Sau ngày đó, Đoạn Thích cũng không tiếp tục làm cái gì, Đường Thi nhẹ
nhàng thở ra, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn đối xử với Đoạn Thích
như ngày thường, chỉ là kế hoạch lại không đuổi kịp biến hóa.
Đoạn Thích không tiếp tục làm gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những
động tác nhỏ liên tục của anh, Đường Thi yên lặng ghi nhớ trên sách vở,
chỉ đợi có một ngày tìm trở về.
"Ăn ở chỗ này đi." Đoạn Thích ấn đầu Đường Thi, làm Đường Thi không thể động đậy.
Cũng không biết Đoạn Thích dùng tiểu xảo gì, trên đầu cô lại không cảm thấy chút áp lực nào!
Đường Thi chớp chớp mắt, nói: "Em với Trương Mẫn Tôn Giai đi cùng nhau,
bọn Triệu Lâm chắc đang đợi anh hả?" Ý bảo Đoạn Thích để ý mấy người
Triệu Lâm kia.
"Đoạn đội, cậu không muốn bị tụt lại phía sau chứ?" Triệu Lâm cười hì hì nói, trong lòng lại nghĩ, ôi chao, tiến triển thật là nhanh.
Tuy rằng Đoạn Thích đã không còn là đội trưởng đội bóng rổ, nhưng Triệu
Lâm đã gọi thành thói quen, cũng không có ý định sửa, cứ kêu như trước.
"Anh đi đi." Đường Thi chỉ muốn nhanh chóng tống cổ Đoạn Thích, thật sự
là ánh mắt Trương Mẫn với Tôn Giai quá nóng! Nếu Đoạn Thích lại cọ xát,
không chừng cô còn phải bị nhiều người vây xem hơn.
Sự vội vàng trong mắt Đường Thi, Đoạn Thích nhìn thấy rất rõ, nhẹ buông tay, khẽ hừ một tiếng, thả người chạy.
Đường Thi được tự do vội chạy nhanh đi, Đoạn Thích không làm cái gì,
nhưng biểu hiện của gia hỏa này lại càng ngày càng cường thế, suýt nữa
thì cô không chống đỡ nổi.
Tuy rằng Đường Thi không nói rõ, nhưng Trương Mẫn nhạy cảm nhận ra sự
biến hóa giữa Đường Thi với Đoạn Thích, lúc trước Trương Mẫn chỉ là suy
đoán, không dám hỏi nhiều.
Hôm nay vừa đúng lúc có thời cơ, không hỏi chẳng phải là đáng tiếc sao?
Suy xét một lát, Trương Mẫn hỏi: "Đường Thi, cậu với Đoạn Thích có phải
có cái kia rồi hay không?"
Tay Đường Thi đang gắp đồ ăn trực tiếp tạm dừng lại, hơi phức tạp mà
nhìn Trương Mẫn hỏi vấn đề này, nhưng vẻ mặt Trương Mẫn thuần khiết, rất rõ ràng, là tự cô hiểu sai, vì che dấu ý nghĩ của mình mà cô khụ một
tiếng, nói: "Cái kia.. là cái gì?" Cái từ đó đặt trong vấn đề này thật
rất dễ làm cô hiểu sai mà!
Trương Mẫn thấy Đường Thi không có ý lảng tránh vấn đề này, càng thêm có hứng thú, cố gắng suy nghĩ hình dung từ nói: "Chính là kéo kéo tay nhỏ, hôn hôn cái miệng nhỏ."
Đường Thi: "..."
Đường Thi buông đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Không có."
Vẻ mặt Trương Mẫn thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có? Thậtsự không có sao?"
Đường Thi rất kiên định lắc đầu, Trương Mẫn ủ rũ trong nháy mắt, Tôn
Giai chớp chớp mắt, tiếp tục ăn cơm, nhưng trong mắt cũng có chút tiếc
nuối.
Đại khái ở trong mắt thiếu niên thiếu nữ, đều có chút tò mò với chuyện yêu đương.
Thế này thì không được rồi, Đường Thi rũ mắt trầm tư, cô với Đoạn Thích
vẫn ở chung tự nhiên nhưng Trương Mẫn cũng đã nhận ra, những người khác
chắc chắn cũng sẽ phát hiện, hơn nữa Từ Văn tuyệt đối muốn ngăn cản yêu
sớm!
Đường Thi nghĩ kỹ rồi, ánh mắt trở nên kiên định.
Đoạn Thích cũng không biết, kế hoạch thực hiện mỗi ngày thích nhiều hơn một chút của anh, sắp bị cấm yêu sớm đánh bại.
"Đoạn đội, có phải cậu chưa chinh phục Đường Thi hay không?" Triệu Lâm làm mặt quỷ.
Đoạn Thích thờ ơ liếc Triệu Lâm, Triệu Lâm sửng sốt, vội pha trò nói:
"Không sao không sao, Đoạn đội còn trẻ, việc này không vội, chỉ cần Đoạn đội kiên nhẫn, chắc chắn có thể ôm được mỹ nhân về!"
Đoạn Thích bị chọc đau chân lười phản ứng với Triệu Lâm, Triệu Lâm cũng
không phải người biết yên tĩnh, lôi kéo Đoạn Thích cống hiến một đống
lớn kế sách theo đuổi nữ sinh, thao thao bất tuyệt, nam sinh ngồi đối
diện Triệu Lâm vội chuyển cơm ra chỗ khác, để tránh bị nước bọt của
Triệu Lâm văng khắp nơi vào.
Triệu Lâm nói đến miệng khô lưỡi khô rất vừa lòng, uống một ngụm nước
lớn, đắc ý dào dạt nói: "Đoạn đội, tôi nói nhiều như vậy, chắc chắn sẽ
có cách dùng được, theo đuổi được Đường Thi, nhớ mời tôi ăn kẹo mừng
đấy."
"Cậu có bạn gái rồi à?" Đoạn Thích hỏi.
Triệu Lâm: "..."
Mọi người: ".. Ha ha ha!"
Đoạn Thích cũng không tin kế sách của Triệu Lâm, ngay cả người mình
thích cũng không có mà còn dám bàn luận với tiểu gia theo đuổi người
khác như thế nào? Cho dù thật sự muốn theo đuổi Đường Thi, vậy cũng là
chính tiểu gia tự nghĩ biện pháp!
Cho dù Đường Thi hành động cẩn thận ở trường học, ở chung với Đoạn Thích cũng không thay đổi gì, nhưng luôn có tiếng gió truyền tới tai chủ
nhiệm lớp.
Lúc này Đường Thi đứng ở trước bàn làm việc của Từ Văn, không nói lời
nào, nghiêm túc chuẩn bị nghe lời dạy bảo của Từ Văn, tuy rằng cô không
biết Từ Văn tìm cô tới làm cái gì, nhưng có thể đoán được.
Từ Văn để Đường Thi ngồi xuống, nói: "Đường Thi, trong khoảng thời gian này, ở trong lớp có quen không?"
Đường Thi: "Quen ạ, thầy Từ, thành tích của em cũng không bị tụt xuống."
Từ Văn: "..."
Nhớ tới thành tích Đường Thi, Từ Văn phát hiện, quả thật hình như anh ta không có lời nào để nói, nhưng nhớ tới lời nói hôm nay mình nghe được,
Từ Văn lại lên tinh thần.
"Ừ, chỉ cần thành tích của em vẫn duy trì như hiện tại thì chờ đến lúc
thi đại học sẽ không có vấn đề gì, về mặt sinh hoạt có vấn đề gì hay
không?"
Quả nhiên tới rồi, vẻ mặt Đường Thi vô cùng bình tĩnh: "Không có, thầy Từ, tất cả đều rất tốt."
Từ Văn thấy bộ dáng này của Đường Thi, cũng biết chỉ có thể nói thẳng,
nếu cứ vòng vo thì không biết khi nào mới có thể nói đến vấn đề chính:
"Em với Đoạn Thích rất gần gũi à?"
"Thầy Từ, bọn em ngồi cùng bàn, hơn nữa hiện tại em sống nhờ ở Đoạn gia, nên cơ bản bọn em đều đi học cùng nhau." Đường Thi cũng không đợi Từ
Văn hỏi, tự mình nói ra trước.
Vốn dĩ học kỳ này Đường Thi dự định trọ ở trường, nhưng người Đoạn gia
đều không đồng ý, dưới thế công ôn nhu của bà Đoạn, Đường Thi chỉ có thể đầu hàng, hơn nữa Tô Tiếu ở trong trường học, cô cũng không muốn sinh
ra nhiều chuyện, hơn nữa cô cũng dần dần đặt Đoạn gia vào trong lòng,
nên cũng không kiên trì.
Nhất thời Từ Văn không biết nên nói gì, Đường Thi vẫn vững chắc như thế
không thụt lùi chút nào, Từ Văn càng thêm tin Đường Thi vài phần.
Cao trung Thanh Dương không cho phép học sinh yêu sớm, nhưng quả thật
vẫn có học sinh trộm yêu đương, tuy trường học sẽ ngăn cản, nhưng cũng
không thể giám sát toàn bộ, mà Đường Thi với Đoạn Thích, lại là top đầu
của lần thi đại học này, là quân dự bị ván đã đóng thuyền của Kinh Đại.
Đương nhiên Từ Văn không vui khi nhìn thấy mấy đứa trẻ này bị tình yêu
kéo chân, càng đừng nói, thi đại học sắp tới, lại phân tâm ra ngoài, khó bảo đảm thi đại học sẽ không xảy ra sai lầm, đây không phải chuyện Từ
Văn muốn thấy.
Học sinh tuổi này, chỉ có học tập thật tốt mới là đúng đắn, dù sao nếu
bọn họ không có cơ sở gì thì làm sao có thể nói đến chuyện tương lai?
Nghĩ nghĩ, lời nói của Từ Văn hoàn toàn thay đổi, thản nhiên nói: "Đường Thi, thầy rất xem trọng em với Đoạn Thích, nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, các em đều sẽ là học sinh Kinh Đại, thầy không hy vọng hiện tại các
em phân tâm, em hiểu không?"
Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cô không biết vì sao đột nhiên Từ
Văn chuyển đề tài, nhưng đây là chuyện tốt, nói: "Thầy Từ, hiện tại tâm
tư của em đều đặt trên việc học tập, tháng 7 thi đại học, em nhất định
sẽ toàn lực ứng phó." Cho dù muốn tính đến chuyện yêu đương thì cũng
phải chờ đến thi đại học kết thúc.
Nhưng những lời này Đường Thi chỉ dám nói ở trong lòng, cô cũng không dám nói cho Từ Văn nghe.
Từ Văn vừa lòng, nếu Đường Thi Đoạn Thích thật sự yêu sớm, anh ta cũng
có biện pháp giải quyết, hơn nữa tình huống gia đình Đường Thi anh ta
cũng biết, hơn nữa học sinh Đường Thi này, không chỉ hiểu biết, mà cách
làm người của Đường Thi, chủ nhiệm lớp Từ Văn này vẫn luôn xem ở trong
mắt, hoặc là nói, mỗi một học sinh trong lớp, Từ Văn đều hiểu biết sơ
sơ.
"Được rồi, em trở về đi, học tập cho tốt, gọi Đoạn Thích tới đây một chuyến." Từ Văn phất phất tay, thả người.
Là ai nhàm chán khua môi múa mép loạn như vậy? Người ban nhất rất đoàn
kết, những việc này sẽ không nói ra bên ngoài, hơn nữa cô với Đoạn Thích hiểu rõ nên ngày thường cũng không có cử chỉ thân mật gì, nhiều nhất là vỗ vỗ đầu, người ban nhất ai không biết? Từ Văn có thể biết được, hẳn
là có người trong ban nói, bằng không chuyện Từ Văn không chắc chắn, sao có thể gọi cô đến văn phòng nói?
Sắc mặt Đường Thi hơi nặng nề trở lại phòng học, trong ban im ắng, mọi
người đều đang tự học, cũng không chú ý tới Đường Thi trở về, nhưng
Đường Thi lại phát hiện có hai ánh mắt dừng trên người mình.
Ánh mắt của vị tiểu gia nào đó cô đã quen đến không thể quen hơn, làm
cho Đường Thi để ý là một đôi mắt khác, ngước mắt nhìn qua, vừa lúc nhìn đến vẻ đắc ý trên mặt Lý Lộ Lộ, còn cái gì không rõ?
Sắc mặt Đường Thi lạnh lùng nhìn Lý Lộ Lộ, thấy Lý Lộ Lộ hơi chột dạ cúi đầu xuống, mới hừ cười một tiếng, trở về chỗ ngồi.
Nếu Đường Thi là một cô gái bình thường, chỉ sợ không bình tĩnh được như vậy, cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng bỏ qua cho người hắt nước bẩn lên
người mình.
Học sinh lớp mười hai yêu sớm đối với gia trưởng, giáo viên đều không
phải chuyện tốt gì, rốt cuộc Lý Lộ Lộ kết thù với cô lớn bao nhiều vậy?
"Làm sao vậy?" Sắc mặt Đường Thi không tốt, Đoạn Thích liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Đường Thi lắc đầu: "Không có việc gì, thầy Từ bảo anh qua đó một chuyến."
Đoạn Thích không lên tiếng.
Đường Thi thở dài: "Thật sự không có việc gì, cho dù có chuyện, còn có
thể làm khó được em sao? Thầy Từ hỏi cái gì, anh trả lời cẩn thận một
chút." Đường Thi thật đúng là sợ Đoạn Thích không hề cố kỵ.
Đoạn Thích thông minh như thế, trong nháy mắt đã nghĩ được ngọn nguồn
mọi chuyện, sắc mặt có chút âm trầm, nhưng lúc trả lời Đường Thi, giọng
nói lại ôn nhu: "Ừm."
Chuyện này lặng lẽ đi qua không làm dậy lên bọt nước nào ở ban nhất,
nhưng chuyện này lại làm Đoạn Thích vô cùng khó chịu, anh không thể lại
tùy tiện xoa đầu Đường Thi nữa rồi.
"Đoạn Thích, chú ý móng vuốt của anh." Lúc tay Đoạn Thích sắp sờ lên,
Đường Thi kịp thời né tránh, ánh mắt sáng quắc dừng trên tay Đoạn Thích, ừm, ngón tay thật thon dài, rất đẹp.
Đoạn Thích: ".. Hừ." Không xoa thì không xoa!
Nếu tiểu gia bắt được người mách lẻo, anh sẽ không tha cho hắn, chỉ một
động tác tiếp xúc thân mật nho nhỏ như vậy mà cũng không, cũng không..
Cái này làm Đoạn Thích thiếu hứng thú liên tiếp vài ngày, Đường Thi mới mặc kệ anh.
"Đường Thi!"
Đường Thi rẩy nước trên tay, lại dùng khăn tay chậm rãi lau khô bọt
nước, lúc này mới nhìn về phía người gọi mình: "Có chuyện gì?"
"Cậu biết là tôi báo với thầy." Lý Lộ Lộ chắc chắn.
"Biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào?" Đường Thi vô cùng lãnh đạm, dường như hoàn toàn không ngại chuyện Lý Lộ Lộ làm.
Bộ dáng không nóng không lạnh của Đường Thi làm đau đôi mắt Lý Lộ Lộ,
trong khoảnh khắc, hai mắt tràn ngập phẫn nộ: "Sao cậu có thể không bị
sao cả? Rõ ràng cậu với Đoạn Thích chính là loại quan hệ đó!"
"Sao tôi lại không bị sao cả? Đó là bởi vì tôi cây ngay không sợ chết
đứng, đương nhiên thầy Từ cũng không bị che mờ hai mắt." Đường Thi vẫn
rất có hứng thú dạy dỗ một nữ sinh sắp đi nhầm vào ngõ cụt.
Bởi vì, đả kích người vẫn luôn có ý chí kiên định là chuyện rất thú vị.
"Có phải cậu cảm thấy, là bởi vì thành tích tôi tốt nên thầy Từ mới mặc kệ việc này hay không?"
Lý Lộ Lộ bị nói trúng tâm tư, sắc mặt đỏ bừng: "Đường Thi, cậu dám nói, không phải như vậy sao?"
Đường Thi mở tay ra, nhún vai nói: "Cái này phải xem xem cậu thấy thế
nào, thầy Từ cũng không phải dạng người này, nếu không, cậu cũng không
chỉ mách lẻo với thầy Từ."
Quả thật Lý Lộ Lộ nghĩ như vậy, cô ta cho rằng, thầy Từ chắc chắn sẽ
phạt Đường Thi với Đoạn Thích, dù sao thầy Từ không muốn thấy nhất là
học sinh yêu sớm bỏ bê học tập, bởi vì trước kia có quá nhiều ví dụ có
thể chứng minh rồi.
"Bỏ chuyện này qua một bên đi, chuyện tôi có hứng thú muốn biết hơn là
sao cậu lại có địch ý với tôi? Không muốn nói thì coi như tôi nhiều lời
đi." Đường Thi lần đầu tiên gặp được người như Lý Lộ Lộ lần đầu gặp mặt
đã có địch ý với cô, cô tự nhận là cô căn bản không có mâu thuẫn xung
đột gì với Lý Lộ Lộ.
Lúc Đường Thi đang xoay người rời đi, đột nhiên Lý Lộ Lộ lại nhỏ giọng
nói: "Đường Thi, tôi không thích cậu, chính là không thích cậu."
"Cậu nhẹ nhàng đã có thể đạt được thành tích mà tôi phải cố gắng nỗ lực
gấp mấy trăm lần mới có thể được, dễ dàng được cô Phương yêu thích, ngay cả tiếng Anh tôi lấy làm tự hào, cậu cũng có thể nhiều lần được điểm
tối đa!"
"Đúng vậy, tôi ghen ghét cậu, ghen ghét cậu cái gì cũng tốt hơn tôi,
không cần giống như tôi, mỗi ngày đều thức đêm đọc sách, nắm chặt thời
gian học tập từng phút từng giây!"
Đường Thi không nói lời nào, chờ Lý Lộ Lộ phát tiết xong rồi, cô mới
chậm rãi mở miệng, nhưng giọng nói lại lạnh băng: "Đây chính là nắm chặt từng phút từng giây học tập mà cậu nói?"
Lý Lộ Lộ sửng sốt nhìn Đường Thi, không phản bác, cuối cùng Đường Thi
nhìn Lý Lộ Lộ, cô cũng không muốn tiếp tục làm chị gái tri tâm tri kỷ
gì, có thể nghe Lý Lộ Lộ phát tiết lâu như vậy đã là cực hạn.
"Tôi nên cảm ơn cậu, Lý Lộ Lộ, cảm ơn cậu nguyện ý nói cho tôi, vì sao
lại chán ghét tôi." Khi Đường Thi biết đáp án, vẫn cảm thấy rất bất ngờ, cô còn tưởng rằng Lý Lộ Lộ sẽ không nói ra miệng.
Bỏ qua chuyện Lý Lộ Lộ mách lẻo này thì Đường Thi cũng không chán ghét
Lý Lộ Lộ, quả thật Lý Lộ Lộ rất nỗ lực, có lẽ lúc cô đi ngủ, Lý Lộ Lộ
múa bút thành văn, nhưng như vậy thì có liên quan gì với cô đâu?
Cô cũng không phải người lười b iếng, cô cũng biết nỗ lực, dựa vào cái gì Lý Lộ Lộ nỗ lực, thì người khác không nỗ lực?
Lý Lộ Lộ có thời gian nhàn rỗi là nhìn chằm chằm cô, Đường Thi biết, cô
không muốn lại bị người ta nhìn như vậy nữa, hôm nay giải quyết, còn
giảm bớt rất nhiều chuyện của cô, dù sao mỗi ngày đều bị người ta nhìn
chằm chằm, ai cũng sẽ không thoải mái.
"Nhìn em làm gì?" Đường Thi thật sự không nhịn nổi, buông sách vở, quay
đầu nhìn Đoạn Thích, từ lúc cô bắt đầu vào phòng học, Đoạn Thích vẫn
luôn nhìn cô.
Đoạn Thích nhướng mày: "Hừ, tiểu gia thấy em có tinh thần như vậy, cứ như không có chuyện gì xảy ra?"
Đường Thi hơi hoài nghi nhìn Đoạn Thích, chẳng lẽ Đoạn Thích nghe được
cô nói chuyện với Lý Lộ Lộ? Không đúng, vừa rồi là tiết tự học, cô đi
WC, Lý Lộ Lộ đi theo sau lưng, khi đó Đoạn Thích hẳn là còn ở phòng học
đọc sách.
"Tiểu gia mới không thèm nghe lén!" Đoạn Thích quay đầu, nhưng đôi tai hồng lên lại bán đứng anh.
Đường Thi nheo mắt lại: "À, không nghe lén, chỉ không cẩn thận đi ngang qua mới nghe được thôi."
Đoạn Thích: ".. Ừm." Tiểu gia tuyệt đối sẽ không nói, là sợ nha đầu này bị hại mới theo sau! Quá mất mặt!
Đường Thi sẽ tin sao? Cô mới không tin Đoạn tiểu gia sẽ nhàm chán như
vậy, nghĩ nghĩ, độ cong khóe miệng chậm rãi rộng ra, lẩm bẩm: "Đồ nghĩ
một đằng nói một nẻo, quan tâm người khác mà lại không chịu thẳng thắn
nói ra."
Đoạn Thích: "..."
Được rồi, tiểu gia người lớn không chấp trẻ con, không so đo với câu nói trước của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT