Editor: Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

Ngày mùng ba tháng giêng, sau khi cùng bà ngoại ăn cơm xong, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc rời khỏi thị trấn nhỏ này.

Bà ngoại đứng ở cửa nhìn bọn họ lên xe, cho đến đi biến mất ở cuối con đường, vẫn chưa rời khỏi chỗ đó.

Đàm Mặc đưa cô đến sân bay ở trên huyện, tự mình đưa cô đến khu đăng ký.

Lâm Bảo Bảo hỏi anh, "mấy giờ thì anh bay? Còn không mau đi đi? Không cần phải tiễn em đâu, chỉ là bay trong nước thôi mà, nhanh lắm."

Đàm Mặc đưa ly trà sữa nóng trong tay cho cô, nói: "thời gian bay của anh cũng không gấp, buổi tối anh mới bay cơ, cứ đưa em đi trước đã. Sao nào, em không muốn anh tiễn em à?"

Lâm Bảo Bảo nâng cốc trà sữa lên uống một ngụm lớn, phồng má nhìn anh, nửa ngày sau mới nói: " Thực ra không muốn để cho anh tiễn."

"Vì sao?" ánh mắt nguy hiểm của Đàm Mặc nheo lại.

Lâm Bảo Bảo quay đầu, nhỏ giọng nói: “qua năm mới, rất nhanh em phải quay lại trường khai giảng, anh cũng ở nước ngoài điều trị, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau nữa."

Nói xong, cô dùng bàn chân nho nhỏ của mình đá vào hánh lý, trong lòng không hiểu sai có chút khó chịu.

Từ trước đến giờ cô không có như thế, nhưng từ khi Đàm Mặc ngày nào cũng ở bên cạnh cô, chiều cô đến mức hư mất rồi.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, hoá ra mình cũng muốn có một người đồng hành cùng mình.

Trước đây cô vẫn cho rằng, vận mệnh của của cô là làm bạn với cô đơn đến khi già, giống như bà ngoại và mẹ của cô, tình cảm và hôn nhân cũng chỉ đem đến bất hạnh mà thôi, tương lai chỉ chỉ có thể sống một mình, sống cho bản thân, cũng vẫn sống tốt.

Trên thế giới này, không phải không có ai bên cạnh thì không sống nổi, mà cô cũng có thể sống một mình thật tốt.

Thế nhưng những suy nghĩ này, trong thời gian ngắn liền bị anh phá hủy.

Bỗng nhiên cô bị một đôi bàn tay ôm vào trong ngực.

Lâm Bảo Bảo tựa trong lồng ngực của anh, không muốn nói chuyện.

Đàm Mặc cũng không nói gì cả.

Cho đến lúc cô chuẩn bị đến giờ đăng kí, anh mới vén những sợi tóc rối của cô gọn lại, nói: " xử lý xong chuyện bên kia, anh sẽ quay về với em."

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, cũng không hỏi anh sẽ mất bao lâu, nhìn anh một cái, cuối cùng rời đi.

Vừa xuống mây bay, Lâm Bảo Bảo liền hắt hơi.

Thành phố này so với thị trấn nhỏ lạnh hơn nhiều, đặc biệt mấy ngày nay vừa có không khí lạnh từ phía bắc tràn xuống, Lâm Bảo Bảo đang từ thị trấn nhỏ ấm áp, đi đến thành phố đang có tuyết rơi, cảm thấy lạnh cóng cả người.

“Bảo bảo, bên này."

Lâm Bảo Bảo hít lấy khí lạnh làm cho cái mũi dừng như đông cứng lại, nhìn thấy bóng dáng của bố Lâm, cô chạy tới đó.

Tài xế nhận lấy hành lý của cô, nhét vào cốp xe, Lâm Tử Tấn nhanh chóng kéo cô lên xe, trong xe toả ra hơi ấm, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

"Sao lại mặc ít như vậy?" Lâm Tử Tấn không vui nói.

Lâm Bảo Bảo vẫn còn đang hắt hơi, hàm hồ nói: "chỗ bà ngoại thời tiết rất tốt, hôm nay còn có cả mặt trời, con không nghĩ hôm nay chỗ ba lại có cả tuyết…."

Cứ như thể cô đang giữa mùa xuân lập tức đi sang mùa đông, không có một chút phòng bị nào cả.



Lâm Tử Tấn lấy ra một bình nước, rót cho cô một chén nước.

Lâm Bảo Bảo uống một ngụm, phát hiện là nước chè gừng, nóng hổi, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng.

Lúc này âm thanh của baLaam vang lên, "đây là dì Miểu làm cho con, hôm nay bà ấy thấy tuyết rơi, lo lắng con bị lạnh, nên sớm chuẩn bị nước chè gừng, xem ra cũng rất có tác dụng."

Lâm Bảo Bảo uống một mạnh nửa cốc nước chè gừng, không có thành ý gì nói: "vâng, con thực sự cảm ơn, trong phương diện này dì Miểu lúc nào cũng chu toàn hết."

Lời nói này nghe tưởng chừng như cô đang khen ngợi, nhưng trên thực tế lại là trào phúng.

Ba Lâm nhịn không được nhìn cô một cái, nhưng bởi vì Lâm Bảo Bảo đang cúi đầu lau mũi nên không thấy.

Lâm Tứ Tấn năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, là một người đàn ông điển hình ở phương bắc, thân hình cao lớn, cường tráng, chẳng qua đã vào độ tuổi trung niên, thân mình đã có chút mập ra, khuôn mặt nhìn thực sự có phúc.

Mặc dù lúc còn trẻ có thể gọi là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bây giờ chỉ có thể gọi là một người trung niên thân thiện, khuôn mặt béo lên của ông cùng với khuôn mặt đáng yêu như em bé của Lâm Bảo Bảo có chút tương tự nhau.

Lâm Bảo Bảo không giống ba cũng không giống mẹ, lớn lên lại giống bà ngoại.

Xe rời khỏi sân bay, hướng về phía nhà họ Lâm.

Trên đường, Lâm Tử Tấn dò hỏi: " Con đã rất lâu rồi không về nhà, bên ngoài sống có tốt không? Mẹ con năm nay vì sao không về quê ăn tết?"

Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn ông, cái mũi có chút đỏ rực, chớp cặp mắt xinh đẹp, nói: "con rất tốt, không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, ở trường học, học bài, đọc sách, không có làm cái gì cả, con ngoan lắm, đến nỗi mẹ con…." Cô dừng lại, rồi nói tiếp:" Nghe nói năm nay mẹ con muốn ở bên cạnh người tình tại Sicily ở Pháp, nên không có về…"

Sắc mặt Lâm Tử Tấn trong nháy mắt trầm xuống, "thực sự là không ra thể thống gì!"

Nếu như không phải đang ngồi trong xe , chắc hẳn ông bị chọc cho tức đến mức nhảy dựng lên đi vòng vòng mất, mà trong lúc tức giận rất thích đi vòng vòng như vậy, tính khí của Lâm Bảo Bảo và ba Lâm không khác nhau là mấy.

Lâm Tử Tấn liên tục nói vài câu "không thể tưởng tượng nổi", vừa nói với Lâm Bảo Bảo, "Con về sau không được học theo bà ấy, đi linh tinh khắp nơi, đến tết cũng không trở về, để cho bà ngoại một mình ăn tết, đến con cái cũng không thèm để ý…."

Lâm Bảo Bảo trầm mặc nghe, như nước đổ đầu vịt, căn bản không để ở trong lòng.

Cô trong lòng thầm nói, hai người thì cũng người tám lạng kẻ nửa cân, không ngại công kích đối phương.

Sau khi di chuyển bốn mươi phút, xe cuối cùng cũng đến nhà họ Lâm.

Lâm gia ở trong khu cao cấp của khu vực thành phố mới, có thể ở nơi như thế này, không giàu thì cũng sang, Lâm Tử Tấn cùng người vợ thứ hai của ông ở tại đây.

Đối với nơi này, Lâm Bảo Bảo cảm thấy vô cùng lạ lẫm, bởi vì trong trí nhớ của cô, cái nhà vào năm cô năm tuổi là ở một tiểu khu tương đối cũ kỹ. Khi đó ba của cô là một người vừa mới khởi nghiệp, không phải người nhà giàu, không thể ở nổi khu biệt thự cao cấp được, mẹ của cô cũng là một người phụ nữ xinh đẹp và lãng mạn, cả ngày mặc đồ cho cô xinh đẹp như búp bê vậy, sau đó mang cô đi ra ngoài.

Xe dừng ở biệt thự phía trước, bọn họ vừa xuống xe, liền gặp ngay một cơn gió lạnh ở ngoài cửa, đứng ở đó là hai đứa trẻ con một lớn một nhỏ.

Đứa lớn tầm mười bốn, mười năm tuổi, khuôn mặt của đứa nhỏ tầm mười một tuổi, hai đứa nhìn trăng trắng mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Chẳng qua sự đáng yêu này khi nhìn thấy Lâm Bảo Bảo, lộ ra vẻ mặt căm thù, khiến cho sự đáng yêu giảm đi một chút.

"Bắc Lương, Tây Lương chị của mấy đứa đã về rồi." Lâm Tử Tấn hướng về phía hai đứa trẻ cười nói.

Lâm Bắc Lương cùng với Lâm Tây Lương nhìn Lâm Bảo Bảo, gọi một câu chị, sau đó không nói gì nữa.

Lâm Bảo Bảo cũng không thèm để ý, cái mũi của cô vẫn không thấy thoải mái, che mũi lại, hắt hơi một cái.

Trong biệt thự đi ra một người phụ nữ, người phụ nữ này được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua chắc ngoài ba mươi một chút, cả người toát ra vẻ ưu nhã, quý phái, như một người phụ nữ được sống trong nhung lụa, trên người đang mặc một cái tạp dề, có hương vị của người vợ trong gia đình, đặc biệt ôn nhu, dễ gần.

"Ôi, Bảo Bảo đã về rồi đó à, mau vào nhà đi, trời lạnh lắm, con không có bị lạnh chứ?"

Vừa cười vừa để bọn họ đi vào nhà, đi qua lấy cho bọn họ trà nóng, hết sức chu đáo, quan tâm.

Lâm Bảo Bảo che mũi, quay qua nói với ba Lâm đang giúp cô xách hành lý: " con lên trước thay quần áo khác đã."



Thế là ba Lâm lại giúp cô đem hành lý lên phòng của cô, để lại ba mẹ con đứng ở đằng kia nhìn lại.

"Mẹ, anh, mọi người nhìn ba kìa, cứ như người hầu vậy, chạy xung quanh Đại tiểu thư vậy." Lâm Tây Lương mất hứng nói, đối với người chị này, cậu luôn có một loại cảm giác thù địch cực lớn.

Cậu ta cũng không hi vọng người chị này về nhà, mặc dù cô cả năm cũng chỉ trở về có một hai lần, nhưng mỗi lần trở về, cậh cảm giác nhà không giống nhà, giống như là nhiều hơn một người xa lạ, còn muốn chủ nhân của ngôi nhà cẩn thận từng li từng tí quan tâm người xa lạ.

Lâm Bắc Lương cũng không thích người chị này, nhưng dù sao cậu ta cũng lớn tuổi hơn một chút, vui mừng hay tức giận đều có thể đè xuống được, gõ đầu em trai mình.

“Nói nhăng nói cuội gì đấy, nếu để cho ba của em nghe thấy, ba lại mất hứng." Bây giờ bà Lâm là Đào Kim Miểu mới liếc mắt cảnh cáo con trai, sau đó đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Một năm cô cũng không ở phòng ngủ này được mấy ngày, Lâm Bảo Bảo nhìn căn phòng bài trí không quen thuộc, liền đi vào phòng ngủ liền với phòng vệ sinh tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, xoã tóc ngồi ở gương trang điểm phía trước.

Cô vừa lau tóc vừa nhìn vào Wechat.

Đàm Mặc gửi tin nhắn tới, hỏi cô đến nhà sao rồi, có ai bắt nạt cô không.

Khoé miệng của Lâm Bảo Bảo vểnh lên, tay trả lời tin nhắn cực nhanh.

【 Nhị bảo không phải bảo: có người có thể bắt nạt được em sao? Mẹ kế của em cũng khá tốt, luôn luôn chỉ có em bắt nạt người ta, trong mắt người ngoài, em là một đứa con gái độc ác, nhiều mưu kế, chị cả độc ác, chuyên môn bắt nạt ba mẹ con nhà họ╮( ̄▽ ̄)

【 Đàm Mặc: nói bậy, nếu như em là người con gái ác độc, lắm mưu nhiều kế, thì thiên hạ không có ai hiền lành nữa rồi. 】

Lâm Bảo Bảo nhịn không được cười ha ha, con mắt của Đàm đại thiếu gia không biết có phải có vấn đề hay không, vậy mà lại nhìn thấy cô là người lương thiện? Chẳng lẽ cô đã làm việc gì đó khiến cho anh hiểu nhầm.

Thế là Lâm Bảo Bảo nhằm vào đề tài này, không buông tha hỏi anh cho bằng được.

Ngay lúc hai người gửi tin nhắn qua lại, trò chuyện đến quên cả trời đất, cửa phòng cô bị ai đó gõ.

Nụ cười trên mặt Lâm Bảo Bảo không còn, đứng lên đi ra mở cửa, không ngoài ý muốn nhìn thấy ba Lâm cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái, ba Lâm cười ha hả nói: " Dì Miểu đã chuẩn bị xong bữa tối, con xuống ăn một ít rồi còn nghỉ ngơi nữa."

Lâm Bảo Bảo đáp lại, đi theo ông xuống lầu.

Trên bàn ăn bày phong phú các món ăn, hơn nữa cũng là món ăn mà Lâm Bảo Bảo thích, hai anh em Lâm Bác Lương ngồi ở đằng kia, bộ dạng không có chút hứng thú nào.

Nhìn thấy bọn họ không vui vẻ, Lâm Bảo Bảo liền cảm thấy rất vui, cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Đào Kim Miểu nhiệt tình bảo cô ăn nhiều thêm, Lâm Tử Tấn nhìn bầu không khí vui vẻ hoà thuận, trên mặt cũng lộ ra mụ cười.

“Ngày mai chú hai bà chú ba sẽ tới chúc tết, đến lúc đó mấy anh em họ hàng cũng tới, mấy đứa nhớ ở cùng với chúng nó cho tốt nhé. Cuối ngày chúng ta sẽ tới Đào gia chúc tết, cuối ngày sẽ có một buổi tụ họp…."

Lâm Tử Tấn đem lịch trình mấy ngày nói cho vợ cùng bọn trẻ, để bọn họ hiểu đại khái mình sẽ phải làm những gì.

Lâm Bảo Bảo cúi đầu ăn canh, quay đầu về phía ông.

Đào Kim Miểu cùng hai anh em Lâm Bắc Lương ngược lại đang lắng nghe, Lâm Tây Lương liếc mắt nhìn Lâm Bảo Bảo chỉ biết ngồi ăn canh, trong lòng mắng cô là chỉ biết ăn, lời của ba nói thì không nghe, nếu là hai anh em bọn họ, chắc chắn sớm đã bị ba phạt rồi.

Việc con cái giáo dục được ông đặt lên hàng đầu, Lâm Tử Tấn vô cùng nghiêm khắc, vì vậy mà hai anh em đều được giáo dục rất tốt, không chỉ một mực chiều chuộng.

Nhưng hết lần này tới lần khác ông lại vô cùng chiều chuộng người chị cả này, mỗi khi nhận được sự đối xử không công bằng như vậy, trong lòng hai anh em đều cảm thấy không thoải mái, sẽ đi tìm mẹ tố cáo.

Mà mẹ của bọn họ, thường an ủi rằng, Lâm Bảo Bảo là con gái duy nhất trong nhà, nên phải nuông chiều một chút.

Cái gì mà phải nuông chiều? Rõ ràng là nuôi chiều đến mức thành tai họa mà.

Hai anh em Lâm Tây Lương trong lòng oán thầm, con gái mà quá nuông chiều, chỉ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, bây giờ không còn lưu hành phương thức nuông chiều con gái giống đại tiểu thư nữa rồi, nếu đi lấy chồng thì bên thông gia đều không muốn như vậy. Bọn họ không tin là ba của họ không biết điều đó, nhưng vẫn nguyện ý nuông chiều cô, thì chỉ có một khả năng là muốn bù đắp cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play