Đường Thi cũng không hối hận vì làm rõ chuyện này với Lý Lộ Lộ, Lý Lộ Lộ xong việc không hề nhìn chằm chằm cô nữa đó là kết quả tốt nhất, còn việc tâm lý Lý Lộ Lộ có vấn đề?
Cô cũng không phải là người thiện lương, trên đời này từ trước đến nay chưa bao giờ có công bằng, Lý Lộ Lộ không thiếu thông minh, cũng không lười biếng, cô ta có thể ổn định vững chắc ngồi ở lớp mười hai ban nhất đã chứng minh thực lực của cô ta.
Nếu thật muốn so, vậy những người còn chăm chỉ hơn so với Lý Lộ Lộ, nhưng lại đạt được thành tích kém hơn cô ta thì sao? Cho nên, Đường Thi chưa bao giờ so sánh với người khác ở mặt này, chính mình nỗ lực đạt được thành quả, đương nhiên là chính mình hưởng thụ, nếu còn cố chấp so sánh thì chi bằng ngay từ đầu không cần nỗ lực tranh thủ.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này, trừ bỏ hai đương sự, còn có một người nào đó không cẩn thận nghe được, những người khác cũng không biết, ngày qua ngày, tuy rằng thời gian ôn tập lặp lại đơn điệu, nhưng mỗi ngày phong phú lại làm Đường Thi cảm thấy rất thỏa mãn.
Chỉ là theo thời gian tới gần, cô khó tránh khỏi lại lo âu, bụng Vệ Vi đã sắp tám tháng, nói cách khác, khoảng cách Tô Tiếu tranh chấp với Tô Đình Đình cũng càng ngày càng gần.
"Đường Đường, cậu xem Tô Tiếu làm cái gì vậy?" Trịnh Tiểu Hi giật nhẹ tay áo Đường Thi, nhỏ giọng nói, thấy Tô Tiếu nhìn các cô, Trịnh Tiểu Hi giả mặt quỷ.
Đương nhiên Tô Tiếu không lấy lòng giống như trước kia, mặt vô cảm quay đi.
Đường Thi hoàn hồn, xấu hổ cười cười: "Nhìn đến Tô Tiếu, đột nhiên nhớ tới một vài chuyện nên xuất thần."
"Chuyện gì?" Chuyện có thể làm Đường Thi thất thần lâu như vậy, trước nay Trịnh Tiểu Hi chưa từng thấy Đường Thi như vậy, thật sự tò mò.
Đương nhiên chuyện này không thể nói cho ai biết, Đường Thi lắc đầu, Trịnh Tiểu Hi thấy hỏi không ra được gì, cũng không rối rắm, chỉ nói: "Có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, đúng rồi, Đường Đường, chân của ông ngoại tớ khỏi rồi, ông muốn mời cậu với Đoạn Thích qua nhà làm khách."
"Ông Lương có thể đi bình thường rồi?" Đường Thi hỏi.
Trịnh Tiểu Hi: "Ừ, may mà lúc ấy đưa đến bệnh viện đưa kịp thời, nếu không có lẽ sẽ để lại di chứng gì đó, ông ngoại tớ luôn luôn rất khỏe, hiện tại tĩnh dưỡng một thời gian thì không có việc gì nữa, mỗi ngày đều đi ra ngoài đánh Thái Cực, còn tiếp tục vẽ tranh nữa."
Đường Thi biết, thời trẻ ông Lương rất được chú ý, là họa gia nổi tiếng trong nước, tinh thông quốc họa với tranh Tây, yêu quốc họa, mỗi một bức vẽ cũng đủ để cho người ta tranh nhau.
"Vậy được, tớ thì lúc nào cũng có thể."
"Tớ phải đi hỏi Đoạn Thích một tiếng, đến lúc đó chúng tớ cùng nhau qua."
Thấy Đoạn Thích gật đầu, ba người liền quyết định cùng nhau đi qua thăm ông Lương vào cuối tuần nhàn rỗi, nhưng mà lại có một cái đuôi theo sau ba người.
"Tôi nói các cậu cũng thật không có nghĩa khí, muốn đi chào hỏi ông Lương, tốt xấu gì cũng nói với tôi một tiếng, sức tôi lớn, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ dọn dẹp cái gì thì sao." Trần Nghĩa cà lơ phất phơ nói.
"Được lắm, Trần Nghĩa, em nhớ kỹ những lời này của anh, đến lúc đó, có việc gì nặng nhọc anh làm hết đấy nhá." Trịnh Tiểu Hi không một chút khách khí với Trần Nghĩa không mời mà đến.
Kỳ thật Lương gia có tiền, cũng không cần mấy đứa nhỏ này làm chuyện gì.
Ông Lương thấy bốn đứa sang chơi thì vui tươi hớn hở: "Đều tới à?"
Trần Nghĩa vô cùng ngoan ngoãn nói: "Ông Lương, đã lâu không gặp, sức khỏe ông vẫn tốt chứ ạ?" Lúc ông Lương nằm viện, Trần Nghĩa cũng từng đi thăm.
"Tốt, thân thể ta rất tốt, nửa chuyện cũng không có." Ông Lương hô hấp ổn định, vừa sâu vừa vững, thân thể thật sự rất tốt, lần ngoài ý muốn đó cũng không để lại cho ông tổn thương không thể xóa nhòa nào.
Đường Thi hạ quyết tâm, nhất định phải vận động đến già, tranh thủ đến tuổi này của ông Lương, cô còn có thể chạy có thể nhảy.
Lương gia ngoại trừ ông Lương thì còn có một cặp vợ chồng trung niên, là ông Lương mời đến ngày ngày chăm sóc mình, lớn tuổi rồi, vẫn có rất nhiều thứ không tiện, hơn nữa ông Lương chỉ có đứa cháu gái ngoại Trịnh Tiểu Hi này, người thân khác thì cũng không có.
Lúc này đây, Đường Thi may mắn được thưởng thức những bản vẽ trân quý của ông Lương mà người ngoài rất khó nhìn thấy, còn nhìn thấy sách trên kệ sách của ông Lương, trong lòng rất thỏa mãn, lại có chút tiếc nuối, cô cũng không muốn nhìn những bản vẽ đẹp đó, cái cô coi trọng chính là mấy quyển sách trên kệ sách kia, vậy mà ông Lương còn cất giữ một vài quyển sách không còn từ xưa không còn xuất bản nữa!
Đường Thi thừa nhận, cô nhìn mà thèm, tới lúc nào cô mới có thể cất giữ một hai quyển sách như vậy? Phải biết rằng, loại tiểu thuyết trinh thám huyền học này, mấy bản xuất bản từ xưa rất hiếm! Rất nhiều quyển sách ở trong thời kỳ đặc thù bị thiêu hủy, biến mất sau một thời gian dài.
"Cháu thích xem loại tiểu thuyết này sao?" Đương nhiên ông Lương nhìn ra vẻ lưu luyến trong mắt Đường Thi.
Đường Thi thành thật gật đầu: "Rất thích ạ." Cô tự viết loại tiểu thuyết này, thì làm sao lại không thích được? Nguyên nhân là vì thích, cho nên mới có nhiều hứng thú để động bút viết!
Chẳng qua từ trước đến nay Đường Thi không nghĩ tới có thể mượn sách từ trong kho tàng của ông, lần tới chơi tiếp theo cũng không biết là khi nào.
"Thích thì có thể đến đây nhiều lần mà xem, nếu cảm thấy không quen, có thể đi theo con bé Tiểu Hi kia lại đây thăm ông." Ông Lương nói rất tự nhiên.
Ánh mắt Đường Thi sáng lên, vậy thì thật sự không thể tốt hơn! Tuy rằng cô không thường xuyên đi theo Trịnh Tiểu Hi đến Lương gia, nhưng có những lời này của ông Lương thì thi thoảng cô da mặt dày đến đây một hai lần, chắc cũng không sao đâu nhỉ?
"Vậy ông Lương, đến lúc đó cháu tới đọc sách, ông đừng chê cháu phiền đấy?" Đường Thi ngượng ngùng sờ sờ mũi, cơ hội không thể bỏ lỡ! Vậy cứ để cô da mặt dày một lần đi.
"Ha hả, trong nhà thật sự quạnh quẽ, Tiểu Hi mỗi lần lại đây thăm ta đều ngồi không, có cháu cùng lại đây, trong nhà còn có thể thêm vài phần náo nhiệt, ông Lương rất hoan nghênh cháu."
Nếu là người bình thường, nói không chừng ông Lương còn không muốn, nhưng vừa rồi động tác đọc sách của Đường Thi làm ông ấy rất vừa lòng, cô bé này vô cùng yêu quý sách vở, ông ấy cũng không ngại cho cô xem, nhưng nếu cho mượn thì sao, quả thật là không được, ông ấy không yên tâm để người khác mang ra ngoài, sợ hỏng mất.
"Vâng, cảm ơn ông Lương ạ." Mặt mày Đường Thi hớn hở, đây chính là cơ hội vô cùng khó có được! Không bắt lấy chính là tên ngốc.
Đoạn Thích đứng ở bên cạnh như có điều suy tư mà nhìn Đường Thi, lại quay đầu lại nhìn nhìn một loạt sách cổ xưa kia, nha đầu này thích những quyển sách cổ xưa đó như vậy?
"Khụ khụ.. Mấy quyển sách này, anh tìm được ở đâu vậy?" Ánh mắt Đường Thi kinh ngạc, lại nhìn kỹ những quyển sách đó, duỗi tay xoa xoa đôi mắt, không nhìn lộn, quả thực mấy quyển sách đó đang ở trước mặt cô!
Đoạn Thích khoanh tay ôm ngực, nhìn Đường Thi: "Tiểu gia tìm tới, không phải em rất thích sao? Mấy cái này đều cho em.. Xem." Lời nói ở trong miệng xoay chuyển, Đoạn Thích vẫn thêm một chữ ở phía sau, ở chung lâu như vậy, sao anh còn không hiểu Đường Thi không bao giờ muốn chiếm lợi của người khác?
Đường Thi không chú ý lời nói của Đoạn Thích, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên những quyển sách đó, nơi này không chỉ có mấy quyển sách trân quý của đất nước, còn có toàn tiếng Anh, có một vài quyển kiếp trước cô từng xem qua, nhưng sách nguyên bản với sách tái bản thoạt nhìn cũng không giống nhau!
Nhẹ nhàng nâng lên một quyển nhìn nhìn, vẻ mặt Đường Thi đầy kinh hỉ: "Tất cả cái này em đều có thể xem? Lúc nào thì anh phải trả cho người ta?" Đường Thi biết rõ Đoạn gia không có mấy quyển sách này.
"Không cần để ý, em thích xem bao lâu thì xem bấy lâu."
Đột nhiên Đường Thi nhớ tới, nhà ngoại Đoạn Thích không đơn giản, tìm được những quyển sách này hình như cũng không phải chuyện rất khó, hai mắt lóe sáng nhìn Đoạn Thích: "Em chắc chắn sẽ vô cùng quý trọng những quyển sách này, bảo đảm không có một chút hư hỏng nào!"
Đoạn Thích muốn nói không cần, nhưng thấy Đường Thi hưng phấn đầy mặt, lời đến miệng lại nuốt xuống, được rồi, thích thế nào thì cứ làm thế ấy đi.
Đường Thi gấp không chờ nổi mà chọn một quyển sách xem, cô toàn xem sách tiếng anh nên một chút khó khăn cũng không có.
Vừa lúc hôm nay là cuối tuần, lúc này Đường Thi trừ bỏ ăn cơm, thì thời gian còn lại đều ở trong thư phòng, chờ đến lúc Đoạn Thích kêu cô, cô mới ngẩng mặt ra khỏi trang sách.
"Đồ mọt sách, lại xem nữa thì em có biến thành bốn mắt cũng đừng tìm tiểu gia gây phiền phức." Đoạn Thích lấy sách trong tay Đường Thi ra.
"Ai, nhẹ một chút, cẩn thận một chút." Đường Thi thấy Đoạn Thích tùy tiện lấy như vậy, đau lòng kêu lên, đây thật đúng là có tiền nên không biết củi gạo mắm muối quý!
Đoạn Thích nhướng mày, động tác trên tay nhẹ một chút: "Đi ra ngoài, đừng cứ ở thư phòng mãi." Đặc biệt bây giờ trời đã sẩm tối, nha đầu này nhìn cả ngày, ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ, đôi mắt không mệt sao?
Đường Thi hơi ai oán mà nhìn Đoạn Thích, nhưng cũng biết Đoạn Thích có ý tốt, cả một ngày cô không hoạt động gân cốt, vẫn nên đi ra ngoài một chút, lại như nhớ tới cái gì, hỏi: "Thím ba với bà Đoạn ở dưới lầu à?"
Cô hỏi như vậy là bởi vì thời gian này mỗi ngày, bà Đoạn với thím ba ở một chỗ trong nhà làm quần áo nhỏ cho đứa trẻ chưa sinh.
Đoạn Thích sớm đã thành thói quen, cũng không để bụng: "Hôm nay ba với thím ba đi ra ngoài tản bộ."
Lông mày Đường Thi nhảy dựng, vội hỏi: "Đi ra ngoài tản bộ lúc nào?"
Đoạn Thích nhìn Đường Thi, nói: "Được một lát rồi."
"Đi nơi nào? Em cũng muốn đi theo." Đường Thi nhéo nhéo lòng bàn tay, làm chính mình bình tĩnh lại.
"Thì là chỗ bình thường đó, còn có chỗ nào có thể đi đâu?"
Đường Thi đánh giá trên dưới Đoạn Thích, cảm thấy đưa Đoạn Thích đi theo cùng tương đối tốt: "Chúng ta đuổi theo đi, hôm nay em còn chưa cùng thím ba làm áo cho đứa bé đâu."
Đoạn Thích liếc mắt nhìn Đường Thi, mắt đào hoa có hoài nghi, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Ừm."
"Vậy anh nhanh lên đuổi kịp, đừng chậm trễ." Đường Thi kéo tay Đoạn Thích, đuổi theo, trong lòng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Lúc Đường Thi nhìn thấy bên người bà Đoạn không có Vệ Vi thì mới thật sự gấp gáp: "Bà Đoạn, thím ba đâu ạ?"
"Làm sao vậy? Thím ba của cháu mới vừa đụng bạn, đi đến nhà bạn rồi." Bà Đoạn thấy Đường Thi hơi hoảng loạn, liền nói.
Vệ Vi có bạn bè ở đại viện không phải chuyện gì lạ, đi đến nhà bạn chơi càng không hiếm lạ, bởi vì lúc trước Vệ Vi thường xuyên tìm chị em trước kia nói chuyện phiếm.
Đường Thi vẫn biết, ngày thường cô cũng sẽ không phản ứng kịch liệt, nhưng hiện tại, cô có dự cảm không tốt, cái này thúc đẩy cô muốn nhìn thấy Vệ Vi ngay lập tức: "Bà Đoạn, thím ba đi chỗ nào ạ? Cháu đón thím về nhà."
Thân thể Vệ Vi cồng kềnh, thi thoảng Đường Thi cùng tản bộ với cô ấy, đưa Vệ Vi về nhà, quả thực là cái cớ rất tốt, cho nên bà Đoạn cũng không hoài nghi, liền nói ra địa điểm.
Sau đó Đường Thi lập tức lôi kéo Đoạn Thích bước nhanh đi, Đoạn Thích rất thông minh, ngoan đến mức làm cho bà Đoạn liên tục nhìn cháu trai nhà mình vài cái, cái này không bình thường nha.
Chẳng qua, tâm tư Đoạn Thích không ở trên người bà mình, sự chú ý của anh đều ở trên người Đường Thi, âm thầm suy nghĩ, xem ra, gãi đúng chỗ ngứa vẫn có thể xem là một phương pháp rất tốt, xem này, đây không phải là kéo tay sao?
Lúc đi qua bể bơi, Đường Thi cố ý dựng lỗ tai lên nghe ngóng, nhưng lại không nghe được bất kỳ tiếng vang gì, hiện tại còn chưa đến mùa hè, nước còn rất lạnh, cho nên lúc này không ai đến bơi lội, cho nên bể bơi yên tĩnh là bình thường.
Lúc Đường Thi Đoạn Thích rời khỏi đó, bể bơi lại truyền ra một tiếng vang lớn "bùm", tiếng động có người rơi xuống nước, sau đó là tiếng bước chân vội vàng chạy đi, còn có tiếng kêu cứu.
Lúc nhìn thấy Vệ Vi đang cười nói với người ta, Đường Thi hoàn toàn yên lòng, vẫn may, chắc không phải hôm nay?
Vệ Vi thấy bọn họ tới, cười tủm tỉm: "Đường Đường A Thích, hôm nay hai cháu cùng nhau tay trong tay tới đón thím ba à?" Vẻ mặt ôn nhu nhìn hai đứa cháu dắt tay nhau, trong mắt đều là trêu chọc.
Đường Thi cúi đầu, mặt hồng lên, lập tức thả tay Đoạn Thích ra, cố gắng bình tĩnh nói: "Thím ba, thím chuẩn bị về nhà chưa?"
Trong nháy mắt khi tay buông ra kia, Đoạn Thích chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nhìn chằm chằm tay Đường Thi nửa ngày, mới thu hồi tầm mắt, chẳng qua, cho dù bị trưởng bối trêu chọc, vẻ mặt Đoạn Thích vẫn như cũ không thay đổi.
Vệ Vi cảm thấy rất thú vị, chẳng qua thấy bộ dáng Đường Thi đỏ mặt, cũng không trêu ghẹo nữa, da mặt bé gái vẫn rất mỏng, kéo tay Đường Thi tạm biệt chị em.
Có Vệ Vi ở đây, làm Đường Thi tạm thời quên mất chuyện bể bơi, chỉ là, lúc quay lại đi gần đến bể bơi, tai Đường Thi nghe được tiếng ồn ào nhốn nháo ở đó, hình như đã xảy ra chuyện gì.
"Có người chết đuối!"
"Mau cứu người!"
"Không sao, cô bé này chỉ bị uống mấy ngụm nước thôi."
"Mau gọi người thân của cô bé tới nhận người đi!"..
Trong lòng Đường Thi nhảy dựng lên, kéo Vệ Vi nói: "Thím ba, bụng thím lớn rồi, vẫn nên đừng qua bên kia, làm kinh động đến đứa bé."
Vệ Vi thâm chấp nhận, nói: "Ừ, thím cũng định vậy, nghe những lời này cũng biết có người cứu lên rồi." Đương nhiên Vệ Vi tự biết nặng nhẹ, hơn nữa bảo bối trong bụng lại do cô vất vả mới có, cô không có khả năng mạo hiểm vào lúc này, vạn nhất bị người làm kinh động thì lại thành chuyện lớn.
Nhưng mà ba người cũng không rời đi như vậy, đứng ở một bên xa xa nhìn, Đường Thi đã biết là ai chết đuối, nhớ tới Vệ Vi, nhớ tới Tô Tiếu Tô Đình Đình, nếu Vệ Vi trở về một mình, quả thật sẽ gặp phải Tô Tiếu, nhưng hiện tại, đã có người cứu Tô Tiếu trước rồi.
Đường Thi tuyệt đối không tin Tô Tiếu sẽ chết, Tô Tiếu có không gian linh tuyền, nếu thực sự có nguy hiểm, chẳng lẽ cô ta lại không trốn vào không gian? Tuy rằng lúc Tô Tiếu đi ra, vẫn là ở bể bơi như cũ, nhưng có nước linh tuyền, Tô Tiếu có thể chờ được người tới cứu cô ta, sao phải để một thai phụ bụng lớn như Vệ Vi mạo hiểm tới cứu cô ta?
Không chờ Đường Thi nghĩ thêm, Tô Tiếu đã được người ôm lên, hình dáng người nọ có chút quen thuộc, Đường Thi tập trung nhìn vào, lập tức nheo mắt lại, là Cố Lệ.
Toàn thân hai người đều ướt đẫm.
Đây cứ coi như là duyên phận đi, không có Vệ Vi, luôn có người sẽ đứng ra cứu Tô Tiếu.
Tô Tiếu được đưa về Văn gia, cho dù Tô Tiếu không muốn, nhưng dưới sự cường thế của Văn Thuần Tĩnh, Tô Tiếu cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà trở về Văn gia, đương nhiên, cảm xúc nghẹn khuất này rốt cuộc là do ai thì ai cũng biết.
Đường Thi không quản chuyện sau khi Tô Tiếu rơi xuống nước, cô chỉ biết, Vệ Vi qua một cửa này, hy vọng sau đó có thể thuận thuận lợi lợi sinh ra đứa trẻ thứ ba của Đoạn gia.
Trong hai tháng này, cô hoàn toàn không dám thả lỏng, hoặc là nói Vệ Vi thuận lợi sinh con, không chỉ có ý nghĩa đứa nhỏ này có thể thuận lợi trưởng thành, đồng thời còn quan trọng hơn là tương lai thật sự có thể thay đổi, có thể thoát khỏi cái vòng "Tô Tiếu trọng sinh" này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT