"Xin chào, tôi là Lý Tồn Hải, phó chủ biên ban biên tập tạp chí xã « Người Trinh Thám »." Lý Tồn Hải rất nhanh hoàn hồn.
Đường Thi đứng lên, duỗi tay: "Chào biên tập Lý, cháu là Đường Thi Tam Bách Thủ, tên thật là Đường Thi."
Tuy rằng một cô bé duỗi tay muốn bắt tay với ông có chút kỳ quái, nhưng
Lý Tồn Hải cũng không chậm trễ duỗi tay qua, vừa tiếp xúc đã lập tức
tách ra.
Lý Tồn Hải hơi nghi hoặc nhìn hai người ngồi bên cạnh Đường Thi: "Hai vị này là?"
"Đây là Đoạn Thích, vị này chính là Lư Dương." Giới thiệu xong, hai người ở bên cạnh cuối cùng mới ngồi xuống nói chuyện.
"Cô Đường, cháu chắc chắn muốn kí hợp đồng với tạp chí xã của chúng tôi
chứ?" Sau khi kiểm tra văn kiện của Đường Thi, trong lòng Lý Tồn Hải đã
chắc chắn, cô bé non nớt trước mắt này chính là Đường Thi Tam Bách Thủ
mà ông muốn ký.
Đường Thi gật đầu: "Đúng vậy, ngay từ khi cháu gửi bài lần đầu tiên chính là vì muốn kí hợp đồng ở đây."
"Ba bản thảo lần đầu của cô Đường đều lấy được thành tích không tồi,
cũng đủ điều kiện để trở thành tác giả hợp đồng của chúng tôi, như vậy,
hoan nghênh cháu gia nhập tạp chí xã chúng tôi." Hiện tại Lý Tồn Hải
không còn loại cảm giác kích động như lúc trước, mà ngược lại có loại
cảm giác trần ai lạc định, tác giả ông nhìn trúng thật sự đã vào tay
ông.
Lư Dương vẫn luôn không nói chuyện, sau khi nhận được ánh mắt đến từ
Đoạn Thích thì nhìn Lý Tồn Hải nói: "Biên tập Lý, tôi nghĩ chúng ta nên
bàn đến chuyện hợp đồng."
Lý Tồn Hải: "Cái này chắc chắn rồi, tôi đã mang lại đây.."
"Biên tập Lý, quý xã chỉ có điều kiện như vậy?" Lư Dương mặt không biểu
cảm nhìn Lý Tồn Hải, lại nói đến một vài tình hình trong tạp chí xã.
Sắc mặt Lý Tồn Hải thay đổi mấy lần, lại lấy ra một phần hợp đồng mới,
cuối cùng nói: "Đây là hợp đồng tốt nhất mà tôi có thể lấy ra." Lý Tồn
Hải nở nụ cười khổ, nhưng trong lòng lại không phải như vậy, đương nhiên ông muốn cấp cho Đường Thi Tam Bách Thủ mà mình tranh thủ được hợp đồng có điều kiện tốt nhất, nhưng tình huống bên trong tạp chí xã không cho
phép.
Vừa rồi ông đã lấy ra hợp đồng vượt qua giới hạn đối với một tác giả
mới, hiện tại một phần đưa ra này, tạp chí xã vẫn chưa đồng ý, nhưng Lý
Tồn Hải tin tưởng, mình có năng lực thuyết phục cấp cao tầng của tạp chí xã, Đường Thi Tam Bách Thủ chính là một khối vàng, không giữ lại người
thì còn muốn làm gì?
"Cô Đường, hợp đồng lần này không thành vấn đề, nếu cô còn có gì không
hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục thương lượng." Ngụ ý, có thể tiếp tục bắt đối phương cắt đất đền tiền.
Đường Thi đã sớm bị hoa ngôn xảo ngữ của Lư Dương dọa tới rồi, nhìn sắc
mặt Lý Tồn Hải, Đường Thi yên lặng cầm lấy hợp đồng, nhanh chóng nhìn
qua một lần, sau đó cầm bút lên, ký tên của mình xuống.
Lý Tồn Hải cầm hợp đồng mới ra lò, trong lòng hơi khẩn trương, nói với
Đường Thi: "Cô Đường, sau này tôi chính là người chịu trách nhiệm biên
tập cho cháu, có chuyện gì cháu đều có thể thương lượng với tôi."
"Được." Đường Thi không cự tuyệt, gặp được một người biên tập tốt cũng không dễ dàng gì.
Hai bên đều rất vừa lòng, bây giờ gặp mặt, xem như vì củng cố vững chắc cơ sở cho sự hợp tác sau này.
"Biên tập Lý, đây là bàn thảo mới của cháu, sau khi ông xem qua thì cho
cháu ý kiến." Đường Thi mở túi luôn mang theo bên mình ra, lấy bản thảo
đưa cho Lý Tồn Hải.
Lý Tồn Hải kinh hỉ nhận lấy, ông còn tưởng rằng, muốn lấy được bản thảo
còn cần một đoạn thời gian nữa, dù sao Đường Thi vừa mới thi đại học
xong, làm sao có thể có tinh lực viết bản thảo? Nhưng không nghĩ tới,
Đường Thi thật đúng là cho ông một tin vui ngoài ý muốn.
"Tôi sẽ nhanh chóng đọc bản thảo, rồi nói cho cháu kết quả." Cầm mấy
trang giấy hơi mỏng, Lý Tồn Hải liền biết, đây là truyện ngắn, lại hỏi:
"Cô Đường, chẳng lẽ cháu không nghĩ tới viết truyện dài?"
Mỗi tập truyện ngắn của Đường Thi đều viết rất tốt, Lý Tồn Hải không lo
Đường Thi không viết được truyện dài tốt, so với chuyện dài nhiều chương thì để viết một truyện ngắn xuất sắc càng khó hơn! Mà truyện ngắn Đường Thi đã viết xuất sắc như vậy, thì chắc chắn viết truyện dài sẽ không
kém.
"Là thế này, gần đây cháu có ý tưởng, nhưng còn chưa động bút, bởi vì
cháu có rất nhiều giai đoạn cần chuẩn bị trước khi viết, không chuẩn bị
tốt, thì cháu không thể động bút được." Nếu trở thành tác giả ký hợp
đồng với biên tập viên thì Đường Thi không có ý định giấu diếm nữa, sau
này Lý Tồn Hải sớm muộn gì cũng quen thuộc với phương pháp cô viết.
Lý Tồn Hải cũng biết có một vài tác giả mỗi khi viết đều có cách làm của chính mình, thậm chí có một vài người có thể nói là đam mê, ví dụ như
Dung Chúc, xa ngọt như mạng, không có đồ ngọt, thì anh ta không có linh
cảm!
"Được, cô Đường, khi nào cháu có ý định thì lại thương lượng cũng không muộn."
Sau đó hai bên trao đổi một chút chuyện rồi tách ra, mỗi bên đều có
chuyện cần làm, xong chuyện lớn này, cả người Đường Thi nhẹ nhàng hẳn
ra, kế tiếp vác camera chạy khắp nơi, Đoạn Thích nói là tới làm việc,
thật đúng là tới làm việc, có vài buổi sáng, Đường Thi không thấy bóng
dáng Đoạn Thích đâu.
Chẳng qua cái này cũng hoàn toàn không làm chậm trễ kế hoạch của Đường
Thi, Đoạn Thích ra cửa, cô thì ở nhà kiểm tra thu dọn lại đồ mà mình
mua, còn xử lý ảnh chụp, còn không nữa thì đi bộ ở các con đường gần đó, có thể nói là cuộc sống rất nhàn nhã.
"Anh đã trở lại?" Đường Thi nhìn Đoạn Thích một thân tây trang, đã thành thói quen.
Đoạn Thích nhìn Đường Thi, duỗi tay kéo cà vạt ra, đi đến bên người Đường Thi ngồi xuống, lơ đãng hỏi: "Hôm nay làm cái gì?"
Đường Thi: "Cũng không làm gì, buổi sáng có linh cảm, đang xây dựng tình tiết."
Đoạn Thích xoa xoa giữa mày, liếc khuôn mặt Đường Thi khỏe mạnh trắng
nõn, trong lòng dâng lên bực bội, đột nhiên hỏi: "Em không hiếu kỳ, mấy
ngày này tiểu gia đi ra ngoài làm gì sao?"
Đường Thi ngẩn người, không trả lời, lựa chọn từ ngữ, nói: "Anh đi làm
việc?" Bằng không sao mỗi ngày đều ăn mặc nghiêm túc ra cửa?
"Đường Thi, cứ coi như em đoán ra ở trong lòng thì không thể ngoài miệng quan tâm tiểu gia chút sao?" Mắt đào hoa của Đoạn Thích chớp cũng không chớp mà nhìn Đường Thi, muốn Đường Thi cho anh một đáp án.
Đường Thi bị hỏi đến sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: "Mỗi ngày em đều không
quấy rầy anh, để anh có thể chuyện tâm làm chuyện của chính mình, không
phải cách làm tốt nhất sao?"
Đoạn Thích nghẹn lại, hừ nói: "Tốt nhất chỗ nào?"
Động đậy ngón tay, Đường Thi bình tĩnh nhìn Đoạn Thích, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy em.." Nên làm thế nào? Bốn chữ này còn chưa nói ra khỏi miệng,
Đường Thi đã lập tức hoàn hồn nuốt vào trong bụng, sao cô lại có ý nghĩ
như vậy chứ?
Trong lòng Đường Thi gợn sóng, buông xuống sự nghi hoặc khó hiểu trong
mắt, cô thật sự thích Đoạn Thích như vậy, hoặc là nói, đã đặt anh ở
trong lòng, không tự giác mà vì anh suy nghĩ làm như thế nào mới là tốt
nhất?
Nghĩ lại mấy ngày này, Đường Thi không thể không thừa nhận, quả thật cô
làm như vậy, bởi vì mỗi ngày Đoạn Thích từ bên ngoài trở về, vẻ mặt đều
khó nén mỏi mệt, cho dù Đoạn Thích vẫn lui tới đối xử với cô như thường, nhưng cô sao có thể.. Bỏ được làm anh càng mệt nhọc?
Cảm giác đau lòng cho một người này, kiếp trước cô chỉ từng có trên
người bà viện trưởng thôi, hiện tại đau lòng cho Đoạn Thích, lại có điểm khác biệt, nhưng ấm áp lại giống nhau, mang theo độ ấm, làm cô muốn xem nhẹ cũng không thể.
Mắt đào hoa chợt lóe qua ánh sáng, giọng nói Đoạn Thích đột ngột mềm mại xuống: "Đường Đường, mỗi ngày anh đều có rất nhiều chuyện cần xử lý,
nhưng mỗi khi về đến nhà, nhìn thấy em thì anh rất vui vẻ, nhưng hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi, em an ủi anh một chút đi, được không?"
Đường Thi sờ sờ cánh tay, hoài nghi nhìn Đoạn Thích, hôm nay Đoạn Thích
không bình thường lắm, sao lại vừa mềm mại vừa đáng yêu như vậy? Nhìn
thấy những sợi tóc mềm mại rũ xuống trên đầu Đoạn Thích, Đường Thi không khỏi duỗi tay lên, xoa nhẹ một phen.
Đường Thi nhìn khuôn mặt Đoạn Thích, buột miệng thốt ra: "Đoạn Thích, anh còn thích em không?"
Đoạn Thích mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Thi: "Tâm ý của tiểu gia mà em còn phải xác nhận lại à, em hỏi như vậy.."
Đường Thi nhắm mắt lại, một nhắm mắt này, cô thấy được rất nhiều chuyện, kiếp trước của cô, còn có thời gian ngắn ngủi cô ở nơi này, cô thật sự
đã một thân một mình lâu lắm rồi, muốn tìm thêm một người bên cạnh, mà
Đoạn Thích xuất hiện vừa lúc, vì sao cô lại không thể bước một bước về
phía trước? Cô còn muốn chờ cái gì cơ chứ?
"Em phát hiện em thích anh rất nhiều, Đoạn Thích, chúng ta ở bên nhau thử xem?"
Đoạn Thích: "..."
Kinh hỉ tới quá đột ngột, Đoạn Thích trực tiếp sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đường Thi.
Đường Thi: "Không cần à?"
Đoạn Thích: "Đường Thi, em không thể nói kiểu như thế được, vừa rồi em
đồng ý, anh đã nghe thấy rồi!" Liếc mắt thấy một bóng người, Đoạn Thích
tìm người làm chứng: "Quản gia, vừa rồi ông nghe được chứ?"
Lão quản gia dừng lại, đi về phía hai người, mỉm cười nói: "Đúng vậy, cậu hai, cô Đường."
Đoạn Thích yên tâm, còn có người làm chứng, không sợ Đường Thi chơi xấu.
Lúc này, Đoạn Thích mới không chê biệt thự có người chướng mắt.
Đường Thi: "..."
Cô muốn che mặt!
Đoạn Thích này, vẫn là nam phụ bá đạo lãnh khốc ngông cuồng trong nguyên tác sao? Không phải đâu? Hiệu ứng bươm bướm do cô vẫn rất mạnh nha,
nhưng mà, Đường Thi cũng không hy vọng một nửa kia của mình có tính cách như vậy, Đoạn Thích hiện tại rất tốt, thi thoảng nói một đằng nghĩ một
nẻo, thi thoảng ngoài lạnh trong nóng, thi thoảng lại ra vẻ bộ dáng của
người lớn.
Bá đạo lãnh khốc ngông cuồng là thế giới trong tiểu thuyết, Đoạn Thích này mới là chân thật, cô có thể chạm đến được.
Nghĩ thông suốt cái này, Đường Thi từ thế giới trong nguyên tác hoàn
hồn, thấy Đoạn Thích đang nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: "Sao lại nhìn
em như vậy?"
"Nếu anh đã là bạn trai em thì khi nào mới có thể hôn?" Đoạn Thích nhìn
đôi môi không son phấn đang chu lên kia, lại nhìn Đường Thi, trắng trợn
nói ra chuyện mình đã mong muốn thật lâu.
Anh nhớ rõ, Steve từng nói, kết giao, thì có thể ôm ấp hôn hít..
Đường Thi bị vấn đề này hỏi, không muốn trả lời đề tài ngu ngốc như vậy, vừa rồi cô còn cảm thấy EQ Đoạn Thích rất cao, sao giờ lại có cảm ngốc
ngốc manh manh thế này? Loại lời nói này có thể trắng trợn hỏi ra như
vậy sao? Anh còn là đóa hoa của tổ quốc nữa đấy!
Nhưng nhìn vẻ mặt khát khao ham học hỏi của Đoạn Thích, Đường Thi biết,
nếu không trả lời vấn đề này thì không thể qua một cửa này, nghiêm túc
nghĩ nghĩ: "Kết giao chưa được ba tháng thì không thể hôn." Ba tháng,
hẳn là rất dài đi?
Đoạn Thích: "..."
Quả nhiên, không thể hoàn toàn tin tưởng Steve, tuy rằng anh mượn một
chiêu của anh ấy làm Đường Thi gật đầu, nhưng giảng đạo lý, anh thật sự
không nên quá tin tưởng Steve, dù sao số lần bị phụ nữ đá không ít.
"Được rồi, chờ ba tháng, anh lại hôn." Đoạn Thích nghiêm túc gật đầu: "Không thể hôn, thì có thể cho anh ôm một cái chứ?"
Đột nhiên bị ôm lấy, còn bị cái đầu to của Đoạn Thích cọ cọ lê gương mặt, Đường Thi: "..."
Được rồi, anh thắng.
Đoạn Thích có bạn gái, ngày hôm sau quang minh chính đại bỏ việc, quấn
lấy Đường Thi vui đến quên cả trời đất cả một ngày, buổi tối, có một vị
khách không mời mà đến biệt thự.
"Thích Thích!" Một thân ảnh cao lớn nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào.
Đường Thi: "..."
Soái ca tóc đen mắt xanh này từ nơi nào tới vậy? Còn gọi Đoạn Thích một cách thân thiết như vậy?
Mặt Đoạn Thích căng ra: "Đã nói rồi, đừng gọi nhũ danh này của em, Steve."
Steve lại không rảnh nhìn em họ mình, một đôi mắt đào hoa như biết phóng điện đánh giá Đường Thi từ trên xuống dưới, tràn đầy ý cười: "Đây là
tình nhân nhỏ của em? Ánh mắt thật không tệ! Cô bé, xin chào, anh là
Diệp Thâm, em có thể gọi anh là Steve."
"Cô bé xinh đẹp, anh có thể hôn mu bàn tay em không?" Steve ngồi xổm xuống, muốn duỗi tay nâng tay Đường Thi lên.
Đoạn Thích tay mắt lanh lẹ đánh bay tay Steve, ôm lấy Đường Thi: "Steve, nơi này không phải Anh quốc, anh đừng dùng cái bộ dạng này chơi ở đây."
Vẻ mặt Steve tiếc nuối đứng lên: "Thật tiếc, Thích Thích, em thật là
không hiểu lễ nghi, hôn mu bàn tay con gái, đây là thể hiện lễ nghi thân sĩ của anh, cũng là chứng tỏ anh tôn trọng cô bé."
Đoạn Thích nhướng mày, không thèm cho anh họ của mình một chút mặt mũi nào: "Hừ."
Steve cười bất đắc dĩ, đôi mắt đào hoa tương tự Đoạn Thích nhìn Đường
Thi, Đường Thi vội thu hồi kinh ngạc, mỉm cười nói: "Xin chào, em là
Đường Thi."
Steve: "Tên này rất có ý thơ, rất phù hợp với em, Đường Đường."
Đoạn Thích: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT