*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Bạch Thần Quân

*Chương này có bài hát trên media.

Kiều Tư Kỳ một đời mê đắm quần thu khiến chúng bạn được phen hết hồn. So sánh với điều đó thì làm mấy củ nhân sâm lủng lẳng trên cây còn đỡ chán.

Thích Ngôn nhìn Kiều Tư Kỳ: "Nói cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra được không?"

Mặc dù tất cả đã thống nhất nếu nhà chuyển phát không an toàn, thì phải trèo lên cây trước khi thực hiện các kế hoạch tiếp theo. Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì thì chỉ mình Kiều Tư Kỳ - người chạy đầu tiên biết.

"Các cậu à, làm gì có cửa." Bạn học Johns đáp không cần nghĩ.

Thích Ngôn vô cùng lúng túng vì bị chặn họng bất ngờ.

Tống Phỉ có chút khó xử, tuy cậu thích nhìn Thích Ngôn bị hố nhưng không phải theo cách này: "Kiều Tư Kỳ, cậu bị dọa đơ não luôn à? Năm người bọn tôi đều theo lên đây cả rồi mà cậu không chịu giải thích là sao?"

Kiều Tư Kỳ sửng sốt, mất lúc lâu mới kịp phản ứng, 囧: "Ý tôi không phải các cậu không được biết! Mà là không có cửa, không có cánh cửa ý, nhà chuyển phát nhanh còn mỗi cái khung thôi, cánh cửa tiêu đời rồi! Anh em vào sinh ra tử bấy lâu mà không hiểu nhau gì hết!"

Tống Phỉ: "..."

Thích Ngôn: "..."

Chu Nhất Luật đánh giá khách quan từ góc độ người qua đường mù tịt về thế giới tình cảm nam nam: "Người ta đang thể hiện sự tâm đầu ý hợp đấy."

Kiều Tư Kỳ chẳng muốn tiếp chuyện nữa, chỉ cúi đầu nhỏ vài giọt nước mắt của chó ế xuống gốc cây.

Ba cái cây mà mọi người treo thân cách nhà thép một khoảng, đủ để thấy cửa có vẻ đang bật mở và thùng giấy chồng chất trên kệ phía sau. Nhưng rất khó để phán đoán chính xác là đóng không kỹ hay không hề có.

"Nhà bằng thép vốn dĩ đã không chắc chắn, chọn đại một người trong số chúng ta cũng đẩy được cửa, huống chi cả đàn zombie." Chu Nhất Luật giải thích tình hình hiện tại dưới cái nhìn chuyên gia.

"Thế chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" La Canh nhíu mày, "Plan C?"

Không có cửa đồng nghĩa với việc không đảm bảo an toàn. Nhà chuyển phát không thể trở thành điểm dừng chân. Vậy là họ phải tiếp tục chiến đấu ở chiến trường thư viện. Thức ăn mang theo còn cầm cự được hai ngày nên nhiệm vụ cấp bách hiện tại là tìm nơi tránh gió tránh mưa tránh rét để qua đêm. Nếu không họ không chết vì đói thì sẽ chết vì lạnh cóng mất.

Phía Bắc tận cùng của khuôn viên trường là khu vực sinh hoạt của sinh viên; mà ký túc xá, siêu thị, căn tin, nhà chuyển phát đều thuộc về nơi đó, trong khi thư viện là tòa nhà gần đây nhất. So sánh khập khiễng một chút, nếu cả trường Tống Phỉ là địa phận Trung Quốc thì cổng chính là đảo Hải Nam; khu vực sinh hoạt tương tự Nội Mông Hắc Cát Liêu; thư viện chắc là Thiểm Tây; sân vận động, nhà thi đấu giống Cam Túc Thanh Hải Tây Tạng Tứ Xuyên; toàn bộ phòng học như tòa nhà Lỗ Ban của khoa Kiến trúc, tòa nhà Truy Nguyên của khoa Vật lý phân bố rải rác tại các tỉnh vùng Trung Đông, còn tòa giảng dạy môn chung như Trí Viễn thì tọa lạc ngay ngắn tại Quảng Tây Quảng Đông Vân Nam.

*Xem bản đồ để hiểu rõ hơn



"Chắc chắn sẽ đổi sang plan C nhưng bây giờ chưa được đâu." Tống Phỉ ngẩng đầu nhìn mây mù, "Đợi thêm lúc nữa, trời cũng sắp tối rồi."

"OK." La Canh hiểu ý Tống Phỉ.

Nhà chuyển phát ngay sát sàn sạt còn cần tiếng trống cổ vũ họ mới dám mạo hiểm, thì thư viện gần đến đâu giờ phút này cũng thành xa. Muốn đi phải chờ thiên thời địa lợi, hành động bí mật quân sự như hồi trốn từ ký túc xá sang siêu thị. Bằng không họ hoàn toàn thiếu chốn ẩn nấp khi bị zombie tấn công giữa đường.

Tuy khói bụi không phải lúc nào cũng xuất hiện nhưng bóng tối lại mang tác dụng tương tự. Nếu khói mù kéo dài đến tận khi màn đêm buông xuống thì đêm đó sẽ vắng bóng trăng sao. Thuận lợi vô cùng!

Các bạn học đều nắm được điểm ấy, kể cả Lâm Đệ Lôi - người chỉ có kinh nghiệm qua lời kể của người khác.

Đã 15:50, từ giờ đến chiều tối còn ít nhất một tiếng, nếu đợi trời tối hẳn thì còn lâu hơn nữa.

Sáu đóa hoa của Tổ Quốc mọc trên chạc cây trụi lủi, khổ sở hứng gió Bắc rít gào.

Cả bọn kéo cổ áo kín hết mức có thể, tay rụt vào trong ống tay rồi ôm cây. Dẫu vậy họ vẫn cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần tản đi.

Kiều Tư Kỳ khịt mũi: "Không biết mấy cậu thế nào, chứ tôi cứ ngỡ mình là một chiếc giẻ rách ướt nhẹp treo trên cây rồi bị gió thổi khô cứng luôn."

Lâm Đệ Lôi cạn lời: "Ý kiến gì nữa? Tôi còn chắn bao nhiêu gió cho cậu đây này, thích đổi chỗ không?"

Hai chạc cây liền kề nhau nhưng quả thật bên Lâm Đệ Lôi đón gió hơn nhiều.

Không so sánh sẽ không có đau thương, Kiều Tư Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên suýt thổi bay Lâm Đệ Lôi. Hậu quả là gió vừa ngừng, cô đã hắt xì liên tiếp vài cái.

Nhóm bạn học nghe tiếng hắt hơi thì khá lo lắng, dẫu sao cô cũng chỉ là một cô gái, thể lực đương nhiên không thể bì lại cánh mày râu. Họ định hỏi thăm hai câu thì Lâm Đệ Lôi giành trước: "Có ai phát hiện dưới kia vẫn là tám con zombie cũ, không tăng thêm con nào không?"

Giọng Tiểu Địa Lôi vẫn khỏe mạnh khiến mọi người yên lòng.

La Canh đồng tình: "Quả là vậy."

Chu Nhất Luật: "Chỗ này vừa xa vừa chẳng có gì, người ta đến lấy đồ xong đều về, ai rảnh mà ở lại. Lúc mọi thứ ập đến, 80% quanh đây không có mấy sinh viên. Có khi con zombie nào vô tình lang thang đến đây rồi làm toàn bộ biến dị. Thế là chúng cứ vậy sống phần mình hoàn toàn cách biệt với thế gian."

Phỏng đoán của Chu Nhất Luật cũng có lý. Bởi tám con zombie này đều từ nhà chuyển phát lao ra, không phải dọc đường mò tới.

Thích Ngôn bắt được sóng: "Tiểu Địa Lôi, nói thẳng ý chị đi."

Lâm Đệ Lôi: "Nếu chúng ta xử lý cả tám rồi nương nhờ nhà chuyển phát thì có ổn không?"

Kiều Tư Kỳ: "Cái chính là căn nhà đó mất cửa rồi!"

Tống Phỉ: "Tôi nghĩ ý chị ấy không phải lâu dài mà là tạm thời. Nếu quả thật zombie không tới thì ở trong nhà chuyển phát vẫn hơn treo trên cây thế này."

Lâm Đệ Lôi: "Vả lại nhiều thùng hàng chừng ấy mà chỉ cho nhìn không cho mở. Các cậu không thấy thế là độc ác ư?"

La Canh: "..."

Năm bạn học nam nào đam mê nhường ấy nhưng hậu quả khôn lường khi trái lệnh chị em phụ nữ thì ai cũng thuộc nằm lòng. Huống chi bọn họ không thể treo leo trên cây được nữa, mới vậy thôi mà tay chân đã đông cứng cả rồi, thêm tiếng nữa chắc họ sẽ thành miếng giẻ lau đông lạnh mất.

Thế thì just do it!

Thích Ngôn: "Sáu chọi tám khó thắng lắm, phải dụ địch..."

Toàn bộ bạn học ăn ý nhìn về phía Chu Nhất Luật: "Vào hang sâu."

Đầu Chu Nhất Luật đầy sọc đen: "Má nó, dựa vào đâu mà bắt tôi vào hang?"

Tống Phỉ: "Càng dài càng mạnh mà."

Chu Nhất Luật: "Đừng nói bậy nói bạ, đau lưng lắm."

Tống Phỉ trợn mắt: "Sao tôi nỡ khoanh tay đứng nhìn chứ? Đôi ta bây giờ là hai quả lê đông lạnh trên cùng một cây, nhất định phải giúp đỡ nhau!"

Chu Nhất Luật hơi hòa hoãn: "Thế còn được nhưng cậu muốn giúp thế nào?"

Tống Phỉ: "Dụ dỗ nhé."

Chu Nhất Luật: "..."

Một hồi sau, giọng khàn khàn rúng động lòng dân của Tống Phỉ vang vọng giữa làn gió se--

"Mời đến đây ~~ mời đến đây ~~ nơi đây là thế giới xanh xanh thế giới xanh xanh ~~ xanh xanh từ đâu ~~ xanh xanh từ đâu ~~ xanh xanh từ mỗi chiếc lá nơi đây ~~~"

Tiếng Tống Phỉ không lớn không nhỏ vừa đủ để zombie nghe thấy lại không bị cuốn theo gió truyền ra xa. Giai điệu sống động kết hợp với biểu cảm tươi vui, ánh mắt linh động khiến không chỉ zombie mà cả đám cộng sự cũng nhộn nhạo, suýt thả tay ngã nhào xuống gốc cây.

Kiều Tư Kỳ: "Giọng ca này thật sự..."

La Canh: "Một lời khó tả."

Lâm Đệ Lôi: "Làm gì khó thế, bốn chữ thôi..."

Chu Nhất Luật: "Tràn, trề, sinh, lực."

Chu Nhất Luật nói gần như nghiến răng nghiến lợi. Âm cuối vừa dứt, cậu dùng toàn lực đâm một nhát!

Zombie đang lao tới ôm cây vùng vẫy hai cái rồi bất động.

Chu Nhất Luật nhổ mạnh ngọn giáo, thận trọng trèo xuống một cành cây khác nhằm rút ngắn khoảng cách.

Giai điệu cũ vừa kết thúc, giai điệu mới liền vang lên --

"Là ai ~~ đã đưa chàng đến bên ta ~~ Là sự tròn vẹn của vầng trăng sáng ~~ trăng sáng? Hay là tiếng róc rách của dòng suối? ~~ Là tiếng róc rách của dòng suối ~~ là tiếng róc rách của dòng suối ~~"

10 phút sau, máu tươi hòa cùng âm thanh ma quỷ, zombie tiêu đời cùng khúc hát.

Nếu không nhờ lập trường vững vàng thì bốn chiến sĩ nhất định sẽ thay zombie giải quyết Tống Phỉ!

Con zombie thứ tám nhắm mắt xuôi tay cũng là lúc Tống Phỉ kết thúc buổi biểu diễn của mình. Bằng lợi thế ở chạc cây cao nhất, cậu dễ dàng xác nhận trong vòng bán kính 10 mét đã an toàn, sau đó mới gật đầu ra hiệu.

Nhóm bạn nhanh chóng leo xuống trong trạng thái mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tất cả chạy lại gần nhà chuyển phát rồi trốn sau khung cửa, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tuy ngoài trời vẫn rét căm nhưng thiếu đi sức gió, lực sát thương được giảm đáng kể.

Ngay lập tức, Lâm Đệ Lôi nhảy vào giữa chồng bưu kiện, xoẹt xoẹt liên hồi. Kỹ năng khui hàng cứ phải gọi là thượng thừa.

"Lắm thế này thì biết mở cái nào?" Tống Phỉ khủng hoảng trước biển thùng carton bao la.

"Túi mềm mềm hoặc hộp phẳng nhẹ thì là quần áo," Lâm Đệ Lôi chia sẻ kinh nghiệm mà không cần ngẩng đầu nhìn, "Còn nếu cậu chọn hộp nào hơi to và nặng thì thường gói đồ ăn hoặc đồ dùng."

Mọi việc đều dễ dàng hơn khi có cách giải quyết, Tống Phỉ liếc mắt bốc trúng một thùng hàng cỡ nhỡ. Tống Phỉ vui mừng khôn xiết, mạnh dạn đặt xuống đất để bóc --

Boxset bản Đại Lục.

Tống Phỉ suýt hộc máu thăng thiên, rồi lại phải tự nhủ mạnh mẽ lên. Cậu hít sâu, thử sức lần nữa. Lần này cậu không chọn cái nào nặng mà bé nữa, thay vào đó là một thùng hàng rất lớn, nhấc lên, ồ vừa phải, không nhẹ đến mức gió thổi là bay cũng không nặng như tri thức. Tống Phỉ thấp thỏm mở lần hai --

Nhà vệ sinh cao cấp + hai túi cát cho mèo.

Đám công nhân xúc phân này qua mặt kiểu gì trong khi ký túc xá cấm nuôi động vật vậy trời!!!

Màn đêm buông xuống, nhóm bạn báo cáo chiến lợi phẩm trước khi xuất phát --

Lâm Đệ Lôi: 1 va ly size 28 inch đến từ thương hiệu nổi tiếng quốc tế + bánh ruốc, bánh quy, sô cô la + 5kg đồ ăn vặt + 1 cái áo phao hàng hiệu màu cam + 2 bộ mỹ phẩm dưỡng da.

Chu Nhất Luật: 1 đôi bốt đi tuyết ngoại cỡ vẫn mang được + một chiếc khăn lông cừu + 1 thùng sữa nhập khẩu.

La Canh: 10 cái mặt nạ phòng độc.

Kiều Tư Kỳ: đồ ăn vặt + 5 hộp đồ lót nam.

Thích Ngôn dành hết thời gian để canh chừng nên không thu được nhiều, chỉ có một đôi găng tay đen bằng da.

Tống Phỉ: 0

Thực ra không hẳn là Tống Phỉ không chiếm được gì. Bởi hơn một tiếng qua, cậu đã bóc vô số gói hàng, không phải sách ôn thi công chức thì là sách tiếng Anh, nhà vệ sinh cát cho mèo, tranh xếp hình 10000 mảnh đen trắng, máy ép trái cây, máy làm sữa đậu nành, ngay cả một thanh thép dài 15cm cũng có.

Thông qua lần này, cậu có thể hiểu đời sống sinh viên đại học muôn màu muôn vẻ cỡ nào.

Lâm Đệ Lôi vừa mừng vừa lo khi tìm được cái va ly kia. Vui vì nó rất lớn có thể để nhiều đồ. Lo vì một khi nhét đồ vào va ly sẽ nặng thêm, kéo thì bớt tốn sức đấy nhưng tiếng bánh xe lăn giữa màn đêm tĩnh mịch sẽ trở thành điểm thu hút lũ zombie.

"Thử vác xem sao?" Chu Nhất Luật đeo khăn lên, sữa và bốt thì cất vào va ly.

"Nặng lắm đấy." La Canh đặt năm cái mặt nạ phòng độc lên áo phao, ép mạnh, thành công đóng nắp va ly. Kế đó, anh đứng lên phát năm chiếc còn lại cho bạn mình, "Đeo vào đi."

Kiều Tư Kỳ nhận hộp, do dự: "Tối thế này cần gì phải đeo, chưa kể hôm nay cũng đâu có bụi mịn."

La Canh: "Cậu biết vì sao zombie thích cắn mặt ta không?"

Kiều Tư Kỳ: "Vì thịt trên đó mềm hơn?"

La Canh: "... Đáng đời cậu bị nó cắn!"

Ngoài Kiều Tư Kỳ ra, những chiến sĩ còn lại đều thầm hiểu lý do. Sở dĩ bọn chúng làm thế vì so với thân người có quần áo che chắn, mặt là vị trí dễ dàng tấn công nhất. Nếu bây giờ có đồ bảo hộ rồi...

Mở hộp ra, Tống Phỉ lại được đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi chiếm món hời: "Có cả kính bảo hộ luôn!"

La Canh tự hào: "Đã là đồ bảo hộ đương nhiên phải đủ bộ rồi. Cái này không chỉ chống bụi mịn mà còn phòng độc nữa. Một số khí dễ bay hơi cũng gây hại cho mắt người mà."

Chu Nhất Luật: "Ôi, thế làm sao anh tìm được nó giữa một đống thùng hàng vậy?"

La Canh: "Nhìn tên người nhận thôi chứ sao, tên mình anh còn không biết thì ai biết?"

Năm bạn học: "..."

Bảo sao cứ thấy quen quen, thì ra là y chang cái trên mặt La Canh!

La Canh: "Có điều lô hàng này chất lượng chẳng bằng của anh, chắc kèo tay nghề thui chột luôn. Xem ra bọn họ mua nick ảo pr sản phẩm rồi, bỏ đi, đến lúc bắt được mạng anh phải để lại vài đánh giá thật mới được."

Năm chiến hữu: "... Lo xa quá đấy cha nội!"

Trong bóng đêm sâu thẳm, sáu người thận trọng bò rạp về phía trước. Đúng ra còn có thêm một anh bạn va ly nặng cân theo sau, nhưng nhờ vào việc di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi mà chàng ta khá im hơi lặng tiếng.

Đây là một lối mòn không đèn đường, hai bên toàn là rặng tùng rặng bách. Xuống khỏi con dốc, ta bắt gặp ngay mặt sau của thư viện.

Xa xa từng tiếng tru kỳ quái vọng lại.

Song sáu bạn học chẳng hề sợ hãi, bởi họ cùng cảm nhận được lời động viên và xúc cảm an tâm xen lẫn trong hương thơm của nhau.

Thư viện ở ngay trước tầm mắt.

Đó là một tòa nhà hết sức cổ kính với những bức tường đỏ và ngói đen, hoàn toàn khác biệt với phong cách hiện đại của ngôi trường này. Người ta nói rằng phía trên đã yêu cầu thư viện phải mang đậm hơi thở văn hóa và dấu ấn lịch sử sâu lắng, được mô phỏng theo Bảo tàng Cố cung thì càng tốt. Cứ thế, tòa thư viện bốn tầng tuyệt đẹp được ra đời.

Và đây cũng là lý do quan trọng khác khiến bọn họ chọn thư viện -- hệ thống khung cửa sổ và ban công hình dáng phức tạp, rất thích hợp để leo lên.

Trong đêm đen, ánh sáng xung quanh thư viện bắt mắt như ánh đèn sân khấu, phản chiếu cả tòa nhà rực rỡ.

La Canh vừa đi sau cùng cả đội vừa quan sát tứ phía. Vì càng gần thư viện, mọi thứ càng sáng ngời, dẫn đến sáu người bọn họ càng nổi bật, thậm chí cả bóng trên mặt đất cũng...

Bước chân La Canh bỗng cứng đờ.

Trên mặt đất lúc này có đến bảy cái bóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play