Editor: Hàn Tử Quân

Nội dung trong thư rất ít, nhưng rất rõ ràng, biên tập Lý Tồn Hải này hy vọng cô nghiêm túc suy xét chuyện trở thành tác giả kí hợp đồng.

Đường Thi vẫn luôn tin tưởng bản thân mình, nhưng cô lại không nghĩ rằng, tạp chí "Người Trinh Thám" lại gửi thư cho cô nhanh như vậy, thi đại học vừa mới kết thúc còn chưa được hai ngày, nói như vậy, tạp chí xã gửi thư cho cô từ lúc thi đại học còn chưa kết thúc.

Cô vốn đã có ý định ký hợp đồng, nhưng « Người Trinh Thám » lại sốt ruột như thế, ngược làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ, biên tập Lý Tồn Hải thật sự xem trọng cô như vậy sao?

Kỳ thật Đường Thi không nghĩ đến một chuyện, hiện tại truyện trinh thám trong nước cũng không nhiều, hơn nữa trinh thám trong nước cũng chưa tự hình thành được bản sắc của riêng mình, có thể nói, tác phẩm trinh thám đặc sắc trong nước chân chính có rất ít, có nhiều tác giả trinh thám bắt chước những tác giả nổi tiếng nước ngoài, tác phẩm của những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của những tác giả nổi tiếng nước ngoài đó.

Mà văn phong trong tác phẩm của Đường Thi, nghiêm túc nghiên cứu thì có thể thấy được cô cũng chịu ảnh hưởng của Anh quốc, nhưng rồi lại tự tạo thành một phong cách, nếu cho cô thời gian, nhất định có thể hình thành phong cách của chính mình, đây là một nhân tố tốt có thể thúc đẩy rất mạnh cho việc trở thành tác giả nổi tiếng sau này, mà Lý Tồn Hải cũng là nhìn trúng điểm này trên người cô.

"Lại là muốn em trở thành tác giả ký hợp đồng?" Đoạn Thích vừa thấy biểu cảm vi diệu trên mặt Đường Thi nên suy đoán.

Đường Thi gật đầu, có hơi buồn rầu nói: "Cũng không biết sao vị biên tập này lại gửi thư cho em, lại còn là chính tay ông ấy viết."

Đoạn Thích nhướng mày: "Không phải em vẫn luôn muốn kí kết với tạp chí này sao?"

Tình huống của tạp chí xã « Người Trinh Thám », Đoạn Thích đã sớm ngầm phái người đi điều tra một phen, phát hiện tạp chí xã này vẫn còn được xem là lọt vào mắt anh, cho nên anh cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Đường Thi.

"Đúng là em muốn ký với nhà này, nhưng vẫn cảm thấy quá thuận lợi."

Đoạn Thích khó có khi thấy bộ dáng Đường Thi hoài nghi chính mình, nói: "Em cảm thấy bản thân không được?"

Đường Thi: "..."

"Được rồi, em cảm thấy, em càng sống lại càng đi lùi." Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, cô đã khi nào do dự như vậy? Chắc là mấy ngày nay quá an nhàn, cho nên làm cô cũng lề mề theo?

Đoạn Thích: "Hừ, tiểu gia thấy em là ăn lắm đến lú luôn mới đúng."

Đường Thi nghiến răng nghiến lợi nhìn Đoạn Thích, trời phái Đoạn Thích đến là để làm cô ngột ngạt đây mà, cái kiểu độc mồm của vị này vẫn không thay đổi được.

Bởi vì trong thư có để số điện thoại của tạp chí cho nên Đường Thi quyết định gọi một cuộc điện thoại.

Lý Tồn Hải đang xem bản thảo, tuy rằng ông là phó chủ biên, nhưng cũng là biên tập, muốn tiếp tục đi lên thì cần phải có thành tích, tác giả dưới tay mình nhất định phải có thành tích, đây cũng là lý do ông muốn mang theo mấy tác giả mới có tiềm lực.

Lúc điện thoại vang lên, Lý Tồn Hải còn tưởng rằng cấp dưới điện thoại thông báo cái gì, liền buông bản thảo trong tay, tiếp điện thoại: "Alô?"

"Xin chào, xin hỏi đây có phải ban biên tập « Người Trinh Thám » không ạ? Tôi tìm biên tập Lý Tồn Hải."

Nghe thấy một giọng nữ non nớt truyền đến, ngay từ đầu Lý Tồn Hải ngây ngốc, từ đâu ra cô bé thế này, còn nữa, là ai đưa số điện thoại ra ngoài thế?

Nhưng ông cũng chỉ ngây người trong nháy mắt, kinh nghiệm trong nghề làm Lý Tồn Hải rất nhanh phục hồi tinh thần lại: "Đúng vậy, xin chào, tôi chính là Lý Tồn Hải, cô là?"

"Là thế này, Lý biên tập ông gửi thư cho tôi, muốn tôi trở thành tác giả ký hợp đồng dưới tay ông, tôi là Đường Thi Tam Bách Thủ." Đường Thi chậm rãi nói.

Lý Tồn Hải: ".. Cô là Đường Thi Tam Bách Thủ?"

Đường Thi nghe thấy rõ ràng giọng nam hoài nghi qua điện thoại, nhưng nghĩ đến tuổi của mình hiện tại nên tính tình Đường Thi vẫn tốt nói: "Đúng vậy, là tôi."

Lý Tồn Hải: "Thứ cho tôi mạo muội, có thể hỏi một chút hay không, hiện tại cô bao nhiêu tuổi?" Không thể ngờ được Đường Thi Tam Bách Thủ là một cô gái! Không phải Lý Tồn Hải kỳ thị giới tính, nhưng ở phương diện này, thông thường đàn ông trội hơn phụ nữ, tác giả là nữ trong mảng này đếm trên đầu ngón tay, chắc chắn giọng nói phải già rặn hơn, Đường Thi Tam Bách Thủ hẳn là người trung niên thậm lớn tuổi hơn một chút mới đúng chứ.

"Mười lăm tuổi, quá tháng bảy là mười sáu."

Lý Tồn Hải: ".. Đường Thi Tam Bách Thủ không phải trưởng bối của cô chứ? Khụ, không phải tôi không tin cô, mà là có hơi khó tin."

"Vâng, tôi biết." Giọng nói Đường Thi rất bình tĩnh.

Đối diện với cô bé điềm nhiên như vậy, làm Lý Tồn Hải có hơi đỏ mặt, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, tuy rằng có chút khó tin, nhưng cũng không thiếu người có thiên phú ở phương diện này, nói tục một chút chính là ông trời cho cơm ăn.

Hơn nữa, cứ coi như cô bé này lừa ông thì đến lúc đó gặp mặt cũng có thể phân biệt thật giả.

Đường Thi đã sớm có ý định đi một chuyến đến Thượng Hải, hai người thương lượng thời gian gặp mặt xong thì tắt máy.

Đoạn Thích vẫn luôn ở bên Đường Thi, ừm, làm bộ đọc sách.

Thấy Đường Thi tắt điện thoại thì hỏi: "Em muốn đi Thượng Hải? Khi nào?"

Đường Thi nghe huyền ca biết nhã ý, cũng không gạt Đoạn Thích: "Qua mấy ngày nữa, nhân tiện đi một chuyến." Kiếp trước Đường Thi không dám đi đến nơi đông người, nhưng hiện tại, nơi nào cô cũng có thể đi.

Họa sĩ cần phải đi ra ngoài sưu tầm phong cảnh, thân là một tác giả chuyên nghiệp, không thật sự khảo sát một phen thì sao có thể làm tác phẩm của mình chân thực chứ?

Kiếp trước vì khảo sát, mỗi lần Đường Thi đều sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, tuy cô cũng sẽ đi thực địa trải nghiệm, nhưng dù sao vẫn thiếu một chút, đặc biệt là lúc cô muốn viết đến nơi đông đúc người lại càng khó khăn hơn, trước kia cô có một linh cảm, chính là gây án ở dưới hoàn cảnh như vậy, nhưng lại không tìm được cảm giác để viết ra nên vẫn luôn gác lại.



Đoạn Thích: "Tiểu gia vừa lúc cũng phải đi một chuyến, coi như bồi em đi luôn."

Đường Thi trợn trắng mắt, không cho Đoạn Thích chút mặt mũi nào, Đoạn Thích này thực sự là hay đó.

Cố tình xem nhẹ ánh mắt Đường Thi, Đoạn Thích nói: "Lúc trước không phải em muốn đi xem máy tính sao? Nếu không bây giờ đến nhà Trần Nghĩa đi?" Vì nhảy qua đề tài qua, Đoạn Thích tung ra đề tài khác.

Đường Thi lập tức quên lời Đoạn Thích nói, gật đầu: "Đi thôi." Bởi vì Vệ Vi sinh con, hơn nữa bọn họ còn phải thi đại học, nên Đường Thi vẫn chưa có cơ hội nhắc lại chuyện này.

"Anh Đoạn, Đường Đường, sao hai người lại tới đây thế? Khách hiếm khi ghé thăm, mau vào mau vào." Trần Nghĩa khoa trương nói.

Đoạn Thích thấy trưởng bối Trần gia đều ở đây, nhịn xuống xúc động đạp Trần Nghĩa một phát, nói với Trần Nghĩa: "Chúng tôi đến xem máy tính."

Nghe thấy máy tính, mặt Trần Nghĩa lộ vẻ xấu hổ, pha trò nói: "Anh Đoạn, sao tự nhiên lại muốn xem máy tính? Máy tính kia tôi tháo ra hết rồi, còn chưa kịp lắp ráp lại."

Không phải không kịp, mà là anh ta không có bản lĩnh, không lắp lại được! Nội tâm Trần Nghĩa lệ rơi thành sông, thật sự cảm thấy, anhĐoạn nhà anh ta thật lợi hại.

Đoạn Thích thật muốn đập một cái lên cái đầu heo của Trần Nghĩa, hừ một tiếng, không nói chuyện, rũ mắt nhìn Đường Thi.

Vẻ mặt Đường Thi sững sờ, hay ha, thế này rất có bộ dạng của thương nhân thành công tương lai, nói tháo liền tháo, thật là một chút luyến tiếc cũng không có, Đường Thi đã nhìn quen máy tính ở kiếp trước tỏ vẻ, khụ khụ, cô không hề thấy thịt đau.

Tròng mắt Trần Nghĩa xoay chuyển, cười hì hì nói: "Là Đường Đường muốn xem máy tính à? Vừa lúc vừa lúc, anh Đoạn của em lắp rất giỏi, Đường Đường lập tức có thể nhìn thấy."

Còn làm mặt quỷ với Đoạn Thích, cậu thật là thông minh, cứ như vậy tạo một cơ hội biểu hiện cho anh Đoạn!

Đoạn Thích hiểu rõ Trần Nghĩa có ý gì, anh quả nhiên nên đạp cho Trần Nghĩa một chân mà: "Ồ, hếch mũi lên mặt à, Trần Nghĩa, lá gan không nhỏ đấy."

Trần Nghĩa: "..."

Thật là uất ức mà.

Đoạn Thích thể hiện, Đường Thi nhìn không chớp mắt, thế này thì quá lợi hại đi, không tự giác hỏi ra khỏi miệng: "Đoạn Thích, anh xác định, đây là lần thứ hai anh lắp ráp máy tính chứ?"

Đoạn Thích hơi ngẩng đầu: "Ừm."

Đường Thi: "Vậy còn không bằng anh đi cải tiến máy tính, làm máy tính đổi mới nhanh lên, trở nên càng ngày càng tốt, tốt nhất trở nên hơi mỏng một chút, ra cửa cũng có thể dễ dàng mang theo."

Đoạn Thích nhướng mày: "Em muốn?"

Đường Thi sửng sốt, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Không khác lắm, hiện tại sản phẩm điện tử càng ngày càng nhiều, đổi mới cũng càng nhanh, nói không chừng sau này mỗi người đều cần dùng, tuy rằng giá cả bọn chúng đều rất đắt, người dùng cũng ít, nhưng em cảm thấy, về sau nhất định càng ngày càng hiện đại tiến bộ, nước ngoài có mạng, nói không chừng không bao lâu nữa, trong nước cũng có thể có mạng."

Đoạn Thích nhìn Đường Thi, có tia sáng hiện lên trong ánh mắt: "Tiếp tục nói."

Đường Thi nhìn Đoạn Thích, cô nghĩ, là một cô gái tương lai xuyên đến thập niên 90, dù sao cũng nên tô vẽ một phen chứ nhỉ? Mấy thứ này, nhất định Đoạn Thích có tiếp xúc, bởi vì sản nghiệp hai nhà Đoạn Diệp rất lớn, đặc biệt là Diệp gia, khứu giác càng nhạy bén, không có khả năng không cảm thấy thời đại thay đổi.

Có lẽ không hiểu rõ như cô, nhưng chắc chắn có phương pháp, mà Đường Thi không ngại giúp đỡ chỉ dẫn Đoạn Thích một chút xíu.

"Hiện tại máy tính vừa quý lại vừa cồng kềnh, thị trường cũng không rộng rãi, nhưng đã hình thành một trào lưu, thậm chí là lĩnh vực nào đó nhanh như chong chóng trong chiều gió, giả dụ như nó vừa trở nên nhỏ hơn, giá cả vừa tiện lợi với dân hơn, dựa vào công năng của nó, không lo không có nguồn tiêu thụ, rất có thể, mỗi người trong nước đều muốn có một cái."

Dân cư trong nước đông đảo, có một bộ phận thị trường nhỏ, điều này đại biểu cho lợi nhuận, huống chi là người chiếm trước tiên cơ? Miếng bánh kem lớn đó quả thực chính là đang chờ người đến ăn.

Đường Thi lại nói một ít suy nghĩ của chính mình, thấy vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Đoạn Thích, động tác trên tay cũng không dừng lại, nhưng máy tính cũng dần dần thành hình dáng vốn có, không thể không cảm thán, có một số người là con trai ruột của ông trời, mà Đoạn Thích vừa lúc là một trong đó.

Trần Nghĩa ở bên cạnh nghe thấy Đường Thi nói, đôi mắt cũng lấp lánh tỏa sáng, anh ta cũng rất có hứng thú với việc lắp ráp cải tạo máy tính, nhưng năng lực làm việc của anh ta không mạnh lắm, chỉ là anh ta thực sự cảm thấy hứng thú với quan điểm của Đường Thi, nếu mỗi người trong nước đều dùng đến cái này thì số lượng kia, Trần Nghĩa nghĩ, anh ta cần phải bình tĩnh bình tĩnh.

Kiếm tiền? Anh ta rất có hứng thú.

Khi Đoạn Thích lắp ráp máy tính xong, Đường Thi trúc trắc khởi động máy, mở máy tính lên, lại nhìn vài thứ trong máy tính có hơi không thú vị, lúc này máy tính thật đúng là không có gì hay để chơi, còn không bằng xem TV.

Thấy Đường Thi dễ bỏ tay xuống như vậy, Đoạn Thích hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ép xuống, Trần Nghĩa cười hì hì nói: "Đường Đường, em buông tay rất nhanh nha, không tồi không tồi, có phong phạm lúc đó của anh."

Đường Thi: "..."

Ha hả, nói đến chơi máy tính cô còn chơi rất thuần thục nha.

Trong máy tính có trang bị những phần mềm mới nhất của thời đại này, Đường Thi cảm thấy rất xa lạ, ở niên đại của cô, đó đều là những phần mềm đã bị đào thải rồi.

Ngay lúc xuống xe lửa, Đường Thi chen chúc trong đám đông cảm nhận hơi nóng hầm hập đập vào mặt, thành phố này hội tụ đủ mọi loại người từ khắp các nơi, tuy không không phồn hoa như đời sau, nhưng hình thức ban đầu vẫn mơ hồ có thể thấy được.

"Đừng chạy loạn." Đoạn Thích kéo hành lý của hai người, đi theo bên cạnh Đường Thi.

Đường Thi đeo túi xách của mình, ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cảm thấy có người làm culi thật là không tồi.



Thấy Đường Thi thuận theo như vậy, Đoạn Thích cũng không nói gì, vừa ra cửa ga tàu hỏa liền có một thanh niên đi tới, vẻ mặt cung kính nói: "Cậu hai, cô Đường."

Vẻ mặt Đường Thi ngơ ngác, tình huống gì thế này.

Đoạn Thích bình tĩnh nói: "Là trợ lý của mẹ anh."

Lư Dương gật đầu, giải thích: "Bà chủ Diệp bảo tôi tiếp đón hai người, kế tiếp, tôi sẽ đi theo hai người, giải quyết tất cả các công việc của hai người ở Thượng Hải."

Đường Thi: "..."

Giờ khắc này Đường Thi nhớ tới câu nói lưu truyền rỗng rãi trên mạng ở kiếp trước, bần cùng hạn chế tưởng tượng của ta.

"Thất thần cái gì? Đuổi theo nhanh." Đoạn Thích ném hai rương hành lý cho Lư Dương, tay không xoa nhẹ đầu Đường Thi một phen, tâm trạng sung sướng nhiễm lên cả đôi mắt đào hoa.

So với Bắc Kinh nghiêm túc trang trọng mang theo chút hương vị cổ xưa, thì Thượng Hải lại nhiều thêm một loại sức sống thời thượng khác, nhìn người đi đường từ trong xe, có một loại cảm giác thú vị, coi như ký hợp đồng không thành công, thì đi chơi một chuyến như thế này cũng đáng.

"Nếu mang theo máy ảnh tới thì tốt rồi." Đường Thi nói thầm, nhớ tới quán chụp ảnh, không biết có thể thuê hay không?

Đoạn Thích đang chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, nghiêng mặt, nhìn chằm chằm sườn mặt Đường Thi, khóe môi cong lên một cái, bọn họ như thế này có tính là hẹn hò không? Lư Dương mắt nhìn thẳng ngồi ở ghế phụ, nhưng động tĩnh ở phía sau, anh ta vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu.

Trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cậu hai thật sự coi trọng cô gái này? Thân là trợ thủ đắc lực nhất bên người Diệp Hoa, nội tình hai nhà Đoạn Diệp Lư Dương biết rất rõ, anh ta cũng biết Đoạn Thích chân chân chính chính là người sinh ra đã ngậm thìa vàng!

Ngoại trừ là Thái Tử gia của đại viện ở Bắc Kinh, lại còn là cháu ngoại của người đứng đầu Diệp gia ở Anh quốc, Đoạn Thích vừa sinh ra, người đứng đầu kia đã sang tên cho Đoạn Thích một phần cổ phần, nói là cho quà sinh nhật duy nhất cho cháu ngoại.

Lư Dương nhắm mắt lại, loại bỏ hết những suy nghĩ trong đầu kia, anh ta làm tốt phận sự của mình là được rồi, những việc này còn chưa tới lượt anh ta quản.

Lư Dương vẫn còn trẻ, vừa mới đến đầu 30, nhưng có thể trở thành trợ lý của Diệp Hoa, đủ để để chứng minh năng lực làm việc của anh ta không thấp, Diệp Hoa có biệt thự ở bên này, cho nên Đoạn Thích Đường Thi ở trong nhà chứ không đến khách sạn.

Sau khi vào, Đoạn Thích thản nhiên nói với Lư Dương: "Nơi này tạm thời không cần anh."

".. Vâng, nếu cậu hai với cô Đường có gì muốn phân phó thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tôi." Nhịn xuống sự hoài nghi muốn xuất hiện trong mắt, Lư Dương cung cung kính kính nói.

Cậu hai, không phải cậu định làm cái gì với cô bé nhà người ta chứ? Hai người vẫn còn là thiếu niên mà! Nhưng mà nghĩ đến trong biệt thự còn có quản gia người hầu, tuy rằng hình như nhị thiếu không nhìn thấy bọn họ, nhưng cho dù Lư Dương có phát điên như thế nào thì cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình yên tâm.

Đoạn Thích mới mặc kệ người trợ lý này, nghĩ đến nơi đây chỉ có anh với Đường Thi ở, trong lòng sung sướng đến sắp tràn ra ngoài!

"Cậu hai, cô Đường, tôi là quản gia nơi này, xin hỏi có cần gì phân phó không?"

Đoạn Thích: "..."

Nhìn khuôn mặt hòa ái của lão quản gia, còn có mấy người hầu phía sau lão quản gia, Đoạn Thích cực kỳ lãnh đạm nói: "Không có, từng người đi nhanh đi."

Lão quản gia: "Vâng, cậu hai, cô Đường."

Đoạn Thích: "..."

Thật là muốn đuổi hết đám người này đi!

Đường Thi không biết suy nghĩ trong lòng Đoạn Thích, hỏi lão quản gia còn chưa đi: "Quản gia, tôi ở phòng nào vậy?"

Lão quản gia hiền từ cười: "Cô Đường, phòng đều đã thu dọn xong, cô muốn ở phòng nào cũng được."

Đường Thi gật đầu, phục vụ thật đúng là chu đáo, cuối cùng Đường Thi chọn một phòng có nhiều ánh sáng mặt trời ở tầng hai, dù sao bên trong có điều hòa, không sợ nóng.

Đương nhiên Đoạn Thích chọn phòng gần Đường Thi.

Đường Thi gấp không chờ nổi muốn tắm rửa, Bắc Kinh cách Thượng Hải không xa, nhưng cũng phải ngồi xe lửa rất lâu, cô cảm thấy trên người trộn lẫn rất nhiều hương vị, rất cần phải rửa sạch.

Tắm toàn thân, Đường Thi nhéo nhéo đôi bánh bao nhỏ đang phát dục của chính mình, thở ngắn than dài, cái này đến khi nào mới có thể lớn lên? Đã là thiếu nữ sắp mười sáu rồi, thế mà trên người vẫn không có hai miếng thịt, thật sầu mà.

Thay đổi một bộ áo liền váy không tay, Đường Thi xuống dưới dùng cơm, thấy Đoạn Thích đã sớm bá chiếm một góc, hiển nhiên Đoạn Thích cũng đã tắm rửa rồi, tóc vẫn còn ướt dầm dề, đang nhỏ nước, Đường Thi nhíu mày nói: "Đoạn Thích, tóc anh còn nhỏ nước kìa."

Đoạn Thích nghiêng người nhướng mày: "Không muốn lau."

Đoạn Thích vẫn không chịu sửa thói quen này, từ lúc quen biết đến bây giờ, cái tên này vẫn luôn đặc biệt tùy hứng.

"Cô Đường, ở chỗ của tôi có khăn lông sạch." Lão quản gia không biết lấy từ đâu ra một cái khăn lông.

Đường Thi nhìn khăn lông trắng như tuyết kia, trầm mặc một lát, nhận mệnh cầm lấy: "Em lau tóc cho anh nhé?" Tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng cũng không nên phơi khô tóc như vậy!

Đoạn Thích cong môi, hơi nghiêng đầu về phía Đường Thi: "Được." Tiểu gia đã sớm chờ những lời này của em!

Đường Thi chùm khăn lông lên đầu Đoạn Thích, cô cứ cảm thấy, mình quá dung túng cho vị tiểu gia này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play