*mình ko được thông minh khi dùng số la mã nên xin phép mn đổi sang số nha>0<
Khuôn mặt tên Lý Quốc Hào lúc này đã biến dạng hết cỡ, từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện với hắn như vậy, còn là một tiểu tiên nữ nhỏ bé nhu nhược. Ham muốn chiếm hữu cô ngày càng mạnh, hắn liếm liếm môi, tay to dơ lên, đằng sau xuất hiện thêm vài chục tên thủ hạ khác, hung hăng tiến đến toan trói cô lại.
Âu Dương Thiên bước đến ý đồ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng kế hoạch hoàn toàn thất bại khi cô vung chân lên, trực tiếp đem hai tên trước mặt đá bay ra địa phương cách đó vài trăm mét, xem ra đụng vào cô không có dễ như vậy.
Âu Dương Thiên giật mình nhìn cô, khoé miệng chợt dâng lên một nụ cười, không nghĩ đến nương tử của mình lại thú vị như vậy.
Hắn dừng chân không bước tiếp nữa, không phải vì không muốn đến, mà là không thể đến, hắn đã bị vẻ đẹp lạnh lùng của cô làm cho điên đảo đầu óc, nhất thời không còn ý thức được cô đang bị vây lấy.
Đứng giữa đám thủ hạ đang cười những nụ cười kinh tởm, miệng đang chảy dãi, cô chỉ có một loại cảm xúc duy nhất, khinh bỉ. Khoé miệng dâng lên nụ cười tà mị, sát ý lấp đầy đôi mắt phượng được điêu khắc tỉ mỉ, ba nghìn sợi tóc tuỳ ý tung bay theo vạt áo trắng mỏng. Khuôn mặt cô như yêu nữ bước ra từ địa ngục, cô nhìn từ xa lại như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.
- Xông lên cho ta, phải bắt sống ả, để ta đích thân xử lí.
Lý Quốc Hào đợi không nổi nữa, chó cùng giứt chậu hét lớn, bọn thủ hạ nghe thấy, đồng loạt xông lên, nhưng chúng chưa kịp chạm vào cô thì một thanh âm khác vang lên.
- Dừng tay.
- Tên khốn nào đó, dám xen vào chuyện của ta.
Vác khuôn mặt hầm hổ quay sang hướng giọng nói vừa rồi, lại thêm một tên dám chống đối hắn, thật là chán sống. Thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi còn là một nam tử chừng hơn hai mươi tuổi, hẵn bĩu môi giễu cợt.
- Ngươi là cọng hành nào? Dám kêu ta dừng lại.
- Thiếu gia, đừng... đừng... Hắn... Hắn...
- Làm sao? Sợ cái gì?
- Hắn là Nhị vương gia, bên cạnh còn là đại vương gia, cả Phong Vân quốc đều biết nhị vị vương gia, một lam y một hồng y, nếu là người khác nô tài không dám đoán bừa, nhưng khí chất kia chắc chắn là hai vị vương gia, người...
Một tên thủ hạ kéo kéo tay áo Lý Quốc Hào, run run nói. Nghe xong, Lý Quốc Hào cả mặt tái mét, người run lẩy bẩy, từ kiêu căng thành rụt đầu, quá mất mặt đi! Hắn đang muốn tuôn lời nịnh nọt, cô lại chen vào nói lớn khiến mặt hắn trắng bệch, cả người mềm nhũn như đứng trước án tử hình.
- Không được dừng lại !!!
Thanh âm vừa dứt, từng đợt loé sáng tản mát ra từ lòng bàn tay nhỏ nhắn. Những cây ngân châm lặng lẽ xuất hiện, Phiêu Miểu thân pháp khẽ động, cô đạp chân lướt qua những tên thủ hạ của Lý Quốc Hào, nơi cô vừa đứng còn lưu lại tàn ảnh của cô. Tàn ảnh chỉ lưu lại khi chủ nhân của tàn ảnh đó rời đi với tốc độ của ma quỷ, tốc độ khiến con người ta không còn nhìn rõ cô nữa.
Bọn người kia chỉ cảm nhận một đợt gió màu trắng lướt qua, từng đợt đau nhói truyền ra từ cổ họng, như thể có một vật rất nhỏ vừa xuyên qua. Tiếp đó, từng tiếc "bịch" vang lên, chỉ sau một khắc đã thấy cô đứng trước mặt tên họ Lý kia, ánh mắt đầy những tơ máu nhìn chằm chằm hắn.
Lý Quốc Hào chắp tay lại muốn quỳ xuống cầu xin nhưng đã không còn kịp nữa, một túi bột thuốc màu tím từ tay cô bay về phía hắn, bột thuốc tiếp xúc với lớp da màu đồng tạo ra những cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Họ Lý đưa tay lên gãi khắp người, từng vết xước vì gãi mạnh hiện lên nhưng hắn vẫn ngứa không chịu được, vẫn tiếp tục gãi.
Thứ bột này có tên là Thiên Nhai tán, một loại độc dạng bột khiến con người ta ngứa ngáy vô cùng và không thể dừng gãi được, đến khi nạn nhân gãi đến rách da chảy máu, vết thương sẽ nhiễm trùng mà chết. Đây là thành quả sau khi suy nghĩ về việc bị đánh bay ra lần nữa, nên phòng thủ một chút, vừa hay hôm nay mang ra thử nghiệm lên người tên cặn bã này, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Cô tiêu sái bước qua tên chuột bạch đang lăn lộn dưới đất, trên người hắn dần xuất hiện những vết lở loét do nhiễm trùng, nhìn trông rất rợn người.
Mọi người xung quanh cũng im bặt, không nghĩ tới cô lợi hại như vậy, họ cũng là ngứa mắt Lý Quốc Hào từ lâu, thấy hắn bị xử đẹp không khỏi mừng thầm, nhưng thấy trạng thái kinh khủng của hắn thì thoáng lạnh sống lưng, tự nhủ không nên động vào nữ tử trước mắt, coi trừng rước hoạ vào thân.
Âu Dương Thiên nhìn theo bõng lưng nhỏ nhắn đang đi xa dần, một đường cong chậm rãi lộ ra, xem chừng nương tử của hắn không dễ đối phó như vậy, một nữ tử vô cùng thú vị.
Âu Dương Phong thấy một màn vừa rồi, chạy đến khoác vai hắn:
- Đệ muội thật có bản lĩnh nha, xem ra ta không phải sợ đệ bắt nạt người ta rồi.
- Đúng vậy... Giờ huynh tránh ra coi.
Âu Dương Thiên đáp cho có, xong trực tiếp cầm cánh tay khoác trên vai mình vứt sang một bên, hướng bóng lưng nhỏ bé kia đi đến.
- Đệ, này chờ ta, thứ đệ đệ gì vậy?
______
Bước vào trong, lọt vào mắt cô là một không gian rộng lớn, lối kiến trúc xa hoa vô cùng, so với Hàn gia thì còn kém chút, từng hàng ghế bao quanh chiếc bục ở chính giữa, trên bục còn kê một cái kệ bằng vàng bóng loáng, hình như là để vật được đấu giá . Cô ngẩng đầu nhìn các phòng nhỏ trên cao, có chừng mười phòng màu sắc lần lượt là màu xanh lam, tiếp đến là màu tím, cuối cùng là màu vàng. Hình như là phòng dành cho khách quý.
Đang mải mê đánh giá xung quanh mình, một bàn tay to nắm lấy tay cô, thân ảnh hồng y quen thuộc chậm rãi xuất hiện bên cạnh cô, kéo cô đi thẳng lên trên.
- Buông ta ra, ta tự đi được mà, ngươi từ từ, chậm chút...
Hắn vẫn yên lặng đi tiếp mặc kệ cô hét lớn, thấy cầu xin không có tác dụng, cô liền chuyển sang hăm doạ.
- Ngươi còn không dừng lại, ta cho ngươi nếm thử mùi vị giống tên mập lúc nãy đó.
Hắn đột nhiên dừng bước khiến cô mất đà đâm vào lưng hắn. Khuôn mặt anh tuấn khẽ quay lại nhìn cô, lại là ánh mắt đó, không ai biết cô ghét cái ánh mắt mắt yêu nghiệt này kinh khủng, nó khiến cô xuất hiện cái cảm giác mê mẩn đến khó chịu, mê mẩn đến không thể dứt ra.
Tinh Tinh lặng lẽ nhảy ra khỏi Truyền Thừa chi giới, nhảy lên vai cô cười tít. Lúc nãy bị cô giật về rồi bị vứt vào trong cái nhẫn nhàm chán đến phát hoảng này, nó muốn nhảy ra từ lâu lại sợ cô cho nó vài cái bột phấn vừa nãy, vậy thì không sống nổi rồi, Tinh Tinh đáng yêu phải làm sao đây?
Thừa cơ hội hiếm có, hắn nhấc bổng cô lên, đi lên địa phương có những căn phòng trên cao màu lam, màu tím màu vàng khi nãy cô nhìn thấy, nhưng đâu còn thời gian để ý chúng màu gì nữa, quan trọng là việc hắn ôm cô đi giữa hàng nghìn người dưới kia, thật muốn tìm cái lỗ để trốn vào.
Cô giãy dụa nhưng hắn làm như không biết, vẫn cứ rảo bước. Lúc này cô chỉ biết rúc vào lòng hắn như con mèo nhỏ khiến hắn khẽ dâng nụ cười hài lòng. Đến một trong những căn phòng màu vàng, một tỳ nữ đứng bên cạnh thấy hắn dơ ra một miếng thẻ bài bằng vàng tinh luyện, hiểu ý mở cửa ra.
Khi cô quay đầu ra ngoài không khỏi trầm trồ khen ngợi, căn phòng này thật quá xa hoa đi, nhìn gần mới thấy nó rộng đến như vậy, trong căn phòng này tiện nghi không thiếu, muốn ghế có ghế, muốn bàn có bàn, muốn nước có nước, tóm lại là không khác gì khách sạn năm sao thời hiện đại. Quan trọng hơn là người bên ngoài không thấy cô, cô lại có thể thấy toàn cảnh phía dưới.
Cô mải mê ngắm nghía xung quanh, không biết hắn đã ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng từ lúc nào, đương nhiên là lúc này cô đang ngồi trên đùi hắn, bộ dáng vô cùng thân mật.
Đến khi cô ngắm chán chê thì thích thú đảo mắt một vòng xung quanh căn phòng, chợt quanh đến trước mặt hắn, quanh sang một chút lại thấy hai cánh tay mình đang vắt trên cổ hắn, đột nhiên cảm thấy chân mình nong nóng, nhìn xuống dưới chút nữa lại thấy cả người đã an toạ trên đùi hắn.