Đoạn Thích vùng vẫy trong lòng một lúc rồi không chút do dự đưa tay cầm
lấy bức thư, chờ thật sự cầm trong tay, anh vẫn có chút không thể tin:
"Đầu tiên nói trước, đây chính là chính cô cho tôi nhìn đấy."
"Đương nhiên." Đường Thi gật đầu.
Ánh mắt Đoạn Thích có chút sâu xa, Đường Thi kịp phản ứng cười: "Đây
cũng không phải là thư tình đâu, không phải là người khác viết cho em,
cũng không phải em viết thư tình cho anh."
Em viết thư tình cho anh.
Mặt Đoạn Thích đỏ hồng, nhưng nhớ tới lời nói trước đó của Đường Thi thì tỉnh táo lại trong nháy mắt, nhiệt độ trên mặt giảm xuống, giả bộ nhìn
thư, phong thư màu vàng nhạt rất bình thường, trên đó viết "ban biên tập Lý Tồn Hải của tạp chí Người Trinh Thám".
Ôm nghi vấn, mở bức thư ra, sau khi xem xong, ánh mắt Đoạn Thích nhìn
Đường Thi có chút cổ quái: "Cô viết tiểu thuyết? Muốn trở thành tác giả được ký hợp đồng."
Đường Thi: "Đúng."
"Vì sao nói cho tôi biết?" Đoạn Thích hỏi ra lời, ngón tay nắm chặt bức
thư, trong lòng có chút khẩn trương, ngay cả xưng hô bình thường mà bản
thân hay dùng cũng quên.
"Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, dù sao trên đường về nhà chúng ta lại
không biết nói gì, cùng không có lời nào để nói, còn không bằng để anh
xem." Đường Thi có nghĩ như vậy nên giọng điệu nói chuyện với vẻ mặt đều đặc biệt chân thành.
Đoạn Thích trừng mắt nhìn Đường Thi, cái gì gọi là không có cái gì để nói, rõ ràng là gia hỏa này không muốn nói chuyện mà.
Không thể tức giận không thể tức giận, mình rất bao dung độ lượng.
"Nói như vậy, tôi là người đầu tiên biết chuyện này."
"Không phải, Tiểu Hi vừa mới biết lúc nãy."
Đoạn Thích nghĩ đến cái gì, cặp mắt đào hoa lại xuất hiện ý cười đắc ý: "Cô muốn tôi đứng về phía cô?"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Thi, hai tay Đoạn Thích ôm ngực, tiếp
tục nói: "Cô nhảy đến lớp mười hai, chắc chắn áp lực học tập sẽ trở nên
càng lớn hơn, hiện tại cô viết tiểu thuyết, còn muốn trở thành tác giả
được kí kết, còn không biết ông bà có thể đồng ý hay không?"
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Đường Thi cũng không giận, Đoạn Thích cũng không
ngốc, mà ngược lại anh rất thông minh, chỉ trong nháy mắt đã có thể suy
nghĩ đến điểm này.
Đường Thi cười bình tĩnh, ngược lại khiến Đoạn Thích đang dương dương
đắc ý không vui vẻ nổi: "Cô thật sự dám chắc, tôi sẽ đứng về phía cô
sao?"
"Đoạn Thích, anh sẽ đứng về phía em." Đường Thi gật đầu.
Đoạn Thích: "Tôi sẽ không."
Đường Thi: "..."
"Không phải cô rất biết nịnh nọt người khác sao? Cô nịnh nọt tôi, nói không chừng, tôi vui vẻ thì sẽ đồng ý đấy."
Trở lại Đoạn gia, Đường Thi mới biết được, công lực dỗ dành người ta của mình thật sự rất bình thường.
"Sao các cháu lại giận dỗi rồi?" Bà Đoạn kỳ quái nhìn hai người.
Đường Thi cười nói: "Không có gì đâu, bà Đoạn."
"Không có thì tốt, Đường Đường à, bà nói cho cháu nghe, ngày mai anh Duệ của cháu sẽ trở về, nó mà gặp cháu chắc chắn sẽ rất vui vẻ, khi còn bé
Duệ Duệ vẫn luôn muốn có em gái, lúc đó Thích Thích còn chưa ra đời, cả
ngày Duệ Duệ đều ngóng trông em gái chui ra từ trong bụng thím hai của
nó để chơi với nó, kết quả lúc Thích Thích ra đời, Duệ Duệ ghét bỏ không chịu, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thật giống như lão già họm hẹm
chọc cười cả nhà chúng ta."
"Chẳng qua từ nhỏ Thích Thích đã dính lấy Duệ Duệ, coi như ghét bỏ, Duệ
Duệ cũng chỉ có thể tùy ý Thích Thích đi theo như cái đuôi nhỏ, đây này, đây là ảnh cũ mà bà cố ý tìm ra, nhìn xem, đây là ảnh chụp chung của
hai anh em bọn nó, đây là.."
Đường Thi tò mò đến xem, thì thấy hai cậu bé đáng yêu một lớn một nhỏ,
tay nhỏ của cậu bé nhỏ hơn đang níu lấy một góc áo của cậu bé khác,
trong mắt còn mang theo ánh nước, có vẻ rất tủi thân, lập tức, Đường Thi vui vẻ, nhìn về phía Đoạn Thích, lại nhìn ảnh chụp, thời gian thật sự
thần kỳ, thế mà cậu bé đáng yêu dính người lúc ấy hiện tại đã trưởng
thành là đứa trẻ to xác.
Đoạn Thích bị ánh mắt Đường Thi nhìn mà đứng ngồi không yên, vội hỏi: "Bà, mấy giờ đại ca về đến nhà?"
"Nói là chạng vạng tối."
"Vậy anh Cảnh có qua ăn cơm tối không?" Đoạn Thích lại hỏi.
Mỗi lần Đoạn Duệ trở về, Hạ Cảnh đều muốn đến Đoạn gia gặp anh ấy, có
khi đúng lúc Hạ Cảnh rảnh rỗi, thậm chí sẽ đi nhà ga đón người.
"Ừm, Duệ Duệ nói, ngày mai A Cảnh tiện đường đi đón nó, cũng không cần chúng ta đi một chuyến."
Đường Thi nghe, không khỏi cảm khái, tình cảm giữa hai đại nam thần này thật tốt.
"Đúng rồi, bà Đoạn, cháu có chút chuyện muốn thương lượng với bà." Đường Thi do do dự dự, suy nghĩ kỹ một chút, hành vi của cô gần đây có chút
khác người.
Nhưng nghĩ đến chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, hơn nữa coi như cô
học xong lớp mười hai thì vẫn là vị thành niên, vẫn như cũ cần người
giám hộ ký tên, chỉ là Đường Thi vẫn có chút thấp thỏm.
Vô thức nhìn về phía Đoạn Thích, Đoạn Thích không nhìn Đường Thi, không
biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng tương tự, Đoạn Thích cũng không nói lời nào.
Tỏ thái độ như vậy, chứng tỏ Đoạn Thích không đồng ý, Đường Thi cũng không nói thêm cái gì, chuyên tâm nói cho bà Đoạn nghe.
Nghe xong, bà Đoạn yên lặng rất lâu, nghiêm túc nhìn Đường Thi: "Đường
Đường, bà không đồng ý cháu làm như vậy, bây giờ cháu còn nhỏ, đã nhảy
lớp đến lớp mười hai, cho dù thành tích của cháu có tốt bao nhiêu thì
nhất định cũng sẽ có áp lực, nếu như lại thêm mỗi ngày đều viết bản
thảo, thời gian của cháu sẽ rất gấp, như thế chẳng phải là cháu sẽ không được trải nghiệm chuyện vui gì sao?"
"Nếu như cháu chỉ là thi thoảng vui vẻ thì viết, bà sẽ không ngăn cản,
nhưng chuyện ký kết này, bà không đề nghị cháu làm việc này bây giờ, bởi vì một khi ký hợp đồng, chuyện viết bản thảo sẽ mạnh mẽ trở thành quy
củ, cháu không thể không viết, mỗi tháng đều phải giao bản thảo, bà biết nguyên nhân cháu làm như thế."
"Trước đó cháu muốn tự mình nộp học phí, còn muốn đưa tiền sinh hoạt cho bà, những cái này, bà đều có thể tiếp nhận, nhưng chỉ có chuyện này, bà hi vọng cháu cẩn thận suy nghĩ một chút, chờ cháu thi lên đại học lại
ký kết cũng không muộn."
Đường Thi nhìn bà Đoạn, ánh mắt lảng tránh, từ trong lời nói bà Đoạn, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm rõ ràng của bà.
Đoạn Thích nhìn chằm chằm Đường Thi rất lâu, trong bầu không khí yên
tĩnh này đột nhiên lên tiếng nói: "Đừng quên, cô đã báo danh tham gia
cuộc thi Anh ngữ cả nước vào học kì sau."
Đường Thi quay đầu nhìn Đoạn Thích.
Đoạn Thích lại nói: "Cuộc thi này không đơn giản, mũi nhọn cả nước Anh ngữ đều sẽ tụ tập cùng một chỗ."
Nhất thời, Đường Thi không biết nên nói cái gì, nhưng cô cẩn thận suy
nghĩ lại, cô viết truyện, phải suy nghĩ tình tiết, phải chau chuốt ngôn
từ, có đôi khi, còn phải tra tư liệu, không hề nghi ngờ, những cái này
đều phải hao phí một lượng thời gian nhất định của cô.
Nếu như cô viết lại bản thảo lúc trước, thì quả thực có thể tiết kiệm
rất nhiều thời gian, nhưng từ lúc cô cầm bút lên viết lại một lần nữa,
Đường Thi đã muốn bỏ qua kiếp trước, cho nên tiểu thuyết cô viết đều là
suy nghĩ của mình kiếp này.
Đoạn Thích nhắc nhở cô, học sinh ưu tú như mây, mũi nhọn cả nước quá
nhiều, làm sao cô có tự tin có thể trở thành người có thành tích tốt
nhất, chứ đừng nói đến là học kỳ tiếp theo, cô còn phải tham gia thi tốt nghiệp trung học, kể từ đó, cô làm gì còn có thời gian rảnh rỗi.
Là cô quá nóng lòng rồi.
Bà Đoạn cũng không bắt Đường Thi nhất định phải quyết định ngay bây giờ, nhân tiện nói: "Đường Đường, sau khi cháu nghĩ xong thì nói cho bà, nếu cháu vẫn quyết định muốn ký kết, bà sẽ ủng hộ cháu, nếu như cháu thay
đổi suy nghĩ, bà cũng sẽ rất vui mừng."
"Vâng, bà Đoạn, cháu sẽ suy nghĩ cẩn thận." Trong lòng Đường Thi vẫn có
chút dao động, nhưng cán cân Thiên Bình trong lòng đã từ từ nghiêng về
phía tạm thời bên này.
Đường Thi ngáp một cái, hai mắt nhìn chằm chằm sân bóng rổ, sao cô lại
bị Đoạn Thích kéo đến nơi này nhỉ? Rõ ràng vừa rồi cô còn đang chạy bộ
tập thể dục.
Cứ sáng sớm cuối tuần là chơi bóng rổ, thật không hiểu những nam sinh này nghĩ như thế nào nữa.
Càng khó hơn chính là thế mà lại đẩy đủ người.
Đã rất lâu không gặp Cố Lệ với Chương Sơn, ngược lại hai người này không có thay đổi gì, Cố Lệ vẫn lãnh lãnh đạm đạm, người sống chớ gần, mà
Chương Sơn vẫn là cái gương mặt mà cô nhìn vào đã muốn đánh, thật sự là
lỗ mũi hếch lên trời mà đi*.
*Ý chỉ kiêu ngạo không để ai vào mắt.
Tiếng còi vang lên, tiếp theo Đường Thi liền nhìn thấy Cố Lệ thắng.
Một đám nam sinh đi về phía bên này, đúng rồi, Đường Thi là bị Đoạn Thích kéo qua đây nhìn.
"Cố Lệ, lần này cậu may mắn thắng tôi, tính đi tính lại thì cậu cũng
thua trong tay tôi nhiều lần rồi." Cho dù thua, đầu Đoạn thiếu gia vẫn
ngẩng thật cao, không có chút uể oải nào khi bị thua.
Cố Lệ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đoạn Thích: "Sáng sớm cậu bảo tôi tới đánh bóng, chính là vì muốn thua trong tay tôi?"
Đoạn Thích nghẹn, không thể cãi lại, thật sự là anh thua, cũng không sợ
nhận thua, nhưng Cố Lệ nói kiểu này, luôn cảm thấy không được vẻ vang
cho lắm.
"Đây là anh Đoạn chưa tìm được trạng thái." Trần Nghĩa rất có nghĩa khí đệm theo.
Đoạn Thích suýt chút nữa thì đánh cho Trần Nghĩa mập một trận, giúp như thế này thì thà không giúp còn hơn.
Chờ Đoạn Thích nhìn thấy gương mặt cười từ ái của Đường Thi thì sắc mặt
trở nên xanh đỏ đan xen: "Tôi chỉ là thua hôm nay thôi, bình thường tôi
đều thắng nhiều."
Cố Lệ: "Đúng, hôm nay thua không được tính là trước kia."
Đường Thi nhịn không được cười ra tiếng.
Đoạn Thích nghẹn uất: "..."
Rất muốn đánh Cố Lệ một trận, thế nhưng cũng không nhất định có thể thắng.
Một đám thiếu niên đang muốn tản ra, ai về nhà nấy, không ngờ Chương Sơn đột nhiên hô thành tiếng: "Tiếu Tiếu cậu trở về với dì Văn à? Dì cũng ở đây ạ?"
Giọng điệu từ kinh hỉ đến có chút thẹn thùng, chuyển biến này, thật là làm cho Đường Thi giật mình không thôi.
Lập tức, đám người đồng loạt nhìn về phía Văn Thuần Tĩnh và Tô Tiếu.
Văn Thuần Tĩnh từ ái nhìn đám thiếu niên này, lúc ánh mắt rơi trên người Đường Thi, có chút lạnh lùng chăm chú, nhưng rất nhanh liền dời đi,
cười nói: "Là Tiểu Sơn à, dì đưa Tiếu Tiếu về nhà, đứa nhỏ này cuối tuần cũng không biết về nhà, nên mắng."
Văn Thuần Tĩnh liền thuận theo Chương Sơn nói tiếp: "Dì nói giỡn thôi,
đứa nhỏ Tiếu Tiếu này, dì hiểu rõ, Tiểu Lệ Tiểu Thích, gần đây sao các
cháu không tới tìm Tiếu Tiếu chơi?"
Cố Lệ rất nhanh quét mắt nhìn Tô Tiếu sau lưng Văn Thuần Tĩnh, nói: "Dì
Văn, gần đây trong nhà có việc, có rất ít thời gian rảnh."
Văn Thuần Tĩnh thông cảm gật đầu, lại nhìn về phía Đoạn Thích, trước kia bị nhìn như vậy, Đoạn Thích cũng không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ,
nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu, nhất là, nhiều người đứng ở chỗ này như vậy, làm sao lại chỉ hỏi mỗi mình mình với Cố Lệ.
Nhưng dù sao Văn Thuần Tĩnh cũng là trưởng bối, Đoạn Thích không thể làm gì khác hơn là nói: "Gần đây có hơi nhiều việc."
Từ đầu đến cuối Tô Tiếu đều đứng ở đằng sau Văn Thuần Tĩnh, không giống
trước kia luôn muốn đứng ra chiếm lấy ánh mắt của mọi người, cái này
khiến Đường Thi cảm thấy có điểm là lạ, điểm này không phù hợp với cách
xây dựng nhân vật Tô Tiếu.
Mỗi lần Tô Tiếu ra sân đều trở thành tiêu điểm, trở thành trung tâm của tất cả mọi người.
Nếu câu trả lời qua loa này là từ Cố Lệ thì người ta sẽ không quá để ý,
chỉ sợ sẽ không giống như bây giờ, tất cả mọi người quái dị mà nhìn Đoạn Thích.
Đoạn Thích nói hơi nhiều việc.
Đây là đùa chúng tôi à? Một đám thiếu niên ở đây đều sững sờ nhìn Đoạn Thích.
Rõ ràng Văn Thuần Tĩnh cũng biết hoàn cảnh của Đoạn Thích, nụ cười trên
mặt cứng đờ nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Hóa ra là thế, các cháu nhớ
tới nhà tìm Tiếu Tiếu chơi nhiều một chút, đều là bạn cùng trang lứa,
chắc chắn sẽ có nhiều chủ đề, dì nhớ, Tiểu Thích với Tiếu Tiếu còn học
cùng lớp đúng không, mặc dù một thời gian ngắn nữa Tiếu Tiếu phải ra
ngoài quay phim rồi, không có nhiều thời gian ở trường học với ở nhà."
Ồ, hóa ra Tô Tiếu thật sự đúng là muốn đi quay phim, quần chúng ăn dưa yên lặng suy nghĩ.
"Mẹ, không phải nói, muốn dẫn con đi gặp chú Trịnh sao?" Đột nhiên Tô Tiếu lên tiếng, cả người đều có vẻ lạnh lẽo.
Văn Thuần Tĩnh cười áy náy: "Đúng rồi, dì phải đi rồi, chú Trịnh của các cháu muốn gặp Tiếu Tiếu, các cháu nhanh về nhà đi, có rảnh thì tới nhà
ngồi chơi nhiều một chút."
Nhìn hai mẹ con một cao một thấp đi xa, Đường Thi với đám thiếu niên này cũng không biết nên nói cái gì, yên lặng chia tay, Trần Nghĩa đi theo
sau lưng Đoạn Thích với Đường Thi: "Cái kia, không phải là Tô Tiếu muốn
vào ở Trịnh gia chứ?"
Người Trịnh gia vốn ở đại viện, hiện tại ngoài hai người già ở Trịnh gia thì còn có lão đại Trịnh gia Trịnh Minh cũng ở đó, nhưng cứ mỗi cuối
tuần, chaTrịnh sẽ mang theo Trịnh Tiểu Hi còn có Văn Thuần Tĩnh trở về
đại viện ở, đây cũng chính là nguyên nhân Văn Thuần Tĩnh đưa Tô Tiếu vào đại viện.
Lúc ấy mai mối cho Văn Thuần Tĩnh với cha Trịnh chính là bà Trịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT