*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bạch Thần Quân ~(^_^~)(~^_^)~
Đại sảnh mờ ảo, từng dãy máy tính thẳng hàng, một vài chiếc màn hình tỏa ánh sáng nhức nhối. Những gương mặt dưới quầng sáng ấy đều còn trẻ, đáng lẽ phải mang vẻ phấn chấn bừng sức sống nhưng giờ này lại bị sự u tối bao phủ, trở nên thâm trầm quá lứa.
Tống Phỉ là một trong số đó, nhưng cậu xin khẳng định điều này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến khí chất của một người kế thừa nền khoa học chủ nghĩa xã hội như mình, mà là do tiệm Internet này---- đặt một chiếc sofa tróc da loang lổ nơi lịch sự trang nhã, bàn máy tính bụi đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu, khe bàn phím cáu bẩn, con chuột rít ảnh hưởng đến thao tác, cộng thêm ánh sáng ngả vàng yếu ớt, thì dù ngồi đây có là Phan An tái thế quay 360° cũng chỉ thấy góc chết mà thôi.
Ở thời đại điện thoại thông minh thay thế cho các quán net, tiệm này vẫn ngày ngày hiên ngang sừng sững quả là không tồi, khiến cho mỗi lần đẩy cửa bước vào, Tống Phỉ lại sinh ra ảo giác được ngược dòng quá khứ, quay về năm tháng vàng son hồi tiểu học, thừa dịp hai ông bà già ngủ trốn đi chơi điện tử. Đương nhiên giây phút huy hoàng ấy luôn kết thúc bằng một trận đòn ê mông. Nhưng đáng buồn thay, tiệm net hồi đó còn đẹp hơn cái bây giờ!!!
Bình thường cũng không có mấy khách, Tống Phỉ phải cảm ơn quy định tắt đèn ngắt mạng của trường mình mới giúp nó hoạt động đến tận bây giờ. Rút mạng coi như còn 3G, nhưng nửa đêm muốn xem trận đấu trực tiếp nào đó đều hiện thông báo "Đề nghị dùng wifi truy cập" để hạn chế số người vào, cậu cũng chỉ còn cách xin cứu viện từ tiệm net duy nhất trong vòng bán kính mười dặm này thôi.
"Đêm lạnh nằm chiêm bao ~~ người tóc bạc trắng mặt hồng hào ~~ ra đi mấy ngàn năm ~~ ai bảo người làm bạn ~~ một đường về phía Tây một đường hát ~~..."
Giọng nam rock n roll thê lương bỗng nhiên cất lên giữa căn phòng âm u vắng bóng người. Mặc dù biết là chuông điện thoại của mình nhưng Tống Phỉ vẫn bị dọa mất mật, màn hình hiển thị: Vương Khinh Viễn.
"Thế nào rồi hả?" là bạn thân cùng phòng, Tống Phỉ hiểu rõ đối phương sẽ không gọi điện thoại quấy rầy một cách vô nghĩa.
"Tranh thủ về ngay, chuẩn bị kiểm tra kí túc xá rồi." Vương Khinh Viễn lời ít ý nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Tống Phỉ là nhìn đồng hồ: "Mẹ nó mới mười giờ hơn!"
"Kiểm tra lúc này là chuẩn nhất, không có trong phòng là trăm phần trăm qua đêm ở ngoài."
"Mẹ!" Cả năm không thấy đâu, lần đầu tiên Tống Phỉ trốn đi chơi sau cả học kỳ lại tới, có cần đúng lúc đến vậy không!
Không dám chậm trễ một giây nào, Tống Phỉ quyết đoán tắt máy ---- thi đấu trực tiếp thực đáng quý nhưng mỗi lần kiểm tra đều trừ điểm rất nặng, để phụ đạo viên nhớ mặt thì mấy năm học tới muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Trường đại học của cậu nằm ở ngoại ô, cách trung tâm ba mươi dặm, ban đầu nó chỉ là quận huyện nhỏ, là một vùng núi non hoang dã, trong vòng hai năm xây dựng đã biến thành khu quy tụ các trường đại học. Mặc dù mang mỹ danh như vậy nhưng vẫn chỉ là một nơi hoang vắng, nhiều cơ sở còn chưa hoàn thiện,... trường cậu nằm ở tận cùng khu vực, càng đi càng vắng vẻ, từ đây về gần nhất cũng phải bốn trăm mét. Trường ở hướng Bắc, đường cái đối diện cổng chính có một vài cửa hàng, ba mặt còn lại chỉ là nông thôn heo hút, quả là khiến đám sinh viên luyến tiếc.
Quán net Tống Phỉ cày đêm cũng ở đây nên phải qua đường lớn mới có thể vào trường.
Nhưng hành trình dài đằng đẵng mới chỉ bắt đầu.
Từng tấc đất trung tâm là một tấc vàng, để tiết kiệm nhà trường đã xây lối vào tòa nhà cũ chật hẹp, tòa nhà mới thì chẳng có đường vào luôn. Muốn tập chạy đường dài ư? Cần gì phải khổ sở vòng quanh sân thể dục. Từ cổng đến ký túc xá cũng đủ hoàn thành giấc mộng Thần Lộc phương Đông!
Đing đing.
Thanh âm lanh lảnh vang lên từ túi áo chính là động lực giúp "Thần Lộc" Tống Phỉ như điên chạy xuyên màn đêm, vừa lấy điện thoại di động vừa nghe voice chat, vẫn là Vương Khinh Viễn: "Đến đâu rồi? Đã tuần đến tầng chúng ta, lần này quy mô càn quét không nhỏ, là hội học sinh kết hợp với giáo vụ kí túc."
"Vừa chạy qua khoa Vật Lý... Hộc hộc... Đánh lạc hướng giúp tao... Vài phút nữa thôi!" Buông ngón tay, TING..GG báo tin nhắn đã gửi thành công.
Tống Phỉ vội vã cất di động, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay.
Bảy phút sau, phòng 440 ngày càng gần, nhưng cũng đã rà soát vào phòng cậu, lãng tử sa cơ chính là lúc này.
"Tống Phỉ trở về rồi à?" Phụ đạo viên Cố, dạy môn lịch sử văn hóa đứng trước cửa tươi cười hỏi han.
"Giáo sư Cố buổi tối tốt lành!" Bạn học Tống, khoa quản lý du lịch và lịch sử văn hóa đứng ở cửa phòng nhiệt tình đáp.
Thầy trò mặt đối mặt vài giây, người trước mắt ra đòn phủ đầu: "Mới đi đâu đó?"
Người thứ hai không hề do dự: "Đi WC ạ."
Vừa dứt lời, Tống Phỉ đã thấy ba đứa bạn cùng phòng ôm trán, mắt trợn trắng, liền biết xong đời rồi.
Quả nhiên, thầy Cố bật cười: "Mấy cậu bạn cùng phòng lại nói trò muốn úp mì tôm nhưng hết nước nóng, đúng lúc một người bạn lầu trên học cùng môn tương đối thân với trò còn thừa, nhưng bọn họ không biết cậu bạn này ở phòng nào, trò cũng không mang điện thoại nên không báo để về kịp thời."
Tống Phỉ vất vả nuốt nước miếng: "Lý do vắng mặt này đúng là.... tràn đầy kín đáo, tràn đầy chi tiết tỉ mỉ."
Giảng viên Cố tức giận trừng cậu, hiển nhiên đã sáng tỏ. Đầu năm đã được cất nhắc lên phụ đạo viên cũng không phải người đơn giản, mỗi ngày phải đấu trí với hơn trăm sinh viên, dù là người bình thường cũng biến thành Chiến Sĩ Máu Sắt thôi.
Tống Phỉ da mặt dày cười hắc hắc đi qua.
Phụ đạo viên Cố không thèm để ý, chân thành báo cho hội học sinh đi cùng: "Bạn học khoa lịch sử phòng 440 đi WC về rồi--"
Rất nhanh, bốn thành viên hội học sinh đang cắm cút ghi chép ngẩng lên, Tống Phỉ đang cầm cốc uống nước, đột nhiên trông thấy một gương mặt quen thuộc, trực tiếp sặc, thiếu điều ho văng phổi.
Giảng viên Cố giật mình, không nể nang nói: "Uống nước thế nào mà sặc vậy."
Tống Phỉ bối rối gần chết, vội vàng đặt cốc xuống, cậu cảm nhận được ánh mắt Thích Ngôn nhìn mình, nếu trước đây cậu nhất định sẽ nhìn lại, đều hai mắt một mũi, người so với người có gì khác nhau đâu. Nhưng lúc này cậu vừa "Đi nhà xí về" còn người ta lại là thành viên nòng cốt của hội học sinh, đối lập mãnh liệt như vậy là tàn nhẫn chà đạp lên giá trị tồn tại của cậu đó.
Fuck (xx), sao lại quên hàng kia là người của hội học sinh rồi.
Tống Phỉ bên này đang oán thầm, bên kia chỉ điểm quân số, đáng lẽ chỉ hoàn thành trong năm giây nhưng làm xong rồi vẫn chưa thấy di chuyển, chính xác hơn là ba người đi duy nhất Thích Ngôn còn đứng trong phòng.
Không riêng phòng 440, mà thầy Cố cũng khó hiểu: "Còn vấn đề gì không?"
Thích Ngôn mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng mỉm cười như ánh mặt trời dễ dàng thu hút người đối diện, ví như lúc này đây: "Thầy Cố, ngoại trừ kiểm tra những người qua đêm không về còn phải rà soát các thiết bị điện công suất lớn."
Ngữ khí uyển chuyển vô cùng, rõ ràng là" Phải rà soát" lại phẳng phất như xin ý kiến ông.
Phụ đạo viên Cố vô cùng hưởng thụ cảm giác được người khác tôn trọng này lập tức vung tay: "Phải đấy, nội quy trường cấm không cho học sinh dùng các thiết bị điện, tra!"
Không những rầm rộ, thầy Cố còn hiên ngang lẫm liệt rà soát.
Thích Ngôn ở phía sau, không nói lời nào.
Bốn người phòng 440 nhìn nhau thì ba người đã tính toán từ trước.
Không gian ký túc xá có hạn, thầy Cố chưa đến hai phút đã kiểm tra xong, hai tay trống trơn, vẻ mặt vui mừng. Thích Ngôn lại nhìn dưới chân bàn học của Tống Phỉ, có điều nghiền ngẫm.
Giảng viên Cố khó hiểu: "Sao vậy?"
Thích Ngôn chỉ thùng máy dưới đất: "Chỗ này hơi kỳ quái... Đã có laptop rồi sao còn có cây máy tính?"
Thầy Cố nghẹn lời. Vấn đề này bất luận là ý nghĩa hay đáp án đều vô cùng quan trọng.
Thích Ngôn ngồi xổm, để cây máy tính ngang mặt đất, Tống Phỉ hận không thể thiêu chết tên này bằng ánh mắt, lộp cộp một tiếng, nhẹ nhàng lôi những đồ vật giấu bên trong.
Tròng mắt phụ đạo viên Cố thiếu điều rơi ra, giống như thứ Thích Ngôn mở không phải cây máy tính mà là giải phẫu người ngoài hành tinh --- bên trong không bo mạch chủ, không quạt thông gió hay bộ nhớ, không ổ cứng HD ông có thể nhịn, nhưng đằng sau là ba cái dây điện trở đun nước*, hai hộp cơm điện và một cái máy sấy tóc thì còn nhịn thế quái nào được nữa?!
*Dây điện trở siêu tốc/ dây điện trở đun nước/ thanh mayso đun nước/ sục đun nước siêu tốc
"TỐNG, PHỈ!!!"
"Thầy Cố!!!"
Mặc dù tiếng gọi rất tha thiết, ngữ điệu vô cùng lấy lòng nhưng cuối cùng Tống Phỉ vẫn bị phụ đạo viên gạt phăng, mạnh tay ký tên sau tội danh"440 vi phạm nội quy vì 6 món đồ điện" trong sổ của Thích Ngôn, lực, mạnh, xuyên, thấu, giấy.
Hành động không tuân theo quy định trong đại học nhiều như nói chuyện yêu đương vậy, cùng lắm là bị quở trách và tịch thu đồ, nghiêm trọng hơn thì phê bình trước toàn trường, rồi thôi. Thế nhưng sau khi vất vả 'hộ tống' đoàn kiểm viên, ba anh em phòng 440 vẫn không hiểu lý do mình bị bại lộ dễ dàng, tuy cây máy tính đó đặt dưới bàn học Tống Phỉ nhưng cậu chỉ có một cái thanh siêu tốc còn lại đều là của ba người khác, đặt biệt là chiếc máy sấy tóc nhập ngoại của Nhậm Triết, quả thực là nhỏ máu trong tim: "Tình huống vừa rồi là thế nào? Nhìn thoáng cái đã biết? Đúng là mắt thần!"
"Quá vi diệu..." Hướng Dương nhìn 'xác' cây máy tính trống trơn, vẫn cảm thấy không chân thực.
Vương Khinh Viễn lườm Tống Phỉ nhưng không nói gì.
Tống Phỉ thì nghiến muốn nát hai hàm răng.
Mệt mỏi đến mười một giờ tắt đèn, vừa chui vào trong chăn Tống Phỉ đã mở tin nhắn, liên tục ấn bàn phím lách cách --- [Cmn, cậu ăn no rửng mở hả!!!!!!!!!!!]
Bao nhiêu dấu chấm than cũng không biểu đạt hết tâm tình muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Thích Ngôn.
Đầu bên kia trả lời rất nhanh ---- [Người trong giang hồ, hành sự trái lòng]
[Cút đi, cậu lấy việc công trả thù việc riêng!!!!!!]
[Hai ta có thù oán sao?]
Một câu làm Tống Phỉ tắt điện.
Hai người bọn họ có thù oán ư? Quả thực không có. Tuy thời gian hẹn hò ngắn ngủi không mấy tốt đẹp, nhưng cũng từng có những giây phút mãnh liệt máu lửa, còn từng tâm sự trên giường, thủ thỉ khoe khoang cách mình qua mặt đội kiểm tra, đến cuối cùng chia tay trong hòa bình, xếp chung hàng trong căng tin vẫn có thể gật đầu chào nhau, tất cả đều rất hài hòa.
Thẳng đến hôm nay, hai bên trở mặt, kết thành thâm thù đại hận.
Điện thoại bỗng rung lên, Tống Phỉ tưởng rằng Thích Ngôn khiêu khích mình trả lời, không ngờ là Vương Khinh Viễn --- [Là cậu ta?]
Vương Khinh Viễn là người duy nhất trong ký túc xá biết cậu không thẳng, cũng biết chuyện cậu từng có BF chung trường, mà cụ thể là ai cậu không nói, tên kia cũng không hỏi, chỉ biết bọn họ không bao lâu đã chia tay. Ngày hôm nay ồn ào như vậy, đối với người khác khẳng định nghĩ nát óc cũng không hiểu, vậy mà Vương học bá sau một hồi suy nghĩ đã rõ chân tướng, với tư cách là một kẻ học hành chẳng ra sao, Tống Phỉ phục sát đất --- [Đúng.]
[Đẹp trai đấy.]
[Có ích gì, còn chẳng mài ra ăn được.]
[Thế mày yêu thích cậu ta ở điểm nào?]
[Hào phóng.]
[...]
Tống Phỉ không hiểu hàng ba chấm này có nghĩa gì, có thể do mình biểu đạt không rõ ràng, cái gọi là hào phóng, không phải mạnh tay chi tiền cho cậu, mà là cảm giác người này tương đối trưởng thành hào phóng, làm việc cũng khéo léo. Đương nhiên sau này mới phát hiện ra những thứ đó đều là giả dối.
Thở dài, lần nữa giơ tay định phải thích với bạn cùng phòng, không ngờ đầu kia lại đáp --- [Buồn ngủ, ngủ đây]
Thông thường đây chính là tín hiệu báo cuộc trò chuyện đã đến hồi kết, Tống Phỉ bĩu môi, thầm nghĩ kệ đi, dẫu sao cũng đều là quá khứ, cậu không thể tường tận với người trong cuộc là Thích Ngôn, càng đừng nói là Vương Khinh Viễn... Khoan...!
Tống Phỉ dí điện thoại sát mặt, nhìn chằm chằm, nhận ra lúc gửi tin [Hào phóng] cho Vương Khinh Viễn tay run thế nào chỉ gửi đúng một chữ Lớn, rồi không hề có gì khác. Cho nên giờ phút này cuộc trò chuyện là ---
[Thế mày yêu thích cậu ta ở điểm nào?]
[Lớn]
[...]
[Buồn ngủ, ngủ đây.]
(Hào phóng: 大方
Đại/Lớn: 大)
Đừng ngủ aaaaaa mày nghe tao giải thích đã!!!!
Lời của editor: cho bạn nào không hiểu, lớn ở đây là cái gì gì đó lớn ấy:))