Editor : Phương Huyền

Beta: Bạch Lộc Thời

Đến ngày mùng hai, Lâm Bảo cùng Đàm Mặc ngủ đến gần trưa mới dậy, không cần phải ăn sáng nữa.

Đồng hồ sinh học của cô bị loạn, Lâm Bảo Bảo lăn lộn trên giường, đầu có chút đau, cả người không muốn dậy chút nào, buồn ngủ chết đi được.

Đàm Mặc vòng tay qua ôm cô, đem cô kéo lại bên cạnh mình.

Nằm trong ngực anh, Lâm Bảo Bảo bị nhiệt độ lạnh lạnh từ cơ thể anh làm cho cô có chút run sợ, nhanh chóng tránh ra, cách anh rất xa.

Đàm Mặc dường như không được vui cho lắm khi cô có hành vi tránh anh như tránh mãnh thú, rắn độc vậy, quả thực là không vui, lập tực vén chăn lên, đem cô kéo lại, sau đó trói chặt cô lại bên trong chăn.

Lâm Bảo Bảo hét ầm lên:” người anh lạnh quá, đi ra đi, bên trong chăn bị anh làm cho lạnh hết rồi…”

Làm gì có chuyện Đàm đại thiếu gia cho phép cô trốn thoát, anh còn quá đáng hơn, cù cô khiến cô ngứa đến mức cười chảy cả nước mắt.

Hai người đùa giỡn nhau một lúc, Lâm Bảo Bảo cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, không còn nằm ì một chỗ nữa.

Sau khi bọn họ làm mấy việc cá nhân xong, đi xuống nhà phát hiện bà ngoại đi đâu đó và từ bên ngoài trở về.

Bà ngoại xuống bếp làm cho hai người một bữa cơm trưa đơn giản, trực tiếp bỏ thịt và một số đồ ăn chay vào nồi nước đun sôi, không có cân đo đong đếm hàm lượng, hay không cần có kỹ thuật gì cả, tất nhiên để nói là ngon thì không thể rồi, vẫn là Lâm Bảo Bảo đi pha hai bát gia vị, coi như là bọn họ đang ăn lẩu vậy.

“Mấy đứa tối qua mấy giờ về nhà vậy?” Bà ngoại hỏi, “chơi cái gì mà về muộn vậy?”

Lâm Bảo Bảo vừa ăn, vừa hàm hồ nói:” bọn con về cũng không muộn lắm, quên mất không để ý thời gian, nên về hơi muộn chút.”

Chuyện xảy ra tối hôm qua, Lâm Bảo Bảo cũng không nói với bà ngoại, tránh cho bà ngoại lo lắng, cuộc sống của thị trấn nhỏ này luôn luôn bình yên, hẻo lánh nhưng vui vẻ, việc mà bọn họ dính vào, trong mắt những người già, việc nhỏ cũng biến thành việc lớn, không cần tạo thêm sự sợ hãi cho họ làm gì.

Nhưng cô không nói, không có nghĩa bà ngoại cô không biết.

Bà ngoại đột nhiên nói;” mấy đứa hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ, nghe nói con gái của nhà ông Lưu bị bệnh kìa.”

“Cái gì?” Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn bà.

Khuôn mặt của Đàm Mặc thờ ơ, gắp một miếng thịt bò, chấm gia vị sau đó để vào trong bát của cô.

“Là con bé Lệ Nhã nhà Lưu Sơn đó, hôm qua không phải nó gọi con đi chơi à? Cô bé kia trước đây là một đứa trẻ rất tốt, không biết từ bao giờ mà nhiều tâm tư như vậy, nhất định là ở bên ngoài bị người khác dạy hư mất rồi,...” Bà ngoại dùng ngữ khí tiếc nuối mà nói về sự thay đổi của Lưu Lệ Nhã, cuối cùng mới nói đến vấn đề chính,” Mấy đứa tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì ạ.” Lâm Bảo Bảo có chết cũng không nói.

Bà ngoại thấy thế, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói:” trước kia con với nó rất thân nhau, nếu rảnh thì qua thăm nó một chút, đừng để nó chờ lâu quá.”

Có thể khiến bà ngoại của cô sống ở đây đã quá nửa đời người nói ra câu nói đó, có thể thấy bà ngoại của cô không muốn cô tiếp cúc quá nhiều với Lưu Lệ Nhã, chẳng qua nể mặt mũi của hàng xóm, mới bảo Lâm Bảo Bảo đi thăm Lưu Lệ Nhã đang bị bệnh.

Vừa đúng lúc, Lâm Bảo Bảo cũng muốn biết sự tình tối hôm qua sau khi cô về như thế nào, rất thoải mái mà đáp ứng.

Đàm Mặc mặt không thay đổi nhìn cô.

Đến khi bọn họ đi ra ngoài, cô ôm lấy cánh tay của anh, cười nói:” sao thế, anh không thích à?”

Đàm Mặc ngay thẳng nói:” không có gì đáng để thăm cả.” Chỉ là một người không liên quan, Đàm Mặc không muốn nhìn thấy cô ta.



Lâm Bảo Bảo cười nói:” thôi mà, em rất hiếu kỳ, phải biết rõ ràng vì sao mà Lưu Lệ Nhã lại động vào mấy người ở trên huyện, em phải đề phòng, tránh sau này lại chịu tội thay cô ta.”

Đàm Mặc không lên tiếng nữa.

Lâm Bảo Bảo nhịn không được quay qua nhìn anh, thấy anh cũng nghiêng đầu qua nhìn lại cô,



Cái này đến phiên Lâm Bảo Bảo nhịn không được một mực nhìn hắn, bên dưới con mắt có chút rung động, cứ mặc kệ cho cô nhìn anh.

Da mặt của Lâm Bảo Bảo không có dày như vậy, cảm thấy ngượng ngùng, dời đôi mắt đi chỗ khác, nói:” Đàm đại thiếu gia, anh cũng lợi hại quá đi, tối hôm qua anh đánh nhau thực sự quá giỏi, nói đi, có phải anh ở nước ngoài thường xuyên đánh nhau đúng không? Hay người nhà anh dạy anh đánh nhau vậy?”

Đàm Mặc khó hiểu nhìn cô:” em cảm thấy thế nào?”

“Em biết làm sao được, anh cũng thực sự lợi hại quá đi.”

Lâm Bảo Bảo lẩm bẩm, thực ra tối hôm qua lúc anh ngăn cản Hắc Đầu ca không để cho cô uống rượu, cô liền chú ý thấy Hắc Đầu ca sợ anh, mà sợ không rõ vì sao lại sợ. Quả thức sau ba năm gặp lại anh, cô cũng cảm thấy sợ, cảm thấy bệnh của anh không hề nhẹ, hơn nữa sức mạnh của anh cũng vô cùng lớn, khiến cho cô đã sợ lại càng thêm sợ, chỉ muốn cách anh thật xa.

Chẳng qua cô không sợ.

Bởi vì người đàn ông này chiếu cố cô như công chúa vậy, đem cổ để vào trong lòng.

Cô cảm nhận được sự yêu thương cũng như bảo vệ của anh, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này, để cho trái tim của cô đều lấp đầy hình bóng của anh, mặc kệ anh đáng sợ như thế nào, cô cũng không cảm thấy sợ. Mặc dù thỉnh thoảng anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm một chút, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến cô cả, không giống những bệnh nhân tâm thần khác, có thể tùy ý mà phát bệnh, làm ra nhiều sự việc đáng sợ.

Dần dần khiến cô cảm giác như anh thực ra không có bệnh gì cả.

Hai người rất nhanh liền đến nhà của Lưu Lệ Nhã.

Nhà họ Lưu và nhà bà ngoại cô có thiết kế rất giống nhau, phía trước có một khoảng sân rộng, một ngôi nhà ba tầng, chẳng qua nhà họ Lưu đông người hơn nhà bà ngoại cô rất nhiều, con cái trong nhà rất đông, thực sự rất náo nhiệt.

Hơn nữa bây giờ đang là tết, cửa nhà họ Lưu mở rộng, nhìn vào là thấy một đám trẻ con đang chơi đùa trong sân.

Hôm qua Lâm Bảo Bảo mới cùng bà ngoại qua nhà họ Lưu chúc tết, chẳng qua khi đó nhiều người, cô không nhận ra được mấy người, đối với mấy đứa trẻ này tất nhiên là cô không biết.

Cô lôi kéo Đàm Mặc đi vào, tìm thấy mẹ của Lưu Lệ Nhã.

Mẹ của Lưu Lệ Nhã là một người phụ nữ trung niên với dáng người nở nang cùng với những người phụ nữ làm chủ gia đình khác trong thị trấn này giống nhau, dùng cả nửa cuộc đời để ở cạnh gia đình và nhìn con cái lớn lên. Nhìn thấy Lâm Bảo Bảo mang bạn trai tới, bà không nhịn được cười, “Bảo Bảo tới tìm Lệ Nhã đó à? Nó đang ở trong phòng đó, Hoan Hoan cũng ở trong đó luôn.”

Lâm Bảo Bảo cười nói: “cháu nghe nói cậu ấy bị bệnh, cháu tới thăm cậu ấy một chút, cậu ấy có sao không ạ?”

Mẹ của Lưu Lệ Nhã lơ đễnh nói: “ nó làm gì yếu ớt như vậy? Chẳng qua tối qua đi chơi về muộn, dính chút gió lạnh, nên bị cảm chút thôi.”

Nghe qua lời nói của bà, Lâm Bảo Bảo liền biết chuyện tối hôm qua các bậc phụ huynh không biết. Cũng bởi vì tư tưởng của các vị phụ huynh trong thị trấn tương đối bảo thủ và mộc mạc. Mọi việc mà Lưu Lệ Nhã làm các vị phụ huynh không thể nào mà tưởng tượng ra nổi, với cô thì cô cũng sẽ không mang những chuyện đó đến khoe trước mặt trưởng bối của mình.

Cùng mẹ của Lưu Lệ Nhã nói mấy câu, Lâm Bảo Bảo đi lên thăm Lưu Lệ Nhã.

Phòng của Lưu Lệ Nhã ở trên tầng ba.

Đàm Mặc không đi lên cùng cô, mà chọn phương án ở dưới hành lang dưới sân chờ cô, nơi này chủ nhà có bày bàn và mấy cái ghế gỗ để nghỉ ngơi, nếu có ai đó đến chúc tết cũng có thể ngồi đây để nghỉ ngơi.

Mẹ Lưu rất nhiệt tình chiêu đãi anh, rất tốt bụng, Đàm Mặc cũng lễ phép đáp lại.

Mặc dù Đàm Mặc đẹp trai quá mức tưởng tượng, nhưng khi anh giả bộ ngoan ngoãn, rất dễ thu được sự yêu thích của người lớn, mẹ của Lưu Lệ Nhã càng nhìn càng thích, con gái của nhà bà cũng không tồi, nhưng chẳng bao giờ thấy mang bạn trai về nhà cả. Con bé Lâm Bảo Bảo vẫn khiến người khác bớt lo hơn.

Lâm Bảo Bảo đi về phía căn phòng của Lưu Lệ Nhã gõ cửa một cái.



Một lúc sau, cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt của Ôn Minh Minh

“Nhị Bảo?” Ôn Minh Minh vô cùng cao hứng nói, “cậu đến thăm Lệ Nhã à?”

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, sau đó đi vào phòng, liền gặp được Lưu Lệ Nhã đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường, ở bên cạnh giường là Hà Hoan Hoan. Lúc này sắc mặt của hai người đều không tốt, Lưu Lệ Nhã thần sắc tiều tụy, trên mặt rõ ràng có dấu bàn tay, khuôn mặt của Hà Hoan Hoan thì tràn đầy tức giận.

Lâm Bảo Bảo cau mày, nhìn các cô một chút, hỏi: “ các cậu cãi nhau à?”

Lưu Lệ Nhã cắn môi, dường như cuối cùng chịu không nổi nữa, nói: “Hoan Hoan, cậu muốn tuyệt giao với mình sao?” Chuyện tối ngày hôm qua mình cũng là người bị hại, mình cũng là người vô tội, nếu biết ở trên huyện sẽ gặp phải những người đó, mình nhất định sẽ không gọi mọi người lên huyện chơi. Chẳng lẽ mình lại ngớ ngẩn đến mức khiến bạn của mình gặp chuyện không hay sao?”

Hà Hoan Hoan tức giận nói: “ Cậu chính xác là ngớ ngẩn, nếu không sao lại dây vào những người kia?”

“Mình, mình….” Sự ủy khuất trên mặt của Lưu Lệ Nhã biến thành phẫn nộ, nói : “ đó là chuyện trước kia, mình làm sao biết mọi chuyện lại thành ra như thế này.”

“Cậu đương nhiên là không biết, cậu không phải chơi đến không biết suy nghĩ gì hay sao? Ai mà cậu chả dám chơi cùng, nhưng lại không có trách nhiệm!” Hà Hoan Hoan lạnh lùng cười một tiếng.

“Cậu…..”

Hai người lại bắt đầu ầm ĩ.

Ôn MinhMinh vẻ mặt buồn rầu, muốn khuyên hai người nhưng lại không biết khuyên như thế nào, bởi vì…. hai người này căn bản không nghe lời cô khuyên.

Lâm Bảo Bảo đứng ở một bên, nghe hai người cãi nhau, cuối cùng cũng hiểu được một ít chuyện.

Trước kia Lưu Lệ Nhã học không được tốt, thường lên huyện chơi, lại chơi với một vài người không đứng đắn, dạng người đầu đường xó chợ trong xã hội, nếu không phải về sau người thân giới thiệu lên thành phố làm việc, cô chắc sẽ gả cho một người đàn ông cặn bã, một đời coi như xong.

Mặc dù Lưu Lệ Nhã không ở trên huyện, nhưng trước kia cô từng chọc phải nhóm nhóm người của Hắc Đầu ca, hơn nữa còn giúp cho người không cùng phe với Hắc Đầu ca kiện hắn, khiến cho việc của hắn ta suýt chút nữa tổn thất nặng nề, đâm ra Hắc Đầu ca một mực nhớ kĩ cô, chờ tìm cô để tính sổ.

Tối hôm qua vừa đúng lúc gặp cô trên huyện, Hắc đầu ca nhân tiện muốn giáo huấn cô luôn, không nghĩ đến suýt chút nữa liên lụy đến người khác.

Nhìn thấy hai người đang ầm ĩ, Lâm Bảo Bảo quyết định không đi vào, quay người đi ra ngoài.

Hai người đang cãi nhau loạn lên, không để ý đến sự có mặt của cô.

Ôn Minh Minh thấy thế cũng đi ra ngoài theo, bộ dạng như bỏ đi được gánh nặng, cảm thấy nhẹ cả người.

Lâm Bảo Bảo đứng lên ngoài hành lang phòng của Lưu Lệ Nhã, buồn cười nhìn Ôn Minh Minh, nói: “cậu không vào khuyên bọn họ à?”

Ôn Minh Minh lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, nói: "Mình khuyên không nổi, nói thật vừa nhìn thấy người khác cãi nhau, mình liền thấy đau đầu. Hơn nữa lần này Hoan Hoan đang cực kỳ tức giận, bởi vì Lệ Nhã, cậu ấy thực sự là….. Không thể tưởng tượng nổi."

Đối với cô gái ngoan như Ôn Minh Minh mà nói, đôi khi Lưu Lệ Nhã không một vài việc không thể nói thành lời.

Sau đó Ôn Minh Minh hướng về phía Lâm Bảo Bảo nói lời cảm ơn " Tối qua nếu mà không có bạn trai của cậu, có thể chúng ta đã không thể bình an mà trở về rồi, mọi người cũng rất cảm ơn cậu. Nhị Bảo, cậu thật hạnh phúc, tìm được một người bạn trai lợi hại như vậy.”

“Anh ấy lợi hại cái gì cơ? Đánh nhau lợi hại sao?” Lâm Bảo Bảo cố ý nói, “Chẳng lẽ cậu không thấy sợ anh ấy sao?”

Ôn Minh Minh lắc đầu, “Anh ấy mặc dù nhìn có chút sợ…… nhưng không có làm việc gì gây ảnh hưởng đến đến trời đất cũng như hại đến người khác, có gì đâu mà phải sợ chứ? Người đàn ông như vậy, mới có thể bảo vệ được bạn gái.”

Sau khi nói xong, đến chính cô còn có chút hâm mộ.

Lâm Bảo Bảo cười cười, cùng cô nói mấy câu, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Cô quay trở lại phòng của Lưu Lệ Nhã, đẩy cửa ra, đang muốn nói với chủ nhân của căn phòng một tiếng, ai ngờ vừa vặn nghe được âm thanh bén nhọn của Hà Hoan Hoan đang chất vấn Lưu Lệ Nhã: “Chẳng qua cậu có tâm tư đố kỵ của một đứa con gái cực kỳ nặng, ghen tị nhà của Nhị Bảo có tiền, lại tìm được một người bạn trai hoàn hảo! Cậu có dám nói, tối hôm qua cậu không phải cố ý gọi Nhị Bảo lại hay không, cậu muốn khiến cho Nhị Bảo xảy ra chuyện à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play