"Hai đứa tính bao giờ cưới?"

"Cô ấy không chịu lấy chứ cháu thì nôn lắm ạ."

"Ôi chao, không chịu thì ép cưới..."

Đoạn đối thoại ngắn gọn kết thúc, sau khi Trần phu nhân nói câu đó liền kéo đầu Chi Dương tới mách mánh cho để hắn biết làm sao mà cưới được vợ.

Hai mắt Chí Dương loé sáng, như được khai thông tìm thấy được lối đi trong con hẻm tối mịt, hắn giơ ngón tay cái về phía phu nhân cảm kích đầy mặt.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ, hắn liền nhíu mày lo lắng hỏi lại:

"Nhưng mà... liệu làm vậy cô ấy có giận không?"

"Dỗ dành là hết, phụ nữ ấy mà cứ cưng chiều nó là sẽ hết giận ngay."  Trần phu nhân ý vị thâm trường đáp.

Người đàn ông vừa được đả thông trí ốc quay trở về nhà bắt đầu lên kế hoạch dụ dỗ người phụ nữ của mình cùng bước vào nấm mồ hôn nhân mà nhiều người lo sợ.

Hắn biết cô bây giờ chỉ mới bắt đầu công việc của mình cho nên chuyện hôn nhân đại sự vẫn chưa dám nghĩ đến, nhưng Chí Dương thì lại khác lúc trước hắn bằng lòng chờ đợi cô lớn chờ cho cô sẵn sàng rồi mới tính đến chuyện đó nhưng bây giờ hắn cảm thấy rất rất là lo lắng.

Di Hinh nhà hắn từ ngày học tập và tiếp quản công việc mà phu nhân cùng thiếu phu nhân bố trí cô càng ngày càng thay đổi, ừm là thay đổi theo hướng tích cực hơn... nhưng như vậy mới khiến hắn lo lắng.

Di Hinh càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ, khoác lên mình bộ đồng phục công sở váy ngắn áo sơ mi thu hút không ít sự chú ý của cánh mày râu, cô càng lúc càng được nhiều người chú ý đến và yêu thích, nếu yêu thích bình thường thì chẳng sao nhưng cứ lấy cái tên Tiêu Khải kia làm ví dụ đi, mặc dù biết cô đã có người yêu rồi vậy mà vẫn cứ bám riết không tha.

Hắn lo lắng, sợ cô bị người ta cướp mất cho dù chuyện này chỉ chiếm 0,001% đi nữa cũng khiến hắn bất an.

Cho nên trực tiếp khiến cô thành người phụ nữ của mình, có giấy tờ làm tin thì hắn sẽ đỡ lo hơn.

Công việc quản lý ở cửa hàng dạo này khá bận rộn, lại còn phải làm việc cả tuần khiến bọn họ ít có thời gian đi chơi và ở bên nhau hơn.

Tiểu Hinh đối với chuyện này thật sự rất áy náy, bản thân cô cũng muốn được ở cạnh hắn nhiều hơn nhưng công việc chỉ vừa mới bắt đầu cứ nghỉ mãi thì không thể được, vì vậy mà mỗi lúc rảnh rỗi Chí Dương sẽ chạy đến cửa hàng mua thức ăn nước uống đãi nhân viên và cô, tới riết thành quen lúc nào hắn đến muộn mấy nhân viên trong cửa hàng liền chờ mong như đang đợi mẹ đi chợ về.

Chí Dương đối với nhân viên trong quán cũng đã quen thuộc, thậm chí trong lòng mỗi nhân viên đều nhận định đây chính là phu quân của quản lý nhà mình, vị trí không dễ gì mà lung lay được.

Như thường lệ, Chí Dương mua ít đồ ăn cho bọn họ lót dạ rồi lại mua thêm nước uống cho mỗi người.

Vừa thấy hắn tay xách nách mang bước vào, nhân viên trong quán còn hào hứng hơn cả tiểu Hinh:

"Ôi phu quân của quản lý đến rồi, chúng ta lại có lộc ăn rồi đấy."

"Tôi cảm động quá đi mức, chưa bao giờ nghĩ đi làm mà một tháng tên lên tận 3kg như thế này."

"Cô cũng lên sao? Tôi cũng tăng 3kg đây."

"Đều nhờ công của quản lý Võ và chồng chị ấy cả."

Nói xong lại bật cười thành tiếng, Chí Dương nhếch môi đưa thức ăn và nước uống cho bọn họ rồi đi tìm cô. Tiểu Hinh bây giờ chắc đang ở trong phòng làm việc của mình, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra bên trong tiểu Hinh đang làm việc một cách chuyên tâm không hề phát hiện có người đột nhập, cho đến khi hắn lấy ly trà sữa mát lạnh áp vào má cô thì cô mới giật mình mà nhìn lên.

Tiểu Hinh thấy hắn liền cười:

"Anh lại đến sao?"

"Ừm, hôm nào anh cũng sẽ đến." Hắn đáp.

Tiểu Hinh rời ghế đứng lên kéo tay hắn quay ghế sofa ngồi xuống:

"Cực cho anh quá, ngày nào cũng chạy đi chạy lại thế này... còn mua thức ăn nước uống cho nhân viên với em nữa."

"Sợ anh hết tiền à?" Hắn cong môi cười, tay vuốt ve mái tóc dài của cô.

Tiểu Hinh nhếch nhẹ khóe môi, lắc đầu đáp:

"Em biết anh nhiều tiền mà... nhưng em sợ anh cực khổ thôi."

Hắn lấy thức ăn ra cho cô, hôm nay Chí Dương mua hamburger và trà sữa, hắn vừa nhìn cô ăn vừa nói:

"Anh không đến sẽ không an tâm được."

Miệng tiểu Hinh phồng lên bên trong đều là thức ăn, cô như con chuột hamster đáng yêu khiến người khác không nhịn được mà muốn chạm vào, nuốt thức ăn vào bụng lại được Chí Dương hầu hạ nước uống đến tận miệng, tiểu Hinh thỏa mãn híp mắt cười:

"Đúng là người em yêu, rất tuyệt vời."

Hắn nhướng mày, nhàn nhạt hỏi một câu:

"Tuyệt vời vậy sao không chịu cưới anh?"

"Muốn cưới người khác à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play