Editor : Phương Huyền

Beta : Bạch Lộc Thời

Xe di chuyển theo kế hoạch dọc theo con đường trên đảo.

Theo dọc đường đi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được sự hư hỏng mà tận thế mang tới, công trình công cộng cũng bị phá hỏng rất nhiều, không có ai xử lý, cỏ dại rậm rạp xung quanh, rất khó phân biệt được hoàn cảnh trên đảo.

Xe lữ hành ya ya ya mà tiến lên, âm thanh bay ra xa trên hòn đảo yên lặng nơi mà chỉ có gió biển thổi qua.

Đàm Mặc lái xe, Lâm Bảo Bảo ngồi bên trên chỗ ngồi cạnh tài xế, ánh mắt nhìn thấy ở trong rừng cây cách đó không xa cây chợt có bóng người lóe lên, không khỏi cau chân mày.

Sau một lúc, xe lữ hành của bọn họ bị người khác cưỡng ép dừng lại.

Dám cản xe tất nhiên không phải hạng người bình thường, tổng cộng có sáu người, đều là dị năng giả, chỉ là bộ dáng có chút tiều tụy, ăn mặc cũng coi như chỉnh tề, chẳng qua xem xét hoàn cảnh trên hòn đảo này, đám người này đã bị cô lập ở trên đảo, nếu như không tìm thấy nơi cung cấp thức ăn hoặc biện pháp rời đi, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Kể từ sau khi sống lại ở thế giới tận thế này, loại sự tình đi nửa đường bị chặn lại này phát sinh rất nhiều lần, Lâm Bảo Bảo sớm đã hình thành thói quen, chỉ là dám cản đường của bọn họ, kết quả cuối cùng đều không phải là tốt lắm.

Cô lập tức cười híp mắt nhìn đám người này, nói: “Mấy người đã tới thì cũng tốt, tôi đang muốn tìm vài người tới để hỏi thăm tình hình ở đây một chút.”

Nghe thấy cô nói, mấy người đang cản đường cảm thấy không thích hợp, nhưng bọn họ nghĩ bên này có 6 người, lại đều là dị năng giả, người đông thế mạnh, tự nhiên không cần phải sợ hai người kia.

Trong đó một người đàn ông có dáng người cường tráng tiến lên, nói: “Mấy người lái thuyền tới đây?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng lúc nhóm Lâm Bảo Bảo lên đảo khi di chuyển cũng không có cố gắng thu liễm lại, chỉ cần là người có tâm dò xét đều có thể nhận được tin tức đầu tiên, lại càng không cần phải nói những người này là dị năng giả cũng sinh sống ở trên đảo gần một tháng.

Từ khi tận thế buông xuống đến nay đã được gần một tháng, một tháng này, đủ để thay đổi quy tắc sinh tồn của con người.

Lâm Bảo Bảo thăm dò đám người này, không nói gì.

Từ đầu đến cuối Đàm Mặc vô cùng bình tĩnh, đứng ở sau lưng Lâm Bảo Bảo, tạo thành một kiểu tư thế bảo vệ.

Sáu người kia nhìn bọn họ không trả lời, nhìn chăm chú một hồi, không hề có điểm gì báo trước mà ra tay.

Hành động của bọn họ vô cùng ăn ý, rõ ràng trong thời kỳ tận thế đã ở chung với nhau tạo thành một tổ đội, trải qua vô số lần chiến đấu, sức chiến đấu lúc bây giờ của những dị năng giả này cũng xem như cực kỳ mạnh. Tuy nhiên trong mắt Lâm Bảo Bảo khi đã được Đàm Mặc huấn luyện, lộ ra trăm chỗ sơ hở.

Tại thời điểm mà mấy người kia vây quanh, Lâm Bảo Bảo cũng không khách khí, hai tay giơ lên, hai quả cầu nước quay với tốc độ nhanh xuất hiện trong tay cô mà không có chút báo trước nào, ném về phía bọn họ.

Lúc những người kia phát hiện ra có điều không đúng thì đã chậm, muốn lùi lại, lại vừa vặn đâm đầu vào quả cầu nước.

Một tiếng nổ lên vang lên, sáu người kia chỉ cảm thấy màng nhĩ gầm rú, hóa ra nước không màu không sắc lại bộc phát ra uy lực to lớn như vậy, không thua gì vũ khí nóng, trong nháy mắt, bên trong chỗ kia chỉ còn lại hai người còn đứng.

Lâm Bảo Bảo đi đến trước mặt người đàn ông dẫn đầu đang nằm dưới đất, bên trên khuôn mặt em bé mang theo nụ cười vô cùng hiền hòa, khách khí nói: “bây giờ, có thể hỏi nhóm của mấy người một chút việc chưa?”

Đám người: “............”

Sau một lúc, trong xe lữ hành nhiều hơn mấy người bị thương.

Bọn họ bị thương cũng không nặng, dù sao thì Lâm Bảo Bảo vẫn còn muốn tìm bọn họ hỏi rõ tình huống trên đảo, cũng không có ra tay mạnh. Chỉ là tuy chỉ bị thương, nhưng cũng làm cho bọn họ thấy rõ ràng thực lực của đối phương, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa có cái gì thì nói cái đó, đặc biệt ngoan.

Người đàn ông dẫn đầu -- Bàng Bưu nói rõ hơn một chút, Lâm Bảo Bảo biết được trước khi tận thế mấy người kia, là vệ sĩ của khách du lịch trên đảo, khi tận thế buông xuống, bởi vì bọn họ đều đã thức tỉnh dị năng nên nhanh chóng tập trung lại cùng một chỗ, trở thành một thế lực có sức mạnh không tệ trên hòn đảo này, bởi vì năng lực mạnh mẽ, không ai dám động đến, cuộc sống cũng coi như không tệ.

Nhưng mà, bởi vì lúc đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, bị con người và Zombie phá hỏng, hơn nữa còn là thời kỳ tận thế, một phần do sinh vật biển xuất hiện sự biến dị, trở nên vô cùng hung dữ, bên ngoài cũng không có thuyền đi đến, khiến cho một đám người đều bị mắc kẹt ở trên đảo.

Đối với điều này, bọn họ cũng không có biện pháp.

Sau khi tìm hiểu rõ tình hình trên đảo, Lâm Bảo Bảo liền hỏi: “Mấy người có biết Đàm Minh Bác không? Còn có Đàm Hân Cách và Đàm Diệp nữa.”

Sau khi nghe xong, 6 người đang bị thương này liền hiểu rõ hai người này đặc biệt lên đảo đến tìm người.

Cũng tốt, mặc dù bọn họ không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng từ kinh nghiệm xem xét tình hình ở nơi này một thời gian, rõ ràng tình hình ở bên ngoài cũng sẽ không lạc quan hơn so với bên trên này, nếu không cũng sẽ không lâu như vậy mà không có nào thuyền tới.

Hai người này là nhóm người đầu tiên đi tới đảo sau khi tận thế, ở thời điểm này mà có thể ngồi thuyền đi lên trên đảo, thực lực ắt hẳn không tầm thường.

Nực cười là bởi vì lúc trước bọn họ cậy mình người đông thế mạnh, cho rằng 6 dị năng giả như bọn họ có thể bắt được hai người, đã trực tiếp xem nhẹ quần áo sạch sẽ trên người họ, coi bọn họ như con mồi.

Bàng Bưu nghĩ nghĩ, lắc đầu, cũng chưa từng nghe qua tên của mấy người kia.

Ngược lại có một cô gái trong đội ngũ, thần sắc hơi khác thường, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy người đàn ông đang trầm mặc, một mực yên tĩnh đang ngồi ở bên cạnh cô gái có khuôn mặt như em bé kia đột nhiên nhìn qua, đôi mắt đen không có chút ánh sáng nào khi nhìn thấy khiến cho lòng người hơi hoảng hốt, hô hấp không khỏi cứng lại.

Rèn luyện dị năng tới trình độ nhất định, thì dị năng giả hệ thủy đối với sự chuyển động của máu vô cùng mẫn cảm, Lâm Bảo Bảo vô thức ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi cười nói: “Chị này, chị hẳn là có phát hiện gì sao?”

Cô gái bị Lâm Bảo Bảo gọi là chị khóe miệng giật một cái.

Cô là một cô gái xinh đẹp, trước khi tận thế, là giáo viên dạy môn múa nào đó, trẻ tuổi xinh đẹp, nhận lời mời của một người con nhà giàu đang theo đuổi, đi lên trên đảo nghỉ ngơi, bởi vì tận thế xảy ra mà đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, ở bên trong đội ngũ này có địa vị cũng không thấp.

Mặc dù khuôn mặt Lâm Bảo Bảo như em bé vô cùng có tính lừa dối, nhìn so với mình còn trẻ hơn, nhưng cô cũng không có quên cô ấy vừa rồi đáng sợ như nào.

Bị một cô gái trẻ đáng sợ như vậy gọi là chị, cô có chút không chấp nhận được.

“Cái tên Đàm Hân Cách này, tôi thật ra đã từng nghe qua.” Cô gái kia mở miệng.

Trong lòng Lâm Bảo Bảo vui mừng, cao hứng hỏi: “Cô ấy ở chỗ nào?”

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ là ngẫu nhiên nghe qua tên của cô ấy thôi.” Cô gái cân nhắc nói, “có một lần, từ chỗ mấy người đàn ông tôi có nghe thấy họ nhắc đến cô ấy, lúc đó cô ấy đánh bị thương mấy người......”

Lâm Bảo Bảo vô thức nhíu mày lại, trong lời nói của cô gái này có lượng tin tức rất lớn, khiến cho trực giác của cô cảm thấy không tốt.

Sắc mặt của cô khẽ trầm xuống, nhìn về phía Đàm Mặc, bị anh dùng tay xoa xoa đầu, dường như nói, bất luận cô muốn làm cái gì đều do cô quyết.

Thế là Lâm Bảo Bảo nhìn về phía anh lộ ra một nụ cười lớn, sau đó không có chút ý tốt nào nhìn về phía 6 người không mời mà đến này.

6 người bị cô nhìn đến mức tê cả da đầu, lưng phát lạnh.

Sau nửa ngày, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc ngồi ở trong sảnh lớn một căn nhà của một quán rượu có suối nước nóng trên đảo, một nhóm dị năng giả giống như đang thẩm vấn phạm nhân, bị người bắt giữ đang ở trước mặt bọn họ.



“Anh nói, Đàm Hân Cách đánh anh bị thương, rồi bỏ trốn?” Lâm Bảo Bảo hỏi.

Người đàn ông bị Bàng Bưu dùng lực ấn xuống đang quỳ dưới đất có một khuôn mặt coi như anh tuấn, đáng tiếc bộ dạng hạ lưu, phóng túng quá độ, đã phá hủy một chút ngoại hình đẹp này, khiến cho người ta vô thức cảm thấy không thoải mái.

Người đàn ông kia rõ ràng đã bị Bàng Bưu dạy dỗ, không còn phách lối như những ngày qua, ngắn gọn đáp: “Đúng vậy, hôm đó cô ấy đánh cho mấy anh em chúng ta bị thương, cưới được thuốc liền bỏ trốn.”

“Thuốc?”

Lâm Bảo Bảo trong lòng kinh ngạc, có thể khiến cho Đàm Hân Cách không thèm quan tâm đến việc đi cướp thuốc, chắc hắn có người bị thương, không phải Đàm Minh Bác thì chính là Đàm Diệp.

“Cô ấy chạy trốn đến chỗ nào? Ngoại trừ cô ấy ra, bên cạnh cô ấy còn có người nào khác không?” Lâm Bảo Bảo hỏi.

Người đàn ông kia lắc đầu, “cô gái kia cực kỳ hung dữ, là một dị năng giả, chúng tôi về cơ bản không phải là đối thủ của cô ấy, không biết về sau cô ấy bỏ chạy về chỗ nào, cũng không thấy cô ấy gặp gỡ qua ai.”

Sau khi Lâm Bảo Bảo nghe xong, không khỏi trầm ngâm.

Qua lời nói của những người này, cô đại khái đoán được tình hình của Đàm Minh Bác và mọi người.

Sau khi tận thế buông xuống, Đàm Hân Cách cũng may mắn đã thức tỉnh dị năng, Đàm Minh Bác cùng Đàm Diệp chỉ là người bình thường, bằng không sẽ không để cho một mình Đàm Hân Cách đứng ra. Chẳng qua bởi vì chỉ có một mình Đàm Hân Cách đi ra bên ngoài hoạt động, đến mức những người khác cũng không biết tình hình của Đàm Minh Bác cùng Đàm Diệp như thế nào, lại có thể chắc chắn rằng, trong số mấy người bọn họ ắt hẳn phải có người bị thương.

Nên cảm thấy may mắn là, Đàm Hân Cách là dị năng giả, tạm thời có thể đe dọa những người không có ý tốt, có thể bảo vệ mấy người bọn họ, khiến cho bọn họ ở thời kỳ đầu của tận thế vẫn có thể sống sót tốt.

Chẳng qua, nếu như bọn họ tới chậm, hoặc không tới đây, tình cảnh mà bọn họ gặp phải như thế nào đều khó mà nói.

Lập tức, Lâm Bảo Bảo ra lệnh cho dị năng giả ở chỗ này, tìm kiếm 3 người Đàm Minh Bác.

Một đám dị năng giả bốn mắt nhìn nhau, mặc dù bị phụ nữ ra lệnh rất khó chịu, nhưng làm gì có người nào dám đối đầu với nắm đấm cứng rắn của đối phương, không thấy nhóm người Bàng Bưu đều trở thành bại tướng dưới tay hai người này, nghe lệnh mà làm việc hay sao?

“Nếu như mấy người có thể tìm ra được bọn họ, hơn nữa không gây tổn thương một chút nào đến bọn họ, tôi sẽ đưa tất cả mọi người mọi người rời khỏi đảo, hơn nữa cam đoan đưa mấy người đến cơ sở an toàn.” Lâm Bảo Bảo nói.

Nghe cô nói như thế, tất cả mọi người hai mắt sáng lên, không dị nghị nữa.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc cũng không ở tại chỗ chờ đợi các loại tin tức, bọn họ cũng đi theo ra ngoài, ở gần đó tùy ý dạo chơi, tính toán xem Đàm Hân Cách và mọi người sẽ trốn ở chỗ nào để tìm kiếm.

Nếu như trong nhóm của Đàm Hân Cách có người bị thương, đương nhiên là càng nhanh tìm được bọn họ thì càng tốt, chỉ sợ là Đàm Hân Cách cho rằng có người muốn gây bất lợi cho bọn họ,càng lẩn trốn sâu hơn, vậy thì rất rắc rối.

“Không nghĩ tới nha đầu Hân Cách lại có khả năng này.” Lâm Bảo Bảo lải nhải cùng Đàm Mặc, “bình thường nhìn cô ấy ồn ào như vậy, có bạn trai thì cũng gặp phải một kẻ cặn bã, còn muốn chúng ta đứng ra trả đũa giúp cô ấy, em còn tưởng rằng sau khi tận thế, cô ấy phải là người được bảo vệ, không nghĩ tới......”

Đời trước làm chị dâu của Đàm Hân Cách cả đời, Lâm Bảo Bảo cùng cô em chồng này có thể nói là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, sau khi gả vào Đàm gia, cũng vẫn cãi nhau ầm ĩ cả một đời, nhưng cảm tình vẫn rất tốt, nếu Đàm Hân Cách gặp phải việc gì đó, đều thích tìm cô để cho cô ra mặt, dần dần, Lâm Bảo Bảo cũng quen thuộc với tính cách của cô ấy.

Quả nhiên tận thế sẽ thay đổi một người.

Cô không muốn suy nghĩ, Đàm Mặc đã từng trải qua những gì ở tận thế kia, vì lý do gì mà không có Đàm Minh Bác và mọi người, nguyên nhân cũng có thể đoán ra được, nhất định là bị cô lập ở trên đảo này, không có thuyền tới để cứu viện, kết cục của những người bên trên đảo này đều có thể nghĩ ra mà.

Theo thông báo vào năm mà nước biển dâng lên, vô sổ đại lục cùng hải đảo sẽ bị nước biển nhấn chìm.

Người nhiều sức lớn, không đến thời gian nửa ngày, Đàm Hân Cách đã bị tìm ra.

Lúc nhóm Lâm Bảo Bảo nhận được tin tức mà chạy tới, Đàm Hân Cách đang cùng một nhóm dị năng giả giằng co, thần sắc buồn bã và phẫn nộ muốn chết, bộ dạng nếu bọn họ dám tới gần, sẽ giết chết bất luận bộ dạng tàn nhẫn như nào, cùng với cô gái nhỏ trong trí nhớ có sự chênh lệch quá lớn.

Một đám người nhường đường cho nhóm Lâm Bảo Bảo.

Khi thấy Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc từ trong đám người đi tới, Đàm Hân Cách ngẩn người một chút, dị năng đang ngưng tụ trong tay cũng không thấy tản đi.

“Hân Cách, chúng ta tới rồi.” Lâm Bảo Bảo nhìn về phía cô nói.

Đàm Hân Cách ngơ ngác nhìn hai người, đột nhiên oa lên một tiếng oà khóc, bỗng nhiên bổ nhào qua phía Đàm Mặc.

Nào biết được Đàm Mặc vậy mà hơi nghiêng người và di chuyển ra xa, không để cho cô ôm lấy.

Đàm Hân Cách: “............”

Lâm Bảo Bảo buồn cười đưa tay đem cô gái nhỏ đang ủy khuất ôm vào trong ngực.

Đàm Hân Cách cũng không quan tâm rằng người đang ôm cô là "kẻ thù" của cô, lớn tiếng khóc, vừa khóc vừa nói: “anh trai, Nhị Bảo, mấy người đã tới...... Ba, ba......”

“Ba thế nào?” Lâm Bảo Bảo lo lắng hỏi.

“Ba vì bảo vệ em mà bị thương, rất nghiêm trọng, nếu không được điều trị sẽ phải chết......” Đàm Hân Cách khóc đến mức thở không ra hơi.

Lâm Bảo Bảo không thể an ủi cho cô ấy ngay bây giờ, kéo cô ấy để cô dẫn đường.

Khuôn mặt Đàm Hân Cách tràn đầy nước mắt nước mũi, nức nở dẫn bọn họ tiến vào khu vực có một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, sau khi ở trong phòng lăn lộn một lúc, liền dẫn bọn họ đi vào phòng ở tầng hầm.

Nhóm người Bàng Bưu theo sau thấy thế, trong lòng hiểu rõ, chẳng trách bọn họ không tìm thấy người. Nếu không phải hôm nay Đàm Hân Cách đi ra tìm đồ ăn, chỉ sợ bọn họ lật tung toàn bộ đảo cũng sẽ tìm không ra.

Đi tới tầng hầm, nhóm Lâm Bảo Bảo liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên chiếu ở dưới đất, bên cạnh còn có một đứa trẻ tiều tụy đang trông coi.

Lâm Bảo Bảo nhìn một chút liền nhận ra đứa trẻ kia là Đàm Diệp lúc mười hai tuổi.

Nhưng Đàm Diệp lúc mười hai tuổi là một đứa nhỏ mập mạp, nhưng bây giờ cả người gầy gò, không cần phải nói cũng biết, là do sau khi tận thế mới đói gầy.

Ánh mắt cô rời đi, thấy rõ ràng người lúc này đang nằm trên chiếu, trong lòng Lâm Bảo Bảo khẽ rung động, mấy bước chân đã đi qua, kêu lên: “ba, người thế nào rồi?”

Hai chị em Đàm Hân Cách đang đắm chìm trong vui sướng vì thấy anh trai cuối cùng cũng đến, không nghe thấy những gì Lâm Bảo Bảo nói, ngược lại chỉ có Đàm Minh Bác đang chóng mặt nằm trên chiếu nghe thấy.

Ông cố gắng mở to mắt, lúc nhìn thấy Lâm Bảo Bảo, người còn có chút mơ hồ, đặc biệt là khi nghe được cô gọi mình ba, còn cho là mình đang nằm mơ.

Đàm Mặc tiến lên kiểm tra cơ thể cho ông, rất nhanh đã hiểu rõ tình hình của ông, lập tức ôm ông lên, nói với hai chị em Đàm Hân Cách: “Mấy đứa đi theo anh, trên thuyền có thuốc.”

Hai chị em Đàm Hân Cách vừa khóc vừa cười gật đầu, cẩn thận đi theo nhóm người của anh trai.

Tìm được người, tất nhiên cũng không cần ở lại trên đảo.

Đàm Mặc mang theo Đàm Minh Bác và hai chị em Đàm Hân Cách cùng tiến lên thuyền, những sự việc khác giao lại cho Lâm Bảo Bảo.

Lâm Bảo Bảo vô cùng dứt khoát, để cho Bàng Bưu đưa những người còn sống sót trên đảo ra đây, hơn nữa để bọn họ đăng ký thân phận cùng với năng lực, sau đó sắp xếp lên thuyền, thuyền sẽ dừng lại ở bến tàu trong 3 giờ nữa, 3 giờ sau sẽ đi, để cho bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc.



Sau khi sắp xếp mọi việc tốt, Lâm Bảo Bảo cũng trở về thuyền.

Thuyền dừng ở bến tàu, khắp nơi đều có thể nhìn thấy phù du trên mặt biển cùng đủ các loại rác thải sinh hoạt cùng với những sinh vật biển hung dữ đang ẩn giấu ở dưới nước.

Những người còn sống sót cũng đi theo cô đến không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù bọn họ bị kẹt ở trên đảo, không phải là không có thuyền, mà là sau khi tận thế buông xuống không lâu, những sinh vật biển biến dị kia đã phá hỏng tất cả những con thuyền neo đậu ở bến tàu, cơ bản không cho bọn họ có thời gian kịp phản ứng.

Chiếc thuyền này có thể kiên trì về đến đất liền sao?

Mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng mà cơ hội lần này thực sự quá hiếm có, bọn họ đều hiểu kết quả nếu bị cô lập trên, nếu như có thể có một tia cơ hội, thì họ cũng không muốn bỏ lỡ, chỉ có thể nhắm mắt lên thuyền.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều lên thuyền, rất nhanh thuyền liền khởi động, rời khỏi hòn đảo đang bị mắc kẹt này.

Sau khi Lâm Bảo Bảo sắp xếp tốt những dị năng giả lên thuyền, sẽ đi thăm Đàm Minh Bác.

Đợi cô mở cửa đi vào, chỉ thấy Đàm Minh Bác đã tỉnh táo, mặc dù sắc mặt vẫn rất tệ, nhưng tinh thần cũng coi như không tệ, việc sống sót không còn là vấn đề. Hai chị em Đàm Hân Cách đang vây quanh ông, ríu rít nói chuyện, Đàm Mặc ngồi ở cách đó không xa, lạnh lùng mà im lặng.

Trên mặt cô lộ ra nụ cười, đi tới cười nói: “ba, người tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Người nhà họ Đàm đang nói chuyện trong nháy mắt liền bị choáng váng.

Đột nhiên, Đàm Hân Cách hét lên một tiếng, “chị gọi ba của tôi là cái gì?”

Sau khi Đàm Minh Bác lấy lại tinh thần, cũng lộ ra bộ dạng kỳ quái, nhịn không được nhìn con trai cách đó không xa một chút, lại nhìn thấy bộ dạng tự tin đầy hiên ngang của Lâm Bảo Bảo, luôn cảm thấy có chút mơ hồ. Hơn nữa tiếng gọi “ba” này của gọi quá tự nhiên, dường như trước kia cô vẫn gọi ông như vậy.

Lâm Bảo Bảo nhìn bộ dạng khiếp sợ của hai chị em Đàm Hân Cách, đột nhiên độc ác mà cảm thấy thú vị, cười híp mắt nói: “đúng vậy, sẽ gọi là ba, dù sao chị cùng Đàm Mặc cũng ở cùng nhau đi, chú Đàm sau này sẽ là cha của chị . Còn có hai đứa nữa, phải gọi chị là chị dâu, có biết không?”

Hai chị em Đàm Hân Cách: “............”

***

Thời điểm quay trở lại đất liền, Đàm Mặc cũng không vội vàng lên đường, mà mang theo đám người sống sót này đi vào cơ sở an toàn ở gần đó.

Sau khi đến cơ sở an toàn, Đàm Mặc dùng một xe tải vật tư, đưa Đàm Minh Bác vào bệnh viện, đồng thời mời bác sĩ giỏi nhất trong căn cứ điều trị cho ông.

Vì vậy, Đàm Mặc cùng Lâm Bảo Bảo quyết định đem vật tư lấy được ở bến tàu tích hợp lại một chút, dù sao nếu bọn họ không lấy thì đặt ở đó lâu quá cũng hết hạn.

Chờ đến khi cơ thể của Đàm Minh Bác khỏe mạnh lại, đã là sự việc của một tháng sau.

Lúc cơ thể của Đàm Minh Bác tốt hơn một chút, bọn họ quyết định rời đi, đi tới cơ sở an toàn ở tây bắc.

Lần này ngoại trừ mang theo người nhà họ Đàm ra ngoài, bọn họ cũng không có mang những người khác, trước đây khi mang những người sống sót từ trên đảo ra ngoài, Lâm Bảo Bảo đã thực hiện lời hứa của cô, bình an đưa bọn họ đến cơ sở an toàn, sau này như thế nào phụ thuộc vào năng lực và tạo hóa của bọn họ.

Mặc dù cơ thể đã tốt, nhưng sau khi bị bệnh nặng một hồi, đối với Đàm Minh Bác cơ thể là sự tổn hại cực lớn. Vì thế mà Đàm Mặc muốn tìm một chiếc xe có tính năng tốt, mang theo người cha già cùng chị em lên đường.

Vậy là đoạn đường này, cơ bản sẽ không giống như đang ở trong tận thế và phải gấp rút lên đường, mà ngược lại giống như đang đi du lịch trong thời đại hòa bình.

Ít nhất thì hai chị em Đàm Hân Cách cho là như vậy .

Ngược lại rất nhanh Đàm Minh Bác đã phát hiện ra trên người con trai mình có dị thường, nhưng con trai không nói, ông cũng thận trọng nên không hỏi, lại nhận thấy năng lực của hai đứa trẻ trong thời kỳ tận thế so với phần lớn những dị năng giả khác đều mạnh hơn, ông trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đầu tiên bọn họ đi lên phía bắc, đi qua cơ sở an toàn mà một nhà của Bùi Tầm Huyên đang ở đó, Lâm Bảo Bảo đặc biệt đi tới cơ sở an toàn để thăm bọn họ.

Cuộc sống của một nhà Bùi Tầm Huyên ở cơ sở an toàn tính ra cũng không tệ.

Tận thế buông xuống đã được hai tháng, tất cả các nơi trong nước đều đã dựng lên những cơ sở an toàn không lớn thì nhỏ, cũng đã thành lập được những trật tự liên quan đến tận thế. Tại thời kỳ đầu của tận thế, bất kể là người bình thường hay dị năng giả thì kỳ thực cũng không có chênh lệch lớn, không gian sống của người bình thường cũng không bị đè nén, chỉ cần cố gắng, thì sẽ không chết đói.

Lúc Lâm Bảo Bảo đưa ra đề nghị muốn đi cơ sở an toàn ở tây bắc, Bùi Tầm Huyên không nói hai lời liền quyết định đi cùng bọn họ.

“Mình đương nhiên tin tưởng mọi người, mọi người nói cơ sở an toàn ở tây bắc tốt, thì nó thật sự tốt.” Bùi Tầm Huyên cười nói, hơn nữa còn thuyết phục người nhà của mình, cùng rời đi theo nhóm của bọn họ.

Sau khi nhận thêm người, một nhóm người lại tiếp tục đi về tây bắc.

Lúc này bắc bán cầu đã chính thức tiến vào mùa đông.

Đây là mùa đông thứ nhất của tận thế, tuyết lớn ngập núi, đường đi khó khăn.

Còn chưa đến tây bắc, bọn họ bị kẹt giữa đường, đành phải ở xung quanh đó tìm một cơ sở an toàn, dự định vượt qua mùa đông này rồi lại đi về cơ sở an toàn ở tây bắc.

Vì thế, những người bình thường như cha mẹ Bùi đều có chút lo lắng.

Thời kỳ tận thế vật tư đều khó tìm, khắp nơi đều là Zombie cùng động thực vật biến dị, bọn họ bị kẹt ở giữa đường như thế này, hơn nữa cũng chỉ có mấy người, còn không đủ cho Zombie gặm, vậy phải làm sao bây giờ?

So sánh với sự lo lắng của cha mẹ Bùi, những người khác ngược lại lại có tâm trạng bình tĩnh.

Nói là tâm trạng bình tĩnh, không bằng nói là bọn họ tin tưởng mù quáng vào Đàm Mặc cùng Lâm Bảo Bảo, trong đó tùy Đàm Mặc là người trầm mặc ít nói lại nhưng là người có thể lực mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất.

Quả nhiên, có Đàm Mặc ở đây, Zombie sẽ tự động không chú ý đến sự tồn tại của nhóm bọn họ, vật tư lại càng không cần phải lo lắng, toàn bộ vật tư của thành phố này, chỉ có Zombie trông giữ, bọn họ có thể tùy tiện lấy, đối với bọn họ mua đồng này mà nói không tính là gì.

Giữa mùa đông, một nồi đồ ăn nóng hổi, một đám người đổ mồ hôi nóng, trong lúc nhất thời, sẽ quên mất bản thân đang ở thời kỳ tận thế.

Trải qua một mùa đông, cho đến khi mùa xuân tới, băng tuyết tan ra, sau khi con đường được thông lại, bọn họ mới tiếp tục lên đường hướng về phía tây bắc mà đi.

Sau khi bôn ba nửa tháng, cuối cùng bọn họ đã đến cơ sở an toàn ở tây bắc.

Hôm đó sau khi bọn họ đến cơ sở an toàn ở tây bắc, thời tiết sáng sủa, trời xanh cỏ xanh, trời cao mây thoáng.

Giữa trời đất rộng lớn xa xôi, Lâu Linh cùng Lâu Điện đứng ở trước cửa căn cứ, nhìn về hướng bọn họ đang ở phía xa.

Lúc mà nhóm của Lâm Bảo Bảo xuống xe, Lâu Linh cười lớn xong tới.

Lâm Bảo Bảo cùng Bùi Tầm Huyên cũng cười lao qua, ba người bạn tốt trong nháy mắt ôm nhau thành một khối.

Quá tốt rồi, bọn họ đã gặp lại nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play