Đường Thi chạy xong ở bên ngoài thì trở về, tắm rửa đơn giản một cái,
dội hết nóng bức trong người, cầm túi sách lên, nhìn nhìn vào gương,
nhìn thấy tóc xõa ngang vai, nghĩ nghĩ rồi lấy buộc tóc buộc cao cao
kiểu đuôi ngựa, lộ ra cái trán trắng nõn đầy đặn.
Cứ như vậy, nhìn sáng sủa hơn, cũng càng lộ vẻ trẻ trung hơn, cười với
mình trong gương một cái, Đường Thi mở cửa ra ngoài, vừa vặn đụng Đoạn
Thích đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài thì sững sờ, lễ phép gật đầu,
chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Dường như Đoạn Thích còn chưa tỉnh táo, cũng không biết có nghe thấy cô
nói không, chẳng qua Đường Thi cũng không chờ mong được Đoạn Thích đáp
lại, mang theo túi sách xuống lầu trước, đi vô cùng dứt khoát.
Lúc cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích mở ra còn mang theo hơi nước, chỉ
thấy đuôi ngựa trên đầu Đường Thi hất lên hất xuống, mãi đến khi biến
mất trên cầu thang, trực tiếp làm Đoạn Thích hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đứng thẳng lên, Đoạn Thích bước từng bước dài, đi theo đuôi ngựa của Đường Thi.
Đường Thi đang dùng bữa sáng dưới lầu, bà Đoạn ông Đoạn cũng đang ở đó,
hai người nhìn thấy Đoạn Thích, trong mắt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Bà Đoạn hơi ngẩng đầu hỏi: "Thích Thích, hôm nay mặt trời không phải mọc đằng tây chứ?"
Ông Đoạn vẫn cố gắng duy trì nguyên tắc thực bất ngôn tẩm bất ngữ của mình, tiếp tục cúi đầu ăn điểm tâm.
Đoạn Thích kéo cái ghế đối diện Đường Thi ra, liếc mắt nhìn Đường Thi
đang vùi đầu húp cháo, cong môi cười nói: "Bà, mặt trời vẫn mọc từ phía
đông, hôm nay cháu phải đi chơi bóng rổ."
"Vậy à, nhưng mà chơi bóng rổ nhất định phải sớm như vậy sao, thường
ngày cháu đều là hết giờ học đánh bóng rổ xong rồi mới về nhà, đợi lát
nữa cháu đánh bóng rổ xong, chẳng lẽ lại còn muốn về nhà tắm rửa nữa."
Bà Đoạn hiểu rõ một vài thói quen nhỏ của Đoạn Thích cho nên hỏi.
Đoạn Thích bị hỏi đến sững sờ, bà Đoạn lại cho là mình nhìn thấu tâm tư
của cháu trai nhỏ: "Thích Thích có phải muốn cùng nhau đến trường với
Đường Đường hay không, cho nên mới dậy sớm như vậy, không tệ không tệ,
có chút phong thái của anh trai rồi, về sau nhất định phải duy trì thói quen này cho tốt, trẻ con phải chú ý thân thể."
Bà Đoạn nói bất ngờ khiến khóe miệng Đường Thi đang cong lên chậm rãi
xẹp xuống, mắt thấy vẻ mặt Đoạn Thích không có cách nào dương dương tự
đắc nữa, lập tức cảm thấy, so với bà Đoạn nói, vẫn là sắc mặt Đoạn Thích không tốt làm cho cô vui vẻ hơn một chút.
Uống xong một ngụm cháo cuối cùng, Đường Thi vừa để bát xuống, trông
thấy Đoạn Thích còn lại hơn phân nửa cháo mới cười nói: "Bà Đoạn ông
Đoạn, hôm nay đến lượt cháu trực nhật nên phải đến sớm một chút để quét dọn vệ sinh, anh Thích còn chưa ăn xong, để anh ấy từ từ ăn đi, bữa
sáng rất quan trọng, vẫn nên ăn no, cháu đi học trước ạ."
Ông Đoạn cũng đã sớm ăn xong, đang uống trà, nghe thấy Đường Thi nói
thì gật đầu: "Ừm, nên đi sớm một chút để quét dọn vệ sinh cho tốt."
Bà Đoạn còn muốn nói điều gì, nhưng sau khi nhìn thấy trước mặt Đoạn
Thích còn hơn phân nửa bữa sáng thì sửa lời nói: "Đúng vậy, Đường Đường, đây là cơm trưa của cháu, đi đường cẩn thận một chút, chạng vạng tối
thì cùng anh Thích trở về."
Bà Đoạn cũng không có suy nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy bé gái duy nhất trong nhà thì nên được quan tâm, chiều chuộng hơn một chút, bà sợ Đường Thi gặp phải chuyện gì trên trường học, mặc dù bên này rất an toàn,
nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì như thế cang an toàn hơn.
"Vâng, bà Đoạn, cháu đi ạ." Đường Thi đổi giày, vẫy tay, một tay cầm túi sách một tay cầm cơm trưa, rất nhanh đã ra khỏi cửa Đoàn gia.
Trên đường gặp được Trịnh Tiểu Hi, hai người vừa nói giỡn vừa đi tới trường học.
Đoạn Thích hoàn toàn bị Đường Thi làm lơ nhìn bữa sáng trước mặt mình,
nhân lúc bà Đoạn không chú ý, hai ba miếng nuốt vào bụng, kéo túi sách
của mình qua: "Bà, ông, cháu đi đây."
Bà Đoạn giật mình, quay đầu nhìn bữa sáng của Đoạn Thích, chỉ còn lại
cái bát trống rỗng ở nơi đó, lại quay đầu Đoạn Thích đã sớm biến mất
không thấy bóng dáng đâu.
Lúc Đoạn Thích nhìn thấy Đường Thi thì Đường Thi với Trịnh Tiểu Hi vừa
vặn bước vào cổng trường, chân dài vô thức muốn đi lên trước, lại thấy
vẻ mặt sinh động hoạt bát của Đường Thi thì miễn cưỡng ngừng lại, đứng
cách cổng trường không xa nhìn Đường Thi từng chút từng chút một biến
mất trước mắt mình.
Không bình thường.
Lông mày Đoạn Thích nhăn lại, nhìn chằm chằm nơi Đường Thi biến mất, cảm giác của anh sẽ không sai, giống như có cái gì thay đổi.
Đoạn Thích đứng ở chỗ này bao lâu, cô ta liền nhìn anh bấy lâu.
Đoạn Thích quay đầu, thấy là Tô Tiếu thì thu hồi biểu cảm trên mặt: "Chào buổi sáng."
"Sao hôm nay cậu đến trường học sớm vậy?" Hai người cùng nhau đi đến phòng học, Tô Tiếu nghiêng đầu hỏi.
Đoạn Thích cúi đầu nhìn Tô Tiếu: "Dậy sớm."
"Ồ, khó có khi thấy cậu dậy sớm như vậy, trước kia lần nào cũng là
chuông reo cậu mới vào lớp, có thể duy trì thói quen này lâu như vậy,
Đoạn Thích, cậu thật sự quá lợi hại."
"Ừm."
"Chuyện ngày hôm qua tớ có thể giải thích, tớ ngẫu nhiên gặp Cố Lệ, cho
nên mới tiện đường cùng cậu ấy về nhà." Trên mặt Tô Tiếu có vẻ thấp
thỏm, bất an nhìn Đoạn Thích.
Ánh mắt Đoạn Thích nặng nề liếc nhìn vẻ bất an trong mắt Tô Tiếu: "Ừm, tôi biết."
"Đoạn Thích, thật ra tớ.."
"Anh Đoạn." Trần Nghĩa người còn không thấy mà tiếng nói đã truyền vào
trong tai hai người, tiếp theo là tiếng bước chân chạy từ xa rồi đến
gần.
Trần Nghĩa khoát tay, đập lên vai Đoạn Thích: "Thật đúng anh Đoạn của
tôi nha." Trần Nghĩa thở gấp: "Hôm nay không phải là cậu cháy hỏng đầu
óc đấy chứ, đi học sớm như vậy."
Đoạn Thích vỗ tay Trần Nghĩa xuống, quét mắt nhìn Trần Nghĩa, Trần Nghĩa người cao lớn cười hắc hắc: "Xin lỗi xin lỗi, không phải là do tôi kích động quá nên quên mất anh Đoạn thích sạch sẽ sao, tôi muốn nói chuyện
này một chút, nam tử hán đại trượng phu thích sạch sẽ như vậy làm gì
chứ."
Mỗi lần Đoạn Thích chơi bóng rổ xong thì đều muốn tắm rửa, Trần Nghĩa
không hiểu, ngay cả chính anh ta vén quần áo lên cao rồi tùy tiện lau
lau mồ hôi là xong việc.
Đoạn Thích không trả lời, Trần Nghĩa đã thành thói quen, chào hỏi với
Đoạn Thích xong mới nhìn thấy Tô Tiếu: "Tô Tiếu, sao cậu lại cùng đi học với anh Đoạn, chẳng lẽ.." Nhìn vào trong mắt của hai người, có trêu
chọc cùng có chút mập mờ.
Tô Tiếu vừa mới bị Trần Nghĩa cắt ngang lời tỏ tình thì trong lòng rất
tức giận, lại thấy Trần Nghĩa nói chuyện với Đoạn Thích mà hoàn toàn
không thấy mình đang sống sờ sờ ở đây thì lại cảm thấy có chút ngột
ngạt, nhưng khi Trần Nghĩa vừa nói câu này thì Tô Tiếu quyết định xóa bỏ hận cũ.
Tô Tiếu nhanh chóng nhìn Đoạn Thích, vội vàng giải thích: "Trần Nghĩa,
cậu đừng nói lung tung, tớ với Đoạn Thích không có gì cả, chỉ là gặp
nhau ở cổng trường."
Nói đến cổng trường, Tô Tiếu lại nghĩ tới tình huống mình nhìn thấy vừa rồi, lập tức không biết trong lòng có cảm giác gì.
Trần Nghĩa cười hì hì, vẻ mặt "Không tin", quay đầu trông thấy vẻ mặt
Đoạn Thích nhạt nhẽo, trong lòng Trần Nghĩa nghi ngờ, ý thức được không
nên tiếp tục đề tài này, liền hỏi: "Anh Đoạn, Đường Đường của tôi đâu
rồi, sao không thấy em ấy?"
Cuối cùng Đoạn Thích cũng liếc mắt nhìn Trần Nghĩa, nhưng trong cặp mắt
đào hoa chứa tia lạnh lẽo, dọa Trần Nghĩa vội vàng ôm lấy mình, nơm nớp
lo sợ hỏi: "Sao vậy chẳng lẽ hôm nay tôi nói sai cái gì à, chẳng lẽ bởi vì Đường Đường không cùng đến trường với anh Đoạn nên mới thẹn quá
thành giận."
Cái gì là trúng hồng tâm, chính là cái này.
Đoạn Thích đạp một cước về phía Trần Nghĩa, Trần Nghĩa vội vàng lui lại, mới tránh khỏi bị tai bay vạ gió, không dám tiếp tục nói lung tung, chỉ là càng xác định lời tùy tiện vừa rồi của mình là đúng, xem ra anh Đoạn thật đúng là bởi vì Đường Đường mà thẹn quá thành giận
Nhìn xem, nhìn xem, ngay cả Tô Tiếu ở bên người cũng không thèm đoái hoài tới.
Lúc Đường Thi vào phòng học, ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn về phía
cô hoàn toàn khác so với ngày hôm qua, có đồng tình, có ghen tỵ, có vui
sướng khi người gặp họa, đủ loại màu sắc hình dạng đều có.
Cao trung Thanh Dương là trường chuyên cấp 3 của thủ đô Bắc Kinh, nhân
tài không nên quá nhiều, người chăm chỉ cũng không cần quá nhiều, rất
nhiều người ban hai cao nhất đều đến học từ sớm.
Bình tĩnh đi đến chỗ ngồi của mình, để túi sách xuống, gia nhập đội ngũ
làm vệ sinh với Trịnh Tiểu Hi, trong lúc đó ánh mắt Trịnh Tiểu Hi không
ngừng nhìn về phía cô vẻ muốn nói lại thôi, khiến Đường Thi càng hiếu
kỳ, cô đã làm chuyện lớn gì mà chính mình còn không biết sao?
Nếu là bởi vì hôm qua Đoạn Thích đến tìm cô thì không cần phải như thế, như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Hi, sao các cậu đều nhìn tớ như vậy?" Lúc hai người cùng nhau đi
đổ rác, Đường Thi tò mò hỏi, loại cảm giác mà mọi người đều biết chỉ có
mình không biết thực sự quá khó chịu.
Trịnh Tiểu Hi dừng một chút, hỏi: "Đường Đường, cậu thật sự không biết sao?"
Đường Thi lắc đầu.
Trịnh Tiểu Hi nhìn Đường Thi có vẻ không biết thật, đắn đo nói: "Mọi người đều đã biết hoàn cảnh của cậu."
Trịnh Tiểu Hi không cảm thấy hoàn cảnh của Đường Thi có gì để thảo luận, một nhà đều là liệt sĩ, chẳng lẽ bọn họ không phải càng nên tôn kính
Đường Thi hơn hay sao, làm sao lại biến thành dạng này chứ?
"Hoàn cảnh như thế nào?" Đường Thi hỏi xong, liền kịp phản ứng: "Ai truyền?"
"Từ đại viện truyền tới, cậu biết rồi đó, chuyện gì trong đại viện cũng
không gạt được mọi người, luôn có vài người lắm mồm rảnh rỗi không có
chuyện gì làm, trong trường học lại có rất nhiều người trong đại viện,
đã sớm đại viện truyền khắp thì hôm nay truyền đến trường học cũng
không lạ gì."
"Còn có người nói, nói là Đoạn Thích bất mãn cậu ở Đoàn gia, mới nói như vậy, chính là hi vọng cậu thức thời một chút, tự động dọn ra ngoài."
Tay Đường Thi đổ rác dùng sức một cái, trực tiếp ném thùng rác lên trên
đống rác, Trịnh Tiểu Hi ngây ngốc nhìn tay trống không của mình, lại
sững sờ nhìn về phía thùng rác vững vững vàng vàng nằm trên đống rác,
cuối cùng mới nhìn về phía Đường Thi.
Đường Thi: "Không cẩn thận trượt tay."
Trịnh Tiểu Hi ngơ ngác gật đầu: "À."
Người ở bên cạnh đổ rác trông thấy hành động này của Đường Thi đều ngẩn
người đứng ở ngay tại chỗ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn thùng rác nằm ở trên cao.
Vẫn là bác trai ở bên cạnh nhìn thấy thì cầm gậy trúc tới, mới cứu vớt được cái thùng rác nằm ở đó.
"Đường Đường, cậu đừng quá để ý những thứ này, chú dì mà biết thì nhất
định sẽ đau lòng." Trịnh Tiểu Hi nhớ tới những lời nói khó nghe mà mình
nghe được kia thì trong lòng không thoải mái lắm.
"Bọn họ nói như thế nào?" Đường Thi nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Bọn họ" này Trịnh Tiểu Hi vẫn biết, do dự một chút, vẫn nói: "Có người
nói cậu khắc người thân, bằng không thì cả nhà cũng sẽ không trở thành
liệt sĩ, còn có cậu đến Đoàn gia ở, nói không chừng cũng sẽ mang đến bất hạnh cho Đoàn gia."
Trong lòng Đường Thi chấn động, lập tức trong lòng không chịu được sinh
ra chút chua xót, chính cô nghe thấy cũng nhịn không được bất an khổ sở, nếu đổi thành Đường Thi thực sự thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT