Lâm vào mộng đẹp, Đường Thi nghĩ, không lẽ mình lại đọc một
quyển tiểu thuyết say mê đến vậy, ngày mai dậy, lại tiếp tục
đọc..
"Ai, đứa nhỏ này thật đáng thương."
"Ai lại bảo không phải? Một nhà đều mất, để lại một bé gái nhỏ, không biết tương lai sẽ thế nào đây."
* * *
Ai đang nói chuyện vậy? Đường Thi mơ màng, nghe được có người
đang nói chuyện ngay bên cạnh mình, người thân cô không có khả
năng đến thăm bây giờ? Có lẽ là đang nằm mơ đi?
Một tiếng hô to này đã đánh thức Đường Thi.
Không đúng! Đường Thi trợn tròn mắt, đập ngay vào mắt chính là trần nhà trắng xóa, còn nữa, cô đang nằm trên giường bệnh..
Đường Thi nhanh tay sờ ngực trái thì cảm thấy có chút không thích hợp, nhịp đập của trái tim cô đập rất rõ ràng, mạnh mẽ.
Bởi vì động tác của cô lúc nãy có chút gấp gáp, nên nhịp tim hơi nhanh, Đường Thi thả lỏng hít sâu, bình tĩnh trở lại, nhớ
tới điểm không thích hợp, trái tim của cô?
Đây là trái tim của cô?
Trong lòng Đường Thi tràn ngập kinh ngạc, nhưng thói quen tu
dưỡng nhiều năm, cô sẽ không quá mức xúc động, mà chỉ lẳng
lặng nằm trên giường tự nhủ.
Đây không phải trái tim của cô.
Đường Thi đã làm bạn với trái tim của mình hơn hai mươi năm, như
thế nào là không nhận ra, vì sao lại như thế này? Cô rõ ràng
là..
"Bác sĩ Lý, ông đã đến rồi, nhanh, bệnh nhân đã tỉnh, ông nhanh kiểm tra thân thể cho cô bé."
Đường Thi thấy bác sĩ, dùng ánh mắt to tròn nhìn thẳng người
đàn ông trung niên mang áo blouse trắng, bác sĩ Lý nhìn thấy
Đường Thi với bộ dáng khẩn trương, cho rằng cô bé vẫn chưa lấy
lại tinh thần, theo bản năng điều chỉnh giọng nói nhẹ nhàng hòa hoãn: "Cô bé, thả lỏng hít thở đều, tôi sẽ kiểm tra tình
trạng của cháu."
Đường Thi gật đầu, tuy không rõ tình huống hiện tại, nhưng với việc bác sĩ kiểm tra cô sẽ không kháng cự.
Sau một lúc, trên mặt bác sĩ Lý nở nụ cười: "Thân thể cô bé
không có vấn đề gì, chỉ là khóc nhiều đến mức kiệt sức, nên
mới ngất xỉu, về nhà tẩm bổ mấy ngày là được, hôm nay có
thể xuất viện được rồi."
Đường Thi kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu lộ nhiều: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ Lý thấy dù tâm trạng đau buồn nhưng cô bé vẫn không quên
nói lời cảm ơn, trong lòng lại thêm mấy phần đồng cảm, dặn dò Đường Thi những việc cần lưu ý cẩn thận.
"Đường Đường, nào, bà Phương có nấu cháo thịt nạc, không dầu
mỡ, thanh đạm, dù thế nào, cháu cũng nên chăm sóc bản thân,
bằng không bà ngoại cùng mọi người nơi chín suối sẽ không an
lòng." Một bà lão với gương mặt hiền từ lên tiếng.
Cúi đầu húp cháo, trong lòng Đường Thi bùng nổ!
Cô không phải Đường Thi! Không phải bé gái cô nhi bệnh tim bẩm sinh bị cha mẹ bỏ rơi.
Đường Thi không biết hiện tại cô là ai, nhưng dựa trên những
người này vừa nói, cô nhận được tin tức có ích, người thân của cô
bé này đều đã mất, khóc thương tâm đến ngất xỉu, được người ta
đưa vào bệnh viện, tỉnh dậy biến thành Đường Thi.
Đường Thi thực trấn tĩnh, cô không biết kích động là gì, đối
với việc mình xuyên qua, Đường Thi không kích động, có lẽ là
nhàn nhạt thương cảm, nhưng nhiều hơn là phần tình cảm không
thể diễn đạt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Thi rốt cuộc có gợn sóng, nhưng vẫn kiềm
chế. Vì không muốn lộ chuyện bản thân, Đường Thi nói chuyện với bà
Phương, mới biết tình huống trong nhà của cô gái này.
Cô không biết vì sao lại đến nơi này, không có ký ức của thân
thể này, cơ thể cũng không có cảm giác gì, Đường Thi chỉ có
cảm giác thân thể này thuộc về mình, một cơ thể khỏe mạnh.
Một nhà đều là liệt sĩ! Ông nội khi tham gia kháng chiến chống Nhật, đã quang vinh hy sinh, bà nội là quân y, cũng tiếp bước
ông nội ra đi, cha kế nghiệp ông nội, mẹ cũng là quân y, hai
người cùng nhau hy sinh, bà ngoại của cô gái này vừa nghe được
tin tức, chịu không nổi đả kích, nhắm mắt xuôi lòng.
Nghe nói trong lúc lo tang lễ cho bà ngoại, tham dự lễ tang cha
mẹ ở nghĩa trang, cô gái không hề rơi một giọt nước mắt, chỉ
khi kết thúc, mới khóc đến mức ngất xỉu, Đường Thi cũng rất đau lòng cho cô gái này, có lẽ cô gái cũng không ngờ đến sự việc
tàn khốc là thân nhân song vong.
Làm xong thủ tục xuất viện, cô mới biết nguyên chủ cũng tên là
Đường Thi, rất nhanh liền thích ứng với tên gọi này, bà Phương
khăng khăng muốn đưa cô về nhà, Đường Thi cảm kích không thôi, vậy nên hai người cùng nhau đi về, hiện tại địa chỉ nhà ở đâu cô
cũng không biết, vì không muốn để lộ chuyện, chỉ có thể làm
quen dần dần.
Đi trên đường, Đường Thi sửng sốt, đến lúc bà Phương kéo tay cô, mới sức tỉnh, rốt cuộc cô đang đi đến đâu?
Tạm bỏ qua nghi vấn, Đường Thi được bà Phương dẫn về nhà, thuộc một dãy nhà hai tầng, nhìn theo bà Phương bước vào ngôi nhà bên cạnh, Đường Thi mỉm cười, từ lúc bước vào thế giới này bà
Phương là người đầu tiên thật lòng đối xử tốt với mình, cô luôn có
một cảm giác thân thiết với bà Phương, đặc biệt bà Phương rất
giống với bà viện trưởng lúc trước.
Vào nhà, Đường Thi giống như người lạ quan sát căn phòng, không
dám lộn xộn, tuy hiện tại cô là Đường Thi, nhưng cảm giác vẫn
không giống.
Tiểu Đường Thi từ nhỏ luôn đi theo bà ngoại, tuy rằng cha mẹ yêu
thương cô, nhưng công việc bận rộn, tiểu Đường Thi một năm khó
gặp mặt họ được mấy lần, trong phòng treo bức ảnh bốn người,
người cha cao lớn soái khí, người mẹ dịu dàng ôn nhu, bà ngoại
hiền lành hòa ái, tiểu Đường Thi cười rạng rỡ, chỉ một bức
ảnh chụp, có thể cho thấy không khí ấm áp.
Đường Thi nở nụ cười với bức ảnh gia đình, cô sẽ sống thật tốt, tiểu Đường Thi!
Nhìn lên lịch treo tường, Đường Thi nhanh bước qua, ngày 19 tháng 8 năm 1990, thập niên 90! Khó trách, khó trách kiến trúc bệnh
viện cùng quang cảnh trên đường thoạt nhìn lỗi thời, phương
tiện giao thông phần lớn là xe máy xe đạp, một vài chiếc ô tô
cũng gây chú ý lớn.
Đến đâu hay đến đó, nếu cô muốn sinh hoạt ở đây, phải dung nhập
được với lối sống của mọi người, may mà, hàng xóm rất quan tâm Đường Thi, hơn nữa có bà Phương chăm sóc nên cô cũng chậm rãi
thích ứng dần.
Hôm nay, bà Phương lôi kéo Đường Thi đến chợ nông sản gần đó mua
đồ ăn, vừa lựa đồ bà Phương vừa nói: "Đường Đường, lúc bà
chọn đồ, cháu nhớ đứng phía sau học hỏi lấy kinh nghiệm."
Một vòng từ trên xuống dưới, Đường Thi có chút không chịu được, cô dì chú bác thật nhiệt tình! Chẳng qua, Đường Thi nở nụ
cười, sinh hoạt như thế này không tồi.
Đường gia cũng không có họ hàng thân thích, điều này bớt phiền toái cho Đường Thi, tình huống hiện giờ của cô là một người ăn
no cả nhà không lo.
Kiếp trước, Đường Thi học nấu ăn với sư phó, luyện được một
thân trù nghệ không tồi, có thể tự nuôi sống bản thân, mới đầu bà Phương không yên tâm, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn sau khi cô làm xong thì hoàn toàn yên tâm, Đường thi trở nên yên tĩnh hơn, không hoạt bát giống trước kia, bà Phương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho
rằng do chuyện Đường gia khiến cô thay đổi tính cách.
Quê nhà cũng không đề cập đến gia sự Đường gia, nếu có, cũng
thì thầm to nhỏ với nhau, một nhà Đường gia có bốn liệt sĩ,
lúc lễ tang bà ngoại cô diễn ra, còn có lãnh đạo đến viếng,
nên không ai dám làm gì Đường Thi.
Tháng chín nhanh đến, cũng là lúc lễ khai giảng, hiện tại cô
mới mười lăm tuổi, khai giảng là lễ quan trọng trong đời, Đường
Thi chuẩn bị ở lại tại trường, kiếp trước vì vấn đề sức
khỏe, cô vẫn chưa trải nghiệm sống ở ký túc xá một lần nào, hơn nữa, cô ở nhà một mình cũng không tiện, không thể mỗi lần đều
tự nấu cơm, hoặc là ăn ngoài.
Ngày Đường Thi thu dọn hành lý, bà Phương mang đến hai người xa lạ.
Đường Thi nghi hoặc nhìn bà Phương, bà Phương cười, kéo tay cô:
"Đường Đường, hai vị quân nhân này đến để đón cháu đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT