Đứng ở trung tâm bữa tiệc, nam tử một thân Cẩm y màu tím, chậm rãi lên tiếng.
- Bổn vương lần này thay mặt Linh Viêm, đến đây với thân phận sứ thần của bổn quốc... Không biết hoàng thượng còn nhớ...trận cá cược trước đây của hai nước.
- Đương nhiên ta vẫn còn nhớ, nhưng hiện tại nhi tử này của ta mới chỉ 22 tuổi, thời hạn vẫn chưa đến, quý quốc hỏi vậy có ý gì?
- Ha... Hoàng thượng mong đừng căng thẳng, Linh Viêm ta lần này đến, mục đích chúng ta lần này đến đây rất đơn giản... Liên hôn...
- Liên hôn?
- Đúng vậy, Linh Viêm nguyện cùng Phong Vân giao hảo ngàn năm, dâng lên một ngàn viên đan dược ngũ phẩm, một ngàn vũ khí gồm kiếm, thương, đao,...đểu đủ cả, một nghìn quyển vũ kỹ thuộc tính khác nhau. Và cả... Một viên... Hồi sinh đan... Chỉ để đổi lấy... Cuộc liên hôn giữa muộn muộn ta và Nhị vương gia Phong Vân quốc - Âu Dương Thiên.
Má ơi!
Mấy lão thần không khỏi hít ngụm lãnh khí, đan dược quý giá vậy mà lấy ra được một ngàn viên, còn là ngũ phẩm. Vũ kỹ người bình thường có khí cả đời còn chả nhìn thấy nổi giờ lại lấy ra một nghìn quyển. Thành ý ah!!!
Quan trọng là... Hồi sinh đan, đan dược đúng với tên của nó, giúp con người ta cải tử hồi sinh, cách luyện chế đã thất truyền cả ngàn năm, trên đời chỉ còn lại ba viên duy nhất, một viên ở Phong Vân, một viên ở Linh Viêm, viên còn lại không rõ tung tích.
Âu Dương Mạc ngồi trên cao, từ đầu đến cuối đều không có vẻ gì là thích thú, nhưng thứ này tuy giá trị đến lão thần ở đây cũng đã không chấp nhận được, nhưng Phong Vân không hề thiếu chúng, hoàn toàn có thể lấy ra gấp mười, gấp trăm lần, đủ thấy thực lực hùng mạnh của Phong Vân quốc.
Hơn nữa, ông là không dám có hứng thú a, mấy ngày trước ông mới có được một chiếc bàn làm từ Hàn Băng linh mộc, thứ linh mộc vài ngàn năm chỉ mọc cây một lần ở một nơi lạnh lẽo, tối tăm nhất Huyền Linh đại lục, Âu Dương Mạc ông đã phải đích thân đi đến đó " Rình mò", canh thời gian mới chặt được nó.
Cho xưởng chế tác trong cung làm hơn một năm, cuối cùng mấy hôm trước cũng ra thành phẩm, tốt nhất là đừng để đứa phá gia chi tử kia đến đập gãy nó.
- Chuyện này ah... Ta cũng lực bất lòng tâm...
- Hoàng thượng nói vậy là ý gì?
"Ý gì cái con khỉ nhà ngươi, cái đống đan dược vũ kỹ rách của ngươi không bằng nổi một góc cái bàn hàn băng của ta, có chết ta cũng không đồng ý đâu, mơ đi. "
- Đại vương gia đến.
- Ai da, cái này đúng là phụ hoàng ta lực bất lòng tâm rồi.
Âu Dương Phong một thân phiêu dật phóng khoáng, Cẩm y màu lam đặc trưng càng tôn lên dáng người nho nhã, cơ trí đầy mình.
Trên tay phe phẩy chiếc quạt màu lam cùng tông, loáng thoáng những dòng bút mực, ý thơ văn vẻ do chính tay hắn sáng tác.
Vị hoàng thượng nào đó đã đau còn bị chạm vào chỗ đau, lườm Âu Dương Phong đến rùng mình: đứa nhi tử bất hiếu, mi mới lực bất lòng tâm, cả nhà mi lực bất lòng tâm,...
Mà không ý thức được bản thân đang tự vả vào mặt mình.
Âu Dương Phong nuốt nước bọt cái "ực", thu quạt đi về phía vị còn trống nhưng chưa có ngồi xuống đã nghe tiếng hỏi lớn.
- Đại vương gia nói vậy lại là ý gì?
- Nhị vương gia, Hàn Băng Tâm cô nương...
" Bốp... ">0<
- Nhị vương gia, Nhị vương phi đến.
Trương công xoa xoa cái má bôi trát trắng bệch của mình, vài giây trước vì ăn nói hồ đồ mà lãnh trọn quả đấm...
Nhị vương phi? Từ lúc nào Nhị Vương gia có thêm một vị vương phi vậy?
Nương theo tiếng xì xào của các lão thần, cô khoác tay hắn, ung dung hướng trung tâm yến tiệc mà đi đến.
Hai đạo thân ảnh một nam một nữ tiến vào, dung mạo kinh tâm động phách khiến xung quanh thoáng cái im lặng.
Nữ tử khoác lên mình bộ y phục màu bạch thanh khiết, phá trộn thêm màu đỏ huyết, thân hình cao gầy, có lồi có lõm, quyến rũ kinh người.
Ba ngàn sợi tóc đen được cột lên một nửa, nửa còn lại như thác nước xõa tung trên vài càng thêm phần phóng khoáng.
Nếu nói Lâm Hinh Nhã kiều Diễm động lòng người, thì cô lại mang vẻ đẹp của tiên nhân, thánh khiết tựa phù dung, làn da trắng nõn, mắt Phượng câu hồn đoạt phách càng làm cô có thêm phong tình.
Và ngày lập tức khi cô vừa bước vào, Lâm Hinh Nhã đã trở thành cái nền không hơn không kém.
Cô thầm cảm khái, vị hoàng thượng kia uy áp đã mạnh mẽ như vậy, với cái thực lực cỏn con hiện tại liền bị ông một trưởng đánh cho không còn manh giáp ah.
Cô và hắn đi đến gần nơi Lâm Hinh Nhã và nam nhân kia đang đứng, đến liếc cũng không thèm, cung kính hành lễ.
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, mẫu phi
- Bái kiến hoàng thượng, nương nương
Cô cũng học theo hắn quỳ xuống hành lễ, đã nghe thấy tiếng vị hoàng thượng kia "miễn lễ".
Nhưng chưa kịp đứng lên tay cô đã bị một bàn tay thon dài nắm lấy, ngẩng đầu lên, móe, nữ nhân này thật đẹp nha, tuy đã qua thời xuân sắc nhưng dung nhan vẫn kiều diễm lạ thường, ánh mắt cũng phi thường ôn nhu.
- Vị cô nương này, cô là cô nương bị Thiên nhi lừa đúng không?
" Khụ khụ"
Hắn không kiềm được ho khan vài tiếng, cô lại chả hiểu gì.
Lừa? Ý gì vậy?
- Tĩnh phi nương nương, ta không hiểu cho lắm.
Hắn thấy cô khó đối phó với vị mẫu phi nhiều chuyện này của hắn, nhanh chân đến ghé sát vào tai cô.
- Ý là hỏi nàng có phải là nữ tế tương lai của người không?
Giật mình...
Nữ tế? Cô nhanh chóng hiểu ra, nhìn người phụ nữ trước mặt, toan muốn phủ định cái ý nghĩ trong đầu bà.
- Nương Nương, ta không...
- Không cần ngại...nào, đến đây ta xem một chút...
Thế là cô bị kéo đi trong vô thức, Bà kéo cô đến vị trí bà ngồi bạn nãy, cũng khá rộng rãi, ghế được dát vàng, điêu khắc hoa văn tinh xảo, còn đặc biệt êm ái.
Vị nương nương nào đó do quá vui mừng nên cầm tay cô, cười nói liên hồi làm cho cô không kịp phản ứng, đúng là đừng nhìn người bên ngoài hiền hậu kiệm lời, bên trong máu nhiều chuyện đã lên tận não.
Khác với bên này, hắn với phụ hoàng hắn đang nhìn nhau chằm chằm, thật ra là đang thử cái gọi là tâm linh tương thông.
Vị hoàng thượng nọ trừng mắt: đứa nghịch tử này, chân rùa hay sao mà đi chậm thế? Đến yến tiệc quan trọng như vậy cũng dám đến trễ.
Hắn cũng ném lại một ánh mắt, nhìn có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều: con đến từ lâu rồi, chẳng qua con không đến thẳng đây, từ cửa cung vòng qua ngự hoa viên, đi đến Tuyết điện rồi rẽ sang Thiên điện,... Sau đó mới đến đây.
"Máu lên não ah, mới ra khỏi cung bao lâu đã quên đường rồi. "
Hắn cười thầm, trên đường đi đến đây cô vẫn một mực khoác tay hắn, thỏa mãn này không phải lúc nào cũng có được, phải đi lòng vòng một chút... >0<🤣🤣🤣
Âu Dương Phong đến khoác vai hắn, chạy ra xa thì thào gì đó, cô bên này lại là một hoàn cảnh khác...
- Tâm Tâm, da con trắng như vậy, là làm thế nào mà được vậy?
"... "
- Con bị Thiên nhi nó lừa mất bao nhiêu lâu?
"... "
- Nếu mà bị nó lừa rồi nó có bắt nạt con không?
"... "
- Ngày mai con rảnh đến viện ta chơi, ta sẽ dạy con vài tuyệt chiêu xử lí nó.
"... Định hỏi mình đến khi nào nữa đây. Con mẹ nó! Sao lão nương lại đồng ý đi đến đây cơ chứ? Âu Dương Thiên chết tiệt!. "
Thế là hai vị ngoại quốc đang được trào đón nghiễm nhiên bị đẩy sang một góc không ai ngó ngàng tới.
p/s: tiệc đón sứ thần hay tiệc xem mắt vậy ta???