"Đừng có trưng cái bản mặt khổ đại cừu thâm ra nữa, có thể đi cùng với
chúng ta là tiện nghi cho con rồi đó." Diệp Hoa liếc Đoạn Thích, bà đã
giúp đến mức này rồi, làm thế nào cũng phải nhanh bắt được Đường Đường
đi chứ?
Chỉ tiếc, Đoạn Thích hoàn toàn không thấm được ý của Diệp Hoa, ở trong
mắt Đoạn Thích, chuyện đơn giản như mua quần áo, căn bản không cần đi ra ngoài, trực tiếp gọi người đến nhà đo kích cỡ, lại chọn mẫu quần áo là
xong, hoặc là trực tiếp may theo mẫu.
Diệp Hoa: "Nếu không phải ba con không ở đây thì còn đến lượt con à?"
Đoạn Trường Vệ đang ở văn phòng xử lý văn kiện thì hắt hơi một cái, trợ
lý nhanh chóng quan tâm bưng nước lên, còn hỏi có phải thân thể không
thoải mái hay không, Đoạn phu nhân đã cố ý dặn dò thư ký chăm sóc ông
cho tốt.
Đoạn Trường Vệ vẫy vẫy tay, có lẽ là phu nhân nhà ông đang nhàn hạ nên nhớ tới ông?
Đoạn Thích nhịn khóe miệng đang muốn xệ xuống, mặt không biểu cảm nhìn
Diệp Hoa, cuối cùng nghĩ nghĩ, anh vẫn nên nhìn Đường Thi đi, xem vẻ mặt ghét bỏ anh của mẹ, anh sẽ không nhịn được quay đầu đi mất.
"Đường Đường, tới thử cái này xem, còn cái này nữa, đúng rồi, còn có cái kia.." Diệp Hoa hưng phấn chọn một đống quần áo, lôi kéo Đường Thi đến
phòng thử đồ, thay hết cái này đến cái khác.
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cười như nở hoa, nụ cười càng ngày càng xán lạn hơn, xem ra hôm nay có hi vọng bán được nhiều đồ rồi, vị phu
nhân này vừa nhìn chính là ra tay không như thường, trong lòng âm thầm
cầu nguyện, mua nhiều thêm vài món đi.
Đường Thi rất bất đắc dĩ, bởi vì mỗi khi cô đổi xong một bộ quần áo, thì lại bị Diệp Hoa ca ngợi vài câu, từ ngữ ca ngợi làm cô nghe mà đỏ hết
cả mặt, sau đó muốn trưng cầu ý kiến Đoạn Thích, lại đẩy Đường Thi đến
trước mặt Đoạn Thích hỏi: "Đường Đường mặc cái này thế nào?"
Đoạn Thích trả lời luôn là nghìn câu như một: "Được."
Đường Thi: "..."
Đây là thẳng nam không thể nghi ngờ.
Diệp Hoa cũng mặc kệ Đoạn Thích thấy thế nào, dù sao bà cảm thấy Đường
Thi mặc bộ quần áo nào cũng đẹp, quả thực chính là cái móc treo áo,
đương nhiên tiền đề là Diệp Hoa chọn cho Đường Thi những bộ y phục đều
thích hợp với phong cách Đường Thi, đứng từ một phương diện khác mà nói, ánh mắt Diệp Hoa cũng quá chuẩn.
Diệp Hoa cảm thấy mỹ mãn, vung tay lên: "Đóng gói hết tất cả những bộ vừa rồi thử vào bao cho tôi."
Đường Thi khiếp sợ, vội nói: "Bác Diệp, cháu không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu ạ, không cần lấy toàn bộ.."
"Không được, bác gái chọn quần áo vui vẻ, trưởng bối tặng không thể chối từ, Đường Đường đừng so đo nhiều với bác như vậy, mấy bộ quần áo này
cũng không đủ để cháu mỗi ngày đổi một bộ đâu." Diệp Hoa rất kiên định
bảo nhân viên bán hàng gói lại.
Đường Thi: "..."
Mỗi ngày một bộ..
Trơ mắt nhìn nhân viên bán hàng nhảy nhót nhảy nhót vui vẻ đóng gói, lại cung cung kính kính đưa lên trước mặt Diệp Hoa, coi như cuối cũng cô
cũng có thể trải nghiệm một phen "Thích cái gì? Bác gái mua cho cháu!"
Đi?
Cô phát hiện, chuyện của cô với Đoạn gia thật sự là tính không rõ, cô
vào Đoạn gia ở, chính là chiếm được lợi lớn, hiện tại người Đoạn gia còn đối xử với cô tốt như vậy, phúc khí này có hơi khó tiêu thụ.
Diệp Hoa nhìn ra Đường Thi không được tự nhiên, cười tủm tỉm khuyên:
"Đường Đường lần sau tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho bác gái đi, bác rất thích cái khăn mà con đan tặng cho ông bà."
Đường Thi sửng sốt, sau đó cười: "Vâng."
Khăn quàng cổ là cô kết hợp kiểu dáng của kiếp trước để làm, khác hoàn
toàn với kiểu đáng hiện tại, nhưng làm gì có thứ gì tốt mà Diệp Hoa chưa từng thấy? Có lẽ chỉ là muốn cho cô yên tâm nhận những bộ quần nào này, nghĩ như vậy, Đường Thi cảm thấy, cô thật sự không cần thiết phải so đo quá nhiều, ghi nhớ trong lòng là được rồi, về sau có cơ hội đương nhiên sẽ báo đáp.
Đoạn Thích yên lặng nói một câu: "Tiểu gia cũng muốn."
Diệp Hoa nhướng mày, trêu chọc nhìn Đoạn Thích, nha, trắng trợn như vậy, không sợ dọa cô bé chạy mất sao?
Đương nhiên Đoạn Thích cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hoa, nhưng hiện
tại anh đang nhìn chằm chằm Đường Thi, cũng không có thời gian đi đáp
lại sự vui đùa của mẹ.
Đường Thi: "Không.. Được."
Đoạn Thích nhướng mày: "Đó là được hay là không được?"
Thấy Diệp Hoa được nhân viên bán hàng dẫn đi xem những bộ quần áo khác,
Đường Thi lập tức có tự tin, thẳng thắn đối diện với tầm mắt Đoạn Thích: "Không được."
Đoạn Thích: "Sao lại không được?"
Đường Thi trầm mặc, giơ tay chỉ ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài: "Bây giờ là mùa hè."
Đoạn Thích liếc ngón tay đẹp kia, còn có móng tay hồng hào, lại nhìn
Đường Thi: "Bây giờ em cứ đan cho xong đi rồi đưa cho tiểu gia, chắc
chắn tiểu gia sẽ mang nó vào mùa đông."
Đường Thi lắc đầu, vẫn không chịu đồng ý.
Cô cho rằng, khăn quàng cổ là một vật riêng tư, nếu một cô gái đan khăn
quàng cổ đưa cho một chàng trai, thì điều đó biểu hiện cô gái muốn trói
chặt chàng trai. Nhưng lời này, Đường Thi không nói ra được, cô với Đoạn Thích còn chưa phải loại quan hệ này, nếu vị tiểu gia này biết, có khi
càng muốn hơn.
Đoạn Thích bực mình, tuy rằng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng không
tiếp tục quấn lấy Đường Thi muốn khăn quàng cổ, hừ, dù sao anh cũng sẽ
có biện pháp.
Đi dạo mệt mỏi, Diệp Hoa liền lôi kéo hai người vào cửa hàng đồ uống lạnh, nghỉ chân một chút.
"Mẹ xem kìa, đó có phải Diệp phu nhân không, chúng ta có nên qua đó chào một tiếng hay không?" Tô Đình Đình hạ giọng nói.
Tưởng Mai đang dỗ dành con trai ngủ trong xe nhỏ, nghe vậy liền ngẩng
đầu lên nhìn theo hướng Tô Đình Đình chỉ, gật đầu: "Đương nhiên phải đến rồi."
Khó có khi mới gặp được một cơ hội như vậy, đương nhiên phải chào một
tiếng, coi như không thể leo lên Đoạn gia được, nhưng quen cái mặt thì
cũng tốt.
Đường Thi ngồi đối mặt với bên ngoài, cho nên khi nhìn thấy Tưởng Mai
với Tô Đình Đình thì không tiếng động nhướng mày, cúi đầu, nghĩ ở trong
lòng, thật đúng là trùng hợp.
"Diệp phu nhân." Tưởng Mai ưu nhã chào hỏi.
Diệp Hoa nghe thấy, cũng không đứng lên, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Tưởng Mai: "Tưởng phu nhân."
Tưởng Mai thấy Diệp Hoa không hề có động tác gì, sắc mặt vẫn không thay
đổi, cười nói: "Hôm nay ra ngoài mua quần áo cho mấy đứa trẻ, gặp phải
Diệp phu nhân, thật là trùng hợp, cô cũng đưa mấy đứa ra ngoài mua quần
áo sao?"
Diệp Hoa gật đầu, xem như trả lời, hai người lại nói chuyện với nhau vài câu.
Tô Đình Đình điều khiển xe trẻ con, vẻ mặt tươi cười, Đường Thi chỉ liếc Tô Đình Đình một cái, sau đó tầm mắt liền dừng lại ở đứa trẻ đang ngủ
say trên xe, em bé đang say sưa ngủ, không hề biết một chút gì về những
chuyện xảy ra quanh mình.
Rất nhanh Đường Thi đã dời ánh mắt đi.
Tưởng Mai đạt được mục đích nên thông minh tạm biệt, cứ mãi ở đó sẽ khiến cho người ta e ngại, rời đi đúng lúc mới là tốt nhất.
Từ đầu đến cuối Diệp Hoa cũng không có biểu cảm gì khác, có lẽ những
chuyện này cũng chưa đủ để gợi lên bất kỳ gợn sóng gì trong lòng bà.
Đường Thi bên này còn coi như thanh thản, nhưng Lý Tồn Hải ở thành phố
Thượng Hải xa xôi kia thì không tốt như vậy, thật vất vả chờ mới chờ đến lúc thi đại học kết thúc, Lý Tồn Hải liền gấp không chờ nổi gửi thư cho Đường Thi Tam Bách Thủ, vốn dĩ ông muốn gọi điện thoại đến, nhưng như
vậy thì quá tùy tiện nên ông vẫn quyết định gửi thư qua trước, trước
tiên đưa thư hỏi thăm.
"Phó biên Lý, khó có khi thấy cậu ưu sầu như vậy, làm sao vậy? Còn đang
nghĩ đến tác giả lúc trước kia à?" Chủ biên Chu Châu vào tìm Lý Tồn Hải
bàn bạc chút chuyện, gõ cửa chỉ thấy Lý Tồn Hải trả lời một tiếng, đi
vào lại thấy bộ dạng này của Lý Tồn Hải thì cũng rất kỳ quái.
Bởi vì Lý Tồn Hải ở trong mắt ông ta, chính là một biên tập vô cùng có
đạo đức nghề nghiệp, đi làm sẽ không làm việc riêng, nếu không ông ta
cũng sẽ không coi trọng Lý Tồn Hải, muốn bồi dưỡng Lý Tồn Hải trở thành
người nối nghiệp như vậy.
Lúc này Lý Tồn Hải mới hoàn hồn, thấy là cấp trên vội vàng đứng lên nói: "Chủ biên Chu, sao anh lại tới đây?"
"Chẳng lẽ tôi còn không thể tới được? Nhưng mà cũng bởi vậy, nên tôi mới bắt được khuyết điểm của cậu, làm việc riêng trong thời gian đi làm,
cậu giải thích rõ cho tôi xem." Chu Châu nghiêm túc nhìn Lý Tồn Hải,
nhưng ý cười trong mắt ông lại hoàn toàn khác với biểu hiện trên mặt của ông.
Lý Tồn Hải cũng biết vậy, bởi vì quan hệ của ông với Chu Châu chính là
vừa là thầy vừa là bạn, đi làm chính là cấp trên cấp dưới, tan tầm có
thể cùng nhau ăn cơm uống rượu, thi thoảng hai người vẫn ngồi ăn cơm
cùng với nhau.
"Quả thực là tôi làm việc riêng, bởi vì tôi thật sự thực nhìn trúng
Đường Thi Tam Bách Thủ, gần đây tôi lại lấy mấy tập truyện ngắn của anh
ta xem lại mấy lần, càng xem càng cảm thấy tốt, loại cảm giác này rất
huyền diệu, nói không rõ." Ở trước mặt Chu Châu, Lý Tồn Hải không có ý
định giấu giếm sự thưởng thức của mình với Đường Thi Tam Bách Thủ.
Chu Châu biết Lý Tồn Hải muốn kí kết với tác giả mới này, nhưng không
nghĩ tới, Lý Tồn Hải lại xem trọng người ta như vậy, liền nói thẳng:
"Cậu cảm thấy, Đường Thi Tam Bách Thủ có thể sánh được với Dung Chúc mà
bây giờ cậu đang phụ trách sao? Lúc đó Dung Chúc khá như vậy mà cũng
không làm cho cậu nhớ thương như thế."
Dung Chúc là tác giả đang nổi tiếng đứng đầu của tạp chí, cũng là viên
minh châu do Lý Tồn Hải sáng mắt phát hiện được, một tay đề bạt nổi lên, bởi vì quả thật tác phẩm của Dung Chúc chịu được khảo nghiệm của thị
trường, cũng là vì Dung Chúc mà một biên tập mới như Lý Tồn Hải mới có
thể cạnh tranh được vị trí phó chủ biên, đánh bại vô số biên tập lão
làng, ngồi ổn định vững chắc trên cái ghế phó chủ biên.
Lý Tồn Hải nhìn Chu Châu, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói: "Tôi cũng
không rõ lắm, nhưng hiện tại tôi có một loại cảm giác, nếu không ký với
anh ta nhất định tôi sẽ hối hận, anh không biết chứ, tuy rằng phu nhân
nhà tôi thích xem loại tiểu thuyết này, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy
thích tác giả kiểu này như vậy, ngay cả đứa trẻ tám tuổi nhà tôi cũng
thích xem."
"Đương nhiên, rất nhiều chỗ trẻ con đọc không hiểu, nhưng điều đó không
có nghĩa là nó không biết tốt xấu, ví dụ như tập « trĩ ngôn » của Đường
Thi Tam Bách Thủ kia, không biết đứa trẻ nhà tôi quấn lấy tôi với mẹ nó
nói bao nhiêu lần, nói như vậy thì có hơi khoa trương, nhưng sự thật là
như thế, bản thân tôi thích, vợ tôi cũng thích, còn có một vài người
xung quanh tôi đều cảm thấy không tồi, hơn nữa tiểu thuyết của Đường Thi Tam Bách Thủ không đơn giản là tiểu thuyết trinh thám, nó còn có một
chút ý vị khác.."
Lý Tồn Hải nhất thời tìm không ra từ gì để biểu đạt, dừng lại suy tư.
"Có ý nghĩa giáo dục." Chu Châu nhìn Lý Tồn Hải, phun ra một câu như vậy.
Lý Tồn Hải kinh hỉ nhìn Chu Châu, cười nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy điểm này rất tốt, tiểu thuyết của Đường Thi Tam Bách Thủ không chỉ có trinh
thám, còn có chuyện xưa, cái này nhất định có thể quảng bá rộng rãi."
"Càng quan trọng hơn là, tiểu thuyết trinh thám của anh ta không hề thua kém những tác giả trinh thám nổi tiếng khác, có tư duy kín đáo, quỷ kế
tinh diệu, có đôi khi tôi đọc cũng hãi hùng khiếp vía, phải biết rằng,
tôi đã đọc rất nhiều thủ pháp trinh thám, không phải người thật sự đáng
tán dương thì tôi sẽ không động tâm.."
Chu Châu thấy Lý Tồn Hải nói đến mặt đỏ tai hồng, càng nói càng hưng
phấn, thì không khỏi mỉm cười, hòa ái cười nói: "Được rồi, tôi biết cậu
thật sự thích tác giả mới này, không gạt cậu, tôi cũng thích, đúng rồi,
con gái của tôi cũng thích."
Lý Tồn Hải cực kỳ giật mình: "Chu Tinh mà cũng đọc sao?"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Tồn Hải, Chu Châu gật đầu khẳng định.
Chu Tinh không hề thích tiểu thuyết trinh thám, cho dù cả đời cha của cô Chu Châu đều làm việc liên quan đến trinh thám, nhưng cũng không ngăn
cản được Chu Tinh chán ghét thậm chí có thể nói là chán ghét tất cả mọi
thứ có liên quan tới trinh thám.
"Nó còn nói, nếu « đêm khuya » được quay thành phim thì nó sẽ rất nguyện ý đi xem, cũng sẽ rất vui lòng đầu tư." Chu Châu cười nói thêm.
Lý Tồn Hải lập tức không biết nên nói cái gì, Chu Tinh là người đầu tư
điện ảnh, ánh mắt cực chuẩn, kịch bản nhìn trúng nhất định kiếm được rất nhiều, nhưng lấy « đêm khuya » để quay phim? Thật sự không phải nói
giỡn chứ?
Ở dưới sự lo lắng lặp lại mỗi ngày của Lý Tồn Hải, cuối cùng thư cũng tới tay Đường Thi.
"Của em?" Đường Thi nghi hoặc nhận thư trong tay Đoạn Thích.
Đoạn Thích: "Ừm, tiện đường ra cổng trường nên lấy luôn cho em." Nói như chuyện không liên quan đến mình, nhưng cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích
vẫn liếc khuôn mặt trắng nõn của Đường Thi.
Trí nhớ Đoạn Thích rất tốt, anh còn nhớ rất lâu trước, Đường Thi cũng
nhận được một bức thư từ thành phố Thượng Hải gửi tới, là của tạp chí
xã.
Ngay lúc nhìn thấy phong thư kia, trong lòng Đường Thi đã mơ hồ có suy
đoán, lúc nhìn thấy nội dung trong bức thư mới phát hiện đây là một
phong thư do biên tập Lý Tồn Hải tự tay viết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT