*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit+ beta: Bạch Thần Quân"Chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi."
"Vậy thì đi thôi."
"Từ từ đã, tôi cần suy nghĩ thêm."
"Cậu nghĩ nửa tiếng đồng hồ rồi đó."
"Hồi điền nguyện vọng thi THPT Quốc Gia, không ai bảo với tôi rằng đỗ đại học rồi còn phải cầm vũ khí lên đánh nhau cả!"
Dưới bầu trời trong xanh, một cửa sổ nào đó ở phía tây tầng trên cùng thư viện hết mở lại đóng, đóng lại mở, lặp đi lặp lại trong thời gian dài.
Để "Chiến dịch phòng thủ và cướp bóc máy bán hàng tự động" sắp tới thành công, cả nhóm quyết định huấn luyện cấp tốc cho hai người không có kinh nghiệm chiến đấu là Lý Cảnh Dục và Vương Khinh Viễn. Nhưng nói thì dễ, bắt tay vào làm mới khó.
Tống Phỉ thở dài, ôn hòa vỗ nhẹ vai Lý Cảnh Dục: "Cậu nhìn những người bạn đáng yêu sau lưng này đi. Làm gì có ai đến đây để chơi sinh tồn nơi hoang dã. Nhưng bây giờ hiện thực tàn khốc buộc chúng ta phải cắn răng chịu đựng và tự cứu lấy chính mình thôi."
Lý Cảnh Dục ngắm con dao rọc giấy trong tay, lại ngó mấy cậu bạn đang "cắn răng" kia ----- Một người vẽ chữ X lên tờ giấy chơi cờ ca rô dưới mặt đất, chặn ngay sau chữ O của đối thủ. Một người khác thì tựa vào giá sách tập trung đọc. Một người nữa thì đắp mặt nạ dưỡng da, bên cạnh còn có một tên đang thỏa sức ảo tưởng về tương lai tươi đẹp của đôi mình.
Không hề thuyết phục chút nào hết, được không?
"Nếu cậu vẫn muốn nghĩ thì chúng tôi đành đi trước vậy." Giọng điệu Vương Khinh Viễn rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng Lý Cảnh Dục vẫn nghe ra ý là người ta sốt ruột lắm rồi đấy.
Hít một hơi thật sâu, Lý Cảnh Dục không màng gì nữa: "Đi!"
Không lâu sau, ba người nhảy khỏi cửa sổ, tiến vào ban công. Tống Phỉ nhanh nhẹn nhảy sang cửa bên cạnh rồi đến cửa tiếp theo. Thoáng cái cậu đã cách hai người sau sáu ô cửa.
Vài ngày nghỉ ngơi khiến bọn Tống Phỉ nhận ra trên tầng cao nhất của thư viện ngoài kho sách đóng, chỉ có phòng lưu trữ hồ sơ và kho chứa đồ. Trừ phòng giải khát thì bình thường những chỗ còn lại không có sinh viên ra vào. Chưa kể, phòng nào phóng nấy đều đóng kín. Nhờ thế mà không có zombie xông vào khi tai họa ập xuống, dãy ban công cũng được an toàn tương đối.
Tống Phỉ vừa di chuyển vừa lấy di động ra, bắt đầu bật nhạc. Vì để gia tăng hiệu suất, cậu cố tình chọn một giai điệu sống động và dễ nghe ------
"Cậu nói cậu là anh em của tôi ~~ Có thể tin tưởng cậu vĩnh viễn ~~ Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu ~~ Ấy mới là anh em tốt... Nhưng đừng động vào bạn gái tôi ~~ Dù cậu có uống rượu ~~ Giờ tôi đã nhìn thấu loại bạn bè như cậu rồi..."
Tống Phỉ tay nắm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Quả nhiên, vừa phát đến đoạn điệp khúc thì tầng dưới đã có bảy tám con zombie tụ tập, thậm chí ban công tầng hai cũng kéo đến một con. Tim Tống Phỉ thắt lại, may mà lúc leo lên không đụng mặt nó.
"Các cậu quan sát thật kỹ, tập làm quen với bộ dạng của chúng, và cả chỗ hiểm trên não chúng nữa... Hai cậu có nghe tôi nói không thế hả?" Tống Phỉ liếc mắt, thiếu điều tức chết. Mình bên này truyền thụ kinh nghiệm, còn hai vị bên kia lại mơ màng hoang mang, không biết thả hồn tận đâu rồi.
Lý Cảnh Dục ngẩn ngơ lấy lại tinh thần: "Ơ, cậu nói gì đó?"
Vương Khinh Viễn đẩy mắt kính: "Sau này có dụ địch thì bật bài ngớ ngẩn nào đó thôi, đừng dùng mấy bài nội dung đa chiều như vậy..."
Tống Phỉ 囧, trách gu âm nhạc của cậu tốt quá hả?
May mà zombie vẫn bị dụ ra. Tống Phỉ tắt nhạc điện thoại, cẩn thận chỉ cho hai người những đặc điểm của zombie mà họ đã tổng kết ở siêu thị.
Vương Khinh Viễn và Lý Cảnh Dục đều là cao thủ học tập, có thể hiểu lý thuyết ở một mặt nào đó, nhưng khi bước vào thực chiến thì mọi chuyện không đơn giản như vậy. Mặc dù biết những thứ đó không còn là người nhưng cả hai vẫn không xuống tay được. Sau cùng, Tống Phỉ không ép bạn mình nữa. Trong hoàn cảnh này, vượt qua được nỗi sợ hãi đã là thắng lợi rồi, những cái khác đành từ từ rút ra từ thực tế thôi.
Khoảng thời gian hai ngày ăn ngủ nghỉ hạnh phúc chớp mắt qua đi. Trước kia thấy thời gian còn dài nên dù biết phải gian khổ phấn đấu, họ vẫn lãng phí mặc nó trôi qua. Nhưng giờ đây ai cũng nhận ra đời người ngắn ngủi, chẳng biết sẽ bỏ mạng khi nào, nên đương nhiên họ muốn sống sao cho xứng đáng nhất.
Thức ăn lấy từ kho chuyển phát đã cạn đáy, tất cả đều ngầm hiểu đã đến lúc phải hành động.
Sáng sớm, chuông báo thức của Vương Khinh Viễn reo đầu tiên, rồi đến Lâm Đệ Lôi, Chu Nhất Luật... Sau khi rời giường, cả bọn không còn hoạt bát như trước. Có lẽ họ biết chút nữa thôi, mình sẽ phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt nên tất cả đều trầm lặng.
Từng nhóm sang phòng giải khát rửa mặt, sau đó tám bông hoa tươi tắn của Tổ quốc lại tề tựu đông đủ. La Canh lấy trong túi hai chiếc mặt nạ phòng độc cho Vương Khinh Viễn và Lý Cảnh Dục. Hai người kia lặng lẽ nhận đồ.
Song vẫn không ai lên tiếng nói chuyện.
Áp lực dồn nén khiến Tống Phỉ bực bội. Cậu ngửa mặt gào lên trời: "Không nhịn nổi nữa, bắt đầu họp lớp đi!"
Bảy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng bình chọn Lâm Đệ Lôi làm đại diện lên đặt câu hỏi: "Lớp nào?"
"Lớp học sinh tồn thà chết không khuất phục số 1." Tống Phỉ đã có ý này từ lâu, "Giờ tám đứa bọn mình chính là một tập thể. Mặc kệ trước kia học viện gì khoa gì, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta là một lớp!"
Kiều Tư Kỳ giơ tay: "Khuất phục thì đồng ý nhưng thà chết thì... có thể đổi từ khác không?"
"Được chứ." Tống Phỉ khá là dễ thương lượng, "Tôi chỉ đang thả con săn sắt bắt con cá rô thôi. Hoan nghênh cả nhà thẳng thắn phát biểu ý kiến."
Lâm Đệ Lôi: "Kiên cường bất khuất hoặc oai nghiêm bất khuất cũng được."
Chu Nhất Luật: "Oai nghiêm khí phách đấy, duyệt."
La Canh: "Lớp trưởng thì sao? Một lớp học phải có lớp trưởng chứ nhỉ?"
Tống Phỉ: "... Giờ ai cũng bình đẳng như nhau, đều là lớp trưởng hết, không cần vận động tranh cử nữa."
Ngày thứ mười sáu sau thủy triều zombie bùng nổ, lớp học sinh tồn oai nghiêm bất khuất số 1 tổ chức buổi họp đầu tiên. Trong đó triển khai cụ thể vị trí và trách nhiệm của từng thành viên trong trận chiến kế tiếp. Bố trí xong, toàn bộ học sinh tuyên thệ trước khi xuất phát. Bầu không khí chớp mắt trở nên vô cùng hừng hực khí thế.
Cuối cùng, nhóm bạn học đứng thành vòng tròn nhỏ. Tám bàn tay nhỏ bé chụm lại, lòng bàn tay này nắm mu bàn tay kia ------
"Lớp học sinh tồn oai nghiêm bất khuất số 1. Yêu ma quỷ quái đều phải biến cho khuất."
Tám bàn tay nhỏ bé dập dìu theo từng nhịp khẩu hiệu đồng đều. Cả nhóm nhanh chóng tản ra, ai về vị trí chiến lược quan trọng của người đấy!
Khuôn viên mới của thư viện có cấu trúc hình chữ nhật. Tương tự như trung tâm thương mại ngày nay, ở giữa thư viện để trống, bốn phía xung quanh xây phòng đọc sách và phòng tự học. Nếu đứng ở sảnh tầng một nhìn lên, sẽ thấy hành lang các tầng và nhìn cao hơn nữa là mái nhà. Hành lang mỗi tầng về cơ bản là giống nhau, đều thông nhau theo một vòng tròn. Trong thư viện, hai cái thang máy được lắp ở chính giữa phía đông và tây, cầu thang bộ thì nằm ở bốn góc, còn máy bán hàng tự động đặt sát cầu thang hướng đông nam.
Sáng sớm, vạn vật nơi đây như còn say giấc. Trên hành lang vài con zombie yên lặng đi qua đi lại như hồn ma.
Tống Phỉ leo dọc ban công đến phòng hồ sơ ở góc tây nam, sau đó phá cửa sổ chui vào. Vương Khinh Viễn vẫn trụ tại kho sách đóng ở đông bắc, còn Lý Cảnh Dục thì trở lại phòng giải khát hướng tây bắc.
Từ ban công, năm người Thích Ngôn, Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ, La Canh và Lâm Đệ Lôi lặng lẽ lẻn vào một căn phòng an toàn ở đông nam.
Tống Phỉ rón rén hé cửa gỗ phòng hồ sơ ra một chút. Sau khi quan sát tứ phía, cậu phát hiện sảnh tầng một chật kín zombie, trong khi số lượng ở hành lang tầng hai tầng ba giảm đi đáng kể, lên đến tầng bốn chỉ còn lại bảy tám con.
May mắn cho Tống Phỉ, bảy tám con phân bố ở hai bên tây và nam hành lang. Tình cờ làm sao cậu lại ở giữa khúc quanh ấy.
Cậu hít thật sâu. Chính là lúc này!
Tống Phỉ mở tung cửa, thò nửa người ra ngoài hành lang, hét to: "Ê, tao ở đây -------"
Bảy tám con zombie dừng lại ngay tức khắc, cứng ngắc nhìn sang. Một giây sau, chúng tăng tốc chạy tới!
Bàn tay nắm nắm đấm cửa của Tống Phỉ dần đổ mồ hôi. Nhiều lần muốn lùi về sau nhưng cậu nhịn, rồi lại nhịn tiếp. Đến tận khi con zombie đi đầu toan vồ tới cánh cửa cách nó hai bước chân, thì cậu mới quả quyết rút vào trong, đóng sầm cửa gỗ rồi dập khóa!
Gần như cùng lúc đó, năm người ở căn phòng góc đông nam đồng loạt lao ra. Lâm Đệ Lôi và La Canh thẳng tiến đến máy bán hàng tự động. Thích Ngôn, Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ chạy tới đầu cầu thang. Xoảng, mặt kính máy bán hàng tự động bị đập tan tành bằng chiếc ghế sắt trong tay La Canh! Lâm Đệ Lôi đeo găng tay đen của Thích Ngôn, không hề do dự bốc gói đồ ăn vặt lẫn thủy tinh vào va ly! Giành giật từng giây từng phút khiến cô không được phép chậm trễ chứ đừng nói là chọn tới chọn lui!
Bên phía Tống Phỉ, âm thanh đập kính đã thu hút đám zombie tụ tập trước cửa. Mà dưới tầng một hai ba, zombie cũng nghe thấy tiếng động nên đã ngẩng lên nhìn. Thậm chí, có con phản ứng nhanh nhẹn đã đến được cầu thang góc đông nam!
May mắn là số lượng không nhiều, Thích Ngôn, Chu Nhất Luật, Kiều Tư Kỳ vẫn có khả năng xử lý được. Thế nhưng zombie sẽ đông dần lên nếu tình hình lan rộng xuống dưới, vậy mà nhóm Lâm Đệ Lôi và La Canh vẫn chưa xong.
Ngay lập tức, Vương Khinh Viễn và Lý Cảnh Dục đồng thời mở bật cửa!
"Một ngày kia đại bàng cùng gió bay lên ~~~ Bay lên chín vạn dặm ~~~ Ai làm thơ thì liên quan gì đến tôi ~~"
"Anh kể Liêu trai ~~~ tôi cũng kể Liêu trai ~~~ vui hờn yêu ghét cứ thi nhau kéo đến trong lòng ta ~~"
Hai di động hai bài hát, một hướng đông bắc, một hướng tây bắc. Vì thế mà đám zombie vừa bị thu hút bởi tiếng đập vỡ kính phía đông nam đột nhiên bối rối không biết đi về đâu. Nhất là lũ zombie chen chúc dưới sảnh tầng một, chỉ biết ngẩng đầu tìm kiếm mà không thể khóa trúng mục tiêu.
Đây chính là kết quả mà nhóm bạn học mong muốn, không sợ loạn chỉ sợ không đủ loạn mà thôi!
Đám zombie trên tầng bốn thì bớt thảm hơn một chút. Vì chúng có thể nghe rõ cả Vương Khinh Viên với Lý Cảnh Dục nên giờ chỉ cần xem bên nào gần hơn là chạy tới!
Thế nhưng còn chưa kịp bước đến cánh cửa yêu thích, thì tên quấy rối chúng ban đầu lại bí mật vẫy đôi tay cầm điện thoại qua khe cửa gỗ chắc chắn -------
"Bạn đến từ hành tinh Pandora ~~ Tôi đến từ Thiên Môn Sơn ~~ Da bạn màu xanh lục nhuốm màu xanh lam ~~ Tôi chỉ là thằng thất bại da vàng ~~ Vậy mà ta lại cùng tụ hội nơi đây ~~"
Đám zombie hoàn toàn mất phương hướng.
Thích Ngôn đạp con zombie cuối cùng xuống, quay đầu thấy Lâm Đệ Lôi đã dập va ly và chốt khóa.
"Rút!"
Lâm Đệ Lôi buông một chữ cụt lủn rồi kéo chiếc va ly chạy về đầu tiên.
La Canh, người đứng dậy chậm một nhịp, vô cùng hoảng sợ. Vì còn một con zombie trên đường trở về kho sách đóng mà Lâm Đệ Lôi hoàn toàn tay không tấc sắt...
Rầm!
Zombie bị một chiếc va ly đập mạnh đến mức tông thẳng vào lan can bằng kính của hành lang. Lực tác động khiến nửa người nó nhào ra khỏi lan can, chao đảo chực ngã.
Lâm Đệ Lôi không để nó có cơ hội đứng vững, tiếp tục vung va ly lên quật ầm ầm!
Zombie lao vút xuống dưới như con diều đứt dây.
Một lần nữa, chiếc va ly lại tiếp đất, phát ra âm thanh nặng nề trầm đục. Lâm Đệ Lôi không dừng dù chỉ một giây, nắm tay cầm lướt như bay về phía trước!
Vì tốc độ chạy quá nhanh mà vạt áo khoác len màu xanh da trời phấp phới theo gió, uốn lượn xúc động lòng người.
- -----------
LƯU Ý: Bài hát trên media là phiên bản CHẾ của bài gốc "Đừng đụng vào người của tôi" nha. Nhưng nó bia đia quá nên share cho cả nhà nghe:)))))))))))
Quân: Vẽ sơ đồ cho mọi người dễ hình dung. Trong chương này mình có sửa 1 số chỗ "tây nam -> đông nam" cho thống nhất vì có thể Nhan Nhan gõ nhầm. Ở chương 27 có tả kho sách ở phía Tây còn chương này lại ở Đông Bắc thì không sai đâu nhé. Chương 27 đứng từ ngoài nhìn vào, còn chương này từ vòng tròn nhìn ra thì đông sẽ đổi thành tây.