Là nhân vật trung tâm trong những cuộc bàn luận ở cao trung Thanh Dương, mọi lời nói hành động của Tô Tiếu đều bị người ta chú ý.
Tin tức này làm cho tất cả mọi người bàn luận ầm ĩ, đoán được nguyên nhân gì làm Tô Tiếu đột nhiên muốn chuyển vào ký túc xá.
Lúc Đường Thi chạy bộ buổi sáng, không cẩn thận nghe thấy mấy người tụ
tập một chỗ trong đại viện thảo luận chuyện của Tô Tiếu với Văn gia.
Hóa ra ông Văn vẫn luôn không đồng ý cho Tô Tiếu đi quay phim, nhưng Tô
Tiếu giấu diếm người nhà họ Văn, để Văn Thuần Tĩnh giúp cô ta với Vương
Chính Trung ký hợp đồng, biết được Tô Tiếu đã ký hợp đồng, ông Văn thiếu chút bị tức đến ngất đi.
Ông Văn chính trực cả đời, tính tình cứng rắn, lại chướng mắt diễn kịch, kết quả cháu gái ngoại với con gái của mình lại ngang nhiên chống lại
quyết định của ông, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không ít, Văn gia
không có khả năng lấy ra số tiền kia, Tô Tiếu cũng chỉ có thể đi quay
phim.
Ông Văn tức giận thì không lựa lời nói, ở trước mặt tất cả mọi người bảo Tô Tiếu lăn khỏi Văn gia.
Đương nhiên Tô Tiếu không chịu được uất ức này, thu dọn đồ đạc, nói rõ
tình huống với chủ nhiệm lớp mười một, yêu cầu vào ký túc xá ở, với tình huống này chủ nhiệm lớp không đồng ý thì còn có thể nói cái gì.
"Đối với chuyện này, tớ cho Tô Tiếu điểm tối đa, chậc chậc, cô ta quá
mạnh mẽ, nếu cô ta chịu cúi đầu thì sau khi ông Văn nói xong sẽ hối hận
vì mình quá xúc động, mặc dù khả năng rút lại lời nói là không lớn,
nhưng ngầm thừa nhận Tô Tiếu tiếp tục ở tại Văn gia thì có khả năng cực
lớn, ông Văn chỉ có điểm ấy là không tốt, đối với cháu của mình vô cùng
nghiêm khắc, nhưng lại đối xử với tất cả cháu trai cháu gái công bằng
như nhau."
Trịnh Tiểu Hi lắc đầu, lại nhún nhún vai: "Hiện tại tớ chỉ hi vọng cha
tớ đừng phân phát lòng tốt, nếu Tô Tiếu ở chung một mái nhà với tớ thì
tớ lập tức đến nhà ông ngoại ở."
Đường Thi chỉ bài tập của Trịnh Tiểu Hi: "Đề này, cậu làm sai rồi."
Trịnh Tiểu Hi: "Đừng làm mất hứng như thế chứ, tớ đang nói Bát Quái rất hưng phấn đấy."
"Vậy được thôi, còn có năm phút là thu bài thi này."
Trịnh Tiểu Hi cúi đầu nhìn bài thi: "Để tớ xem một chút, sai chỗ nào?"
Giao bài thi cho Vưu Lỵ, Vưu Lỵ nhìn một chồng bài thi Anh ngữ cảm thán: "Đường Thi, em đi rồi, cô lại thiếu một trợ thủ đắc lực."
Đường Thi cười cười, không tiếp lời.
"Bên phía Lão Từ đã ổn rồi, bảo em bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển qua, em suy nghĩ xem lúc nào thì qua đó."
Đường Thi nghĩ một chút rồi nói: "Thứ hai đi ạ."
"Cũng được, dù sao tuần này cũng sắp xong rồi, trước khi đi em chào tạm
biệt với các bạn học một chút." Ánh mắt Vưu Lỵ có chút phức tạp, tình
huống trong lớp cô vẫn luôn thấy rõ.
Ngay từ đầu khi biết tình huống Đường Thi trong lớp học, cô cũng muốn
tìm người cân bằng lại, nhưng chính Đường Thi xử lý rất khá, cuối cùng
Vưu Lỵ vẫn không tìm Đường Thi tới, Đường Thi này quá thành thục, có đôi khi cô cảm thấy cô đang đối mặt với một người đồng trang lứa, chứ không phải học sinh của mình.
Đương nhiên một vài học sinh nào đó, Vưu Lỵ sẽ có cách xử lý thích hợp,
học sinh ở cái tuổi này, có chút thói xấu thì không sao, nhưng không nên mắc phải những cái này khi lớn lên, Vưu Lỵ không cầu học sinh của mình
người nào cũng có triển vọng lớn, nhưng ở mặt làm người này thì phải làm cho tốt trước.
Đường Thi nhìn Vưu Lỵ, vốn định phản bác, nhưng dưới sự kiên trì của Vưu Lỵ lại sửa miệng: "Dạ được, cô Vưu."
"Đường Thi, em còn nhỏ, mặc dù em nhảy đến lớp mười hai, nhưng sau này
em vẫn có thể gặp mặt các bạn học. Mặc dù chỉ có ba tháng ngắn ngủi
nhưng em vẫn là học sinh của cô."
"Cô Vưu, em biết, cảm ơn cô, có thể trở thành học sinh của cô, em cảm
thấy rất may mắn." Không phải mỗi học sinh đều có thể gặp được một giáo
viên sáng suốt như vậy, Đường Thi vô cùng cảm kích vì cô đã gặp được Vưu Lỵ.
"Lại nói, cô dạy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng dạy được một học sinh có điểm số cao, đây cũng là vận may của cô." Vưu Lỵ cười trêu chọc.
"Nói như vậy, cuối tuần cậu dọn đi rồi, tớ lại phải ngồi một mình rồi." Trịnh Tiểu Hi rầu rĩ úp mặt lên bàn học.
"Ừm." Đường Thi sờ sờ tóc Trịnh Tiểu Hi, sợi tóc mềm mại, cứ sờ một chút lại muốn sờ thêm chút nữa.
Trịnh Tiểu Hi không có tâm trạng đẩy tay Đường Thi ra, chôn mặt dưới cánh tay.
"Hừ"
"Nếu không, tớ mời cậu ăn nước chè đậu." Đường Thi chỉ có thể nghĩ đến biện pháp hối lộ để Trịnh Tiểu Hi nguôi giận.
"Nước chè đậu cũng không chữa trị được trái tim chịu tổn thương to lớn của tớ."
Đường Thi bất đắc dĩ, luôn cảm thấy kĩ thuật dỗ dành người của mình chẳng ra làm sao cả.
Trịnh Tiểu Hi quay đầu nhìn về phía Đường Thi: "Không có mỹ nhân ở bên người, tớ sẽ rất cô đơn, rất đau lòng, rất nóng nảy."
"Đường Thi, cậu thật sự muốn nhảy đến lớp mười hai à?" Cao Sơn ngồi đằng sau hai người, nghe thấy Trịnh Tiểu Hi hơi cố tình gây sự, có chút nơm nớp lo sợ hỏi.
"Đúng vậy, sao thế?" Đường Thi gật đầu.
Cao Sơn một lời khó nói hết mà nhìn Trịnh Tiểu Hi: "Tớ thật sự hi vọng,
Trịnh Tiểu Hi có thể luôn luôn duy trì trạng thái tốt, phải biết, Trịnh
Tiểu Hi không có linh cảm thực sự rất dọa người."
Vẻ mặt Đường Thi hiếu kì, Cao Sơn nói kiểu này làm cho cô nhớ tới, lúc
vừa khai giảng, trong lớp vô cùng náo nhiệt, lại không người nào dám đến gần Trịnh Tiểu Hi, thậm chí một vòng nhỏ xung quanh Trịnh Tiểu Hi đều
rất yên tĩnh.
Trịnh Tiểu Hi trừng Cao Sơn, vẻ mặt kiểu "Nếu cậu dám nói lung tung, tớ sẽ đánh cậu."
Cao Sơn: "Đường Thi, chắc là cậu chưa từng nhìn thấy Trịnh Tiểu Hi bạo
lực, bởi vì cái này nên lúc sơ trung danh tiếng của cậu ấy rất lớn, tất
cả mọi người không dám chọc cậu ấy, nhưng mà nói như vậy cũng không
đúng, Trịnh Tiểu Hi mà không lâm vào trạng thái vẽ tranh điên cuồng thì
cũng rất tốt."
Cao Sơn nói kiểu này, Đường Thi nghĩ, cô chưa từng thấy loại trạng thái này của Trịnh Tiểu Hi.
"Cao Sơn cậu nói lung tung, tớ cũng chỉ có như vậy một lần, cái gì mà
gọi là lâm vào trạng thái điên cuồng, chỉ là lần kia mấy cậu đùa giỡn,
làm hại bức tranh tớ đã vẽ mấy tháng trời, tớ không đánh các cậu thì
đánh ai, mấy nam sinh cao to như các cậu còn đánh không lại một nữ sinh
là tớ, thế mà còn dám nói ra." Trịnh Tiểu Hi nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đây không phải là nam sinh chúng tớ sợ làm cậu bị thương nên mới để cho cậu đánh sao?" Nói lại chuyện này, Cao Sơn có chút ngượng ngùng, lúc
ấy quả thực bọn họ không để ý tới Trịnh Tiểu Hi đang vẽ tranh ở đằng sau trong phòng học, bị đánh là đúng, may mà Trịnh Tiểu Hi khéo tay, mình
còn nguyên vẹn trở về.
Trịnh Tiểu Hi: "..."
Ha ha, nhớ ngày đó, mình còn tưởng rằng mình thật sự lợi hại như vậy nữa chứ.
Đường Thi không phúc hậu cười, rước lấy ánh mắt uất ức của Trịnh Tiểu Hi, lập tức thu hồi nụ cười lại.
"Tiểu Hi, tớ còn rất hi vọng nhìn thấy cậu như thế." Đường Thi vô cùng nghiêm túc, vô cùng đứng đắn.
Trịnh Tiểu Hi: "Không nên phá hủy hình tượng"
"Không đùa cậu nữa, không tức giận nữa chứ?" Đường Thi cười hỏi.
Trịnh Tiểu Hi chép miệng nói: "Nước chè vẫn phải mời."
"Được."
Trịnh Tiểu Hi lại cười.
"Đường Đường đã xác định muốn nhảy lớp, thứ hai sẽ chuyển đến lớp mười
hai ban một." Trần Nghĩa nói: "Anh Đoạn, cậu nói xem, có phải tôi nên
gọi Đường Đường là đàn chị không?"
Đoạn Thích mới nhớ tới Đường Thi nhảy lớp, thì cao hơn mình một cấp,
trong nháy mắt sắc mặt không tốt đẹp lắm: "Cậu muốn gọi thì gọi."
Trần Nghĩa cười có chút gian trá: "Anh Đoạn, có phải về sau cậu cũng
nên gọi một tiếng đàn chị khi thấy Đường Đường hay không, mặc dù Đường
Đường nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng cao trung Thanh Dương của chúng ta
rất tôn kính đàn anh đàn chị."
Cao trung Thanh Dương tôn sư trọng đạo, đàn anh đàn chị khóa trên sẽ
quan tâm đàn em khóa dưới, khóa dưới cũng sẽ tôn kính khóa trên, nên về
vấn đề xưng hô vẫn luôn rất để ý.
Trần Nghĩa thì không cảm thấy gì, nhưng nghĩ đến anh Đoạn của bọn họ
phải gọi Đường Đường là đàn chị, tình huống kia thật sự là nghĩ như thế
nào cũng không dễ nhìn như vậy.
Đoạn Thích nghĩ lại mình phải gọi Đường Thi là "đàn chị" thì sắc mặt dần đen lại, cặp mắt đào hoa âm u nhìn Trần Nghĩa: "Trần Nghĩa, hay là cậu
gọi tôi là đàn anh đi."
Trần Nghĩa: "Anh Đoạn, tôi sai rồi." vẫn nên dừng ở đây thôi, mặc dù anh ta kêu "Anh Đoạn" mười phần vui sướng, nhưng muốn anh ta gọi đàn anh
thì cái này thật đúng không phải là từ ngữ tốt đẹp gì.
Kỳ lạ, ai lại gửi thư cho cô thế không biết?
Lúc Đường Thi nhìn thấy "Tạp chí Người Trinh Thám" trên phong thư thì
sáng tỏ trong nháy mắt, nhưng sao tạp chí xã lại gửi thư cho cô, gần
đây cô có gửi bản thảo đâu.
Nhanh chóng xem nội dung thư một lần, Đường Thi có chút dở khóc dở
cười, trong thư dùng từ rất trịnh trọng, nhưng không biết sao, cô cảm
nhận được vẻ gấp gáp từ trong bức thư.
Trở thành tác giả được kí hợp đồng, vốn chính là mục đích của cô, chỉ là không nghĩ tới, nhanh như vậy tạp chí xã đã ném cành ô liu cho cô.
Tính toán thời gian, cũng đã lâu cô không gửi bản thảo, chuyện nhảy lớp
đã xong, tiếp theo, cô có thể dành nhiều thời gian và tinh lực cho
chuyện viết văn rồi, nhưng hiện cô mới vị thành niên, ký hợp đồng cần
người giám hộ, mà hiện tại người giám hộ của cô là Đoạn gia, nói như
vậy, chuyện cô viết văn cũng cần suy nghĩ nên nói sao với hai ông bà.
"Đường Đường, cậu lại viết thư cho bà Phương à?" Trịnh Tiểu Hi đoán bức thư trong tay Đường Thi là do bà Phương gửi tới.
Đường Thi giải thích: "Không phải, là tạp chí xã gửi tới cho tớ."
"Tạp chí xã?"
"Ừm, tớ gửi bản thảo cho tạp chí xã, bản thảo được chọn, tạp chí xã gửi thư tới muốn ký kết hợp đồng với tớ."
"Đường Đường thật lợi hại, là tạp chí nào vậy tớ sẽ mua ủng hộ cậu." Từ
trong miệng Đường Thi biết được chuyện này, Trịnh Tiểu Hi có chút giật
mình, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, ngay cả chuyện Đường Thi nhảy lớp cô
cũng tiếp nhận được, còn có cái gì không thể tiếp nhận.
Trịnh Tiểu Hi vẫn biết Đường Thi đang viết truyện, chỉ là không biết
Đường Thi đã gửi bản thảo, giống như Đường Thi sẽ không mạnh mẽ muốn xem tranh Trịnh Tiểu Hi vẽ, thì lúc Đường Thi viết truyện, Trịnh Tiểu Hi
cũng sẽ không thò đầu ra nhìn, chút chuyện này là hai người cùng ngầm
nhất trí.
Vậy nên cũng khó trách, hai người rất nhanh trở thành bạn bè tốt.
Đường Thi không có ý định lừa gạt Trịnh Tiểu Hi: "Là Người Trinh Thám, chính là quyển trước đó mình đưa cho cậu đó."
Lúc truyện ngắn đầu tiên được đăng trên tạp chí, tạp chí xã gửi cho cô
mấy quyển, Đường Thi liền đưa một bản cho Trịnh Tiểu Hi, nhưng lúc đó
Trịnh Tiểu Hi tưởng rằng Đường Thi dùng tiền mua, cũng không nghĩ nhiều
nên cũng không hỏi cái gì.
"Đường Đường, khả năng giấu giếm người của cậu thật sự là hạng nhất nha." Trịnh Tiểu Hi cảm khái nói.
Đường Thi ngượng ngùng ho khan: "Chuyện không nắm chắc, tớ không có thói quen nói ra trước."
Thời cơ chín muồi, Đường Thi mới có thể báo cho người khác biết.
"Đường Thi Tam Bách Thủ là cậu à?" Thấy Đường Thi gật đầu, Trịnh Tiểu Hi lại nói: "Khó trách, tớ nhìn làm sao cũng thấy giống phong cách của
cậu."
Trịnh Tiểu Hi nhìn Đường Thi, đột nhiên nói: "Đường Đường, sau này cậu
có chuyện gì không chắc chắn, có thể tới tìm tớ bàn bạc, mặc dù tớ không đáng tin như cậu, nhưng tớ có thể góp ý với cậu, hoặc nghĩ biện pháp để tâm trạng cậu tốt hơn, tóm lại, so với chính cậu một mình lần mò suy
nghĩ thì tốt hơn."
Đường Thi ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ mặt thiết tha của Trịnh Tiểu Hi thì không biết nên nói gì, cô đã một mình thành thói quen.
"Đừng nhìn tớ như vậy, tớ sẽ tưởng rằng cậu yêu tớ đó." Trịnh Tiểu Hi ôm lấy cánh tay Đường Thi, ra vẻ đáng yêu nói.
Đường Thi cười: "Ừm, tớ cảm thấy, tớ đã yêu cậu."
Trần Nghĩa với Đoạn Thích nhìn thấy hai người, đang muốn tiến lên chào hỏi: "..."
Trịnh Tiểu Hi tựa đầu lên bờ vai Đường Thi: "Ai nha, thật là thẹn thùng, vậy mà Đường Đường lại thổ lộ với tớ."
Trần Nghĩa sợ ngây người, tay run run chỉ chỉ vào hai người: "Các em hai người các em, sẽ không thật sự như anh nghĩ chứ."
Trịnh Tiểu Hi quay đầu: "Đồ ngốc."
Đoạn Thích: "Khụ, vừa rồi hai người đang làm cái gì vậy?" Cặp mắt đào hoa tìm tòi nghiên cứu trên người hai người.
Trịnh Tiểu Hi ra vẻ đương nhiên: "Thổ lộ đó, không thấy sao?"
Đoạn Thích: "Trịnh Tiểu Hi."
Trịnh Tiểu Hi: "Đoàn lão đại."
"Ừm hừ."
"Cái kia, em chỉ đang đùa giỡn với Đường Đường thôi mà." Ở trong lòng
Trịnh Tiểu Hi cắn răng nghĩ, một ngày nào đó, Đoạn Thích chắc chắn sẽ bị Đường Đường nhà cô chèn ép chặt chẽ, ai bảo anh phách lối như vậy hừ
hừ, đến lúc đó, cô mới không thèm giúp đỡ đâu.
"Đến ngã ba rồi." Đoạn Thích nhìn Đường Thi.
Đường Thi phất phất tay, tạm biệt với Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hi.
Yên tĩnh đi một đoạn ngắn đường, Đoạn Thích tự nhiên hỏi: "Cô với Trịnh
Tiểu Hi xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc dù giọng nói có vẻ tự nhiên, nhưng
cặp mắt đào hoa lại chăm chú nhìn Đường Thi.
Đường Thi không trả lời vấn đề này, mà đưa bức thư đến trước mặt Đoạn Thích.
"Thư cho tôi?" Đoạn Thích không nhận thư Đường Thi đưa cho mình, mà có chút cảnh giác nhìn Đường Thi.
Cái bộ dạng này của Đoạn Thích làm Đường Thi bật cười: "Yên tâm, tuyệt đối không phải thư tỏ tình gì đó đâu, yên tâm đi."
Đoạn Thích hoài nghi nhìn Đường Thi: "Sao cô lại nghĩ rằng tôi nghĩ như vậy?"
"Lại nói, có một ngày, em đi qua rừng cây nhỏ gần trường học, nhìn thấy một nữ sinh đưa phong thư màu hồng phấn cho.."
"Đi thôi." Lời nói chậm rãi ung dung của Đường Thi bị Đoạn Thích cắt ngang.
Đường Thi nhìn Đoạn Thích, mỉm cười.
Cho dù như thế nào, Đường Thi cũng không nghĩ tới, niên đại này đã có nữ sinh to gan nhiệt tình như vậy, cô cũng tuyệt không nghĩ đến, cô sẽ
thấy một màn Đoạn Thích được nữ sinh đưa thư tình.
Mặt Đoạn Thích có chút đỏ, giống như là bị người ta nhìn thấu suy nghĩ, nói: "Tôi mới không thèm nhận thư tình."
"Vâng vâng vâng." Đường Thi nghiêm túc gật đầu, đứa trẻ to xác đang xù lông.
Cô không phải cố ý muốn xem Đoạn Thích được tỏ tình, nhưng không chịu
nổi cách cự tuyệt không tầm thường của tiểu thiếu gia Đoạn đây, cô không muốn xem cũng bị ép xem hết.
"Ngày ấy, cô thấy hết toàn bộ quá trình à?" Đoạn Thích có chút không yên lòng, lại hỏi.
Đường Thi: "Khụ khụ, đúng thế."
Tâm trạng Đoạn Thích thoáng hạ xuống, liếc mắt nhìn Đường Thi, còn có lá thư Đường Thi giơ ra: "Thư gì? Đầu tiên nói trước, nếu là thư tình thì
cô không cần đưa cho tôi, nếu như là.."
"Không phải thư tình, thư người ta gửi cho em."
Trong nháy mắt Đoạn Thích nhếch miệng, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm lá thư này, tư thế kia, cứ như muốn nhìn ra một cái lỗ vậy: "Người khác
gửi cho cô, cô lấy ra cho tôi xem."
Đường Thi: "Ừm, muốn anh cũng biết một chút."
Đoạn Thích: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT