Nhịn xuống sự ngạc nhiên của mình, Đường Thi nói: "Bà Đoạn bảo em hỏi
anh, nếu anh có bài tập thì làm xong sớm một chút, rồi xuống ăn cơm
tối."
Đoạn Thích nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Đường Thi: "Nịnh
hót, cô lại muốn khoác lác rằng mình thông minh chăm chỉ làm bài tập
hả?"
Lông mày nhảy dựng, thấy cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích mang theo vài
phần giễu cợt, Đường Thi bình tĩnh lên tiếng: "Nói em khoác lác, vậy em
về phòng làm bài tập trước."
Nói xong, không đợi Đoạn Thích kịp phản ứng, Đường Thi quay người, lưu
loát mở cửa rồi đóng cửa. Trong chốc lát, chỉ còn lại âm thanh đóng cửa
quanh quẩn ở hành lang.
Đôi mắt Đoạn Thích sâu hun hút hìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng chửi tục một tiếng.
Sờ lên ngực, Đường Thi dựa lưng vào cửa tỉnh táo lại, đột nhiên khóe
miệng cong lên thật lớn, nghĩ đến hành vi trốn tránh vừa rồi của mình
thì có chút đau đầu.
Đoạn Thích cũng không làm gì cô, nhưng tính cách của Đường Thi làm cho
cô luôn luôn không thích tiếp xúc với những phiền phức, mà Đoạn Thích
chính là phiền phức.
Đường Thi thở dài lấy bài tập ra làm, nhanh chóng vung bút, không lâu
sau đã làm xong, kiếp trước chuyên ngành của cô chính là Anh ngữ, cho
nên Anh ngữ lớp mười đối với cô mà nói thật sự là trò trẻ con.
Nhân lúc đang còn thời gian, Đường Thi tiện tay cầm quyển tạp chí xem,
đột nhiên liền sinh ra suy nghĩ gửi bản thảo, không chỉ có thể kiếm chút tiền nhuận bút, còn có thể dần dần có thành tựu, cô hi vọng tương lai
của mình có thể có rất nhiều sự lựa chọn, mà không phải bị động đi 9
giờ về 5 giờ, hơn nữa, cô cũng chỉ có hứng thú với cái này.
Về phần dựa vào sự phát triển kinh tế của đất nước để kinh doanh kiếm tiền thì Đường Thi chưa bao giờ ý nghĩ này.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, cũng không muốn phải đi đối phó với mấy mối
quan hệ phức tạp, giống như đời trước, dựa vào bút kiếm cơm, cũng có thể giúp cho mình áo cơm không lo.
Tiểu thuyết mà Đường Thi viết không phải là loại tiểu thuyết có tiết tấu nhanh ở trên mạng, cái cô am hiểu chính là loại tiểu thuyết trinh thám
hồi hộp, ở kiếp trước trong tình hình kinh tế trì trệ mà Đường Thi viết
sách còn có thể trở nên hot rồi bán chạy, đủ thấy năng lực sáng tác của
Đường Thi mạnh mẽ như thế nào.
Mà năm 90, khi truyền thông báo chí vẫn còn đang phát triển rầm rộ,
Đường Thi có lòng tin, cô có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn so
với kiếp trước.
Chỉ là trong phòng cô cũng không có loại tạp chí kiểu này, cũng không có phương pháp gửi bản thảo, Đường Thi nghĩ ngày mai đến tiệm sách bên
cạnh trường học xem sao.
Sáu giờ rưỡi, Đường Thi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, mở cửa thì đụng phải
Đoạn Thích cũng có hành động giống mình, hai người nhìn đối phương một
chút, đồng loạt đóng cửa, Đường Thi nhìn Đoạn Thích, cười cười, tránh
sang một bên để Đoạn Thích xuống lầu trước.
Đoạn Thích tựa người ở trên cửa, cong khóe môi: "Nịnh hót, khiêm nhường
là chuyện tốt, ở bên ngoài cô làm như vậy là đúng nhưng trong nhà.."
Đoạn Thích không nói xong khiến nụ cười trên mặt Đường Thi cứng đờ, rất nhanh lại cười tiếp: "Cám ơn anh nhắc nhở, anh Thích."
Nhìn thấy Đoạn Thích thành công bị xưng hô của cô làm ngây ngẩn cả
người, Đường Thi vô cùng hài lòng, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
Đoạn Thích kịp phản ứng, nhớ tới giọng nói ôn nhu của Đường Thi vừa rồi
thì tai đỏ lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thi, hận không thể nhìn
thành một cái lỗ, cảm thấy cái đồ nịnh hót này thật sự là quá biết nịnh
hót, khẽ hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng không kiềm chế nổi cong lên, nhấc
chân đi theo.
Bà Đoạn thấy hai người một trước một sau theo sát nhau xuống thì lôi kéo tay Đường Thi, cười hiền hòa hơn: "Đường Đường, làm xong hết bài tập
rồi à, Thích Thích làm xong chưa?"
Đường Thi nhìn bà Đoạn quan tâm mình lập tức cảm thấy áy náy, cô đã đồng ý với bà Đoàn, kết quả bởi vì suy nghĩ của chính mình mà cô trốn tránh
không muốn tiếp xúc nhiều với Đoạn Thích.
Bà Đoạn không thấy áy náy trong mắt Đường Thi nhưng Đoạn Thích lại nhìn
thấy, liếc mắt nhìn đồ nịnh hót nào đó nói: "Bà, cháu không làm bài
tập."
"Cháu ngày nào cũng không chịu làm bài tập." Bà Đoạn trừng mắt nhìn Đoạn Thích, lại nhìn thấy cảm xúc trong mắt Đường Thi, lập tức hiểu được:
"Đường Đường à, không sao đâu, anh Thích của cháu luôn luôn không chịu
làm bài tập, vừa rồi bà chỉ tùy tiện nói thôi, cháu đừng để trong lòng,
về sau cháu vẫn luôn học tập tốt là được, cái nào không hiểu có thể hỏi
anh Thích của cháu, thành tích của nó còn chưa có vấn đề gì."
Đường Thi nghĩ nghĩ, vẫn giải thích: "Bà Đoạn, vừa rồi cháu chỉ nhắc nhở anh Thích làm bài tập, không giám sát anh ấy làm, thật xin lỗi."
"Không sao không sao, vừa rồi ta chính là bảo cháu làm như vậy thôi." Bà Đoạn cười ha hả vỗ tay Đường Thi, không hề để tâm, cháu của bà, sao bà
có thể không biết nó có thể yên tĩnh làm bài tập không, bà nói như vậy
chỉ là sợ Đường Thi sẽ không có việc làm.
Đường Thi liếc mắt nhìn Đoạn Thích, thấy vẻ mặt anh đều là vẻ không thèm quan tâm, không nói tiếp cái gì nữa.
Đoạn Thích không thích học tập, nhưng đầu óc anh thông minh linh hoạt,
cộng thêm quan hệ cạnh tranh với Cố Lệ có gia giáo nghiêm khắc nên thành tích của Đoạn Thích không phải thứ nhất thì chính là thứ hai, đây cũng là nguyên nhân mà Đường Thi buông lỏng, chỉ là cho dù nói như thế nào
thì cô cũng đã không tuân thủ lời hứa.
Ăn cơm tối xong, Đường Thi bị bà Đoạn kéo ra ngoài tản bộ ở ngay trên
con đường gần đó, cũng không xa, ông Đoàn cũng đi theo, còn Đoạn Thích
thì ném bát cơm xong liền chui vào phòng chơi game.
Chỉ là không nghĩ tới, lúc tản bộ lại đụng phải Tô Tiếu, Đường Thi híp
mắt, nhìn Tô Tiếu cách đó không xa đang chăm sóc bà Văn, lúc này Tô Tiếu đã đổi lại quần áo ở nhà, bởi vì hầu hạ ở bên người bà lão nên cả người đều nhu hòa hơn, nhìn qua rất dịu dàng sạch sẽ.
Lúc Đường Thi đến gần, còn nghe được mấy người xung quanh bà lão khen Tô Tiếu hiếu thuận, ánh mắt di chuyển, quả thật hiện tại Tô Tiếu rất đẹp.
Dường như phát hiện Đường Thi đang quan sát mình, Tô Tiếu ngẩng đầu,
trong mắt cực nhanh hiện lên một tia không vui, nếu không phải Đường Thi nhìn chằm chằm Tô Tiếu, chỉ sợ cũng nghĩ rằng đây là ảo giác.
Quả nhiên Tô Tiếu đã bắt đầu cảm thấy ghét mình, trong lòng Đường Thi
cười khổ, chuyện còn chưa bắt đầu đâu, chẳng lẽ cô thật sự phải đi đến
con đường của nữ phụ ác độc sao.
Không, Đường Thi rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ tiêu cực trong lòng, cô
không phải nguyên chủ, chắc chắn sẽ không đi đến con đường như thế, cô
sẽ không sinh lòng ghen ghét với Tô Tiếu, cũng sẽ không đối nghịch với
Tô Tiếu, càng sẽ không chặn ngang cản bước tình cảm của Tô Tiếu với
những người khác, cô càng sẽ không thích Đoạn Thích, thích đến mức muốn
đối nghịch với Tô Tiếu.
Đúng vậy, bởi vì nguyên chủ thích Đoạn Thích, cho nên mới đi đến con
đường tìm chết, Đường Thi đã đổi một trái tim, sao có thể để cho vận
mệnh của mình bị người khác khống chế.
Kiếp trước thân thể cô như vậy mà cũng có thể khiến mình trôi qua trong
dễ chịu thảnh thơi, cả đời này cho dù thế nào thì cũng không thể kém hơn được.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Đường Thi rộng mở thoải mái hơn, cảm thấy hít thở không khí càng tốt đẹp hơn.
Đúng vậy, tại sao cô phải chấp nhất với kịch bản chứ, hiện tại cô đang ở Đoàn gia sao phải vì kịch bản mà rời xa Đoạn Thích, Đoàn gia có ân với
cô, thậm chí, Đoạn Thích cũng có ân với cô, mặc dù cả ngày Đoạn Thích
không cho cô sắc mặt tốt, nhưng Đường Thi vẫn có thể cảm giác được Đoạn
Thích cũng không phải thật sự chán ghét mình.
"Chị Tiếu Tiếu, chị cũng đi tản bộ à." Bây giờ Đường Thi có thể cười mà không có một chút khúc mắc nào với Tô Tiếu, không cần biết như thế nào, Tô Tiếu chỉ là không thích cô, cô cũng không phải nhân dân tệ, vậy cứ
thản nhiên mà sống thôi, dù sao cô cũng không phải sống với Tô Tiếu cả
đời.
Tô Tiếu rất nhanh đánh giá Đường Thi một cái, cảm thấy Đường Thi vẫn là
Đường Thi kia, chỉ là vừa rồi, cô ta cảm thấy có chút không đúng, giống
như, giống như Đường Thi đã buông xuống gánh nặng gì đó, cả người đều
trở nên thoải mái hơn, hiện tại cái khí chất lạnh nhạt trên người Đường
Thi càng nổi bật hơn, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
"Ừm, chị với bà ngoại đi tản bộ." Tô Tiếu cười nhưng trong lòng lại càng thấy không thể xem thường Đường Thi.
"Tiếu nha đầu thật hiếu thuận, nếu Thích Thích nhà tôi cũng hiếu thuận
như thế thì tôi cũng đủ hài lòng rồi, chẳng qua hiện tại có Đường Đường
phụng bồi, ngược lại tôi cảm thấy tốt hơn, vẫn là con gái tốt." Bà
Đoạn ngồi xuống, cười ha hả nói.
Lời này lập tức khiến một bà lão nữa đồng tình: "Đúng vậy, con gái mới
là áo bông nhỏ của bà, con trai đều là tiểu quỷ chỉ biết đòi nợ, thật
phiền."
"Đường Đường, cùng đi đi." Tô Tiếu mời nhưng ánh mắt không cho phép cự tuyệt.
Đường Thi nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hai người trầm mặc đi một đoạn đường ngắn, đi đến chỗ có ít người, Tô
Tiếu lơ đãng hỏi: "Nghe nói ngoại trừ em thì người trong nhà đều là liệt sĩ."
Đột nhiên Đường Thi ngẩng đầu nhìn Tô Tiếu, trong mắt có mê mang.
Tô Tiếu tiếp tục nói: "Đường Đường bớt đau buồn, bây giờ em sống rất
tốt, có Đoạn gia giúp đỡ, về sau em cũng không cần lo lắng nữa."
Đường Thi đứng vững, hơi cúi đầu nhìn Tô Tiếu: "Chị Tiếu Tiếu, sao đột
nhiên chị lại nói như vậy, còn có những tin tức này, chị biết từ đâu?"
Đường Thi cũng chưa từng nghĩ giấu diếm thân thế của cô, nhưng tin tức
truyền đi thì cứ truyền đi, tại sao Tô Tiếu lại cố ý nói với cô.
Hơn nữa người biết chuyện trong nhà cô ở chỗ này cũng chỉ có người Đoạn
gia, nhưng mà đoán chừng người Đoàn gia sẽ không cố ý nói chuyện của cô
ra.
"Đoạn Thích nói, lúc em còn chưa tới thì cậu ấy đã nói với chị, lúc
trước cậu ấy còn lo lắng sợ tính cách của cô bé đó không tốt, em biết
rồi đó, Đoạn Thích luôn luôn được hoan nghênh, cũng không có kiên nhẫn
với nữ sinh, nhưng mà Đường Đường em rất tốt, ngược lại Đoạn Thích rất yên tâm." Dường như Tô Tiếu không thấy được khuôn mặt Đường Thi đang
căng lên, cười giải thích.
"Vừa rồi chị nói như vậy cũng là sợ em còn đau lòng, muốn an ủi em,
nhưng có vẻ em đã nghĩ thông suốt rồi, nhìn em mỗi ngày đều thật vui vẻ, chị cũng yên lòng."
Nói xong, dường như Tô Tiếu mới nhìn thấy sắc mặt không tốt Đường Thi,
vẻ mặt áy náy: "Thật có lỗi, Đường Đường, có phải chị không nên nói
những lời này hay không, thật xin lỗi, lại nói đến chuyện làm em đau
lòng, nhưng mà em phải nhớ kỹ, người chết không thể sống lại." Cũng
không phải mỗi người đều có thể may mắn như cô ta, có thể trùng sinh lại còn mang theo không gian linh tuyền.
Đường Thi không nói ra tiếng, cô nhìn Tô Tiếu, nháy mắt cũng không nháy
mắt, Tô Tiếu bị nhìn đến run sợ, hốt hoảng di chuyển ánh mắt: "Đường
Đường, cũng đã muộn rồi, bây giờ chúng ta trở về thôi."
"Ừm." Đường Thi nhìn Tô Tiếu, không quay người, mãi đến khi Tô Tiếu dẫn
đầu trở về thì mới nhấc bước, chậm rãi đuổi theo, chỉ là bước chân không còn nhẹ nhàng, lúc giẫm trên mặt đất giống như rất dùng sức.
Không ai phát hiện Đường Thi bất thường, nếu Đường Thi không muốn để cho người khác biết tâm trạng của mình thì cô có thể làm đến một giọt nước
không lọt.
Lúc xung quanh tối xuống, Đường Thi mở to hai mắt, nhìn về phía bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, không biết, trong bầu trời đêm đen tối, người một nhà Đường gia có phải đang nhìn cô hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT