Tim La Canh thắt lại, đột ngột quay đầu. Chưa kịp nhìn rõ đã bị đẩy thật mạnh xuống đất, anh đành trơ mắt chứng kiến cái miệng đỏ lòm như chậu máu cắn mặt mình!
Cốp!
Răng zombie đập vào kính bảo hộ. Như thể cảm nhận được điều gì, nó tức khắc nhả ra, giây tiếp theo định ngoạm vào cổ La Canh!
Cơ thể lẫn tay La Canh bị đè chặt dưới thân zombie khiến anh không tài nào cử động được. Cứ thế bất động nhận dấu hôn của tử thần!
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cú đá trên không sút thẳng vào đầu zombie!
Chính Kiều Tư Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường. Nhưng vì chưa kịp rút dao, cậu buộc phải thượng cẳng chân!
Cước này Kiều Tư Kỳ tung ra phải nói là ác liệt, ấy thế mà đầu nó chỉ lệch hướng còn cơ thể đang đè La Canh thì không mảy may di chuyển. La Canh cố gắng thoát ra mà sức không lại!
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, con zombie đột nhiên thả anh ra rồi đứng dậy.
La Canh kinh ngạc nhưng không dám trì hoãn, lập tức lăn sang một bên đứng lên. Sau đó mới nhận ra ngoài Kiều Tư Kỳ, những người khác cũng quay trở về, ai nấy đều nắm chặt vũ khí chờ đợi thời cơ tấn công.
La Canh nghĩ con zombie mà còn trên người mình, thì có lẽ lúc này đầu nó đã biến thành tổ ong vò vẽ.
"Nó sao vậy nhỉ...?" Kiều Tư Kỳ gắng nhỏ tiếng thì thầm. Vì chưa hết run rẩy mà giọng cậu gần như hòa vào hư không.
"Chắc nó linh cảm được mối đe dọa." Dù không muốn đưa ra phán đoán như thế nhưng quả thật La Canh đã hết sự lựa chọn rồi.
Kiều Tư Kỳ suýt khóc: "Rõ ràng chúng ta mới là người gặp nguy hiểm đấy."
Kiều Tư Kỳ không hề nói quá. Sáu chọi một nhìn thì có vẻ ưu thế đầy mình nhưng zombie trước mắt vốn đã chiếm một lợi thế rất lớn -- cao lớn. Thân cỡ mét chín, cân nặng phải gấp đôi Kiều Tư Kỳ. Chính những múi cơ cường tráng này đã ép La Canh đến mức không phản kháng nổi.
Cao tức là rất khó để tấn công đầu nó. Không phải mỗi đập vào đầu là tạo ra sức sát thương mà còn cần chọn góc sút sao cho phù hợp. Nếu không rất có thể cú sút chỉ sượt qua da mà không trúng mục tiêu.
Chu Nhất Luật: "Làm sao bây giờ?"
Tống Phỉ, Thích Ngôn: "Plan D!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vừa dứt lời, hai người đã chạy cực nhanh sang hai hướng trái ngược nhau!
Zombie nhìn ngang ngó dọc, còn chưa hiểu gì đã thấy bốn người còn lại đột ngột vẫy tay với nó: "Ê~~~!"
Zombie ngạc nhiên sững sờ nhìn bữa tối đang cười tươi như hoa trước mắt.
Một giây sau, đột nhiên nó ngã gục về phía trước, mặt hôn luôn nền đất! Bốn chiến sĩ đã chuẩn bị từ lâu, ngay khi nó lảo đảo là bàn chân vào tư thế sẵn sàng. Lúc này vừa kịp đuổi tới, phập, bốn món vũ khí cắm thẳng vào đầu zombie!
Zombie vùng vẫy vài lần rồi lặng im.
Tống Phỉ cùng Thích Ngôn đang ôm hai chân trái phải của zombie từ phía sau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau một cái rồi bỏ tay ra.
Plan D chính là kế giương đông kích tây khi cận chiến. Bốn người ở trước phụ trách thu hút sự chú ý, hai người còn lại đánh bọc hậu. Nếu ra được đòn trí mạng thì càng tốt, không thì làm nó mất thăng bằng để người khác thỏa sức xử lý.
La Canh: "Quả nhiên chúng không thích mùi xịt đuổi muỗi."
Kiều Tư Kỳ: "Sao anh lại nói thế?"
Lâm Đệ Lôi: "Thích đã nhào lên rồi, ai rảnh nghe tụi mình say hi?"
Chu Nhất Luật: "Cũng dễ hiểu thôi, ai mà xịt thuốc chống muỗi lên miếng sashimi của tôi thì tôi cũng bỏ ăn."
Đám bạn học: "..."
Tống Phỉ: "Đừng có so sánh như thể mình là zombie nữa được không?"
Lâm Đệ Lôi đi sang bên cạnh để kéo va ly. Ngay khi đoàn người chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình thì tiếng bước chân nặng nề lộn xộn bỗng vang lên trong gió. Ai cũng nghẹt thở cảnh giác xung quanh. Dường như giữa rừng thông bách bấy giờ có vô số bóng ma!
"Đệt -- "
Hiển nhiên âm thanh ẩu đả đã thu hút lũ zombie vùng khác. Cả nhóm bắt đầu chạy loạn xạ chẳng màng yên tĩnh gì nữa hết!
La Canh cũng mặc kệ Lâm Đệ Lôi tình nguyện hay không, túm lấy va ly trong tay cô rồi phi như ăn cướp!
Mặc dù Lâm Đệ Lôi rất cảm kích nhưng thời gian cấp bách không kịp để cô cảm ơn. Huống hồ La Canh kéo thêm vật nặng mà chạy còn nhanh hơn cả cô, khiến cô phải đuổi theo thục mạng!
Càng gần thư viện, mọi thứ càng sáng tỏ như ban ngày!
Hàng vạn ô cửa đỏ son cùng những dãy lan can cổ xưa chằng chịt chính là bùa hộ mệnh của họ!
Kiều Tư Kỳ là người đầu tiên chạy đến chân tòa nhà, lập tức leo lên trên bằng cả hai tay hai chân! Kết quả là quá vội vàng dẫn đến nắm hụt, ngã thẳng vào đầu Chu Nhất Luật phía dưới, làm cả hai đồng thời tụt xuống. Rất may cho họ đây mới là tầng một, Chu Nhất Luật ngoài bị sỉ nhục vì cái mông trên đầu thì thân thể không tổn thương gì nhiều.
Lần thứ hai di chuyển, Chu Nhất Luật đã biết khôn, đổi từ đi sau thành song song với nhau. Nếu Kiều Tư Kỳ leo hàng một thì cậu sẽ leo hàng hai. Đôi bên hoàn toàn tách biệt để tránh va chạm không đáng có hoặc đụng độ từ phía sau.
Cuối cùng, họ cũng đến được ban công tầng hai. Xác nhận an toàn xong, họ tức khắc quay lại tiếp ứng đồng đội ở dưới.
La Canh đã đuổi kịp sau Chu Nhất Luật, đang cố sức nâng va ly. Chu Nhất Luật vươn tay nhận ngay lập tức. Lúc cậu kéo được nó qua lan can thì La Canh cũng đồng thời leo lên cùng hàng với Kiều Tư Kỳ.
Bấy giờ đã có hai con zombie tiến đến. Từ ban công tầng hai hoàn toàn có thể thấy rất nhiều zombie đang dồn về trong khi Thích Ngôn và Tống Phỉ vẫn bận xử lý hai bọn kia!
La Canh vừa kéo Lâm Đệ Lôi vừa hét: "Đừng đánh nữa, mau lên đi! Zombie đằng sau đông lắm!"
Thực ra đâu phải Tống Phỉ và Thích Ngôn muốn chiến đấu, mà là họ không thể thoát thân!
"Để bọn này yên, "Thích Ngôn dùng kéo đâm vào mắt zombie, nghiêm giọng: "Nhanh đến kho sách đóng đi!"
Bốn chiến sĩ không muốn bạn bè phải mạo hiểm một mình nhưng hai người sẽ dễ chạy trốn hơn nhiều. Bây giờ cả đoàn cùng nhau đi xuống rồi kẹt giữa làn sóng zombie ồ ạt đổ về thì không biết cục diện còn biến thành cái gì nữa!
Thấy Tống Phỉ đá văng con zombie đang quấy rầy Thích Ngôn, lôi anh đến cửa sổ gần nhất, bốn người không chậm trễ nữa, tiếp tục trèo lên!
Kho sách đóng là khu vực lưu trữ tài liệu quý nên không mở cửa cho sinh viên, nghe đâu đến cả giảng viên cũng phải có cấp trên phê duyệt mới được vào. Bình thường vẫn đóng kín mít không người lui tới. Chính vì thế khi lập kế hoạch chạy trốn đến thư viện, chẳng cần nghĩ cũng biết chốn an toàn nhất là đây. Nếu ngày ấy vừa đúng hôm mở cửa chào đón zombie thì đương nhiên bọn họ không còn gì để nói.
Kho sách nằm ở phía Tây tầng bốn - nơi cao nhất thư viện, cách ban công tầng hai chỗ bốn người cùng một va ly vỏn vẹn hai tầng.
Còn Thích Ngôn và Tống Phỉ gần như bị đẩy dạt sang mạn Đông trong lúc đánh nhau. Giữa ban công gần nhất họ có thể tới và nhóm bạn là mười cái cửa sổ.
Song hai người không rảnh bận tâm, ba chân bốn cẳng trèo lên ban công tầng hai. Đến nơi, họ mới dám thở phào.
Thích Ngôn dựa sát vào cửa sổ, kiểm tra xem căn phòng tối om trong ban công có an toàn không. Tống Phỉ thấy thế thì không mất công làm lại nữa, thay vào đó, cậu quay lưng định quan sát tình hình bên dưới. Bất ngờ mắt cá chân cậu bị bàn tay ai đó túm lấy qua lan can!
Tống Phỉ cúi đầu thì đối diện với một gương mặt dữ tợn!
"Đ.m!"
Tống Phỉ quát to, nhấc chân đạp cật lực vào mặt đối phương. Zombie nặng nề ngã nhào xuống đất.
Cậu nhanh nhẹn kéo Thích Ngôn: "Lên mau! Chúng nó đang trèo rồi kìa!"
Tám chữ không đầu không đuôi lại khiến Thích Ngôn hiểu ngay, bắt đầu trèo lên như Tống Phỉ!
Số lần Tống Phỉ vận động cả đời cộng lại khéo không bằng mấy ngày nay. Ấy thế mà kiệt sức, thể chất yếu đuối, leo giỏi hay dở đều dẹp sang hết một bên, đâu nắm được là liều mình bám lấy. Dường như trong lúc tuyệt vọng, cơ thể cậu bộc phát sức mạnh vô biên!
Tống Phỉ cắm cúi tiến về phía trước mà không để ý bên dưới. Trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất ý nghĩ, càng cao thì càng an toàn!
Cuối cùng cậu cũng đến ban công tầng bốn. Mặc dù bị phân chia hai đầu Đông Tây với nhóm La Canh nhưng di chuyển theo hàng ngang nhẹ nhàng hơn hàng dọc rất nhiều.
"Thích Ngôn -- "
Đột nhiên tiếng la thất thanh của Lâm Đệ Lôi truyền đến từ đầu kia.
Cùng rơi với anh là một con zombie khác, hiển nhiên nó chính là thủ phạm đã làm anh ngã. Khoảnh khắc Thích Ngôn chạm đất, có thêm ba con nữa nhào tới!
Đầu óc Tống Phỉ trống rỗng, chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà gào thét theo bản năng: "Hey -- đây cơ mà, tao ở đây nè, mau mau bò lên xem nào --"
Vừa kêu vừa cởi quần áo, chẳng mấy chốc cậu đã thoát y sạch sẽ.
Đồng đội bên kia sợ ngây người, Lâm Đệ Lôi vô thức nhắm mắt -- người ta mới chỉ biết yêu thôi mà, thân thể đàn ông trần truồng gì đó, quá kích thích.
Không biết có phải nhờ tiếng hét chói tai của Tống Phỉ không, mà zombie ở dưới thực sự dừng động tác, ngẩng đầu ngó xem.
Tống Phỉ càng thêm nhiệt tình, thoắt cái đã đến rìa lan can, vẫy bộ quần áo đẫm hương thuốc xịt muỗi ra xa cơ thể nhằm phát tán mùi thịt người: "Tao ăn ngon hơn nè, có mỡ có nạc, ba chỉ luôn nha. Đừng xơi cậu ta, toàn gân dai lắm. Tới làm thịt tao đi nào --"
Đồng đội cùng tầng bấy giờ mới kịp phản ứng, xoàn xoạt cởi đồ!
Cởi đến độ mình trần như nhộng xong, cả đám chen lấn ra ban công múa may.
"Đến xơi em đi anh ơi!"
"Không không, em ngon hơn!"
"Mấy tên kia chỉ có vị đồ sống thôi, em vị thịt nướng luôn nhé!!!"
Tiểu Địa Lôi ngơ ngác trông coi đống quần bao lâu rồi chưa thay. Thường nghe nói con người có thể biến đổi khi phải chịu cú sốc quá lớn. Nếu sau này, cô không thích nam mà đổi sang chơi les thì cái đám trần truồng đang uốn éo này chắc chắn là đầu sỏ gây tội!!!
Thích Ngôn luôn giữ tỉnh táo nên anh hiểu được hàm ý trong hành động la hét của Tống Phỉ. Mặc dù rất muốn bắt chước zombie ngắm người nào đó cởi đồ nhưng anh vẫn gắng sức tháo chạy để trèo lên tầng hai!
- - Núi xanh còn đó, lo gì không có mỹ thực để ăn.
Tuy miệng Tống Phỉ hú, thân thể thì lắc lư nhưng đôi mắt chưa từng rời khỏi Thích Ngôn.
Anh vừa leo đến địa điểm dự định thì zombie cũng kịp phản ứng, bắt đầu nối gót lên theo!
Thích Ngôn tiếp tục tiến về phía tầng ba. Thế nhưng động tác không còn linh hoạt như trước, vẻ mặt khổ sở như phải chịu đựng đau đớn nào đó.
Thời điểm anh ngã đã bị thương!
Lòng Tống Phỉ nặng nề. Trong lúc vò đầu bứt tai thì đầu cậu chợt lóe một ý tưởng!
Gió thổi qua mồ hôi trên trán Thích Ngôn, cảm giác rét lạnh khiến anh rơi vào trạng thái xuất thần.
Bả vai đau muốn chết, nhưng anh không dám buông tay. Nếu rơi xuống lần nữa, anh không dám chắc mình có thể thoát nạn.
Không, có lẽ bây giờ cũng khó lòng làm được điều đó vì zombie sau lưng ngày một gần. Nói anh đang giãy chết còn hợp lý hơn là đi tìm đường sống.
Thích Ngôn nhắm mắt hít sâu, cảm nhận chút năng lượng quay về cơ thể.
Anh không muốn chết. Đời này anh chỉ biết mỗi học, thậm chí còn chưa kịp hưởng sự dịu dàng của người yêu...
"Đồ ngốc kia, nắm lấy dây thừng điiiiiiiii!!!"
Người tình dịu dàng gọi hồn Thích Ngôn trở về. Anh mở bừng mắt, thấy ngay một sợi dây thừng lơ lửng trước mặt.
Thừng cứu hộ!
Thích Ngôn không chần chừ giây nào. Một tay nắm dây thừng, tay kia tức khắc buông khung cửa để bám trụ vào sợi dây, giao phó toàn bộ tính mạng cho nó!
"Đ.m sao cậu nặng thế? "
Người tình dịu dàng lại gọi anh rồi.
Thích Ngôn ngẩng đầu thưởng thức gương mặt Tống Phỉ, rồi lại thấy đó không phải đường nét quen thuộc trong trí nhớ.
Tống Phỉ không có thời gian giải quyết mối suy tư của anh. Vì cậu còn bận dùng hết sức từ thời bú mẹ để kéo.
Thích Ngôn chậm rãi bay lơ lửng theo sợi dây thừng, sau cùng, được Tống Phỉ đưa vào ban công tầng bốn.
Lũ zombie leo cao nhất được hai tầng rưỡi, quá mức đó là lũ lượt rơi xuống. Không rõ do kiệt sức hay độ linh hoạt có giới hạn. Một vài con tính bắt lấy dây thừng của Tống Phỉ nhưng đều không thể thành công như Thôi Mạnh Hàm, đành trơ mắt nhìn Tống Phỉ thu dây.
Các chiến hữu bên kia an tâm ngồi bệt ra đất.
Mãi đến khi xúc cảm mát rượi dưới mông chạy thẳng lên não, cả bọn mới sực tỉnh, hốt hoảng quay đầu về phía Lâm Đệ Lôi.
Tiểu Địa Lôi đã chết lặng từ lâu, không còn thiết tha gì đời này nữa, nhướn mày: "Lạnh còn không mau mặc vào? Đợi tôi phục vụ tận răng à?!"
Trong khi đồng đội cuồng cuồng xỏ đồ thì cách một mái hiên, Tống Phỉ lại thong thả vô cùng. Có phải hai người chưa từng thấy cơ thể nhau đâu, thậm chí còn hiểu rõ tường tận nữa kìa. Cho nên cậu từ từ nhét dây vào ba lô rồi mới mặc từng cái vào một.
"Cảm ơn." Thích Ngôn vốn tích một bụng tâm sự, vậy mà lời đến miệng chỉ thốt được hai tiếng như vậy.
Động tác mặc quần áo của Tống Phỉ thoáng khựng lại, sau đó nhỏ giọng đáp: "Không có gì."
Thích Ngôn chợt phát hiện anh chưa từng nói hai chữ ấy với Tống Phỉ. Không, chính xác là từ khi quen biết đến giờ, đối phương chưa làm điều gì đáng để anh biết ơn. Anh liên tục lấy khuyết điểm hoặc lỗi lầm của cậu ra để nhắc nhở phê bình. Lắm lúc ngứa mắt quá còn phải giúp cậu sửa sai.
Không ngờ anh cũng có ngày nhận sự hỗ trợ của cậu.
"Cậu cũng bản lĩnh phết đấy." Đây là lời khen thật lòng của Thích Ngôn. La hét, cởi đồ nhảy múa, thừng cứu hộ, hiện tại nhìn lại chỉ thấy một loạt hành động liên tục, nhưng lúc bấy giờ liệu được mấy người nghĩ ra? Thậm chí chính bản thân anh cũng tuyệt vọng đến mức suýt từ bỏ.
"Tôi có thể làm nhiều hơn nữa kìa. Tại cậu có mắt như mù thôi." Khó có cơ hội trở thành ân nhân cứu mạng, Tống Phỉ miệng thì bảo không có gì nhưng sao có thể không sung sướng được? Sau khi mặc quần áo, cậu lo lắng thò tay véo nhẹ bả vai đối phương: "Chỗ này thương nặng lắm không? Nãy leo cậu có vẻ không đủ sức."
Bất thình lình Thích Ngôn cầm chặt bàn tay cậu. Ngón cái vuốt ve mu bàn tay Tống Phỉ.
Tống Phỉ kinh hãi đến mức quên cả rút về.
Thích Ngôn ngẩng đầu, nhìn cậu đầy kiên định: "La Canh bảo ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp."
Thân thể Tống Phỉ chấn động mạnh, vội vàng cố rút tay ra: "Không cần đâu."
Thích Ngôn hơi nôn nóng: "Thế rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?"
Tống Phỉ vừa định mở miệng thì cửa sổ bên cạnh bị đập một tiếng -- Rầm!
Âm thanh vọng từ trong phòng khiến hai người bị dọa hết hồn, thành thật ngoái đầu canh chừng!
Phía sau cửa sổ gần kề là một gương mặt biến dạng vì bị ép vào thủy tinh!
Tống Phỉ cùng Thích Ngôn đồng thời giương vũ khí, sẵn sàng chiến đầu bất kỳ lúc nào!
Rầm!
Lại là tiếng đập cửa!
Khuôn mặt đó dần lui xuống để lộ ngũ quan ban đầu. Sau đó cách cửa đột nhiên bật mở, giọng nói yếu ớt gần như ảo giác truyền qua khe hở --
"Tống Phỉ..."
"Vương Khinh Viễn?!" Đôi mắt Tống Phỉ trừng lớn, tiện đà nhảy vào phòng, ôm người kia một cái đầy thân thiết: "Ông còn sống, thật tốt quá!"
Vương Khinh Viễn hơi suy nhược nhưng vẫn vỗ vỗ lưng cậu.
Thích Ngôn liếc thoáng qua, im lặng vào theo. Anh tìm công tắc ấn mở làm căn phòng trở nên sáng rực.
Đây là phòng nghỉ uống nước. Cửa lớn đóng kín nên không có zombie, ngoài Vương Khinh Viễn, còn một cậu bạn trông suy yếu hơn hẳn dựa vào góc tường.
Cậu bạn kia uể oải ngửa đầu, một giây sau, bất ngờ hồi phục: "Thích Ngôn?"
Thích Ngôn sửng sốt, điểm nhanh vài gương mặt trong trí nhớ, rốt cuộc cũng tìm ra một cái tên: "Lý Cảnh Dục?"
Lý Cảnh Dục yếu ớt trả lời: "Ừ"
Mặc dù ngày đại hội thể thao, quán quân và á quân chỉ giao lưu một chút sau cuộc thi chạy 1000 mét nhưng Lý Cảnh Dục vẫn nhớ rõ đối thủ này.
Thích Ngôn liếc hai tên nào đó vẫn quấn nhau không buông, vươn tay ôm chặt Lý Cảnh Dục: "Cậu còn sống, thật tốt quá!!!"
"..." Lý Cảnh Dục hồi tưởng lại trong dòng chảy ký ức xem mình có từng bỏ lỡ tấm chân tình ngầm hiểu mà khó tả nên lời nào không.
- -----------------
Ở những chương đầu, mình để xưng hô giữa Tống Phỉ và Vương Khinh Viễn là tao - mày, tuy nhiên hiện tại mình cảm thấy nó không được phù hợp cho lắm, nên bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi thành tôi - ông. Những chương kia mình sẽ sửa sau.
Thành thật xin lỗi các bạn về sự bất tiện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT