Lâm Bảo Bảo mặt không đổi sắc đi xuống lầu, tìm được Đàm Mặc đang ngồi trong sân Lưu gia uống trà.
Ngồi bên cạnh Đàm Mặc là một ông lão, chính là ông nội của Lưu Lệ Nhã, ông nhiệt tình mời Đàm Mặc thử trà Sao Thổ do ông ta pha, và không ngừng hỏi cảm nhận của anh.
Đàm Mặc hoàn toàn ngay thẳng như trước đây nói, “Có mùi đất.”
Thế mà ông nội Lưu gia lại vô cùng vui vẻ nói: “Thế là đúng rồi, trà của chúng ta đúng là có hương vị đấy, có mùi của đất. Trà này là do nhà ta tự trồng được ở phía sau núi, cũng không cần chăm sóc kĩ lưỡng gì cả, cứ để cho nó tự lớn giống hoa dại cỏ dại vậy, đợi đến mùa mang theo bao dắt ở thắt lưng đi hái về, sau đó lại dùng phương pháp đặc biệt của nhà chúng ta xào khối đất ở đấy......”
Ông nội Lưu gia lảm nhảm nói không ngừng, khuôn mặt của Đàm Mặc không đổi sắc ngồi nghe.
Ở trước mặt người xa lạ anh luôn không để lộ biểu cảm gì, lộ ra vẻ bất cận nhân tình*.
(*gg sama giải nghĩa cụm từ này là không gần, không theo lẽ thường tình của con người - BLT)
Nhưng vẫn không mất lễ phép cùng kiên nhẫn, vô cùng mâu thuẫn, rất dễ khiến cho người ta không để ý tới nguy hiểm anh giấu trong người.
Đàm Mặc nhìn thấy Lâm Bảo Bảo đang đi từ trên lầu xuống, anh cũng phát hiện sắc mặt của cô rất không tốt.
Thế là Đàm Mặc đứng lên, nói với ông nội Lưu gia: “Cháu phải đi đây, cảm ơn trà của ông, rất ngon.”
Ông nội Lưu gia nhiệt tình nói: “Không ngồi thêm một lát sao?” Sau đó ông cũng thấy Lâm Bảo Bảo, cười nói: “Cháu gái nhỏ Lâm gia cùng tới đây uống chén trà với ông.”
Lâm Bảo Bảo miễn cưỡng nói: “Ông nội Lưu, cháu còn có việc, lần sau sẽ đến uống trà cùng ông.”
Thấy hai người trẻ tuổi đều không có ý ở lại, ông nội Lưu gia rất thất vọng, nhưng cũng không có ý ép buộc.
Đàm Mặc đi về hướng Lâm Bảo Bảo, tạm biệt người nhà họ Lưu rồi hai người cùng nhau rời khỏi đây.
Mới ra đến cửa Lưu gia, sau lưng liền vang lên một tiếng gọi lớn.
“Nhị Bảo, chờ mình một chút!”
Ôn Minh Minh thở hồng hộc chạy tới, vừa thở dốc vừa nói: “Nhị Bảo, cậu đừng để ý, thực ra Lệ Nhã không có ác ý đâu......”
Lâm Bảo Bảo lạnh lùng nói: “Nếu như cô ta có ác ý, chỉ sợ bây giờ mình đã không thể đứng ở nơi này, có đúng không?”
Lời nói mỉa mai này khiến mặt Ôn Minh Minh đỏ lên, cứng họng.
Lâm Bảo Bảo chưa bao giờ là một cái bánh bao mặc cho người ta giày vò, tối hôm qua lúc Lưu Lệ Nhã cố ý gọi cô lại, trong lòng cô vô cùng không thoải mái, nếu không phải về sau xảy ra quá nhiều chuyện chỉ sợ cô đã sớm nổi bão.
Hôm nay tới đây cô cũng muốn hỏi Lưu Lệ Nhã một chút, tối hôm qua cô ta dùng cái tâm tình gì đột nhiên gọi cô lại.
Mặc dù tình cảm giữa cô và những người bạn ở cái thị trấn nhỏ này không sánh được với bạn trong trường, nhưng đến cùng vẫn có một phần tình cảm, Lâm Bảo Bảo không thích bị người tính kế.
Mà vừa rồi, không cần cô đặc biệt hỏi, Hà Hoan Hoan đã giúp cô hỏi ra, thậm chí gay gắt khiến cho Lưu Lệ Nhã không thể phản bác.
Ôn Minh Minh nhỏ giọng nói: “Nhị Bảo, tối hôm qua sau khi các cậu rời đi, nhóm anh A Thường đã giáo huấn Lệ Nhã, cũng có rất nhiều người không muốn thông cảm cho cô ấy, về sau Lệ Nhã ở trong trấn sẽ không có ai muốn qua lại với cô ấy. Vừa rồi lúc Hoan Hoan cãi nhau với Lệ Nhã, Hoan Hoan còn tát cô ấy một cái......”
“Cho nên, hiện tại cô ta rất đáng thương, cậu thông cảm cho cô ta?” Lâm Bảo Bảo hỏi.
Ôn Minh Minh nhanh chóng xua tay, có chút vụng về, không phải loại người biết ăn nói cuối cùng chỉ có thể nói: “Nhị Bảo, cậu đừng để trong lòng tránh tự chọc giận chính mình.”
Lâm Bảo Bảo lại cười, “Yên tâm, mình cũng chẳng để trong lòng, bởi vì căn bản mình sẽ không để ý.”
Ôn Minh Minh a một tiếng, giật mình nhìn cô.
Lâm Bảo Bảo thoải mái nói: “Dù sao cũng chỉ là một người không quan trọng, cần gì phải để ở trong lòng ? Sau này coi như không biết là được.”
Rời khỏi Lưu gia một đoạn đường, Lâm Bảo Bảo đứng ở bên đường, nhìn đường phố vì Tết Nguyên Đán mà trở nên vắng lặng, trầm mặc không nói lời nào.
Đàm Mặc nhìn cô một cái, trầm ngâm nói: “Em không vui thì sau này không cần để ý đến cô ta, cô ta cũng không phải là người tốt.”
Lâm Bảo Bảo liếc anh một cái, “Em không vui chỗ nào? Em vốn không có để ý đến cô ta, cái loại người này em đã gặp nhiều rồi, mới không thèm để ý đâu.” Cô nhăn mũi, “Về sau cả đời không liên hệ gì với nhau là được.”
Lâm Bảo Bảo nói vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù cô thích kết nhiều bạn bè, nam nữ đều có thể chơi cùng, nhưng cô cũng không phải Nhân Dân Tệ - người gặp người thích, thực ra người ghét cô cũng có rất nhiều. Nếu cô tổn thương vì mấy cái này thì tâm đâu ra cho đủ mà để cô tổn thương?
Ở phương diện này, Lâm Bảo Bảo cũng không câu nệ, hợp thì chơi, mà không hợp thì nghỉ.
Đàm Mặc thấy cô không sao thật liền không nói gì nữa.
Nhưng đến cùng, trong lòng của anh cũng hiểu nếu như cô thật sự muốn buông tay, đối với rất nhiều chuyện đúng là rất thoải mái.
Như này rất tốt, cũng rất không tốt.
Bởi vì anh không muốn mình sẽ trở thành người mà cô có thể buông tay một cách thoải mái.
Đàm Mặc đột nhiên cẩn thận giữ tay của cô, lúc cô nhìn qua anh nói: “Chúng ta đi dạo nhé.”
“Bây giờ là tết, trên đường cũng chẳng có cái cửa hàng nào mở, có gì đâu mà đi dạo?”
Mặc dù nói như vậy nhưng Lâm Bảo Bảo vẫn đi cùng với anh trên con đường vắng lạnh ngắt, lang thang cùng anh khắp các con phố lớn nhỏ trong thị trấn, mãi đến chạng vạng tối mới về nhà.
Buổi tối vừa ăn cơm xong, Lâm Bảo Bảo nhận được cuộc điện thoại của cha Lâm.
Cha Lâm kêu cô mùng ba Tết trở về nhà để ăn bữa cơm đoàn viên.
Lâm Bảo Bảo dù rất không muốn trở về nhưng cô biết, nếu từ chối, chỉ sợ bà mẹ kế của cô lại thổi gió bên tai cha Lâm, muốn cha Lâm sửa lại di chúc. Mặc dù Lâm Bảo Bảo cũng không thèm để ý, nhưng cô không muốn để cho người đáng ghét được như ý.
Các bạn qua dtruyen, truyenyy và diễn đàn lê quý đôn đọc để ủng hộ công sức của bọn mình nha. Ngoài ba trang này ra các trang khác đều là ăn cắp công sức của bọn mình.
Thế là cô nói: “Được ạ, để con xem ngày mai có chuyến bay nào, căn thời gian để trở về.”
Cha Lâm cười nói: “Con yên tâm, ba đặt vé máy bay cho con, con muốn bay buổi chiều không? Tối liền có thể tới nơi rồi, đến lúc đó ba lái xe đi đón con.”
Lâm Bảo Bảo đứng ở trong hành lang, nhìn bà ngoại và Đàm Mặc đang xem điện thoại trong phòng, mím môi nói: “Con biết rồi.”
Đợi cô vào phòng, bà ngoại nhìn qua nói: “Ba con gọi con trở về à? Mấy giờ đi?”
“Đi máy bay chiều mai.” Lâm Bảo Bảo đặt mông ngồi ở bên cạnh bà ngoại, nhấc chân lên, hơi đung đưa.
Đàm Mặc đem cái chân của cô đặt xuống.
Lâm Bảo Bảo vốn không cảm thấy có gì, nhưng khi thấy bà ngoại nhìn qua, không biết vì sao cô cảm thấy có chút lúng túng.
“Vậy con cứ đi về đi.” Bà ngoại cười nói, “Đầu năm A Hương sẽ đến đây, bà đã có người chăm sóc rồi, con không cần lo lắng đâu.”
A Hương chính là người giúp việc của bà ngoại.
Năm nay con gái không về ăn tết nhưng cháu gái có thể ở lại nên bà rất vui mừng, nhưng dù sao đây cũng là con cái của Lâm gia, bà cũng không thể giữ cô lại.
Lâm Bảo Bảo ngồi phịch ở đó, không nói gì.
Lúc bà ngoại lên lầu nghỉ ngơi, Đàm Mặc ngồi vào bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, “Ngày mai anh và em đi Thiên Tân.”
Lâm Bảo Bảo sợ hết hồn, “Không được đâu!”
Đàm Mặc nói: “Anh sẽ ở khách sạn, không tới nhà em đâu.”
Lâm Bảo Bảo xoắn xuýt nhìn anh, “Em để anh ở trong khách sạn, còn em thì lại ở trong nhà, nghĩ sao cũng thấy kỳ kỳ.”
“Vậy em cũng có thể đem anh về nhà em, lấy thân phận là bạn trai của em.” Đàm Mặc thừa cơ nói, “Nếu có người dám bắt nạt em, anh sẽ giúp em.”
Trong nháy mắt Lâm Bảo Bảo cười lên, “Sẽ không có ai có thể bắt nạt em, bởi vì em cũng sẽ bắt nạt lại thôi, anh cũng biết tính cách của em không tốt, em trai em gái của anh vẫn luôn gọi em là ác ma, vẫn luôn bị em bắt nạt đến khóc đó, nhìn bọn họ khóc rất vui nha.”
Đàm Mặc im lặng, lực chiến đấu của cô đúng là rất mạnh.
Chỉ cần ôm cô vào trong ngực, cô dựa trong vòng tay của anh trông vô cùng nhỏ bé, anh giang một cách tay cũng có thể ôm trọn cô vào lòng, khiến cho lòng anh dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô mãi, mà quên đi lực chiến đấu của cô.
Lúc tối Lâm Bảo Bảo đang bò lên giường chuẩn bị ngủ, liền nghe được chuông điện thoại di động của Đàm Mặc vang lên.
Số điện thoại di động bây giờ Đàm Mặc sử dụng là điện thoại cá nhân của anh, thông tin chỉ có duy nhất ba người, ông nội Đàm gia, cha Đàm và Lâm Bảo Bảo, vô cùng keo kiệt. Nhưng cũng có nghĩa là chỉ cần ba người bọn họ không gọi điện thoại cho anh, điện thoại di động của anh sẽ luôn yên tĩnh như gà.
Cho nên những ngày này Lâm Bảo Bảo vẫn luôn không thấy điện thoại di động của anh vang lên, lúc này đột nhiên nghe được không khỏi quay đầu nhìn anh.
Đàm Mặc nhìn thấy tên người gọi đến, ấn nút nhận.
Lâm Bảo Bảo an vị ở trên giường, chăm chú nhìn anh.
Đến khi Đàm Mặc cúp điện thoại, cô mới hỏi: “Đàm thúc gọi điện thoại cho anh à? Gọi anh về sao?”
Đàm Mặc ừ một tiếng, “Bên kia xảy ra chút việc.”
Còn là việc gì thì anh không nói rõ, Lâm Bảo Bảo cũng không hỏi, chỉ hỏi anh bao giờ thì đi, trở về thành phố Ngọc Châu hay là nhà chính Đàm gia?
“Anh về nhà chính Đàm gia, ngày mai anh đi.” Đàm Mặc nói mà không có biểu cảm gì, ngữ khí rất bình thản.
Nhưng mà Lâm Bảo Bảo biết bây giờ anh đang vô cùng không vui, nhìn anh rất đáng sợ.
Lâm Bảo Bảo kéo anh ngồi lên giường, khoác vai anh, dí mặt qua nhìn anh, ngón tay chọt chọt khuôn mặt anh của anh, nói: “Sao anh không vui thế? Bây giờ cũng chưa hết tết đâu, trở về ăn Tết với mọi người cũng tốt mà.”
Đàm Mặc quay đầu nhìn cô, đối diện với khuôn mặt búp bê đáng yêu của cô, đem cô ôm chặt trong ngực, không nói gì.
Vừa rồi mặc dù là Đàm Minh Bác gọi điện thoại cho anh nhưng thật ra là ý của ông nội, ông nội muốn anh trở về nhà chính Đàm gia một chuyến, coi như anh là người bệnh thì cũng phải trưng mặt ra cho mấy người kia nhìn bản thân anh vẫn còn tốt lắm.
Đàm Mặc đối với cái này có cũng được mà không có cũng chả sao, nhưng nghĩ tới lúc trở về có thể sẽ nhìn thấy một số người đáng ghét, rất có thể anh sẽ không thể khống chế nổi bản thân mà xé nát bọn họ.
Chỉ là mặt mũi của ông nội không thể không cho.
Lão gia tử cường thế cả một đời, tuy rằng về già ông cũng không phải hồ đồ, nhưng ông quá thiên vị con trai nhỏ còn nhỏ hơn cả cháu trai trưởng, nếu đặt cháu trai trưởng và con trai nhỏ cùng vị trí, chỉ cần con trai nhỏ làm sai chuyện gì, ông tình nguyện khiến cháu trai trưởng mà ông chuyên tâm bồi dưỡng ủy khuất, để che chở cho con trai nhỏ.
Đàm Mặc cực ghét người ngu ngốc không biết sống chết dám chạy đến trước mặt anh nhảy nhót, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại có người ngu xuẩn không có mắt, cho là anh bây giờ dễ bị ức hiếp, khiến sự kiên nhẫn của anh càng ngày càng giảm.
Nghĩ tới đây, màu mắt của Đàm Mặc hơi sẫm.
Lâm Bảo Bảo đột nhiên sợ run cả người, trực giác cô cảm thấy người này sẽ chuẩn bị làm chuyện gì đó rất đáng sợ.
Hai tay cô đặt lên vai của anh, nghiêm túc nhìn anh nói: “Đàm Mặc, anh phải nhớ kỹ, em ở Nam Thành chờ anh.”
Đàm Mặc ừ một tiếng, tâm tình trở nên vui vẻ hơn.
“Cho nên, trước khi anh làm chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy.” Lâm Bảo Bảo sâu sắc nói.
Đàm Mặc nhìn kỹ sắc mặt của cô, phát hiện thực ra cô cũng không biết gì cả, chỉ là do cô hiểu anh quá rõ nên mới có thể cảm nhận được tâm tình của anh thay đổi, cô sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó không lý trí.
Cũng đúng, ở trong mắt cô, bây giờ anh vẫn còn“bệnh” đấy.
Thế là anh cười nói: “Yên tâm, anh rảnh sẽ trở lại Nam Thành tìm em. Ừm, đợi sau khi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn luôn.”
Lâm Bảo Bảo: “......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT