó chịu còn có một vị trí ẩn nấp rất đau.

Tần Cao Dương nói xong thì gọi người của mình lại.

“Mang Vu Cố đi.” Tần Cao Dương dặn dò, rồi quay đầu nhìn về phía Vu Cố, trầm giọng nói, “Không sao, ngoan ngoãn đi theo bọn họ.”

Một đám vệ sĩ bảo vệ Vu Cố, ông cụ muốn đập anh tiếp cũng không được.

“Không cần!” Vu Cố nắm lấy quần áo của Tần Cao Dương, “Em sẽ không đi, trừ khi anh đi cùng em.”

“Dẫn cậu ấy đi!” Tần Cao Dương quát tên vệ sĩ, hắn không có thời gian đi dỗ dành Vu Cố.

Vu Cố bị kéo ra khỏi người Tần Cao Dương, mặc cho anh khóc như thế nào vệ sĩ cũng không chịu thả anh ra. Cuối cùng rất nhanh anh đã biến mất khỏi khách sạn.

Tư thế này của Tần Cao Dương nói rõ là sẽ đối đầu với ông cụ Tần.

“Mày!” Lão gia tử chỉ vào Tần Cao Dương, “Rất tốt!”

Dù sao nơi này cũng là ở bên ngoài, bận tâm đến thể diện của nhà Tần. Ông cụ cũng không có làm lớn chuyện nữa, mà mang theo Tần Cao Dương về nhà Tần cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play